Ngụy Công: Quyển 1 - Người Trên Vạn Người

Chương 28: Vây bắt loạn đảng

...
Bên trong phòng, Trần Cận Nam nghe được Liễu Thư Bạch nói mọi việc đều đã an bài thỏa đáng, trên mặt hắn liền lộ ra tiếu ý.


Trần Cận Nam khẽ gật đầu, liền nói: "Rất tốt, hành động lần này sẽ do Thư Bạch ngươi đảm nhiệm chủ soái, chỉ huy các lộ anh hùng giết vào hoàng cung lấy đầu tên cẩu hoàng đế Sở Vấn Thiên kia!"


Tên Mao Thập Bát ở bên cạnh xoa xoa đôi tay, kích động nói: "Tổng đà chủ, Mao Thập Bát ta đã sớm không chờ nổi nữa, chỉ mong người nói ra một câu này thôi. Vào hoàng cung giết sạch bọn Sở cẩu, lấy lại thời huy hoàng xưa!"


Mao Thập Bát bởi vì kích động nên thanh âm nói chuyện cũng lớn lên không ít, khiến cho mọi người trong phòng liên tục trợn trắng mắt, rất muốn xông lên bịt miệng tên đầu trâu này lại.


Ngụy Thiên Minh ở bên ngoài cửa, đem hết mọi việc thu vào trong lòng. Hắn không nghĩ tới, kế hoạch lần này của Thất Sát Giáo là muốn vào cung giết hoàng đế.


Một âm mưu to lớn như vậy, nếu như hắn đem chuyện này đi tố cáo cho hoàng thượng hoặc một số vị đại thần, như vậy được ban thưởng phải cực kỳ hậu hĩnh.
Chuyên tốt như thế này, khiến cho nội tâm Ngụy Thiên Minh vô cùng kích động.


Cái gì mà nổi tiếng khắp thiên hạ, cái gì mà thâm sâu Thất Sát Giáo, đối Ngụy Thiên Minh hắn đâu có nửa điểm quan hệ gì. Thứ mà Ngụy Thiên Minh hắn muốn chính là tiền tài, danh lợi và mỹ nữ. Chứ không phải mấy thứ tiếng tăm có tiếng mà không có miếng này.


Ngụy Thiên Minh đang nghĩ ngợi làm thế nào để vạch trần kế hoạch của Trần Cận Nam, rồi thu lợi ích từ việc đó. Thì đột nhiên đại sảnh lầu một của Phiêu Hương Viện, truyền đến một trận ồn ào.


Một nghe được thanh âm này, Ngụy Thiên Minh cũng không dám ở đây nghe nữa, hắn vội vàng đứng dậy lui về phía sau rời khỏi nơi này. Mà hắn hành động như thế liền kinh động đến đám người Trần Cận Nam đang ở trong phòng. Trần Cận Nam nội công thâm hậu, hắn nghiêng lỗ tai nghe một chút liền phát hiện bên ngoài cửa sổ có tiếng động.


Trần Cận Nam quát lạnh một tiếng: "Là kẻ nào!"


Nói xong lời này, Trần Cận Nam tung người từ trong phong phi ra. Tốc độ của hắn cực nhanh, trực tiếp phá vỡ cửa sổ đi ra bên ngoài, đáp xuống đúng nơi mà Ngụy Thiên Minh vừa ở chỗ đó nghe lén. Nhưng Ngụy Thiên Minh đã rời đi từ vừa nãy, chỗ Trần Cận Nam đang đứng cũng chẳng còn một ai.


Đoàn người Mao Thập Bát cũng chạy ra theo.


Bọn họ vừa xuất hiện, liền vây bên người Trần Cận Nam trên mặt lộ ra thần sắc khẩn trương. Đang lúc bọn họ thương lượng làm thế nào để có thể ám sát tên Sở hoàng đế, thì lại bị người ta nghe lén. Việc này mà lộ ra sẽ rất bất lợi cho bọn hắn, không may mà bị bắt thì sẽ bị sét nhà, thậm chí chu di cửu tộc.


Trần Cận Nam nhướng mày, nói: "Chỉ sợ những điều mà chúng ta vừa nãy mới bàn, đều đã bị kẻ khác nghe lén, hành động lần này sợ là phải tạm thời hủy bỏ, đợi đến lần sau khi có cơ hội, chúng ta sẽ tính toán lại sau!"


Liễu Thư Bạch đối với lời nói của Trần Cận Nam đương nhiên không dám phản bác. Những giang hồ hảo hán này cũng đều nghe theo Trần Cận Nam, không có dị nghị gì.


Duy chỉ có Mao Thập Bát tỏ ra một bộ dáng khó chịu, thì thầm nói: "Con Mẹ nó, nếu để cho ta biết tên hỗn đản nào dám nghe trộm việc này, Bát Tí Ma Vương ta nhất định sẽ lấy đi cái mạng nhỏ của hắn, dám phá hư kế hoạch của bản đại gia!"


Mấy hiệp khách giang hồ ở xung quanh nghe được Mao Thập Bát nói vậy, đều chỉ biết im lặng. Bọn họ ở trong lòng đều nghĩ, khẳng định là do con trâu đần này thanh âm nói chuyện quá lớn, mới để cho người khác chú ý.


Bất quá, bọn họ cũng chỉ thầm nghĩ trong lòng mà thôi, không có người nào dám ở mặt làm càn với Mao Thập Bát. Tên này có võ công không tệ, được giang hồ đặt cho biệt hiệu Bát Tí Ma Vương. Thân hình cường tráng nhưng tính khí lại vô cùng táo bạo, bất cứ lúc nào không hợp liền động thủ đánh người. Cho nên không ai dám chọc giận tên gia hỏa này, đây là một việc không sáng suốt gì.


Lúc này, đám người cũng nghe được tiếng ồn ào ở đại sảnh lầu một của Phiêu Hương Viện. Liễu Thư Bạch chạy đến bên lan can, cúi đầu hướng xuống dưới xem xét tình hình.
Biểu lộ của Liễu Thư Bạch liền biến thành khó coi.


Hắn vội vàng quay đầu nhìn Trần Cận Nam, nói: "Tổng đà chủ, việc lớn không hay, có một đám quan binh đang tiến đến!"
"Cái gì!"


Trần Cận Nam và những người khác nghe như vậy, vẻ mặt lộ ra sự nghiêm túc. Bọn họ đều là trọng phạm mà triều đình truy nã, bây giờ tự nhiên có quan binh đang tiến đến, tự nhiên là có chút sợ hóng sợ gió.


Tính khí Mao Thập Bát cực kỳ nóng nảy, hắn biết quan binh đang tiến đến lập tức nổi giận mắng: "Con mẹ nó, thế mà đám quan binh này dám đến thật, hôm nay chúng ta đi xuống cùng bọn hắn liều mạng, chém cho bọn hắn không chừa một mảnh giáp!"


Mao Thập Bát vừa dứt lời, Trần Cận Nam lập tức nói: "Thập Bát huynh đừng xúc động, những tên quan binh này chưa chắc tới vì chúng ta. Cứ yên lặng theo dõi tình hình rồi tính tiếp!"


Trấn an Mao Thập Bát xong, Trần Cận Nam đi đến bên cạnh lan can lầu ba, cúi đầu xuống xem xét. Liền nhìn thấy một đám binh sĩ nhà Sở đang tràn vào bên trong Phiêu Hương Viện. Đám binh sĩ này tỏ hung thần ác sát, cao to mạnh mẽ, nhìn qua cũng biết không phải là dạng binh lính phổ thông.


Mà tên dẫn đầu có khuôn mặt râu ria, làn da ngăm đen màu cổ đồng, trong tay dẫn theo một thanh đại khảm đao, giáp trụ sáng loáng, sát khí đằng đằng.


Trần Cận Nam vừa thấy được bọn họ, không nhịn được cau mày, trầm giọng nói: "Không tốt, là Kiếm Tuyệt Kỳ Đô Thống Hàn Tuyệt thuộc hạ của Lý Thất Dạ, kẻ này thủ đoạn cực kỳ độc ác, giết không ít huynh đệ của Thất Sát Giáo chúng ta!"


Trần Cận Nam từ trên lầu ba nhìn xuống thấy Hàn Tuyệt, khiến biểu lộ của hắn mười phần lạnh lùng và ngưng trọng. Còn đám người Liễu Thư Bạch nhìn thấy Hàn Tuyệt dẫn người tiến đến, trên mặt cũng tỏ ra không mấy vui vẻ.


Lúc này ở đại sảnh lầu một, Hàn Tuyệt mang theo binh lính hùng hổ tiến vào làm cho không ít khách nhân bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, trong lòng khẩn trương. Thử hỏi, các ông đang lén đi chơi gái, thì đột nhiên có một đám binh lính chạy vào. Đấy là cái cảm giác gì?


Diệp Thủy Lan đang ở sảnh lầu một đón khách thì thấy Hàn Tuyệt dẫn binh sĩ tiến vào, trên tay lăm lăm vũ khí. Làm cho nụ cười trên mặt nàng đông cứng, thân thể hơi run rẩy. Hôm nay là ngày gì mà lắm vụ nháo sự như vậy, nơi này nhưng làm kinh doanh a.


Diệp Thủy Lan lấy lại nụ cười, cầm lên một cái ly rượu và bình rượu tiến về phía Hàn Tuyệt.


Diệp Thủy Lan phô bày dáng người thướt tha thân thể yểu điệu, đến bên người Hàn Tuyệt, khẽ cười nói: "Ai nha, đây không phải Hàn đại nhân đây sao, hôm nay có ngọn gió đưa ngài tới nay này của thϊế͙p͙ thân vậy. Tới a, Nô gia kính ngài một chén rượu mong ngài dơ cao đánh khẽ, được không?"


Chắc hẳn Hàn Tuyệt thường là khách quen của Phiêu Hương Viện này, nếu không lời nói của Diệp Thủy Lan cũng sẽ không phong tao vậy. Ngày bình thường, khẳng định Hàn Tuyệt sẽ nói vài câu đùa giỡn với lão bản này một chút. Nhưng hôm nay, Hàn Tuyệt lại có việc quan trọng quấn thân, nên không thể tùy ý làm bừa.


Hàn Tuyệt ánh mắt lạnh lẽo, xua tay nói: "Diệp lão bản, bản đại nhân không có thời gian đùa nghịch với ngươi, hôm nay ta có chuyện quan trọng nên mới đến đây."
Diệp Thủy Lan thấy Hàn Tuyệt không tiếp nhận ly rượu của mình, còn lên giọng bề trên như vậy, ánh mắt của nàng không khỏi trầm xuống.


Nàng để chiếc ly cùng bình rượu xuống chiếc bàn bên cạnh, âm thanh lạnh lùng nói: "Hừ, Hàn đại nhân, thật đúng là thanh thế thật lớn a, ngươi mang nhiều người đến Phiêu Hương Viện của ta như vậy là muốn quấy rối làm ăn của chúng ta sao? Hàn đại nhân đã biết sau lưng Phiêu Hương Viện của ta là ai, mà người còn như vậy sao?"


Hàn Tuyệt đương nhiên biết sau lưng Phiêu Hương Viện này tại Kinh Thành có một đại nhân vật chống đỡ. Không phải vậy, thì cái Phiêu Hương Viện làm sao còn mở được nữa. Nhưng hôm nay, Hàn Tuyệt hắn đến nơi này là mang theo người một nhiệm vụ khó lường.


Khuôn mặt của Hàn Tuyệt lạnh xuống, liền nói: "Diệp lão bản, hôm nay ta đến đây là nghe theo lệnh của Lý Thất Dạ tướng quân, mang theo binh sĩ đi truy lã dư nghiệt của Thất Sát Giáo. Nếu ngươi còn muốn ngăn cản, ta cũng sẽ quy kết ngươi là loạn đảng, cùng bọn chúng áp giải về nha môn!"


Nghe xong câu nói này, trên mặt Diệp Thủy Lan liền mất tự nhiên. Nàng biết Lý Thất Dạ là ai, mọi người ở Đại Hạ này đều hiểu rất rõ. Nếu ai dám để cho Lý Thất Dạ không vui thì kết quả sẽ cực kỳ bi thảm. Tuy phía sau Diệp Thủy Lan có người chống đỡ, nhưng so với Lý Thất Dạ vẫn kém rất nhiều.


Đầu nàng suy nghĩ cực nhanh, sau đó Diệp Thủy Lan cười nói: "Hàn đại nhân, nghe ngài nói như vậy, ta lại dám không cho ngươi bắt loạn đảng sao? Người ngài cứ tùy tiện bắt, nhưng đừng đem đồ vật chỗ này của ta làm hư, có thể không?"


Thấy Diệp Thủy Lan thỏa hiệp như vậy, trên mặt Hàn Tuyệt lộ ra nụ cười đắc ý.
Đi làm việc nhiều năm như vậy, có người nào khi nghe thấy đại danh của Lý Tướng Quân lại không hoảng sợ giống như chim sợ cành cong cơ chứ. Mà hắn cũng là nhờ vào đó cũng cực kì oai phong.


Hàn Tuyệt khẽ đưa tay nâng cằm của Diệp Thủy Lan lên, trong mắt mang theo vài tia đùa bỡn, cười nói: "Yên tâm, ta nhất định sẽ điều tra thật tốt, không phá hư đồ đạc gì ở quán của ngươi!"


Nói xong, gương mặt của Hàn Tuyệt lại trở lên lạnh lùng. Vung tay lên, phẫn nộ quát: "Tiến vào tìm kiếm dư đảng của bọn người Thất Sát Giáo!"
"Rõ!"


Mấy tên lính lĩnh mệnh tiến vào lục soát từng căn phòng. Vài binh sĩ đi sau còn kéo theo một nam tử bộ dáng khoảng chừng bốn mươi tuổi, trên thân vết thương chằng chịt, quần áo cũng rách tả tơi, cả người hấp hối sắp chết.
Có thể nghĩ hắn trải qua bao nhiêu cực hình mới có thể biến thành như vậy.


Quan khách trong Phiêu Hương Viện nhìn người đó, mặt mày hoàn toàn biến sắc, lộ ra nơm nớp lo sợ. Ngụy Thiên Minh ở một góc nơi hẻo lánh của tầng ba cũng thấy tình cảnh này, hết sức rõ ràng.


Đại sảnh lầu một, Hàn Tuyệt nhìn người nọ được người đưa đến thì cười lạnh nói: "Từ Đắc Tổ, ngươi bây giờ có thể nói cho ta, những tên loạn đảng Thất Sát Giáo hiện tại ở đâu được không?"


Từ Đắc Tổ nửa sống nửa chết ngẩng đầu liếc nhìn Hàn Tuyệt một chút, chợt cười lên ha hả.
"Ha ha, ha ha ha. . ."
Khi Từ Đắc Tổ cười xong, hắn liền trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi lên mặt Hàn Tuyệt làm cho tên này không kịp né tránh.


Sau đó, Từ Mậu Sinh hô lớn: "Hàn Tuyệt, ngươi chỉ là một tên chó săn cho Lý Thất Dạ, nếu có bản lĩnh thì giết ta đi. Đến đây a, tên chó săn. . ."
Hàn Tuyệt nộ khí xung thiên, giận dữ từ bàn chân lên đến tận đỉnh đầu. Có thể nói là tức giận vạn phần.


Hắn cắn răng một cái, phẫn nộ quát: "Con mẹ nó, tên hỗn đản! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Đây là do ngươi tự tìm lấy! người đâu, đem mấy ngón tay của tên này cắt thành từng khúc một!"
...


Do em bí tên nhân vật nên tự viết bừa một số danh tự của thiên tài vào nhé. Các lão đừng thắc mắc vì sao Lý Thất Dạ làm tướng quân hay Hàn Lập làm thái giám nhé :))


Có thể bạn cũng muốn đọc: