Ngụy Công: Quyển 1 - Người Trên Vạn Người

Chương 32: Trở lại hậu cung

Diệp Thủy Lan ở trong phòng trò chuyện với Ngụy Thiên Minh một vài câu, sau đó đứng dậy nói: "Ngụy công công, ta còn có chút việc nên xin phép đi trước, nếu ngươi cần gì thì cứ trực tiếp sai bảo đám tiểu nhị là được."


Diệp Thủy Lan cai quản Phiêu Hương Viện to lớn nên có rất nhiều việc cần phải tự nàng xử lý. Mà đọc xong bức thư kia thì cũng không có việc gì quan trọng nữa, nên Diệp Thủy Lan không thể ở mãi nơi này tiếp truyện hắn được


Ngụy Thiên Minh thấy Diệp Thủy Lan muốn cáo lui, thì hắn liền đứng lên theo mỉm cười, nói: "Lão bản, xin chờ một chút, ta còn có một việc muốn nhờ ngươi giúp."
"Người còn có chuyện gì sao?" Diệp Thủy Lan hơi liếc nhìn Ngụy Thiên Minh, trong ánh mắt hiện lên sự nghi hoặc.


Ngụy Thiên Minh cũng không giấu diếm, nhìn Diệp Thủy Lan nói: "Ngươi cũng biết, ở trên đường đến đây ta có mua được một tiểu nữ tử, mà chút nữa ta còn phải hồi cung phục mệnh. Tiểu cô nương này thì ta khẳng định là không thể mang theo được. Cho nên ta nghĩ, muốn để cô nương đó ở đây nhờ ngươi chăm sóc?"


"Để ở chỗ này của ta sao?" Diệp Thủy Lan liền lộ ra chút kinh ngạc, vì nàng cảm thấy đề nghị của Ngụy Thiên Minh cực kỳ khó tin. Mà hắn cũng cảm thấy, mình làm ra quyết định như vậy, đối Thanh Nghi sẽ có chút không công bằng.


Nhưng Ngụy Thiên Minh cũng không còn cách nào khác, thân phận hiện tại của hắn chỉ là một tên thái giám, không thể mang theo ai bên người cả. Cách tốt nhất cũng chỉ có thể để nàng ở lại nơi này.


Ngụy Thiên Minh hơi xoa đôi tay nhìn về Diệp Thủy Lan có dáng người quyến rũ nói ra: "Lão bản, có thể đáp ứng đề nghị này của ta hay không?"


Diệp Thủy Lan biết Ngụy Thiên Minh này sắp được Cẩn công công trọng dụng, cho nên nàng cảm thấy sau này có khi còn phải nhờ hắn trợ giúp nữa. Sau chốc lát nghĩ ngợi, Diệp bản nương liềm quyết định hỗ trợ Ngụy Thiên Minh lần này.


Nàng nhẹ giọng liền nói: "Ta có thể giúp đỡ ngài sắp xếp chuyện này. Nhưng Ngụy công công cũng phải biết đây là nơi nào, để một tiểu cô nương nhà nành vào đây ở, trước tiên phải hỏi nàng có chịu ở lại hay không đã."
Ngụy Thiên Minh nghe được câu này của Diệp Thủy Lan hắn liền an lòng.


Hắn vội vàng gật đầu nói ra: "Vấn đề này thì dễ xử lý, ta sẽ đi thuyết phục nha đầu kia. Thời gian không còn nhiều lắm, ta cũng nên phải hồi cung rồi, ra ngoài lâu như vậy Cẩn công công sẽ không chờ đợi được."


Câu nói sau cùng là Ngụy Thiên Minh cố ý nói ra đại danh của Cẩn công công, để Diệp Thủy Lan biết giữa hắn và Cẩn công công có quan hệ gần mà chăm sóc tử tế cho Thanh Nghi. Mà Diệp Thủy Lan nghe được cái tên này sâu trong đáy mắt cũng hiện một chút kiêng kỵ.


Sau đó Ngụy Thiên Minh được Diệp Thủy Lan đưa đến chỗ ở của Thanh Nghi.
Hắn giải thích qua với Thanh Nghi rằng nàng bên cạnh hắn rất nguy hiểm, cho nên hãy ở tạm Phiêu Hương Viện này, tại đây còn có cả Diệp bản nương chăm sóc nàng nữa.


Lúc đầu Thanh Nghi nghe vậy lắc đầu không chịu đáp ứng mà vẫn muốn đi cùng Ngụy Thiên Minh. Hắn thấy Thanh nghi cố chấp như vậy, nhịn không được phải lộ ra bộ mặt tức giận, nàng mới giật mình đồng ý.


Đương nhiên Ngụy Thiên Minh cũng hứa hẹn với Thanh Nghi, nếu sau này có thời gian nhất định sẽ tới thăm nàng. Mà thân phận thật của hắn vẫn không thể nói cho nàng biết, có một số chuyện vẫn chưa thể để cho Thanh Nghi tiếp xúc quá nhiều.
Sắp xếp xong hết các việc ở đây, Ngụy Thiên Minh bắt đầu hồi cung trở về.


· · · · · · · · · · · · · · · ·


Chuyến xuất cung lần này đã xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, khiến cho con người ta không biết nên xử lý thế nào cho phải. Cũng may, Ngụy Thiên Minh ở thời đại học kiếp trước đã đọc qua khá nhiều tiểu thuyết cung đấu nên vẫn có thể căn cứ vào tình huống mà ứng đối.


Diệp Thủy Lan thấy Ngụy Thiên Minh muốn trở về nên cũng đưa cho hắn một bức thư, mang cho Cẩn công công. Đối với việc đưa tin này Ngụy Thiên Minh cũng không có cự tuyệt, hắn đưa tay cầm lấy phong thư chuẩn bị rời đi.


Ra khỏi Phiêu Hương Viện, Ngụy Thiên Minh loanh quanh thêm vài vòng ở kinh thành, để lựa một số đồ chơi kì quái về cho Tuệ Phi.


Khi bước qua đại môn tiến vào hậu cung, Ngụy Thiên Minh lại cho mấy thị vệ giữ cửa kia mỗi người một ít bạc, kèm theo một số đồ đạc xem như là lễ vật. Mấy người thị vệ kia đều cực kỳ vui vẻ, quan hệ cũng với Ngụy Thiên Minh lại tiến thêm một bước. Về sau Ngụy Thiên Minh muốn ra vào hoàng cung có lẽ sẽ đơn giản hơn rất nhiều.


Vừa trở lại trong hậu cung, trước tiên Ngụy Thiên Minh quay về viện tử của mình, đem những đồ vật mình đã mua được để vào trong phòng.


Tiếp đó hắn mang một số đồ chơi ở ngoài cung hướng về chỗ ở của Tuệ phi nương nương bước đến. Nói thế nào đi nữa thì nàng vẫn là chủ tử của hắn, nếu đã trở về thì phải đi tìm nàng bẩm báo đầu tiên mới đúng quy tắc nhất.


Những tên thái giám và cung nữ kia thấy Ngụy Thiên Minh tiến về phía tẩm cung của Tuệ phi thì khom người hành lễ, còn kèm theo những câu nịnh nọt hắn vô cùng dễ nghe. Bởi vì trong Tuệ Hương Cung này, địa vị của Ngụy Thiên Minh chỉ đứng sau một mình Tuệ phi mà thôi.


Hiện tại đã gần đêm khuya, Tuệ phi mới dùng xong bữa ăn muộn, đang nằm nghỉ ngơi ở trong sân đình.


Thời cổ đại này thì những trò để giải trí không có nhiều, mọi người sinh hoạt thường ngày đều cực kì buồn tẻ. Bình thường sau khi ăn xong bữa tối sẽ có một đám người ngồi lại với nhau để tâm sự, qua một lúc mọi người liền trở lại phòng của mình để ngủ.


Cho dù là hậu cung của Hoàng gia cũng là như vậy.
Hoàng thượng thì còn có thể đi săn bắn nhưng những phi tử này thì lại không có gì làm.


Tuệ phi ngồi hưởng thụ mấy tiểu cung nữ này xoa bóp thân thể, nhưng biểu lộ ở trên mặt của nàng lại tỏ ra chút không vui. Mí mắt của Tuệ phi hơi rủ xuống, cả người lộ ra một vẻ cực kì nhàm chán.


Nàng hơi liếc đám người xung quanh, có chút không vui nói ra: "Ta cảm giác được chân tay của bọn ngươi ngày càng vụng về, nếu các ngươi có thể bằng một phần của tên Ngụy Thiên Minh kia, thì bản cung đã cảm thấy thư giãn."
Mấy tiểu thái giám này đương nhiên biết Tuệ phi cực kỳ sủng ái Ngụy Thiên Minh.


Có một tên thái giám ở trong đó cất tiếng: "Nương nương, Ngụy công công đã xuất cung gần một ngày, cho nên chắc hẳn cũng mau quay về thôi, người cũng không cần gấp, nói không chừng bây giờ hắn đã trở lại."


Tuệ phi khẽ gật đầu, nói: "Ngươi nói rất đúng, nếu tên kia mà trở về muộn, bổn cung nhất định phải cho hắn đẹp mặt!"


Ngụy Thiên Minh vừa bước vào trong tẩm cung liền nghe được câu nói này của Tuệ phi nương nương. Hắn liền không nói hai lời, bước nhanh tới hướng đó hô to: "Nô tài tội đáng chết vạn lần, đã khiến cho nương nương phải đợi lâu!"


Tuệ phi đang lẩm bẩm nói về Ngụy Thiên Minh, lại không nghĩ tới hắn liền trở lại thật. Điều này khiến cho nàng cũng thoáng chút kinh ngạc. Bất quá kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng trên mặt Tuệ phi vẫn mang theo kinh hỉ nhiều hơn.
Nàng vội vàng quay đầu lại nhìn về phía Ngụy Thiên Minh.


Vừa thấy được nụ cười kia của Ngụy Thiên Minh, trong lòng của nàng cũng dâng lên một sự vui vẻ khó tả. Nhưng đang ở trước mặt nhiều cung nữ và thái giám như vậy, Tuệ phi vẫn phải có tỏ ra một bộ dạng cực kỳ nghiêm túc.


Mí mắt nàng hơi hướng lên, phát ra một giọng điệu lạnh lùng: "Tiểu Ngụy Tử, ngươi vẫn còn biết đường trở về sao. Bản cung còn tưởng rằng ngươi ở bên ngoài chơi vui quên luôn cả đường về rồi chứ!"


Ngụy Thiên Minh biết Tuệ phi đang trêu đùa chính mình, bởi vì quan hệ của hắn và Tuệ phi đã không còn bình thường nữa. Từ trên xuống dưới thân thể của nữa nhân này đều đã bị hắn sờ qua.
Cho nên, Ngụy Thiên Minh đứng ở trước mặt Tuệ phi không có chút khẩn trương nào.


Hắn cười hắc hắc, nói: "Kính xin nương nương bớt giận, lần này, nô tài từ bên ngoài cung mang về một số đồ chơi kì lạ để cho Nương nương giải sầu, giết chút thời gian."
Ở trong cái thâm cung nhàm chán cực độ này, nếu như có trò chơi gì vui vẻ giết thời gian, thì ai cũng muốn thử một lần.


Đặc biệt là những nàng phi tử này, từ sáng đến đêm của các nàng cũng chỉ là đợi hoàng thượng đến sủng hạnh. Vận khí mà tốt thì sẽ được hoàng thượng sủng ái, nếu không cũng chỉ có thể ở trong cung sống quãng đời còn lại trong cô độc.


Cho nên, một số ngày lễ trong cung, phi tử cũng tích cực tham gia náo nhiệt. Ngày mừng thọ này của Thái Hậu cũng vậy, các nương nương đều ra sức chẩn bị. Mỗi người các nàng đều hi vọng mình có thể lọt vào mắt xanh của Thái Hậu, đến lúc đó, chỗ tốt của các nàng đều sẽ không thiếu.


Tuệ phi nghe nói Ngụy Thiên Minh mang về một số đồ chơi mới mẻ, liền vội vàng hỏi: "Ngươi mang những vật gì về, mang ra đây cho bổn cung nhìn một chút!"
Ngụy Thiên Minh từ trong tay áo mò một hồi lâu, mới đem ra được một con quay, và một chiếc roi da...*Hehhee boiiii...*


Tuệ phi thấy mấy thứ này liền quay lại nhìn Ngụy Thiên Minh mà hỏi: "Đây là đồ vật gì, nhìn rất kì quái, chơi vui sao?"


Tuệ phi từ nhỏ đã sinh ở trong nhà quý tộc, thuở bé các nàng chỉ được dạy học chữ, cầm kỳ thư họa. Người nhà của các nàng không muốn cho các nàng động đến mấy thứ loạn thất bát tao này.


Ngụy Thiên Minh cười hắc hắc, nói: "Vật này đương nhiên là chơi rất vui, ở bên ngoài hoàng cung mọi người đều chơi thứ này a."
Tuy thứ này là đồ chơi của bình dân, nhưng không có nghĩa người Hoàng tộc không thể.


Tuệ phi nhàm chán nhìn Ngụy Thiên Minh nói: "Vậy ngươi làm mẫu cho bổn cung một chút, để ta xem thứ này đến cùng là chơi như thế nào."
"Tốt, không thành vấn đề!" Ngụy Thiên Minh gật đầu một cái rồi đưa tay ra làm mẫu.


Hắn cầm con quay trong tay hướng xuống mặt đất ném một cái, sau đó vung chiếc roi dài trong tay lên quất con quay một cái.
"Độp, đét. . ."
Thanh âm quất roi càng lớn thì con quay kia chuyển động càng nhanh.


Thỉnh thoảng Ngụy Thiên Minh lại làm một số động tác khó cao, để cho Tuệ phi cùng đám cung nữ thái giám kia nhìn thập phần hăng say.


Làm mẫu đươc một lúc, Ngụy Thiên Minh quay về hướng Tuệ phi nói ra: "Nương nương, cái thứ đồ chơi này cực kì đơn giản, nếu không để ta dạy ngài một chứt, người cảm thấy thế nào?"


Tuệ phi không có cự tuyệt đề nghị của Ngụy Thiên Minh, nàng đứng lên nói: "Cũng tốt, vậy ngươi đến đây dạy bản cung đi!"
"Vâng thưa nương nương!" Ngụy Thiên Minh đáp ứng, liền bước đến phía sau nàng, cầm lấy tay ngọc bắt đầu chỉ dạy.


Có thể bạn cũng muốn đọc: