Ngụy Công: Quyển 1 - Người Trên Vạn Người

Chương 26: Diệp Thủy Lan

Cho dù như thế nào đi nữa, thì địa vị của Hắc ca ở bên trong Phiêu Hương Viện vẫn khá cao. Hắn phụ trách toàn bộ an toàn của Phiêu Hương Viện, nếu gặp ai đến gây sự, sẽ đem chúng bắt lại.
Ánh mắt Hắc ca rơi trên người Ngụy Thiên Minh.


Lần đầu nhìn thấy Ngụy Thiên Minh, Hắc ca cảm thấy hắn không đơn giản nên không muôn dây vào. Nhưng bây giờ Ngụy Thiên Minh lại dám chắn ở trước mặt Hắc ca, làm cho hắn nhướng mày, trên mặt lộ ra khó chịu.


Hắc ca hừ lạnh một tiếng, hắn nói: " Tiểu tử, ta nhắc nhở ngươi một câu, nơi này là Phiêu Hương Viện. Nếu hai người kia là bằng hữu của ngươi, thì ngươi cũng phải bị trừng phạt!"


Ngụy Thiên Minh nghe xong thì cười nói: " Thật sao, vậy ta muốn xem một chút, Phiêu Hương Viện này có bản lĩnh như vậy hay không? Ta cùng hai người kia là hảo bằng hữu, ngươi có thể làm gì được ta!"
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều hiểu. Đây chính là trần trụi khiêu khích Hắc ca.


Ở trong Phiêu Hương Viện nhiều năm như vậy, Hắc ca đã có lần nào bị người ta khiêu khích qua. Đây chính là lần đầu tiên, hắn gặp phải người có thái độ như Ngụy Thiên Minh này.
Hắc ca không nói hai lời, tay phải nắm thành quyền, một cỗ sức mạnh trong nháy mắt bộc phát mà ra.


"Ta sẽ để ngươi hối hận vì lời nói vừa rồi của mình!" Hắc ca hống một tiếng, một quyền mãnh liệt phóng ra.
Thực lực của Ngụy Thiên Minh hiện tại đã khá mạnh, nhìn thấy quyền của Hắc ca đang hướng đến. Hắn khẽ vươn tay mở ra năm ngón, đem nắm đấm của Hắc ca chặn lại.
"Phốc!"


Một quyền hung hãn của Hắc ca trong nháy mắt bị Ngụy Thiên Minh khống chế, không thể dị động một chút. Vốn Hắc ca tưởng một quyền này của mình, sẽ đem Ngụy Thiên Minh đánh bay. Nhưng không nghĩ tới nội công của Ngụy Thiên Minh mạnh mẽ như vậy, một quyền vừa ra liền không thể thu lại.


Trước mặt nhiều người, Hắc ca hắn mới ra một quyền liền bị người ta chế trụ, làm cho da mặt hắn không khỏi nóng lên. Uy phong nhiều năm tích góp của hắn đều đã bị mất sạch sẽ.
"Đáng giận!"
Hắc ca gầm lên giận dữ, tay trái ngưng tụ nội lực muốn phản kích.


Cho dù tay phải không thể động đậy, Hắc ca cũng không thể dễ dàng khuất phục, hắn muốn liều chết cùng Ngụy Thiên Minh đánh cược một lần phân ra thắng bại. Ngụy Thiên Minh cũng không phải người dễ chọc, ngay khi tay trái của Hắc ca muốn ra chiêu. Lực đạo Ngụy Thiên Minh cũng tăng thêm vài phần.
"Răng Rắc!"


Một loạt âm thanh truyền đến, tay phải của Hắc ca bị Ngụy Thiên Minh bóp biến dạng. Đau đớn kịch liệt làm cho sắc mặt Hắc ca trong nháy mắt biến thành trắng bệch, nhịn không được thống khổ kêu lên: "Buông tay, buông tay, ngươi mau buông tay!"


Mồ hôi to như hạt đậu từ trên mặt Hắc ca chảy xuống, mọi người vây xung quanh chỉ trỏ làm cho nội tâm hắn cảm thấy cực kỳ nhục nhã. Nhưng hắn cảm giác được, chỉ cần Ngụy Thiên Minh tăng thêm một chút sức, cánh tay của hắn sẽ hoàn toàn đứt lìa.


Ngụy Thiên Minh cười lạnh một tiếng, khinh thường nói ra: " Đây chính là thực lực của ngươi? Yếu như vậy không biệt phải trái, lại còn muốn trừng phát chúng ta!"


Ngụy Thiên Minh muốn để lộ ra thực lực của mình, nên mượn cơ hội này trang bức. Cho mọi người xung quanh biết được hắn không phải người không dễ chọc, nếu ai dám đánh chủ ý nên người hắn thì đây sẽ là kết quả.


Tiểu Thất cùng Tiểu Lục đứng ở một bên, thấy Ngụy Thiên Minh cường đại như vậy, cặp mắt của hai nàng loé lên những tia sáng kích động. Nói thế nào đi nữa thì Ngụy Thiên Minh cũng đang giúp các nàng lấy lại thể diện. Không có hắn, nói không chừng các nàng có khả năng đã bị bắt đi.


Ngụy Thiên Minh nói xong, túm lấy cổ áo của Hắc ca mà ném ra, âm thanh lạnh lùng: " Đây chính là do ngươi tự tìm lấy!"


Hắc ca căn bản không chịu được lực đạo này, cả người hắn lảo đảo lui về sau mấy bước, rồi ngã ngồi trên mặt đất cùng chỗ với đám người Triệu lão gia. Loại tình huống xấu hổ này càng làm cho Hắc ca mười phần chật vật. Lăn lộn giang hồ nhiều năm, Hắc ca còn chưa bao giờ ở trước của Phiêu Hương Viện mất hình tượng như vậy.


Hắn âm thầm cắn răng đứng dậy, phẫn nộ quát: "Đáng giận, tên hỗn đản, bản Hắc gia hôm nay muốn liều mạng với ngươi!"
Tình huống hiện tại, Hắc ca chỉ có thể liều cùng Ngụy Thiên Minh, nếu không sau này ở trong Phiêu Hương Viện, làm gì còn mặt mũi nào mà đối mặt với thuộc hạ.
"Dừng tay!"


Đúng lúc này, từ bên trong Phiêu Hương Viện truyền tới thanh âm quát nhẹ của một nữ tử.


Thanh âm của nàng thanh thúy nhưng cực kỳ vang dội, người bình thường nghe chỉ cảm thấy nhẹ nhành êm tai. Nhưng Ngụy Thiên Minh lại cảm nhận được bên trong tiếng kêu này, mang theo khí thế cường đại cùng nội lực cực kì thâm sâu.


Hắn làm sao cũng không nghĩ ra, một Phiêu Hương Viện nho nhỏ bên trong lại ẩn tàng nhiều cao thủ như thế!
Cùng với thanh âm truyền đến, bên trong chậm rãi bước ra một người vóc dáng thướt tha, khuôn mặt thanh tú.
Nữ tử này cực kỳ xinh đẹp, đường cong toàn thân đều lộ ra một cỗ khí chất phong trần.


Nàng cầm trong tay một chiếc thiết phiến, y phục bó sát người thêu vài đoá thược dược, trông vô cùng đẹp mắt. Sau lưng nàng mang theo vài tiểu nha hoàn khuôn mặt thanh tú, nhưng ăn mặc cũng hở hang xem qua liền biết không phải là nữ hài đứng đắn gì.


Nữ nhân này vừa tới, Hắc ca cùng bọn tay chân nhanh chóng lui về sau nàng, cung kính hô: "Đại lão bản!"
"Ừm!"
Nữ tử kia cũng hơi gật đầu một cái, cũng không đem ánh mắt đặt ở trên người Hắc ca quá lâu. Dường như đối với nàng, Hắc ca chỉ là một tên tay chân không đáng nhắc tới.


Sau đó, nữ tử kia nhìn thẳng vào Ngụy Thiên Minh. Ánh mắt lộ ra vài tia vô cùng vũ mỵ cùng lão luyện.


Nhìn chăm chú Ngụy Thiên Minh một chút, sau đó cười nói: "Thật đúng là khách quý a, tên cẩu nô tài không có mắt Tiểu Hắc kia vừa có chút mạo phạm ngài, ta thay hắn nói lời xin lỗi, hi vọng người đừng để chuyện này trong bụng."
Vừa nói nàng vừa khẽ khom người ở trước mặt Ngụy Thiên Minh.


Ngụy Thiên Minh ánh mắt hướng lên, có thể nhìn thấy cặp bồng đào căng tròn, mịn màng lấp ló phía sau cổ áo của nàng. Hắn không biết nữ tử này cố ý hay vô tình lộ ra cho hắn xem. Nhưng là một đại nam nhân Ngụy Thiên Minh cũng không do dự, mà nhìn nhiều thêm vài lần, dù sao mình cũng không mất mát gì.


Sau khi xem xong, Ngụy Thiên Minh mới nhìn nữ tử kia nói ra: "Không biết ngươi là ai?"


Nữ tử kia cũng không giấu diếm, nàng che miệng khẽ cười một tiếng, nói thẳng: "Khách quan chắc là lần đầu đến, nên chưa quá quen thuộc nơi này. Ta chính là lão bản của Phiêu Hương Viện này, tất cả mọi người gọi là Diệp Thủy Lan, giờ ngài đã biết a?"


Vừa nói Diệp Thủy Lan còn yêu kiều cười một tiếng, đi đến bên người Ngụy Thiên Minh đưa tay sờ loạn một trận.
Cảm nhận được bàn tay nhỏ của Diệp Thủy Lan lướt trên người mình, nội tâm Ngụy Thiên Minh không nhịn được có chút máy động.


Hắn đưa mắt rơi vào bầu ngực sữa căng tròn hơi rung rinh của Diệp Thủy Lan, tay vòng qua eo nhỏ của nàng vuốt ve, nói: "Nguyên lai là Diệp lão bản a, thật sự là kính đã lâu, kính đã lâu a!"


Diệp Thủy Lan liếc trắng Ngụy Thiên Minh một chút, nói: "Được a, khách quan ngươi cũng đừng lãng phí thời gian ngoài đây, có chuyện gì chúng ta đi vào trong trò chuyện, được không?"
"Tốt, đi vào a!" Ngụy Thiên Minh gật đầu, chuẩn bị cùng Diệp Thủy Lan đi vào.


Mục đích xuất cung hôm nay của hắn chính là muốn tìm Diệp Thủy Lan, giao cho nàng một đồ vật. Khi đang chuẩn bị đi vào Phiêu Hương Viện, y phục của Ngụy Thiên Minh bị ai đó kéo lại một chút.


Nhất thời, Ngụy Thiên Minh liền có cảm giác không thích hợp. Hắn quay đầu lại phía sau nhìn một chút, thì phát hiện Thanh Nghi bộ dáng ủy khuất. Cặp mắt đang chông mong nhìn hắn, còn hai người Tiểu Thất và Tiểu Lục đều lộ ra khuôn mặt cổ quái vô cùng.


Có lẽ trong mắt các nàng, Ngụy Thiên Minh đã bị bà chủ kia mê hoặc đều răm rắp nghe theo lời nàng nói.


Ngụy Thiên Minh nhìn ba người các nàng khẽ chau mày, Lục Tiểu Thất cùng Lục Tiểu Lục thì tạm thời không nói đến, các nàng đều là nữ giả nam trang, coi như đi vào Phiêu Hương Viện, cũng không có cái gì l không ổn.


Nhưng Thanh Nghi thì lại không giống, nàng là một nữ hài tử làm sao có thể vào địa phương này đây. Ngụy Thiên Minh có chút khó khăn liếc Diệp Thủy Lan một chút, hỏi: " Diệp tỷ, ở chỗ này của tỷ có nơi nào cho tiểu hài nữ ngồi đợi một chút không?"


Diệp Thủy Lan kinh doanh nhiều năm nên kinh nghiệm rất phong phú, nàng chỉ hơi liếc Thanh Nghi một chút, liền hiểu ý của Ngụy Thiên Minh.
Diệp Thủy Lan mỉm cười nói: "Đây chỉ là việc nhỏ, ta lập tức giúp đại nhân sắp xếp, chỗ này của ta a, có rất nhiều tiểu cô nương, nàng ở đó nhất định sẽ rất vui vẻ."


Ngụy Thiên Minh đi đến bên cạnh người Thanh Nghi, mỉm cười nói: "Tiểu muội muội, tỷ tỷ dẫn ngươi đi một chỗ, chỗ đó chơi rất vui, có được hay không?"


Thanh Nghi tựa hồ rất sợ người lạ, nàng nhìn thấy Diệp Thủy Lan ăn mặc mỹ lệ, chẳng biết tại sao tâm lý bắt đầu căng thẳng. Thanh Nghi lui mấy bước về phía sau Ngụy Thiên Minh, nàng kéo góc áo của hắn, trên mặt cũng có một chút biến hóa.


Biết Thanh Nghi sợ người lạ, Ngụy Thiên Minh cầm lấy tay Thanh Nghi, nói: "Thanh Nghi, ta còn có một ít chuyện quan trọng muốn làm, ngươi trước hết cùng vị này đi nghỉ ngơi một chút, lát nữa ta sẽ tới tìm ngươi, được không?"


Thấy Ngụy Thiên Minh mở miệng, Thanh Nghi cũng không cự tuyệt nữa, nàng gật đầu đáp ứng. Diệp Thủy Lan lúc này cũng lộ ra một nụ cười mỉm, nàng dắt tay Thanh Nghi, đem nàng giao cho một nha hoàn phía sau, nói ra: "Tiểu Thúy, ngươi mang vị tiểu cô nương này đi Phương Trung Các đợi một hồi."
"Vâng, lão bản!"


Tiểu nha hoàn kia gật đầu đáp ứng một tiếng, mang theo Thanh Nghi hướng về Phương Trung Các mà đến.
Tuy không biết đó là địa phương nào, nhưng Ngụy Thiên Minh biết, có hắn ở đây, Diệp Thủy Lan sẽ không dám làm hại Thanh Nghi.


Có thể bạn cũng muốn đọc: