Ngụy Công: Quyển 1 - Người Trên Vạn Người

Chương 25: Mâu thuẫn

Triệu lão gia dẫn đến bảy tám tên đại hán, mấy người này là nhận tiền thay chủ ra tay ẩu đả.


Lúc này, bảy tám tên đại hán cùng nhau tiến lên, muốn đem hai nữ hiệp khách cải nam trang này đánh cho một trận. Bọn họ có bảy tám người cùng đồng loạt ra tay khí thế khϊế͙p͙ người. Nếu là người bình thường thì tuyệt đối sẽ bị bọn họ đánh cho mặt mũi bầm dập, ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra.


Bách tính bốn phía, cùng một số khách bên ngoài đang tới lui. Bọn họ thấy có ẩu đả thì tất cả đều vây tới, cả đám đều chỉ trỏ, vẻ mặt cực kỳ chờ mong.


Hai người nữ giả nam trang mà Ngụy Thiên Minh gọi là Mỹ mỹ nam tử kia cũng không phải quả hồng mềm, hai người bọn họ lập tức bước lên trước bảy tám tên đại hán này triển khai phản kích.
"Đại bàng tung cánh, Hắc Hổ Đào Tâm, rắn ra khỏi hang. . . Hắc, hắc, ha. . ."


Hai người các nàng xuất ra những chiêu thức mãnh liệt, vận dụng lực lượng toàn thân. Mỗi một lần ra chiêu đều đánh trúng chỗ hiểm của địch nhân, đem bọn hắn đánh nằm rạp hết trên mặt đất. Mới chỉ một chút thời gian, đám đại hán đều bị đánh ngã làn cho bọn hắn khó có thể đứng lên, kêu gào thảm thiết.


Triệu lão gia cũng bị dạo sợ, hắn chưa kịp đào tẩu đã bị đánh nằm rạp trên mặt đất, mặt mũi đều bầm dập hết cả.


Bách tính nhìn hai người trẻ tuổi giả nam trang lợi hại như thế, cũng nhịn không được mà vỗ tay reo hò vì bọn họ. Danh tiếng Triệu lão gia ở quanh đây cũng không quá tốt, tất cả mọi người đối với hắn đều có ý kiến. Hiện tại Triệu lão gia tìm người đến nhưng vẫn bị đánh, những người dân này vui vẻ vô cùng.


Bọn họ đều cao hứng xuất phát từ nội tâm, nếu như Kinh Thành thêm vài anh hùng nữ hiệp như vậy nữa thì sẽ ít đi khá nhiều tên hung ác. Ngụy Thiên Minh nhìn hai người trẻ tuổi lợi hại như vậy, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.


Hắn bước tới trước mặt hai người trẻ tuổi này vừa chắp tay vừa nói: " Đa tạ hai vị xuất thủ cứu giúp, tại hạ cảm kích vô cùng."


Một trong hai nữ hiệp kia cũng chắp tay lại với Ngụy Thiên Minh nói: " Không cần khách khí, vừa nãy chúng ta nhìn thấy ngươi trợ giúp vị tiểu cô nương này, cho nên bây giờ mới ra tay. Mọi người gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ cũng là bình thường mà thôi."


"Hay cho một câu gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ!" Ngụy Thiên Minh tán thưởng nói một câu.
Ngụy Thiên Minh lại hỏi: "Không biết hai vị xưng hô thế nào, có lẽ chúng ta có thể cùng kết giao bằng hữu, tục ngữ có nói trong giang hồ, nhiều một người bằng hữu thì nhiều thêm một con đường."


Hai nữ tử cải trang liếc mắt nhìn nhau một cái, liền có một người mở miệng nói: "Tại hạ Lục Tiểu Thất, đây là sư đệ của ta Lục Tiểu Lục, không biết các hạ là?"


Nghe xong tên này, Ngụy Thiên Minh liền biết các nàng dùng tên giả. Bất quá cái này cũng không trách được, lăn lộn trong giang hồ dùng tên giả mới có thể an toàn hơn. Huống chi, hai người này còn là nữ giả nam trang, càng không thể dùng tên thật.
Việc này Ngụy Thiên Minh có thể lý giải.


Thân là người từ trong cung đi ra, Ngụy Thiên Minh đương nhiên cũng không thể báo ra tên thật của bản thân. Ngụy Thiên Minh chắp tay nói: "Tại hạ Long Ngạo Thiên còn đây là Thanh Nghi, chính là tiểu cô nương vừa nãy kia."
"Ngạo Thiên huynh thất kính thất kính, tên của huynh đúng là bá khí a!"


Lục Tiểu Thất cùng Lục Tiểu Lục đồng thời chắp tay, lộ ra một bộ dáng cực kỳ ngưỡng mộ.
Bất quá khi nhìn thấy biểu lộ của các nàng, hắn liền biết là hai người cũng đoán đây là tên giả của Ngụy Thiên Minh. Nhưng người trong giang hồ cũng chỉ ngầm hiểu lẫn nhau, không ai nói ra cả.


Ngụy Thiên Minh nhìn hai vị cô nương cải trang kia một chút, trong đầu hắn không khỏi nảy ra một cái ý nghĩ, muốn mời các nàng đi Phiêu Hương Viện trêu đùa. Ai kêu hai cô nương này chỉ cần liếc qua dung mạo một chút, liền biết các nàng đều là khuynh quốc khuynh thành.


Trên mặt lộ tiếu ý, Ngụy Thiên Minh lại gần khoác Lục Tiểu Lục, nói: " Tục ngữ nói đúng, tương thỉnh không bằng ngẫu nhiên gặp, hôm nay chúng ta gặp nhau coi như là có duyên, không bằng tại hạ mời hai vị đi uống chén rượu nhạt, thế nào?"


Lục Tiểu Lục lộ ra vẻ mặt hơi xấu hổ, Lục Tiểu Thất đứng sau lại không nói lời nào.
Nàng hơi né tránh cánh tay Ngụy Thiên Minh, chắp tay nói: " Vậy cũng tốt, Ngạo Thiên huynh, chúng ta đang ở Phiêu Hương Viện, không bằng chúng ta cùng vào uống một chén, thế nào?"


Ngụy Thiên Minh nghe như vậy, lộ ra khuôn mặt hơi sững sờ, hắn không nghĩ đến hai cô nương này, thế mà lại muốn đi vào Phiêu Hương Viện. Chẳng lẽ, nội tâm của hai người bọn họ là đàn ông, hoặc là các nàng ưa thích nữ nhân?
Nghĩ đến đây Ngụy Thiên Minh cũng khá phân vân.


Bất quá, người ta đã muốn đi Phiêu Hương Viện vậy thì Ngụy Thiên Minh hắn làm sao có thể cự tuyệt được.
Ngụy Thiên Minh gật đầu một cái, liền nói: " Vậy chúng ta liền vào thôi, đi vào uống một chén."


Chính là lúc mấy người bọn hắn chuẩn bị đi vào Phiêu Hương Viện, thì từ bên trong chạy ra thêm một đám người. Mỗi người họ trên tay đều cầm vũ khí, đao thương gậy gộc. Vừa thấy được những người này, mọi người đều biết đây đều là bảo vệ của Phiêu Hương Viện, chuyên môn xử lý những kẻ đến đập phá quán.


Bọn họ vừa xuất hiện, một người nam tử cao lớn bộ dáng lãnh khốc đứng ra, tức giận quát một tiếng: " Là kẻ nào không sợ chết, dám ở trước cửa Phiêu Hương Viện nháo sự!"


Tại Kinh Thành kinh thành này, mọi người đều biết Phiêu Hương Viện là một nơi tốt nhất để sống phóng túng. Mà nơi này còn có rất nhiều người làm ở xung quanh quan sát, tuyệt đối an toàn.


Hôm nay Lục Tiểu Thất cùng Lục Tiểu Lục ở chỗ này cùng Triệu lão gia đánh một trận, người của Phiêu Hương Viện làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn.


Lục Tiểu Thất nhìn nam tử thân hình cao lớn kia một chút, liền nói: "Chúng ta không có gây sự, chỉ là giúp các ngươi giải quyết mấy tên muốn nháo ở đây. Chính là cái tên Triệu lão gia này, hắn không phải là loại người tốt gì cả!"


Triệu lão gia đang nằm trên mặt đất, nhìn thấy mấy người đi ra từ Phiêu Hương Viện, tranh thủ hô: " Hắc ca, nhanh đánh đuổi mấy tên này đi a, bọn họ không đem Phiêu Hương Viện các ngươi để vào trong mắt, đánh khách hàng của các ngươi, ngăn không cho ta đi vào!"


Triệu lão gia cũng được coi khách quen của Phiêu Hương Viện, mà hắn biết Phiêu Hương Viện đối với khách hàng cũ cực kỳ chiếu cố. Cho nên thời điểm này, Triệu lão gia đành phải lấy ra thân phận khách quen của bản thân để nhờ người của Phiêu Hương Viện giúp mình báo thù.


Đây là thời cơ mà Triệu lão gia cảm thấy có thể được nhất. Quả nhiên, tên nam tử kia nghe được lời này của Triệu lão gia thì biểu hiện ở trên mặt biến thành khó coi.


Ánh mắt hắn trầm xuống, tức giận quát một tiếng: "Tốt, dám đánh khách quen của Phiêu Hương Viện, mấy người các ngươi hôm nay đừng hòng rời đi nơi này!"


Câu nói này là Hắc ca nói với Lục Tiểu Thất cùng Ngụy Thiên Minh. Ngụy Thiên Minh nhìn qua tên Hắc ca này vầng trán nhô cao huyệt Thái Dương nổi bật, liền biết hắn là một tên nội gia cao thủ.


Tên nam tử được gọi là Hắc ca này thực lực cũng không tệ, nhưng trí thông minh tựa hồ có chút không cao lắm, đơn giản như vậy liền bị người khác dắt mũi. Lục Tiểu Thất kia cũng coi là một nữ nhi trong giang hồ nên không sợ bất kỳ thế lực nào cả.


Nàng nghe Hắc ca nói chuyện phách lối như vậy, nội tâm cũng sớm có một cỗ phẫn nộ dâng trào. Lục Tiểu Thất quát lạnh một tiếng, nói thẳng: " Đã như vậy, nếu như ngươi có bản lãnh liền thi triển hết ra, không thì trong vòng ba chiêu, ngươi sẽ bị ta đánh bại!"
"Bịch!"


Hắc ca cũng không nhiều lời, trong nháy mắt xoay người về phía trước, tay phải xuất ra một chiêu giống như một đầu Giao Mãng xuất động, khí thế mười phần.
Cao thủ ra chiêu, khắp nơi mang theo âm thanh xé gió.


Lục Tiểu Thất không dám chậm trễ, nàng vội vàng lui về sau một bước, tiếp đó ngưng tụ lực lượng trên hai tay, hướng lên phía trước muốn ngăn cản công kích Hắc ca.
"Ầm!"


Lực lượng hai người trong nháy mắt đụng vào nhau phát ra một tiếng trầm. Lục Tiểu Thất cả người đều bị chấn lui về sau. Cao thủ so chiêu, một chiêu lập tức phân ra cao thấp.
Rất hiển nhiên,lực lượng của Lục Tiểu Thất cùng Hắc ca so ra vẫn còn có chút chênh lệch.


Ngụy Thiên Minh nhìn thấy một màn này cũng là có một ít kinh ngạc, hắn không nghĩ tới, bên trong Phiêu Hương Viện này còn có một cao thủ thực lực lợi hại như vậy.


Thế giới bên ngoài này đúng là võ lâm giang hồ, khắp nơi đều ẩn giấu những điều không tưởng tượng nổi. Ngụy Thiên Minh cũng không biết, chọn bừa một người nào đó cũng có thể là một tuyệt đỉnh cao thủ hay không.


Lục Tiểu Lục nhìn đến Lục Tiểu Thất không phải đối thủ Hắc liền lập tức xông lên, ngưng tụ lực lượng trong tay, nhanh chóng đánh ra mấy cái chưởng.
"Phiên vân phúc vũ!"


Một chưởng phun trào, Lục Tiểu Lục phóng người tạo ra những tiếng xé gió tiến đến trước mặt Hắc ca. Không thể không nói, tuổi tác nàng tuy nhỏ nhưng vẫn có một hai chiêu tuyệt học.


Chỉ bất quá, một chiêu này tuy tạo ra được một chút khí thế nhưng võ công của Lục Tiểu Lục hơi kém, chiêu thức cũng chưa có thành thạo, muốn đánh bại Hắc ca thì vẫn là một nan đề.
"Hừ!"
Hắc ca hừ lạnh một tiếng, tay phải nắm lại ngưng tụ ra lực lượng mạnh mẽ, rung động không dứt.


"Sơn Băng Địa Liệt!"
Trong nháy mắt, Hắc ca vung ra một quyền, trực tiếp hướng người của Lục Tiểu Lục mà đến.
"Ầm!"
Một trận kịch liệt vang vọng truyền đến, Lục Tiểu Lục cùng Hắc ca, đều bị đẩy lui.


Lục Tiểu Lục liên tục lui lại năm bước thân hình lay động, còn Hắc ca chỉ lui hai bước đã đứng vững vàng lại. Mọi người xung quanh đã có thể nhìn ra, hai người bọn họ ai mạnh ai yếu.


Ngụy Thiên Minh đem hết tất cả mọi việc thu vào mắt nên đương nhiên biết rõ, Hắc ca này rất lợi hại, đem cả hai người Lục Tiểu Thất và Lục Tiểu Lục đánh bại.


Lúc này, Hắc ca có chút đắc ý, quát lạnh một tiếng: "Hai kẻ học nghệ không tinh mà dám tới nơi này nháo sự. hôm nay Hắc ca ta sẽ đem các ngươi bắt lại, dạy cho các ngươi một bài học!"
Nói xong, hắn vung tay lên để cho thủ hạ mình, tiến lên đem Lục Tiểu Thất và Lục Tiểu Lục bắt lại.


Bất kể nói thế nào, người ta đã đến nháo sự thì không thể tha được!
Tình huống căng thẳng thành như vậy, nếu như Ngụy Thiên Minh còn không ra mặt nữa thì không còn gì để nói.
"Khụ khụ!"


Ngụy Thiên Minh tằng hắng một cái đi tới trước mặt Hắc ca, vừa cười vừa nói: "Là Hắc huynh sao, tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm a, chúng ta cũng chỉ đến Phiêu Hương Viện để uống rượu thôi. Ngươi đem khách hàng của các ngươi bắt lại có vẻ không tốt lắm đâu?"


Hắc ca nhìn Ngụy Thiên Minh một chút, nói: "Ngươi là ai, chúng ta quen biết sao?"
Ngụy Thiên Minh mỉm cười, nói ra: "Ta gọi là Long Ngạo Thiên, bây giờ ngươi không biết, nhưng rất nhanh sẽ quen a."


Có thể bạn cũng muốn đọc: