Ngụy Công: Quyển 1 - Người Trên Vạn Người

Chương 34: Tuệ phi ( 2 ) ( H )

*Bắt đầu đi làm rồi các lão ạ. Thôi thì đêm về lại viết một chút cho các lão xả stress cùng nhé.*
...


Ngụy Thiên Minh nuốt nước bọt, ngón tay nhẹ mớn chớn cặp chân thanh tú của Tuệ phi. Làm cho đôi chân dài không thừa cũng chẳng thiếu kia hơi co lại, cặp đùi khép chặt đến nỗi ngón tay cũng không chen được vào.


“Nương nương người đừng có căng thẳng a, hôm nay nô tài nhất định sẽ tận tâm tận lực mà hầu hạ người.”


Cảm giác được sự căng thẳng của Tuệ phi, Ngụy Thiên Minh dùng long căn của mình chạm vào nụ hoa lâu không nở giữa hai chân của nàng mà nhẹ nhàng ma sát. Bên dưới Tuệ phi dường như cảm nhận được thứ nó muốn, từng dòng mật dịch tiết ra càng nhiều, giống hệt những chú sói lâu năm tìm thấy được con mồi.


“Tiểu Ngụy T..ử…Um~ dưới đó thật ngứa a!”
Sau một hồi vuốt ve, Ngụy Thiên Minh cảm thấy nơi đó của nàng đã đủ ướt át, liền không để Tuệ phi kịp phản ứng hắn dùng long căn to lớn của mình tiến thật mạnh vào bên trong nàng.
“Ahh…”


Tuệ phi nhịn không được mà ngẩng đầu lên thét lớn một tiếng, tứ chi quấn chặt lấy Ngụy Thiên Minh. Cũng may thời điểm Tuệ phi tiết lộ bí mật, hắn đã cách âm căn phòng này lại, nếu không khi nàng lớn tiếng như vậy thì đã kinh động tới mấy tên thái giám bên ngoài.


Tuệ phi dùng hết sức mà vặn vẹo cặp mông gợi cảm mê người của mình, như để bù đắp những năm gần đây không được nam nhân nào sủng hạnh. Hồi tưởng lại năm đó khi nàng mới tiến vào cung, ngày nào hoàng thượng cũng đến, ngày nào hoàng thượng cũng làm như thế này. Nhưng hiện tại đã có tên Ngụy Thiên Minh này rồi, hoàng thượng không bao giờ đến nơi này nữa cũng không sao.


“Um..Tiểu Ngụy…ngươi mau...nhan..nhanh thêm chút nữa…Ah..”


Tuy Tuệ phi không còn là xử nữ nhưng bên trong vẫn cực kỳ chặt chẽ, nơi co dãn này như có một loại ma lực muốn vây khốn hắn lại vậy. Ngụy Thiên Minh hai tay vịn eo của nàng, hít thật sâu mà liên tục mạnh mẽ tiến về phía trước, dùng cự đầu của mình tàn phá thật sâu bên trong thân thể mảnh mai của nàng.


“Từ giờ trở đi nương nương sẽ không phải cô độc một mình ở trốn thâm cung này nữa, khi nào ngài muốn thì nô gia vẫn như trước đây. Tận tâm tận lực hầu hạ ngài! Hắc hắc.”


Tuệ phi hiện tại đã hoàn toàn chìm đắm bên trong cảm giác khái hoạt do Ngụy Thiên Minh mang đến. Nàng chẳng thèm suy nghĩ gì nữa mà chỉ nằm há miệng thở dốc nói:
“Ân..Bổn cun..cung tin tưởng ngươi, ngươi vẫn luôn là người tâm phúc nhất bên người của ta Ah..”


Đột nhiên như nhớ ra điều gì, Tuệ phi giật mình khẩn trương nói với Ngụy Thiên Minh:
“Ngươi! Mau. Vừa nãy ta lớn tiếng như vậy ngỡ đâu có người nghe được, nhanh đi kiểm tra xem. Mau đi a.”


Ngụy Thiên Minh vẫn không thèm để ý, hắn gác một chân của nàng lên vai, thẳng lưng mà cố ra sức vào sâu bên trong Tuệ phi. Hắn nói với nàng:
“Nương nương cứ yên tâm mà buông thả a, không có bất kỳ tiếng động gì có thể thoát ra khỏi căn phòng này cả.”
“Um~ Thật sao. Ta tin ngươi..u..m~”


Theo nhịp điệu từ yếu đến mạnh, nhịp nhàng đến thô bạo của Ngụy thiên minh. Tuệ phi đã không nhịn dược mà bắt đầu trở lên hoang dại, những tiếng rên rỉ yêu kiều đã lâu không được cất lên, cảm giác được nam nhân yêu chiều bắt đầu hiện rõ ràng bên trong não bộ.


Ngụy Thiên Minh bắt đầu điều chỉnh tư thế thoải mái nhất để cho thứ kia tiến sâu vào trong. Ngắm nhìn thân thể trắng nõn bóng loáng như ngọc đang lắc lư rên rỉ dưới thân mình kia, hứng thú của hắn đại tăng.
Ngụy Thiên Minh lật người Tuệ phi lại.
“Bốp!”


Hắn dùng bàn tay thô ráp của mình mà vỗ thật mạnh xuống mông của Tuệ phi.
“Á! Cẩu nô tài…Ngươi dám! Ahh..chậm chú…Sâu, vào quá sâu rồi.”


Hắn cảm giác được ái dịch bên dưới người nàng chảy ra càng nhiều, nhịn không được eo dấn càng sâu vào hơn, mỗi một lần đều chạm đến tử cung. Sau nhiều kích thích như thế, Tuệ phi lâu ngày cô tịch đã đi đến giới hạn.
“Tiểu..Tiểu Ngụy Tử, bổn cung sắp…không chịu nổi a.”


Ngụy Thiên Minh cảm giác được cả người nàng căng cứng, phía dưới kẹp chặt lấy long căn của mình, mang đến cho hắn khoái cảm đến cực đại, Ngụy Thiên Minh hơi thở thô trọng nói:
“Nương nương chúng ta cùng ra a.”
“Không, ngươi không thể. Không được ra…Ah…bên tron…Ah~ ”


Hắn không để Tuệ phi nói hết câu liền hét lớn một tiếng, điên cuồng ôm lấy thân thể mềm mại như lá liễu của nàng mà vùi dập. Sau tiếng gầm, Ngụy Thiên Minh đã đem tất cả tinh hoa của mình chui sâu vào bên trong thân thể của nàng.


Tuy Tuệ phi đã nằm thoát lực mà thở dốc nhưng kẻ trẻ tuổi huyết khí phương cương như Ngụy Thiên Minh làm sao có thể thỏa mãn. Hắn nâng cặp mông đẫy đà của nàng lên mà tiếp tục cày cấy. Sau một hồi như muốn ngất đi của Tuệ phi thì lại một dòng chất lỏng tiến vào trong người nàng.


Khoái cảm qua đi Ngụy Thiên Minh trở mình mà ôm lấy thân thể mỹ nhân nhu nhuyễn này vào bên trong lòng mà than thở:
“Tên hoàng đế kia thật không biết hưởng thụ nhân sinh a.”
Tuệ phi híp mắt nằm trong ngực Ngụy Thiên Minh, đôi ngọc nhũ mê người ép sát vào hắn mà vô lực nói:


“Tên cẩu nô tài nhà ngươi, thật không biết thương chủ tử. Ta đã nhiều năm rồi chưa từng thử qua mà cũng không biết nhẹ nhàng một chút. Nhưng..nhưng nói chung bổn cung vẫn rất thích~"


Tuy hôm nay Ngụy Thiên Minh đã bại lộ thân phận cho Tuệ phi nương nương, nhưng không có bất kỳ lo ngại nào, vì hắn đã mượn cơ hội này mà ăn mất Tuệ phi.


Sau một trận hung hăng mà hầu hạ Tuệ phi đấy, nàng không những không xử phạt mà còn ban thưởng khá nhiều. Ngụy Thiên Minh liền biết, trong hậu cung này lại có thêm một nữ nhân mặc hắn chơi đùa, điều này vô cùng vui vẻ.


Thời gian hiện tại đã không còn sớm, sau khi cùng Tuệ phi mây mưa thân thể của hắn đã có chút mệt mỏi lên muốn đi về viện tử của mình nghỉ ngơi.


Trên đường quay về, trên mặt hắn lộ ra thần sắc cực kỳ đắc ý, vừa đi vừa ngâm nga một tiểu khúc. ( Chắc là Thẹn thùng nhìn em quay gót đi mãi anh đứng chết lặng trong mưa... )


Đến trong sân, Ngụy Thiên Minh phát hiện không thấy một tên hạ nhân nào, tình huống này làm cho hắn hơi kinh ngạc. Như phát giác được có điều gì đó không đúng, thì ngay phía sau hắn, truyền đến một đạo âm thanh xé gió mãnh liệt, một người đang cầm cây gậy, muốn đập xuống đầu hắn.


Thấy như thế Ngụy Thiên Minh liền nhẹ nhàng né qua cú đánh. Sau đó, hắn quay đầu lại nhìn về phía sau.
Chỉ thấy ở sau lưng hắn, có năm sáu tiểu thái giám, trong tay đều cầm gậy nhìn hắn chằm chằm. Vừa nhìn thấy đám này, biểu lộ trên mặt Ngụy Thiên Minh biến thành lạnh lùng.


Hắn nhận ta mấy tên thái giám này, bọn chúng đều là thủ hạ của Sở Ninh công chúa.
Ngụy Thiên Minh cười lạnh một tiếng, khinh thường nói ra: "Đám cẩu tạp chủng các ngươi lại dám đánh lén sau lưng bổn công công, cảm thấy sống đã đủ lâu sao?"


Mấy thái giám này liền lộ ra vẻ sợ hãi, bởi vì bọn hắn liên thủ đều không thể chạm đến Ngụy Thiên Minh nửa phần, mọi công kích đều bị hắn nhẹ nhàng tránh thoát. Cho nên bọn họ cũng nhìn ra, Ngụy Thiên Minh cực kỳ khó đối phó.


Sắc mặt bọn chúng đều khẩn trương, một tiểu thái giám vội vàng nói: "Ngụy công công, ngài tuyệt đối không nên tức giận, không phải chúng ta muốn làm như vậy. Đều là Sở Ninh công chúa an bài, chúng ta không dám không nghe theo!"


Vừa nói đám thái giám này đều tỏ ra cực kỳ ủy khất, giống như bọn họ mới là người bị hại. Thực ra Ngụy Thiên Minh đã sớm đoán được, mọi việc đều là do Sở Ninh công chúa an bài.


Cái dạng nữ nhân này, một ngày không đánh sẽ lại tỏ ra chua ngoa đanh đá, tình huống này thì hắn làm sao có thể ngồi yên mà tùy ý Sở Ninh công chúa phách lối như vậy.


Hơi chút suy nghĩ một chút, Ngụy Thiên Minh nói: "Được đã như vậy các ngươi liền dẫn đường cho ta đi gặp Sở Ninh công chúa một lần!"
Mấy tiểu thái giám này thấy Ngụy Thiên Minh đã chịu tự mình đi gặp Sở Ninh công chúa liền vô cùng vui vẻ.


Bọn họ vội vàng ở trước mặt Ngụy Thiên Minh hơi cung kính nói ra: "Vậy thì thật là quá tốt, mời Ngụy công công cùng đi theo chúng ta!"


Nói xong, đám thái giám nhanh chóng đi phía trước dẫn đường, mà Ngụy Thiên Minh cũng bước theo sau. Hắn ở trong lòng suy nghĩ, chút nữa phải thu thập Sở Ninh công chúa thật tốt, để cô nàng này biết, dám trêu đùa hắn như vậy thì sẽ không dễ dàng bỏ qua.


Chỉ chốc lát, Ngụy Thiên Minh và mấy tên thái giám này đã đi vào Nhạc Ninh Cung. Vừa đến trong sân, mấy tiểu thái giám kia liền nói cho Ngụy Thiên Minh biết rằng Sở Ninh công chúa đang ở trong phòng chờ hắn.


Biết vậy, Ngụy Thiên Minh liền để cho đám thái giám kia lui ra, tuy bọn chúng hơi khó chịu nhưng vẫn mau chóng rời đi, hắn thì một mình bước vào bên trong phòng. Đẩy cửa ra, Ngụy Thiên Minh thấy, sở Ninh công chúa ngồi ở giữa phòng ăn mặc hoa lệ quay lưng về phía hắn, nhìn qua giống như đang lấy khăn tay lau nước mắt.


Ngụy Thiên Minh gặp cảnh này, trong lòng hơi mềm xuống bước tới trước nói ra: "Công chúa, ta đã trở về, ngươi có chuyện thương tâm thì có thể nói với ta!"
Ngụy Thiên Minh đi đến sau lưng Sở Ninh công chúa ôm lấy nàng, hai tay luồn vào trong ngực nàng hơi bóp.
Nhưng sau khi ôm lấy nàng, hắn liền phát hiện không ổn.


Nguyên lai người ở trong ngực hắn không phải là Sở Ninh công chúa, mà chỉ là một cung nữ đang mặc cung trang của nàng. Cung nữ này dung mạo không tồi, dáng người cũng rất đẫy đà, đôi thủ trảo bên trong áo của nàng cực kì có cảm giác. Hắn có một chút phản ứng không kịp, Sở Ninh công chúa này, lại chuẩn bị bày ra trò quỷ gì nữa đây.


"Ha ha!"
Đúng lúc này, tiếng cười của Sở Ninh công chúa ở phía sau tấm rèm không xa đó cất lên. Khi nàng xuất hiện, trực khởi động cơ quan, đồng thời nói: "Ngươi xuất cung một ngày mà không thèm nói với bản công chúa một tiếng, đáng phải xử phạt!"


Một chiếc lưới đánh cá thật to từ trên đầu Ngụy Thiên Minh rơi xuống làm cho sắc mặt hắn hơi đổi. Liền chút do dự lắc mình một cái tránh khỏi phạm vi của lưới đánh cá.
"Soạt!"


Tấm lưới kia không có rơi trúng vào Ngụy Thiên Minh, ngược lại nó đã bao trọn cả người cung nữ kia vào bên trong. Sau khi bị bao trùm, cung nữ kia liền giãy dụa một trận, vậy mà cũng không thể từ bên trong tấm lưới kia ra được


Lúc này Ngụy Thiên Minh đã lách mình sang một bên, nhìn Sở Ninh công chúa dám ám toán hắn như vậy, thì biểu hiện trên mặt có hơi chút bất mãn.


Ngụy Thiên Minh đi đến bên người Sở Ninh công chúa cười lạnh nói: "Kiếm Ninh, ngươi cũng thật là giỏi, dám gọi người đến đánh lén ta, bây giờ còn muốn dùng lưới đến bắt ta, để xem hôm nay bổn công công dạy dỗ ngươi như thế nào!"


Nói xong, Ngụy Thiên Minh ôm lấy eo của Sở Ninh công chúa, thần sắc của nàng tỏ ra một chút kinh hoảng. Muốn rời khỏi vòng tay của hắn. Nhưng làm sao Ngụy Thiên Minh có thể buông tha nàng dễ dàng như thế được.


Một bàn tay lớn ôm sát Sở Ninh công chúa vào trong lồng ngực, tay còn lại thì tùy tiện xé bỏ lớp lưới đánh cá mà vác người thị nữ kia lên vai. Người nọ thấy công chúa mọi ngày chua ngoa như thế cũng ngoan ngoãn, thì nàng liền năm im không dám động đậy chút nào.


Sau khi bị tóm, Sở Ninh công chúa giãy dụa vài cái, miệng nhỏ hơi líu rít nói ra: "Không muốn, Ngụy công công, người ta chỉ là muốn gặp ngươi mà thôi!"
Nhìn Sở Ninh công chúa lật mặt nhanh như vậy thì Ngụy Thiên Minh biểu lộ ra biểu tình không tin, rồi nâng cả hai người đi về phía bên trong hậu viện.
...


*Lão nào dùng Wi-fi Viettel mà thấy lag không? Máy lap của em không load được luôn, đợi mãi mới đăng được.*


Có thể bạn cũng muốn đọc: