Ngụy Công: Quyển 1 - Người Trên Vạn Người

Chương 33: Tuệ phi ( 1 ) ( H )

Mới bắt đầu, Tuệ phi đối với vật này còn có chút hứng thú
Nhưng sau khi chơi được một hồi, Tuệ phi hơi nhíu mày nói ra: "Chơi không còn vui, thứ này chỉ khiến cho bổn cung nhất thời hứng thú mà thôi!"


Ngụy Thiên Minh nhìn Tuệ phi đối với món đồ chơi này đã không hứng thú, liền nói ra: "Tuệ phi nương nương đừng có gấp, lần sau nô tài xuất cung nhất định sẽ vì ngài tìm về những món đồ chơi hay."
Sau lần xuất cung lần này, Ngụy Thiên Minh lại muốn xuất cung thứ hai cung, lần thứ ba. . .


Nói chung, hoàn cảnh ở bên ngoài hoàng cung cũng coi như là không tệ, nếu về sau có cơ hội Ngụy Thiên Minh vẫn muốn được ra ngoài tham quan nhiều hơn một chút. Cứ một mực loanh quanh trong hoàng cung này là một điều rất là không tốt.


Sau khi Tuệ phi mất hứng thú với con quay, nàng hơi hoạt động cổ tay một chút, nhìn Ngụy Thiên Minh nói ra: "Tiểu Ngụy Tử, sau khi chơi cái này khiến bả vai của bản cung bị nhức, ngươi đi vào trong phòng giúp bản nương nương xoa bóp, mấy tiểu cung nữ này ta thấy không quen ."


Từ lần trước Tuệ phi được Ngụy Thiên Minh xoa bóp đặc biệt thì nàng thì đối với đôi bàn tay đó nhớ mãi không quên. Ngụy Thiên Minh vừa nghe Tuệ phi nói như vậy, liền biết trong nội tâm nàng đang suy nghĩ điều gì.


Không do dự, Ngụy Thiên Minh liền gật đầu một cái, thi lễ nói: "Nô tài sẽ đi qua hầu hạ cho nương nương!"


Vừa nói xong, hai người Ngụy Thiên Minh và Tuệ phi hướng về căn phòng kia bước vào. Tuệ phi đã chỉ định Ngụy Thiên Minh đi vào hầu hạ nàng, thì đám thái giám cùng với cung nữ này sẽ không có tư cách bước vào.


Rất nhanh, hai người họ đã đi đến phòng ngủ của Tuệ phi nương nương. Vừa bước vào cửa, Ngụy Thiên Minh rất thức thời đưa tay đóng đại môn lại. Dù sao cũng làm một số sự tình bí ẩn thì phải cẩn thận một chút, lần trước đã bị tên Cẩn công công kia nghi ngờ rồi.


Trên gương mặt tuyệt mỹ của Tuệ phi lộ ra vài tia ủ rũ, nàng duỗi người rồi hướng về chiếc giường kia nằm sấp xuống.
Sau khi nằm xuống, Tuệ phi liền ngoắc ngoắc ngón tay với Ngụy Thiên Minh, mỉm cười nói: "Đến đây a, giúp bản cung thư giãn một chút."


"Vâng, thưa nương nương!" Ngụy Thiên Minh đáp một tiếng rồi bước qua
Ngụy Thiên Minh lại như thường ngày mà dùng đôi tay xoa bóp khắp người của Tuệ phi.


Ánh mắt Tuệ phi híp lại, không nhịn được nói ra: "Tiểu Ngụy Tử, ngươi thật sự là quá hữu dụng, nếu như ngươi không phải thái giám, thì thật là tốt biết bao!"
Hắn cũng không có đáp lời.


Những lời nói như vậy, Ngụy Thiên Minh đã nghe không dưới hai mươi lần. Mỗi khi Ngụy Thiên Minh giúp nàng xoa bóp, thì Tuệ phi đều không kìm lòng được mà cảm khái một chút.
Bỗng nhiên, Tuệ phi nói ra một câu khiến thân thể Ngụy Thiên Minh cứng lại:


"Ngụy Thiên Minh, bản cung nghe nói qua, ngươi không phải là một tên thái giám thật sự sao?"
Ngụy Thiên Minh nhất thời hoảng hốt, vội vàng nói: "Tuệ phi nương nương, ta là thái giám, khẳng định là có người đã vu cáo hãm hại chi ta, ngài đừng tin lời của bọn chúng a!"


Tuệ phi nghe được cái lý do sứt sẹo này của Ngụy Thiên Minh, nàng liền quay lại nhìn hắn với nụ cười khinh thường ở trên mặt.
Ngay sau đó nàng liền nói: "Nếu ngươi đúng là một tên thái giám thật, vậy thì hãy mau chứng minh cho bản cung thấy!"


"Cái này. . . Cái này chỉ sợ không tốt a!" Ngụy Thiên Minh vẻ mặt do dự nói ra.
"Có cái gì không tốt, chẳng lẽ ngươi còn có bí mật gì khó nói?" Tuệ phi hùng hổ doạ người, lộ ra bộ mặt đã nắm chắc thắng lợi.


Ngụy Thiên Minh do dự nói ra: "Tuệ phi nương nương, thân thể của ta có chút không tốt, lần sau lại kiểm tra được không?"
Hiện tại trong đầu Ngụy Thiên Minh đang suy nghĩ về cách để thủ tiêu Tuệ phi rồi trốn ra khỏi hoàng cung này.
"Hừ!"


Tuệ phi khóe miệng giương lên, cười khinh thường nói: "Tiểu Ngụy tử, từ trên xuống dưới của ngươi đều là của bản cung. Ngươi mà không để cho bản cung nhìn một chút, bây giờ bản cung sẽ gọi người tiến vào trảm đầu ngươi!"


Vừa nói, tay của Tuệ phi hướng về phía dưới của Ngụy Thiên Minh nắm lấy, Ngụy Thiên Minh bên dưới đã có chút đau. Trong lòng liền nghĩ, hiện tại đã đi đến một bước này rồi, thì đã không còn cách nào giấu giếm nữa. Nếu Tuệ phi này thật sự dám gọi người. Trước tiên cứ thủ tiêu nàng trước, dù sao đây cũng không giống như lần đầu tiên hắn giết người nữa.


Sau khi Ngụy Thiên Minh hạ quyết tâm, liền thở dài nói: "Vậy nô tài ăn ngay nói thật với người, tiểu nhân không phải là một tên thái giám a."
"Cái gì!" Tuệ phi lại lộ ra cực kỳ kinh ngạc. Nàng chỉ dựa vào cách hắn sinh hoạt mà suy đoán bừa một chút, không ngờ tên này lại không phải thái giám thật.


Sau khi kinh ngạc qua đi, Tuệ phi vẫn còn giữ một chút lí trí.
Nàng nhíu mày lại nhìn Ngụy Thiên Minh nói ra: "Hay cho tên Ngụy Thiên Minh, lại dám lấy nam nhân chi thân lẻn vào chốn hậu cung này. Ngươi biết ngươi phải bị tội gì không?"


Ngụy Thiên Minh làm ra một bộ mặt bối rối nhìn Tuệ phi nương nương nói ra: "Nương nương, cái này thì không thể trách được nô tài a. Là do người tịnh thân đã cao tuổi nên đã quên tịnh thân cho nô tài!"
Tuệ phi nghe Ngụy Thiên Minh nói như vậy, trên mặt lại biến ảo vài lần.


Nàng nhịn không được ở trong lòng âm thầm nghĩ: "Chẳng lẽ, đây là ông trời cho ta cơ hội hưởng thụ tuổi thanh xuân sao?
Có ý nghĩ này trong lòng, đầu óc của nàng cũng bắt đầu linh hoạt lên.


Ánh mắt của nàng dừng lại trên thân thể Ngụy Thiên Minh dò xét một phen, sau đó liền nói: "Vậy được, bản cung tạm thời tin tưởng lời của ngươi nói, bất quá còn có một một việc ta muốn hỏi ngươi. Thân thể của ngươi vẫn hoàn chỉnh đã có bao nhiêu người biết?"


Nghe được lời này của Tuệ phi, Ngụy Thiên Minh thầm suy nghĩ một phen rồi trả lời: "Hồi bẩm Nương nương, việc này chỉ có một mình người biết mà thôi!"
Tuệ phi nghe xong, trên khuôn mặt ngập tràn tiếu ý.
Chỉ là nàng không biết, đây chẳng qua cũng là lời nói qua loa của Ngụy Thiên Minh mà thôi.


Tuệ phi coi như là đã nghe được câu trả lời mà mình muốn, trên mặt tươi cười ngoắc ngoắc tay với Ngụy Thiên Minh, nói: "Lần này coi như số ngươi gặp may, gặp được người chủ tử tốt như bản cung. Bất quá, sau này ngươi làm gì cũng phải nghe theo ta, rõ chưa!"


Ngụy Thiên Minh cũng không ngốc, hắn nghe được lời này liền hiểu ý của Tuệ phi


Hắn ở trên mặt lộ ra nụ cười liền nhào lên trên người Tuệ phi, hai tay bắt đầu vân vê cặp thỏ trắng căng tròn đang trốn sau lớp áo lụa mỏng manh của nàng, nói: "Vậy hiện tại để nô tài hầu hạ chủ tử của mình xoa bóp thật tốt coi như trả ơn. Nương nương người cảm thấy thế nào?"
"Um, Được~"


Tuệ phi đã lâu ngày chưa được ban mưa móc, bây giờ lại bị tên Ngụy Thiên Minh này làm ra hành động kích thích như vậy, khiến cho đôi mắt nàng bắt đầu trở lên mê ly. Hai bàn tay của hắn giống như chứa đầy ma lực, chỉ cần cần đôi đại thủ đó di chuyển đến đâu thi cả người Tuệ phi liền bủn rủn đến đó, không còn chút khí lực nào để động đậy.


Nhân cơ hội đó Ngụy Thiên Minh trút bỏ hết tất cả y phục của nàng.


Một thân thể hoàn mỹ như được điêu khắc từ bạch ngọc mà ra, đôi bàn chân nhỏ xinh của Tuệ phi như những búp sen mùa xuân bắt đầu chớm nở. Cặp mông căng tròn như điêu như tạc, kết hợp thêm chiếc eo thon lả lướt giống hệt như liễu dương bên hồ.


Bàn tay ngọc tinh xảo khéo léo đến từng chi tiết khiến cho người ta có cảm giác như chỉ cần chạm vào thôi cũng có thể làm nó vỡ vụn như pha lê. Bờ vai mảnh mai cùng với chiếc cổ trắng vươn dài, gương mặt mỹ lệ của Tuệ phi ánh lên dạng mây hồng đẹp đến mức không người hoạ được. Môi hồng răng trắng, đôi mắt mê ly khiến cho vạn kẻ si mê.


Ngụy Thiên Minh tháo xuống từng món y phục của mình, để lộ ra một đầu long căn to lớn vũng vẩy giữa không trung tựa như một con mãnh hổ uy mãnh đang thị uy với muôn loài.


Hắn áp sát người Tuệ phi mà ôn nhu hôn từng chút một, từ vầng trán mịn màng cho đến đôi lông mi như vẽ của nàng. Khi chiếc miệng thô ráp của Ngụy Thiên Minh chạm đến vành tai thì thân thể của Tuệ phi đã bắt đầu run rẩy, làn da non mềm cũng bắt đầu ngả sang màu phớt hồng, những tiếng rên khẽ, yêu kiều bắt đầu phát ra từ trong cổ họng của nàng.


"Um~.."
Ngụy Thiên Minh hôn nhẹ nhàng từng chút một
Từ vành tai đi vào bên trong lỗ tai, chiếc lưỡi tham lam và đôi môi thô bạo du tẩu khắp nơi gương mặt của nàng. Từ lần đầu tiên đến giới này cho đến hiện tại, Ngụy Thiên Minh mới biết nhấm nháp hương vị của một người phụ nữ là như thế nào.


Từ đôi tai tinh xảo đi lên cái má mịn màng, cuối cùng là hai bờ môi mịn màng đỏ thắm như ánh sáng sương mai. Hai đầu lưỡi trao cho nhau những chiếc ôm nồng thắm hơi thở của hai người dường như hoà vào làm một.


Thân thể của Tuệ phi bắt đầu chuyển động theo những cái vuốt ve nhẹ nhàng mà đôi bàn tay ấy đã ở thân nàng cả trăm lần. Tuệ Sơ Ảnh cảm nhận được hai bàn ngày tay hôm hay mang lại cho nàng một cảm giác kì lạ hơn mọi hôm.


Tuy miệng hắn đã tách khỏi đôi môi mềm mại kia, nhưng vẫn còn vương lại một sợi tuyến như muốn níu giữ không dời, lại như lưu luyến khi phải chia xa. Một tay Ngụy Thiên Minh nắm lấy đồi nhữ phong trắng như tuyết đang vương cao vì cơn khoái cảm vừa ập đến kia.


Miệng hắn vân vê rồi cuốn lấy một hạt ngọc châu màu hồng nhẹ day.
"Ân..um~"
Đôi cánh tay ngọc non mềm của mỹ nhân vô thức mà ôm lấy đầu của người mà vừa mới ban nay neng còn cho rằng hắn là một tên thái giám


Bàn tay của tên nam nhân nọ bắt đầu đi xuống nơi đang có một dòng xuân thủy chảy róc rách mà vuốt ve.
"Ah...!"
Chiếc miệng nhỏ nhắn của mỹ nhân Tuệ Sơ Ảnh vô thức in lên cổ nam tử đó một vài dấu răng xinh xắn như của một chú mèo nhỏ


"Ah! Thậ...thật lạ, không giố...giống như mọi ngày a~. Mau yêu ta đi...Aa...h.."
...
*Các lão thích kiểu miêu tả cảnh sắc nhẹ nhàng thế này, hay là thích mạnh bạo hơn một chút? Em mới tập kiểu này thôi, tại vì vốn từ miêu tả của em eo hẹp lắm.*


Có thể bạn cũng muốn đọc: