Ngụy Công: Quyển 1 - Người Trên Vạn Người

Chương 31: Giao Thư

Hàn Tuyệt giận dữ mang người rời khỏi Phiêu Hương Viện, Diệp Thủy Lan tuy rất khó chịu vì sự việc xảy ra hôm nay. Nhưng nàng cũng biết có một ít người không chọc vào thì tốt hơn.


Diệp Thủy Lan lại đi an ủi khách nhân, để cho bọn hắn cứ ăn uống như bình thường đừng có quá mức lo lắng. Nhưng cho dù như thế vẫn có một vài người bởi vì quá sợ hãi, vội vàng rời khỏi nơi này mà không dám ở lại thêm một khắc nào.


Diệp Thủy Lan bất đắc dĩ đành phải gọi thêm các cô nương đi ra sân khấu biểu diễn để tăng hứng thú của quan khách. Trong nội tâm nàng cũng cực kì căm hận tên Hàn Tuyệt, nếu không phải tên gia hỏa trời đánh này tùy tiện bắt người ở chỗ của nàng thì việc này cũng không xảy ra.


Đang chuẩn bị lên lầu, Diệp Thủy Lan liền cảm thấy có đôi mắt đang chăm chú quan sát nàng.
Nhìn thấy người đó, Diệp Thủy Lan liền bước nhanh qua nói ra: "Ai Nha, khách quan, vì sao ngài còn ở nơi này. Ta còn tưởng ngài đã chạy luôn rồi a!"


Người đứng ở đối diện, không phải ai khác mà chình là Ngụy Thiên Minh.
Ngụy Thiên Minh trên thân mặc áo gấm màu tím, khuôn mặt khôi ngô luôn mang theo ý cười nhàn nhạt, cả người là một bộ dáng thong dong bình tĩnh.
Hắn mỉm cười nói: "Tại sao ta lại phải chạy?"


Ngụy Thiên Minh đánh giá lại Ngụy Thiên Minh một lần, liền nói:" Cái này còn cần ta phải nói sao? Mấy tên gia hoả đi theo ngươi vừa nãy đã ở chung một chỗ với đám phản tặc Trần Cận Nam, cùng bọn họ đối kháng với quân triều đình. Việc này còn không đáng sợ sao? Chỉ cần bây giờ ta nói ra thì ngươi chắc chắn chạy không có thoát."


Ngụy Thiên Minh nghe thấy Diệp Thủy Lan nói như vậy không những không khẩn trương, mà còn cười phì một tiếng.
Ngụy Thiên Minh nói: "Lão bản yên tâm, ta khẳng định ngươi sẽ không đi tố cáo ta."


"Ngươi vì sao lại nghĩ như thế? Có phải ngươi bị bệnh." lông mày Diệp Thủy Lan nhướn lên. Ánh mắt toát ra vẻ hứng thú và tò mò nhìn về Ngụy Thiên Minh.


Ngụy Thiên Minh nhìn quanh bốn phía, rồi mới nhẹ giọng nói: "Nói thật cho ngươi biết, hai người kia căn bản ta cũng không quá quen thuộc. Mới tình cờ quen biết buổi sáng hôm nay, mà ta đến đây cũng là có chuyện quan trọng tìm lão bản ngươi."


Diệp Thủy Lan nghe vậy lông mày nhíu lại, nàng không nhịn đước nói: "Ngươi nghĩ ta tin lý do này, tìm lão nương để hối lộ sao?"


Ngụy Thiên Minh biết mình nói thêm điều gì cũng là vô ích, càng giải thích nhiều chứng tỏ mình càng chột dạ. Hắn liền trực tiếp đến sát bên Diệp Thủy Lan, ghé vào tai nàng nói nhỏ: "Là Cẩn công công bảo ta đến tìm ngươi, còn có một thứ ngài muốn giao cho ngươi!"


Vừa nghe như vậy, trên mặt Diệp Thủy Lan hơi chút biến hoá.
Nàng cũng hạ giọng hỏi lại: "Ngươi là người của Cẩn công công?"
"Không thể giả được!" Trên mặt Ngụy Thiên Minh lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.


Nói xong, hắn từ trong tay áo lấy ra một chiếc lệnh bài ra vào hoàng cung. Thấy được vật này, Diệp Thủy Lan cũng không có hoài nghi gì nữa.


Nàng biết, người trước mặt này đích thị là do Cẩn công công phái tới. Diệp Thủy Lan đã liên lạc với Cẩn công công nhiều năm, nàng đương nhiên biết Cẩn công công có chức vị gì, và chỉ có hắn mới có thể cung cấp loại lệnh bài này. Mà thỉnh thoảng hắn cũng phái ra một số người liên hệ với nàng.


Giờ phút này nàng lại có chút đáng tiếc, bộ dạng của Ngụy Thiên Minh anh tuấn như vậy, lại là một tên thái giám. Nhưng đã biết được thân phận của Ngụy Thiên Minh, Diệp Thủy Lan cũng không dám lãnh đạm chút nào.


Ánh mắt đảo quanh bốn phía vài lần, không thấy ai chú ý đến nơi này, Diệp Thủy Lan hạ giọng nói: "Nơi này không chỗ để nói chuyện, đi theo ta!"
Nói xong, Diệp Thủy Lan liền bước nhanh về phía trước dẫn đường. Thấy dáng người phía trước thướt ta như vậy, trên mặt Ngụy Thiên Minh hơi lộ ra ý cười.


Hắn đi sau lưng nàng tiến đến một gian phòng lầu hai, vừa bước vào trong phòng Diệp Thủy Lan vội vàng đóng cửa lại. Trong khi khoá cửa, Diệp Thủy Lan còn thò đầu ra ngoài xem xét, bộ dáng lén la lén lút trông rất buồn cười.


Sau khi đóng kĩ cửa phòng, Diệp Thủy Lan bước đến trước mặt Ngụy Thiên Minh, trên mặt còn mang theo một nụ cười nhẹ nhàng nhìn hắn.
Diệp Thủy Lan nói: "Vị công công này, không biết Cẩn công công để ngài xuất cung đi tìm ta là có chuyện gì quan trọng?"


Ngụy Thiên Minh cũng không có nói nhảm, từ bên trong tay áo lấy ra bức thư mà Cẩn công công đưa cho hắn, đặt lên trên mặt chiếc bàn.
"Đây là phong thư mà Cẩn công công muốn ta giao cho ngươi, cứ từ từ mà đọc." Ngụy Thiên Minh lạnh nhạt nói một câu.


Thực ra Ngụy Thiên Minh đã từng lén lút xem qua phong thư này một lần nhưng đại đa số chữ viết đều là dùng khẩu lệnh để diễn tả, người bình thường không thể đọc hiểu, bao gồm cả bản thân hắn.


Trên bức thư kia viết đại đa số là tên nguyên liệu nấu ăn kèm theo vài câu nói khiến người ta đọc mà không hiểu. Phong Tứ Nương cầm phong thư kia tỉ mỉ đọc qua một lượt. Khi nàng xem xong hai đầu lông mày vẫn nhíu chặt không thôi, nhưng sau một lúc lại bắt đầu giãn ra, trên mặt Diệp Thủy Lan lại lộ ra ý cười.


Ngụy Thiên Minh thấy biến hoá trên mặt Diệp Thủy Lan như thế thì nội tâm cũng có chút nghi hoặc.
Ngụy Thiên Minh trong lòng ngứa ngáy liền truyền ý niệm:" Ta muốn biết nội tâm của Diệp Thủy Lan."


Bên tai Ngụy Thiên Minh dần vang lên âm thanh thanh thúy của Diệp Thủy Lan:" Hắn thường ở riêng trong tẩm cung cùng với một phi tử rất lâu, nên muốn ta thử dò xét xem tên Ngụy công nông này có thật là một tên thái giám hay không? Để sau này trọng dụng sao."


Ngụy Thiên Minh nghe vậy thì giật mình, trong nội tâm dâng nên sóng to gió lớn. Hắn thầm nghĩ: Con mẹ nó, mũi của lão già này đúng thật là rất thính. Sau này mình sẽ phải cẩn thận hơn chút mới được.


Sau khi nàng xem xong phong thư này liền đặt lên trước ngọn đèn trong phòng, đốt tờ giấy đó thành tro bụi. Đốt xong bức thư này, Diệp Thủy Lan liền hướng Ngụy Thiên Minh nhẹ nhàng thi lễ nói: "Nguyên lai ngài là Ngụy công công, trước đó đã có chỗ đắc tội ngài còn mong người thông cảm nhiều hơn!"


Ngụy Thiên Minh khoác tay nói: "Không có gì, ta cũng chỉ là thay Cẩn công công làm việc mà thôi, tận tâm tận lực là được!"
Ngụy Thiên Minh thấy mật tín thông minh như vậy liền âm thầm quyết định. Sau này cũng phải học thêm một chút, giang hồ bên ngoài hiểm ác như vậy thật không dễ đi lại a.


Diệp Thủy Lan mỉm cười nói: "Lần này Ngụy công công xuất cung làm việc vất vả, ngài cứ ở nơi này của ta giải toả mệt mỏi. Tùy ý ngài làm cũng được, tất cả đều không tính phí."
Ngụy Thiên Minh trên mặt nở nụ cười nói: "Là thật? Là Diệp lão bản ngươi nói đấy nhé."


Diệp Thủy Lan che miệng cười, nói: "Đương nhiên là như vậy rồi, nếu như Ngụy công công ngươi ưa thích, thì cũng có thể gọi vài tiểu nha đầu đến phòng này bồi ngươi."


Hắn cười hắc hắc, tiến đến bên cạnh Diệp Thủy Lan cầm bàn tay nhỏ của nàng nói: "Những cô nàng bên ngoài kia toàn là dong chi tục phấn. Người mà ta thích nhất, vẫn là ngươi, không biết lão bản có đồng ý hay không?"


Phong Tứ Nương hơi sững sờ trên mặt lộ ra cảm giác kinh ngạc. Tựa như không nghĩ tới tên này còn dám đánh chủ ý lên mình. Nếu là người bình thường dám có ý nghĩ lớn gan này, sẽ bị nàng cho một chưởng đập chết. Nhưng tên Ngụy Thiên Minh này là người mà Cẩn công công muốn tra xét và xem trọng. Mà Diệp Thủy Lan cũng muốn thừa dịp này dò xét Ngụy Thiên Minh có phải là một tên thái giám thật hay không.


Trên mặt Diệp Thủy Lan lộ ra một nụ cười mê người, nàng khẽ vươn tay nhẹ nhàng điểm một cái lên trán Ngụy Thiên Minh, vừa cười vừa nói: "Ánh mắt của Ngụy công công thật là cao a, nô gia còn chưa bao giờ hầu hạ qua nam nhân nào. Bằng không tối nay ngài là người đầu tiên của thϊế͙p͙ thân, đại nhân cảm thấy thế nào?"


Nói xong, Diệp Thủy Lan còn tiến đến sát bên người của Ngụy Thiên Minh mà ngồi xuống. Đem cánh tay của hắn ôm lấy, còn cọ cọ vào đôi bồng đào phong mãn của nàng.


Không thể không nói, Diệp Thủy Lan này đúng là gan lớn, nàng ta tưởng dựa vào chút công phu đó mà không thèm đề phòng hắn chút nào. Trong nội tâm của Ngụy Thiên Minh rất muốn đè nàng ra mà dạy dỗ một bài học, nhưng hắn vẫn phải nhịn xuống.


Cẩn công công đang nhờ nàng thử mình, nếu thật sự để lộ bí mật ra thì sẽ thật sự không tốt.


Dẹp bỏ mấy ý nghĩ xúc động, Ngụy Thiên Minh hơi tách Diệp Thủy Lan ra, cười nói: "Hắc hắc, vữa này ta chỉ nói đùa với Diệp lão bản người mà thôi. Ta chỉ là một tên thái giám thì có thể làm gì người đây, ài. . ."


Vừa nói Ngụy Thiên Minh còn vừa thở dài tiếc hận, dường như nếu hắn không phải là thái giám, liền muốn đem Diệp Thủy Lan giải quyết tại chỗ.


Diệp Thủy Lan thấy bộ dạng Ngụy Thiên Minh như vậy, trong ánh mắt liền loé qua một tia sáng khác lạ, mỉm cười nói: "Vậy thì thật đáng tiếc a, số mệnh của ta long đong nên vẫn chưa tìm được bến đỗ. Nếu như Ngụy công công thật là một chân nam nhân, nói không chừng ta thật muốn cùng ngươi kết tóc a."


Hắn hơi cười cười đưa tay ôm lấy eo của nàng, nhẹ thổi vào tai nói: "Diệp lão bản, kiếp này chúng ta đã không thể làm chim liền cánh, chỉ hi vọng kiếp sau có thể trở thành đôi uyên ương liền cành!"
Lời nói này của Ngụy Thiên Minh khiến Diệp Thủy Lan bật cười.


Nàng cảm thấy cái tên thái giám này cũng là có chút thú vị. Còn chưa ai dám nói chuyện như vậy với nàng.


Có thể bạn cũng muốn đọc: