Ngụy Công: Quyển 1 - Người Trên Vạn Người

Chương 27: Âm mưu

Sau khi Diệp Thủy Lan sai người mang Thanh Nghi đi, Ngụy Thiên Minh thư thái hơn rất nhiều. Nếu không hắn cứ mang theo Thanh Nghi như thế, làm việc đúng là có chút không tiện a.


Thanh Nghi vừa đi Diệp Thủy Lan liền lộ ra nụ cười nhìn Ngụy Thiên Minh, nói ra: "Khách quan, chúng ta đi vào a, còn có ngươi hai vị bằng hữu nữa, phải chăng là đi vào cùng một với nhau?"
"Được!" Ngụy Thiên Minh gật đầu một cái, dẫn đầu bước về phía trước.


Lục Tiểu Thất cùng Lục Tiểu Lục cũng không cự tuyệt yêu cầu của Diệp Thủy Lan, cùng nhau đi vào.
Mấy người bọn hắn vừa vào Phiêu Hương Viện, Diệp Thủy Lan liền an bài một gian phòng tốt nhất cho họ. Rồi gọi lên vài tiểu cô nương mới chớm tuổi xuân xanh, bồi mấy người uống rượu với nhau.


Tuy Ngụy Thiên Minh rất muốn vui vẻ một phen, nhưng hắn biết thân phận hiện tại của mình là một tên thái giám xuất cung ra ngoài làm việc. Nếu để cho người ta biết thân phận thật của hắn, vậy thì cực kỳ không tốt. Dựa theo kế hoạch lâu dài mà xem xét, Ngụy Thiên Minh cảm thấy vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt, tránh cho người khác phát hiện bí mật của mình.


Bên trong căn phòng, những cô nương kia khi nhìn thấy Lục Tiểu Thất và Lục Tiểu Lục trắng trẻo mịn màng, thì mấy người các nàng tỏ ra vô cùng vui vẻ, đều vây quanh hai vị công tử xinh đẹp này trêu đùa.


Được đãi ngộ cao cấp như thế khiến cho Lục Tiểu Thất và Lục Tiểu Lục biểu hiện trên mặt biến thành cực kỳ khó coi. Hai người bọn họ gượng gạo chống đỡ, muốn đẩy những cô nương đó ra, nhưng lại không dám làm như vậy.


Hai người đang nữ giả nam trang đi vào thanh lâu thì sao có thể không gàn nữ nhân cho được.


Ngụy Thiên Minh ngồi ở một bên nhìn một màn này thì cảm thấy mười phần thú vị. Hai nữ hài tử lại bị một nhóm nữ tử khác vây quanh ôm ấp. Tưởng tượng sâu thêm một chút thì thật đúng là thích thú cực kì.


Diệp Thủy Lan mang đám người Ngụy Thiên Minh vào gian phòng, kính một chén rượu rồi nói mình còn có chút việc, xin cáo lui trước. Ngụy Thiên Minh nhìn ra, Diệp Thủy Lan đem bọn họ dẫn vào trong phòng này, chẳng qua là muốn dàn xếp ổn thỏa, không muôn mấy người Ngụy Thiên Minh lại ở bên ngoài gây loạn, làm ảnh hưởng đến sinh ý của nàng.


Mà Ngụy Thiên Minh đi tới đây cũng chỉ là đem đồ vật của Cẩn công công giao cho Diệp Thủy Lan. Nhưng hiện tại còn có các nàng Lục Tiểu Thất ở đây, Ngụy Thiên Minh cũng không thể ở ngay trước mặt mà đưa cho Ngụy Thiên Minh.
Hắn đợi chút nữa có cơ hội sẽ đi tìm Diệp Thủy Lan rồi đưa phong thư cho nàng.


Nửa canh giờ sau, Ngụy Thiên Minh đứng lên nhìn Lục Tiểu Thất và Lục Tiểu Lục nói: "Hai vị, bụng của tại hạ có chút không tốt muốn đi ra ngoài một lát, huynh đệ cứ ở chỗ này chậm rãi chơi a!"


Lục Tiểu Thất cùng với Lục Tiểu Lục trên mặt có một chút khó chịu, nhưng là các nàng cũng không có cách nào khác, đành phải ứng tiếng: "Vậy thì đi sớm về sớm!"
"Ừm!"
Ngụy Thiên Minh chắp tay một cái, liền cất bước đi ra ngoài.


Hắn vừa đi ra khỏi phòng chuẩn bị đi tìm Diệp Thủy Lan, sau đó đem đồ vật giao cho nàng. Ngụy Thiên Minh có chút hoài nghi đây chính là khảo nghiệm mà Cẩn công công dành cho hắn.
Nhưng bất kể thế nào đi nữa, cứ hoàn thành việc này rồi tính tiếp, đây mới là Bảo Mệnh Chi Đạo chân chính a.


Ngụy Thiên Minh đang ở lầu ba, hắn nhìn xuống thì thấy Diệp Thủy Lan, đang đứng ở dưới sảnh lớn đón tiếp khách khứa. Ngụy Thiên Minh thấy vậy chuẩn bị đi xuống cầu thang tìm nàng.
Nhưng khi đi qua một căn phòng cách vách, hắn chợt nghe được tiếng gầm thét từ bên trong truyền ra.


"Mục đích lần này của chúng ta không phải ám sát tên cẩu hoàng đế kia sao? Cứ lẻn vào cung rồi chém đầu là được rồi, các ngươi dây dưa nhiều như vậy làm gì!"
Nghe được lời này, sau lưng Ngụy Thiên Minh liền ứa ra mồ hôi lạnh.


Hắn không nghĩ tới có người lại dám ở nơi này ấp ủ âm mưu lớn như vậy. Đúng thật sự là vượt ngoài tưởng tượng của hắn. Ngụy Thiên Minh quan sát bốn phía xung quanh, phát hiện ra không có người nào khác, bước chân của hắn nhẹ nhàng vòng ra phía sau căn phòng nghe lén.


Trong phòng truyền ra thanh âm trầm ổn của một nam tử khác: "Ai, Thập Bát huynh, ngươi không nên quá xúc động, hiện tại chúng ta đang mưu đồ bí mật nên phải cẩn thận một chút, huynh lớn tiếng như vậy không sợ người khác phát giác ra a ?"


Ngay sau đó, thanh âm thô kệch kia lại một lần nữa truyền đến: "Con mẹ hắn, sợ cái gì! Lão tử đã dám làm việc này chẳng lẽ còn sợ bị người khác phát hiện, Thất Sát Giáo của các ngươi đều là người không có bản lĩnh như vậy sao?"


"Thất Sát Giáo!" Ngụy Thiên Minh đang ở ngoài cửa nghe lén, thì toàn thân cũng sững sờ.


Hắn đã từng đọc qua cái tên này ở đâu đó trong thư các của hoàng cung. Đây là một trong những tổ chức đã tồn tại hàng trăm năm, với mục đích muốn lật đổ triều đình nhà Sở. Không đơn giản, Thất Sát Giáo đã dị động, nói không chừng sau này sẽ có một vài đại nhân vật cũng từ từ hiện thân.


Nhưng Ngụy Thiên Minh cũng không cần quan tâm nhiều lắm, hắn quyết định nghe lén chút tình huống này rồi tính tiếp. Dù sao lấy võ công hiện tại của hắn cho dù bị phát hiện, vẫn có thể tẩu thoát.
Ngụy Thiên Minh đi nhẹ ra phía sau cửa sổ ngoài trời của căn phòng.


Ngoài này khá ồn ào làm cho hắn cảm thấy nghe không rõ ràng lắm, Ngụy Thiên Minh dùng ngón tay trỏ của mình bôi thêm chút nước, hướng về phía ô cửa sổ đâm vào một cái.
"Phốc!"


Tạo ra một cái lỗ nhỏ trên cửa sổ, Ngụy Thiên Minh nhích tới gần rồi lặng lẽ nằm sấp ở bên ngoài mái nhà, quan sát tình huống trong phòng.


Ngụy Thiên Minh thấy trong phòng này đang có một đám người, vây xung quanh cái bàn ở chính giữa sảnh. Chỉ có ba người đang ngồi, những tên còn lại đều đứng ở xung quanh, xem qua thì chắc là không đủ địa vị nên không thể cùng ngồi nói chuyện. Khí thế đám người này toả ra mười phần hung hãn, ăn mặc cũng rất kỳ quái, nhìn qua là biết bọn họ không dễ trêu.


Ngồi bên trái bàn là một nam nhân trung niên thân khoác trường sam, sau lưng đeo một thanh kiếm, tạo hình mười phần hiệp khách giang hồ. Bên cạnh có một đạo cô, tay cầm phất trần. Khi nhìn vào thì không có chút đạo mạo nào, ngược lại mang theo mấy phần sát khí. Một bên của nàng không có lông mi, thay vào đó là một vết sẹo dài, làm cho khuôn mặt hơi ưa nhìn của nàng có chút quái dị.


Đối diện với tên nam tử thanh sam là một đại hán có khuôn mặt nhiều râu, thân hình như con trâu nhà, mặc áo vải thô chắm vá nhiều chỗ còn lộ ra cả bắp thị. Người này cũng chính là tên có âm thanh thô kệch kia.


Ngụy Thiên Minh nhìn bọn họ có một chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tới một đám người lộn xộn này thế mà có thể tụ tập chung ở một chỗ, hơn nữa còn muốn thương lượng đi ám sát hoàng thượng!


Tráng hán kia biểu tình nóng nảy vỗ bàn một cái, khó chịu nói ra: "Liễu Thư Bạch, tổng đà chủ của các ngươi đến cùng là có tới hay không? Mấy huynh đệ của chúng ta đã ngồi chờ rất lâu, nếu mà hắn còn không đến nhanh thì chúng ta sẽ rời khỏi!"


Nam tử mặc trường sam ngồi đối diện với đại hán này vẫn tỏ ra tương đối bình tĩnh, mỉm cười nói: " Mao Thập Bát, ngươi đừng quá kích động, Tổng đà chủ của chúng ta lập tức tới ngay, Liễu Thư Bạch ta lấy tính mạng ra đảm bảo, ngươi chờ thêm chút nữa là được!"
"A di đà phật!"


Đạo cô kia cũng hơi vung phất trần, nói ra: " Bát Tí Ma Vương ngươi chớ nên nóng nảy, mới đợi một chút mà đã như vậy sao! Chờ thêm chút đi."
"Vẫn là Bất Phật Sư Thái hiểu rõ phải trái, Tổng đà chủ chúng ta lập tức tới ngay!" Liễu Thư Bạch lần nữa nói một câu.


Mao Thập Bát nghe như thế thì khịt mũi coi thường, hắn lạnh hừ một tiếng nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Bất quá, trong bụng Mao Thập Bát nghĩ rằng lão ni cô này thầm ưa thích Trần Cận Nam nên mới bảo vệ cho hắn như vậy.


Trên giang hồ mọi người đều truyền miệng một câu: Tung hoành chưa gặp Trần Cận Nam, giang hồ vạn cổ như đêm dài.
Có một truyền thuyết nói rằng, Trần Cận Nam là một người anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, chỉ cần nữ tử nào gặp qua hắn một lần thì đều sẽ trao tim cho hắn, ai cũng vạn phần ái mộ.


Ngụy Thiên Minh ở bên ngoài phòng nghe lén, tận lực không để hô hấp của mình phát ra một chút âm thanh nào. Dù ở trong cung, Ngụy Thiên Minh cũng đã từng nghe qua tên tuổi của Trần Cận Nam, nếu mà lần này có thể tận mắt thấy Trần Cận Nam, thì cũng không uổng công lần xuất cung này.


Không bao lâu sau cửa phòng kia đột nhiên mở ra, một trận kình phong cuốn tới. Ngay sau đó, một công tử mặc áo bào trắng đột nhiên xuất hiện ở giữa phòng với tư thế chắp tay sau lưng. Cách xuất hiện cùng phong thái này làm cho mọi người xung quanh có cảm giác không thể chạm vào.


Nam tử này nhìn qua tuổi khoảng ba mươi, thân hình cao ráo, khuôn mặt anh tuấn, mái tóc đen dài tùy ý phiêu dật, mày kiếm mắt sáng, cả người lộ ra một cỗ khí chất đặc biệt. Trong tay hắn cầm một thanh bảo kiếm, đẹp trai không gì sánh được.


Hắn vừa xuất hiện, tất cả mọi người trong phòng lập tức đứng lên, nói nhẹ một tiếng: "Trần tổng đà!"
Công tử này không ai khác chính là kẻ mà mọi nữ tử đều ái mộ, Trần tổng đà chủ, Trần Cận Nam.


Trần Cận Nam vừa hiện thân, hắn vung tay lên, nói: " Mọi người không cần khách khí, gần đây Thất Sát Giáo chúng ta cùng với các lộ nghĩa sĩ phản Sở đang theo kế hoạch mà triển khai. Có thật nhiều huynh đệ đã hi sinh, cho nên chúng ta không thể quá mức rêu rao, miễn rước lấy phiền phức không tất yếu."


Trần Cận Nam nói ra, tất cả mọi người bên trong căn phòng này đều không nói thêm gì. Bọn họ đều thi nhau gật đầu, thể hiện rằng Trần Cận Nam nói rất có lý, mọi người sẽ nghe theo hắn chỉ bảo.


Ba người vừa này còn đang ngồi kia lập tức nhường chỗ, lưu lại một mình Trần Cận Nam ngồi đấy. Tuy Trần Cận Nam trẻ hơn bon hắn một chút, nhưng đó mới thật sự là đại lão trong giới giang hồ, hắn đã ngồi ở đấy thì những người khác chỉ có thể đứng sau


Sau khi ngồi xuống Trần Cận Nam mở miệng nói: "Thư Bạch, mọi việc ngươi đã chuẩn bị thế nào rồi?"


Liễu Thư Bạch bước lên một bước chắp tay, vội vàng nói: "Hồi bẩm Tổng đà chủ, người của chúng ta đều đã an bài xong, tiếp ứng trong cung cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, bất cứ khi nào cũng có thể động thủ."


Có thể bạn cũng muốn đọc: