Ngụy Công: Quyển 1 - Người Trên Vạn Người

Chương 29: Trợ chiến

Hàn Tuyệt vừa ra lệnh, liền có mấy tên lính trong tay cầm lấy đại đao tiến đến trước mặt Từ Đắc Tổ, chuẩn bị đem mười ngón tay của hắn chặt xuống.


Đối phó với người của Thất Sát Giáo, Hàn Tuyệt từ trước tới nay đều cực kỳ tàn nhẫn. không có người nào có thể từ trong tay hắn thoát được. Cho nên rất nhiều thành viên Thất Sát Giáo nghe tin đều sợ mất mật, mười phần sợ hãi.
"Sưu!"


Đúng lúc này, từ trên lầu ba của Phiêu Hương Viện bỗng nhiên bay ra mấy đạo ám khí, trực tiếp đánh trúng người đám lính kia.
"A. . . A. . ."


Mấy binh lính chuẩn bị động thủ hành hình, trong nháy mắt bị ám khí đánh bay ra ngoài. Cả đám đều kêu gào thảm thiết, lăn bò trên mặt đất không có sức lực đứng dậy.


Tiếp theo, Trần Cận Nam đẹp trai không gì sánh được, trong tay cầm bảo kiếm từ lầu ba bay xuống. Chân vừa chạm đất, hắn phẫn nộ quát: "Hàn Tuyệt! Chịu chết đi!"


Hàn Tuyệt đã có chuẩn bị thì làm sao có thể dễ dàng trúng chiêu của Trần Cận Nam cho được. Hắn tay phải vung đại đao trong tay lên đỡ kiếm của Trần Cận Nam.
"Keng!"
Một tiếng vang trầm thấp truyền đến,binh khí của hai người trong nháy mắt va trạm kịch liệt vào nhau.


Hàn Tuyệt nhìn Trần Cận Nam cười ha hả, ngạo nghễ nói ra: "Thật sự là đi mòn gót sắt tìm không thấy, hiện tại gặp được chẳng tốn công, Trần Cận Nam! Ngươi rốt cuộc cũng chịu hiện thân, hôm nay ta sẽ để cho ngươi có đến mà không có về!"


Trần Cận Nam cùng Hàn Tuyệt giao thủ vài chiêu liền lập tức lui về.
Trần Cận Nam hạ xuống một chiếc bàn, hừ lạnh một tiếng: "Hàn Tuyệt, hôm nay ta sẽ vì các huynh đệ trong Thất Sát Giáo ra tay diệt sát ngươi!"


"Thật vậy sao? Ta ngược lại muốn nhìn xem, Trần tổng đà chủ đại danh đỉnh đỉnh dùng biện pháp nào để có thể giết chết ta!" Hàn Tuyệt lại được một trận cười to.


Hắn vung tay lên, trên trăm tên binh sĩ bên trong Phiêu Hương Viện vây xung quanh Trần Cận Nam lại. Mà bên ngoài còn rất nhiều binh lính chưa kịp tiến vào, Phiêu Hương Viện này khá lớn, muốn phong tỏa toàn bộ lối ra cũng là một chuyện tương đối khó khăn.


Nhưng Hàn Tuyệt cũng không thèm để ý, chỉ cần hắn có thể bắt kẻ được gọi là kiếm khách nổi tiếng nhất thiên hạ Trần Cận Nam này, liền có thể thăng quan thêm một cấp, mà danh tiếng trong quân cũng có thể tăng lên rất nhiều.


Đương nhiên, Hàn Tuyệt cũng không ngốc, hắn không muốn tự mình lên đối chiến với Trần Cận Nam để tìm con đường chết.
Hàn Tuyệt lui về sau mấy bước, hét lớn một tiếng: " Đều xông lên bắt lấy Trần Cận Nam cho ta!"
"Giết, giết. . ."


Đoàn binh lính kia đang vây quanh Trần Cận Nam lập tức phát động công kích muốn đem hắn bắt lại. Hàn Tuyệt rất khôn khéo, hắn đem những binh lính này tiêu hao thể lực Trần Cận Nam, đợi đến thời điểm then chốt. Chính Hàn Tuyệt sẽ ra tay lấy mạng Trần Cận Nam, đây là lựa chọn tốt nhất.


Nhưng không phải kế hoạch nào cũng hoàn hảo, Hàn Tuyệt lại không tính tới trong Phiêu Hương Viện này có nhiều người như vậy. Đám người Mao Thập Bát, Liễu Thư Bạch đã sớm nhịn không được cùng nhau từ lầu ba lao xuống.


Bọn họ mang theo một đám giang hồ hào kiệt khí thế hung hăng giao chiến cùng những binh lính kia. Mao Thập Bát hung bạo dị thường, trong tay cầm đôi song phủ điên cuồng như mãnh thú, mỗi một lần vung ra liền có bốn năm tên binh sĩ văng ra thật xa.
"Rắc ầm ầm!"


Bao nhiêu tiếng động vang lên là có bấy nhiêu binh lính bị Mao Thập Bát đánh cho té xuống đất. Mao Thập Bát đúng như biệt hiệu của hắn, một đầu ma vương xuất hiện giữa chiến trường phá hủy tất cả. Còn có đám cao thủ giang hồ Liễu Thư Bạch, người nào cũng lợi hại vô cùng.


Qua một lát, đã có không ít quân lính bị bọn họ đánh ngã xuống đất, không thể chiến đấu. Hàn Tuyệt thấy cảnh này, hắn chẳng những không khẩn trương, ngược lại còn rất đắc ý.


Hắn cười lớn một tiếng, phách lối nói: "Lần này thật sự là tìm được mà chẳng tốn sức, chẳng những có thể bắt được Trần Cận Nam mà còn có nhiều phản tặc như vậy. Hôm nay nhất định phải bắt hết lại trở về lĩnh thưởng!"


Nói xong, Hàn Tuyệt phân phó cho một tên tiểu tốt bên người kêu hắn đi gọi viện binh, chuẩn bị cho một trận vây quét lớn. Hôm nay muốn bắt nhóm người Trần Cận Nam nên Hàn Tuyệt đã chuẩn bị rất nhiều đội quân tinh anh.


Ngụy Thiên Minh đứng trên lầu ba nhìn cảnh này, cũng âm thầm ngạc nhiên. Không ngờ hôm nay mới xuất cung lần đầu mà đã gặp nhiều chuyện như vậy.


Chứng kiến quân lính tiến vào bao vây đám người Trần Cận Nam là ngoài dự liệu. Nhưng Ngụy Thiên Minh cũng lười can thiệp vào chuyện này. Hắn chỉ là một thái giám trong cung, việc của Trần Cận Nam thì liên quan gì đến hắn.


Hắn thừa dịp lầu một đại loạn mà quay trở lại gian phòng của mình, tuy chiến đấu mười phần đặc sắc, nhưng Ngụy Thiên Minh cũng không có tâm tư nào đi quan sát. Nếu hành tung của hắn bị phát hiện vào thời điểm hiện tại, sẽ là một cái phiền toái không nhỏ.


Hắn vừa vào trong phòng, Lục Tiểu Thất và Lục Tiểu Lục nhìn Ngụy Thiên Minh nói ra: "Ngạo Thiên huynh, sao bây giờ ngươi mới quay về, chúng ta chờ ngươi rất lâu a."
Ngụy Thiên Minh nhìn hai nàng một chút, Lục Tiểu Thất và Lục Tiểu Lục vẫn bị một đống nữ hài bao quanh.


Ngụy Thiên Minh liền thấp thanh âm, xuỵt một tiếng nói: "Các ngươi cứ ở chỗ này không cần nháo, hiện tại ở bên dưới đang rất là loạn. Trần Cận Nam của Thất Sát Giáo đang cùng thủ hạ Lý Thất Dạ gây chiến. Bây giờ mà ra bên ngoài kia sẽ rất nguy hiểm."


Ngụy Thiên Minh không nói ra còn tốt, hắn vừa nói ra Lục Tiểu Thất cùng với Lục Tiểu Lục liền đứng bật dậy. Trên mặt hai người bọn họ biểu lộ cực kỳ kinh ngạc, nhịn không được liền hỏi: "Trần tổng đà chủ thật sự đang ở nơi này?"


Ngụy Thiên Minh nhìn hai người bọn họ có chút không đúng, nghi hoặc nói ra: "Các ngươi đây là có ý gì?"


Lục Tiểu Thất, Lục Tiểu Lục cũng không có đáp lời câu hỏi của Ngụy Thiên Minh, hai người các nàng vội vội vàng vàng đi ra phía ngoài, đẩy cửa ra khỏi phòng. Trong tay hai người bọn họ đều cầm theo bảo kiếm, nhìn qua liền biết hai nàng muốn đi làm cái gì.


Ngụy Thiên Minh gặp cảnh này, sắc mặt hơi tái trán toát mồ hôi, trong lòng âm thầm kêu khổ: "Hai cô nãi nãi này muốn đi chịu chết a!"


Vốn Ngụy Thiên Minh rất không muốn quản Lục Tiểu Thất với Lục Tiểu Lục. Nhưng ba người bọn họ cũng coi như là quen biết, Ngụy Thiên Minh không muốn nhìn bọn họ chui đầu vào chỗ chết. Ngụy Thiên Minh đành cải trang một chút, theo Lục Tiểu Thất, Lục Tiểu Lục cùng ra. Đi theo sau lưng hai người bọn họ một khoảng cách, không có áp quá gần.


Lúc này, Lục Tiểu Thất và Lục Tiểu Lục đã tới lan can lầu ba.
Nàng cúi đầu nhìn đại sảnh lầu một một chút, phát hiện ra rất nhiều cao thủ đang chiến đấu. Lục Tiểu Thất giật mình, nhịn không được nói: "Quả nhiên là Trần tổng đà chủ!"


Lục Tiểu Lục cũng gật đầu nói ra: "Vậy còn chờ cái gì, chúng ta nhanh đi trợ giúp Trần tổng đà chủ một chút sức!"
Hai người liếc nhau rồi gật đầu một cái, cầm bảo kiếm trong tay lên, nhanh chóng nhảy xuống đại sảnh lầu một. Ngụy Thiên Minh thấy các nàng nhảy xuống, nội tâm triệt để im lặng.


Võ công hai người bọn họ như mèo cào , thế mà lại có lá gan đi chiến đấu, đây không phải muốn chết sao. Mới đầu, hai người bọn họ vào trong vòng vây liền chém giết được vài tên binh tốt, khiến cho Ngụy Thiên Minh lộ ra chút ra bất ngờ.


Bọn người Trần Cận Nam nhìn thấy có thêm có trợ thủ đến, cũng có chút bất ngờ. Đặc biệt là Trần Cận Nam, hắn nhìn các nàng liền nói: "Hai vị, các ngươi là anh hùng hảo hán ở lộ nào?"


Lục Tiểu Thất làm ra một bộ dạng hiên ngang lẫm liệt, nói: "Trần tổng đà chủ không cần hỏi nhiều, ngươi là một anh hùng hào kiệt chân chính, chúng ta giúp ngươi thoát khốn, đây cũng là vinh hạnh!"
Trần Cận Nam nghe được lời này, cũng không hỏi thêm nữa.


Hắn một kiếm chém giết mấy tên Binh tốt, cười nói: "Tốt, nếu hôm nay có thể rời đi nơi này, nhất định cùng các ngươi uống bát rượu lớn, ăn miếng thịt to!"


Lục Tiểu Thất và Lục Tiểu Lục được Trần Cận Nam tán đồng, nội tâm của các nàng vô cùng vui vẻ. Hai người bọn họ luôn ngưỡng mộ Trần Cận Nam, lần này nhìn thấy thì y như gặp được thần tượng.
Cho nên, cũng ra rất nhiều sức lực giết địch.


Chỉ tiếc, võ công hai người bọn họ quá kém, nội công không đủ bắt đầu rơi xuống hạ phong. Mà đám binh sĩ này nhân số nhiều lại không sợ chết, giống giết mãi đều không thể giết hết.
Ngụy Thiên Minh ẩn ở lầu ba cách chỗ chém giết không xa, nhìn hết tất cả ở trong mắt.


"Thật sự là hai tên đần không sợ chết, đoán chừng vài phút nữa sẽ phải nghỉ chơi a!" Ngụy Thiên Minh nói thầm một câu.


Hắn khẽ chau mày, ánh mắt trầm xuống, vẫn quyết định cứu Lục Tiểu Thất cùng Lục Tiểu Lục một mạng. Trong mắt hắn, đây chỉ là hai tiểu cô nương chưa trải đời với lý tưởng mộng ảo mà thôi, cứ như vậy chết đi thật là khá đáng tiếc.


Ngụy Thiên Minh đứng sau một cây cột ở lầu ba, ngưng tụ Long Thạch trong tay, nhắm vào mấy tên binh tốt muốn đánh tới Lục Tiểu Lục và Lục Tiểu Thất.
"Sưu!"
Long Thạch cấp tốc lao đi, một đạo âm thanh xé gió rít lên, khiến cho mang nhĩ người nghe đều không thoải mái.
"Bịch, bịch, bịch. . ."


Trong nháy mắt, xuyên qua thân thể vài tên binh lính khiến cho bọn chúng ngã trên mặt đất, kêu gào thảm thiết.
Lục Tiểu Thất cùng Lục Tiểu Lục thì đều không hiểu, rốt cuộc đây là tình huống như thế nào, các nàng đều không có công kích mấy tên quân lính kia mà tự nhiên ngã xuống.


Bất quá, khi các nàng ngẩn người suy nghĩ, lập tức lại có một đám binh sĩ hướng các nàng lao đến.


Có thể bạn cũng muốn đọc: