Ngụy Công: Quyển 1 - Người Trên Vạn Người

Chương 30: Phá vây

Nhìn mấy tên đang hướng phía các nàng giết đến, bảo kiếm trong tay Lục Tiểu Thất và Lục Tiểu Lục liền vung lên, muốn cùng những tên binh lính này tử chiến. Nội công hai người bọn họ đã không đủ, chỉ có thể vừa chống đỡ vừa phải lui lại liên tục.


Ngụy Thiên Minh thấy vậy không nhịn được mà thở dài một tiếng: "Haiz..Vẫn phải làm người tốt đến cùng a!"
Vừa mới đả thương vài ba tên lính đã làm cho đám người kia chú ý, nếu bây giờ dừng tay lại, chỉ làm cho Lục Tiểu Thất cùng với Lục Tiểu Lục chết nhanh hơn.


Long Thạnh được Ngụy Thiên Minh liên tục ngưng tụ trong tay mà phi ra ngoài.
"Sưu, sưu. . ."


Những âm thanh xé gió liên miên không ngớt đã làm đả thương không ít quân lính, khiến cho bọn hắn trọng thương ngã rạp trên mặt đất. Cho dù đội quân tinh nhuệ này tốc độ phản ứng nhanh đến cỡ nào, cường tráng ra sao thì bọn chúng vẫn không thể tránh khỏi công kích của Ngụy Thiên Minh.


Chỉ trong chốc lát, xung quanh Lục Tiểu Thất và Lục Tiểu Lục đã có đám lớn binh sĩ ngã xuống. Đám quân sĩ này đến khi nằm xuống cũng không rõ mình bị trúng chiêu khi nào, là ai tập kích bọn họ.


Hàn Tuyệt cũng chú ý đến những biến hoá này, vốn Hàn Tuyệt cảm thấy hai người Lục Tiểu Thất và Lục Tiểu Lục thực lực không mạnh, muốn lao đầu vào chỗ chết. Nhưng là hiện tại, hắn mới ý thức được hai người trẻ tuổi này không đơn giản.


Hàn Tuyệt không chút do dự vung tay, hạ lệnh: "Trước tiên đem hai kẻ trẻ tuổi kia bắt lại!"


Nghe được mệnh lệnh từ Hàn Tuyệt, tất cả binh lính tinh nhuệ đang ở trong sảnh liền hướng về Lục Tiểu Thất cùng với Lục Tiểu Lục tấn công. Bọn chúng ỷ vào quân số muốn Sa Luân Chiến để tiêu hao nội lực của hai nàng, sau đó bắt lại.


Nhưng bọn họ vừa mới vọt tới bên người Lục Tiểu Thất, liền bị một đợt ám khí bay tới đánh văng tất cả ra đất. Bây giờ hai người không cần nghĩ cũng biết, sau lưng các nàng có cao nhân tương trợ.


Biết được việc này, Lục Tiểu Thất và Lục Tiểu Lục sĩ khí đại trấn, hùng hổ xông lên kết liễu mấy tên binh tốt đang bị thương lăn bò trên đất, nhiệm vụ cực kỳ đơn giản.


Đám người Trần Cận Nam thấy Lục Tiểu Thất và Lục Tiểu Lục lợi hại như vậy, không nhịn được tán thưởng một câu: "Võ công của hai vị thiếu hiệp này thật là dũng mãnh!"


Lục Tiểu Thất cùng với Lục Tiểu Lục nghe được Trần Cận Nam gọi mình là thiếu hiệp thì càng kích động, sử dụng ra toàn bộ nội lực còn lại trảm sát quan binh. Ngụy Thiên Minh thấy hai người bọn họ đắc ý như vậy, nội tâm hắn cũng chỉ biết im lặng.


Đúng là không biết trời cao đất rộng mà, may tên Trần Cận Nam này hiểu rõ tình cảnh hiện tại của bọn chúng, nên chuẩn bị phá vây rời đi. Lần này đám người Trần Cận Nam bị vây đánh bất ngờ còn Hàn Tuyệt đã chuẩn bị đầy đủ mười phần.


Muốn tiếp tục chiến đấu đi nữa, phần thua chắc chắn sẽ là bọn họ.
Trần Cận Nam giết thêm được mấy tên binh lính, liền khẩn cấp bay ngược về sau lên tiếng: "Các vị, mang theo hương chủ Từ Đắc Tổ rồi chúng ta cùng nhau rút lui!"
"Được!"


Đám người Liễu Thư Bạch gần đầu biểu thị đã biết, rồi thả người lao về phía Từ Đắc Tổ cứu ra. Sau đó, xông qua cửa sổ phía bắc lầu hai mà rút đi


Hai người Lục Tiểu Thất và Lục Tiểu Lục cũng không ngoại lệ mà đi theo, hôm nay các nàng đã làm ra việc như vậy, đương nhiên không thể lưu lại tiếp ở Kinh Thành nữa. Mau chóng rời đi mới là phương án tốt nhất.


Hàn Tuyệt nhìn bọn người Trần Cận Nam muốn phá vây, biểu hiện trên mặt nhất thời trở lên cực kỳ giận dữ.


Hắn lần này tốn rất nhiều tâm tư mới có được tin tức Trần Cận Nam đến Phiêu Hương Viện. Vì vậy hắn đã chuẩn bị mấy ngàn tinh binh đi bắt Trần Cận Nam. Vốn đây là một cơ hội lập công, nhưng không nghĩ tới người không những không bắt được, ngược lại tổn hao mấy trăm người như thế. Nếu nhiệm vụ này mà không thể thành công, khi quay về nhất định hắn sẽ bị Lý Thất Dạ xử lý.


Vì thế nên cho dù Hàn Tuyệt hắn phải liều cũng không thể để cho Trần Cận Nam tẩu thoát. Hắn nhấc đại đao trong tay lên hướng đến tầng hai đuổi theo. Hàn Tuyệt vận dụng tất cả công lực, trong nháy mắt đã đến phía sau đám người Trần Cận Nam.


Hàn Tuyệt giơ đại đao trong tay lên phẫn nộ quát: "các ngươi muốn chạy! Vậy cứ để mạng lại rồi tính tiếp!"
Cùng với tiếng hét lớn truyền ra, đại đao trong tay Hàn Tuyệt cũng hướng về mấy tên Thất Sát Giáo đi sau cùng mà hung hăng chém tới.
"Soạt, soạt!"


Đại đao rơi xuống, mấy tên không kịp né liền bị chẻ làm hai khúc, một cơ hội kêu thảm cũng không có.
Hàn Tuyệt hung tính đại phát càng truy đuổi gắt gao theo Trần Cận Nam, gầm thét: "Trần Cận Nam, hôm nay ngươi đừng nghĩ có thể chạy thoát, chịu chết đi!"


Hắn hai tay nắm chặt đại đao phi đến sau lưng Trần Cận Nam muốn vung đao chém xuống.
Đúng lúc này, hai kẻ tự cho mình là lợi hại là Lục Tiểu Thất và Lục Tiểu Lục, cầm chắc kiếm trong tay, quay ngược về phía của Trần Cận Nam giúp đỡ.


"Trần tổng đà chủ, các ngươi cứ đi trước, chúng ta sẽ ở nơi này đoạn hậu cho mọi người!" Lục Tiểu Thất hét lớn một tiếng, xông lên trước ngăn cản đại đao của Hàn Tuyệt.
Ngụy Thiên Minh rất muốn xông ra đạp cho hai người một cước: "Con mẹ nó hai tên đầu gỗ!"


Ngụy Thiên Minh trong lòng chửi tục, nhưng tay phải vẫn dùng nội công ngưng tụ ra một viên Long Thạch hình đoản đao sắc bén, hơi ánh lên màu vàng nhàn nhạt. Cảm thấy đã đủ uy lực, hắn liền cong ngón tay bắn viên Long Thạch này ra.
"Siuuuuuuuu!"
Một tia màu vàng nhàn nhạt kèm theo tiếng xe gió rợn người bay về phía Hàn Tuyệt.


Hàn Tuyệt cũng được coi là một tên cao thủ không tệ, ngay khi Long Thạch tiến đến gần, hắn đã lập tức cảm nhận được sau lưng mình có một khí tức nguy hiểm. Biểu lộ trong nháy mắt trở lên hoảng sợ.


Hàn Tuyệt không dám chần chờ chút nào, hắn liền quay người dùng đại đao bổ xuống. Bởi vì hắn đã cảm giác được, sau lưng mình có nguy hiểm tiến tới.
"Keng!"


Đại đao của Hàn Tuyệt trong nháy mắt chém trúng Long Thạch của Ngụy Thiên, khiến nó phát ra một tiếng vang trầm. Thanh âm va chạm kia truyền đi khắp bốn phía Phiêu Hương Viện, làm cho ai nghe cũng cảm thấy cả người không thoải mái. Hàn Tuyệt còn tưởng rằng mình đã ngăn chặn được ám khí này. Nhưng không nghĩ tới, thứ này có uy lực vô cùng to lớn.


Một lưỡi đao mỏng manh như lá liễu có thêm vài tia ánh sáng kì lạ này lại ẩn chứa một nguồn sức mạnh vô cùng mãnh liệt. Nó làm gãy đôi đại đao trong tay Hàn Tuyệt thành hai đoạn, không những thế, ám khí này còn đánh trúng bả vai của hắn, làm cho Hàn Tuyệt phải lùi lại vài chục bước.
"A. . ."


Cho dù là cao thủ như Hàn Tuyệt nhưng sau khi trúng chiêu cũng có cảm giác cả người đau đớn, tay chân vô lực trong miệng phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết.


Từng dòng máu tươi trên bả vai hắn vương ra khắp mặt đất. Hàn Tuyệt phải dùng tay bịt vết thương lại, khẽ đảo mắt nhìn xung quanh muốn nhìn xem thứ ám khí đã đả thương mình là gì. Nhưng Hàn Tuyệt tìm kiếm một hồi cũng không có kết quả.


Long Thạch kia được ngưng tụ từ nội lực của Ngụy Thiên Minh nên sau khi đánh trúng người của Hàn Tuyệt sẽ tự động phân giải. Mà loại Thần khí này cũng chỉ người có nội công cao như Ngụy Thiên Minh mới có thể loáng thoáng nhìn thấy khi nó đang di chuyển.


Hai người Lục Tiểu Thất và Lục Tiểu Lục đứng ở không xa thấy Hàn Tuyệt bị thương ngã trên mặt đất, cũng để lộ ra một bộ mặt hết sức kinh ngạc.


Nhưng các nàng cũng không ngốc, thấy Hàn Tuyệt bị thương như vậy các nàng liền không do dự mà quay người rời khỏi Phiêu Hương Viện. Đám người Trần Cận Nam đứng ở bên ngoài thấy hai người thoát ra cũng liền rời đi.


Hiện tại Hàn Tuyệt đã bị thương, nhóm người Trần Cận Nam muốn đi thì căn bản đám quân lính tinh nhuệ này cũng không thể ngăn được cản được. Bọn Trần Cận Nam biết, lần này thuận lợi rời đi như thế là vì có một vị cường giả ở trong bóng tối trợ giúp bọn họ.


Mà cường giả này chính là cao thủ tuyệt đỉnh chuyên sử dụng ám khí.


Tuy người trong giang hồ coi trọng quyết đấu quang minh chính đại, nhưng cũng có một bộ phận lại thích sử dụng ám khí. Bình thường những người này thực lực đều cực kỳ cường đại, mỗi lần xuất chiêu đều khiến cho người khác khó lòng phòng bị.


Trần Cận Nam vừa lui thì Ngụy Thiên Minh cũng vội vàng quay trở lại phòng. Hắn không có vội vã rời đi, bởi vì càng làm như thế sẽ khiến cho đám người Hàn Tuyệt hoài nghi.


Quả nhiên, Hàn Tuyệt sau khi được đỡ dậy liền ra lệnh cho thủ hạ của mình điều tra tất cả quan khách bên trong Phiêu Hương Viện, xem trên người kẻ nào mang theo ám khí.


Đối mặt với tính cảnh như vậy, tâm tình của Diệp Thủy Lan cực kỳ không tốt, muốn ra tay ngăn cản Hàn Tuyệt một chút. Nhưng nàng biết hôm nay hắn ăn thiệt thòi lớn như vậy, lại còn bị thụ thương. Nếu bây giờ có ai đứng ra chọc hắn thêm thì khẳng định kết cục sẽ không tốt.


Diệp Thủy Lan nghĩ vậy cũng đành nhịn xuống, để cho đám người này điều tra qua một lần. Nhưng thuộc hạ của Hàn Tuyệt cũng không điều tra ra cái gì, đành tùy tiện bắt đi mấy tên trông ngứa mắt, thật giả lẫn lộn.


Không có cách nào khác, hắn dẫn đông quan quân đi như thế mà lại không thu hoạch được chút nào, thì khi về phụng mệnh sẽ rất thảm. Bởi vì người ra lệnh lần này chính là tên Lý Thất Dạ kia.


Có thể bạn cũng muốn đọc: