Ngụy Công: Quyển 1 - Người Trên Vạn Người

Chương 36: Hứa Ngọc Lan ( H )

Sở Ninh công chua thấy tiểu cung nữ này như vậy liền lớn tiếng nói:
"Ngươi còn không mau tiến đến, đừng để chủ nhân của bản công chúa đợi lâu. Nếu không ngươi tự gánh lấy hậu quả, Rõ chưa?"


Ngọc Lan ánh mắt hoảng hốt nhìn Sở Ninh công chúa một chút, sau đó uyển chuyển đến sát bên cạnh người Ngụy Thiên Minh. Nàng dùng miệng nhỏ bắt đầu ɭϊếʍƈ láp hạ thân Ngụy Thiên Minh, chậm rãi đem tất cả tinh hoa sau cuộc hỗn chiến của hai người nuốt hết vào trong miệng. Lần đầu được trực tiếp nếm hương vị của nam tử, khiến cho xuân tâm của nàng thị nữ này trở lên nhộn nhạo...hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.


Nhìn cự vật dọa người của Ngụy Thiên Minh ở gần ngay trước mặt, Ngọc Lan lần đầu tiếp xúc nên nhiều khi không biết vô tình hay cố ý chạm mũi của mình vào nó, tham lam hít lấy mùi vị này.


Khuôn mặt mềm mại dán chặt vào bên cạnh long căn Ngụy Thiên Minh dùng chiếc miệng anh đào ấm áp của nàng hầu hạ hắn. Có lẽ là do những lời đe dọa của Sở Ninh công chúa đối với nàng hoặc do kích thích từ hai người đó mang lại, cũng có thể tất cả mọi điều trên.


Ngọc Lan dần mất đi lý trí của mình vì khí tức nam nhân nồng đậm này mang lại, bàn tay nhỏ không xương đã lớn mật mà xoa bóp thân thể của hắn. Chiếc miệng nhỏ nhắn học theo động tác của công chúa mà hơi hé, hôn lên đỉnh đầu cự vật to lớn kia một ngụm.


Hai mắt nàng mê ly, cái đầu nhỏ nhắn bắt đầu nâng lên hạ xuống, trong miệng bất giác cất lên những tiếng nỉ non nhè nhẹ.


Sở Kiếm Ninh nằm trên giường nghe thấy tiếng "òm ọp" liên tục vang lên cũng chỉ có hừ lạnh một tiếng mà không nói câu nào. Có lẽ nàng đang muốn lấy lại sức để tiếp tục hầu hạ người nam nhân kia.


khuôn mặt Ngọc lan tỏa ra mị ý càng nhiều, đột nhiên ôm lấy chân Ngụy Thiên Minh, ngước cặp mắt long lanh nhìn hắn dịu dàng nói:
"Chủ nhân! Lan nhi muốn...muốn làm người của ngài."


Nghe được câu nói miên man tình ý như vậy, Ngụy thiên minh đột nhiên đưa hai tay mà đẩy nàng ngã ra sàn, đem cổ áo của nàng kéo sang một bên. Trước ngực lộ ra một cặp cự nhũ no đủ mượt mà, một chiếc đầu nhỏ màu hồng phấn hơi lộ ra trông cực kỳ tươi mới.


Ngụy Thiên Minh không khách khí mà tùy ý chạm đến hai bảo vật to tròn lại vừa co giãn này. Ngọc lan đã có chút ý loạn tình mê, nơi bị hắn xoa bóp như có những dòng điện chạy qua, rồi lại có chút ngứa ngáy khiến cho chân tay nàng mất đi sức lực.


Ngọc lan cả người đỏ lên, đưa tay muốn giữ chặt thắt lưng của mình nhưng dưới sự khéo léo của Ngụy Thiên Minh. Toàn bộ cung trang đã tung bay lả lướt khắp sàn, một ngọc thể đầy thanh xuân đã hiện ra trước mắt của hắn.
"Chủ Nhân!"


Ngọc lan theo bản năng che đi những nơi thẹn thùng của bản thân, bên dưới của nàng có một đồng cỏ hơi thưa màu xanh tím, khá khác với màu tóc đen tuyền của nàng. Nó hơi ngắn nhưng mềm mại, đang đung đưa theo từng nhịp hô hấp của Ngọc Lan.


"Thật là đặc biệt." Ngụy Thiên Minh tán thưởng tiểu cung nữ này một câu, tiếp sau đó hắn nằm xuống bên cạnh nàng mà thưởng thức những đường cong cân xứng nhu mì mà cực kì xinh đẹp kia. Ngụy Thiên Minh như bị thứ gì đó cuốn hút, không nhịn được mà hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một cái. Nhưng bởi vì khẩn trương nên trên mặt Ngọc Lan đã có từng giọt mồ hôi lấm tấm, tỏa ra một cỗ nhàn nhạt mùi hương.


Ngụy Thiên Minh cúi đầu xuống hôn lấy một bên tai đỏ hồng, nóng bỏng như nửa vì căng thẳng của nàng, ôn nhu nói:
"Nói lại cho ta biết, tên của nàng là gì?"
"Chủ chủ nhân...Ta tên Hứa Ngọc Lan!"


Hứa Ngọc lan thấy hắn ôn nhu với mình, mà không phải như vừa nãy với công chúa, liền cảm động nói: "Chủ nhân, xin thương tiếc thϊế͙p͙ thân. Nô tỳ muốn làm người ở bên cạnh đại nhân."


Ngụy Thiên Minh một bên hôn chiếc cổ trắng ngần như thiên nga của nàng, rồi đi xuống xương quai xanh. Một bên thưởng thức bả vai mượt mà như lụa của tiểu cung nữ, một bên cười nói:"Chớ có gấp, ta rất muốn nếm trọn vẹn hương vị của nàng."


Thân thể Hứa Ngọc Lan truyền đến những cảm giác khó tả, hô hấp dồn dập cả người hơi khẽ nhúc nhích cho cơ thể nàng áp sát đến người của Ngụy Thiên Minh, nói:" Chủ..Chủ nhân...Như vậy, thật là ngứa a.."
"Còn chưa đủ đâu!"


Ngụy Thiên Minh đột nhiên cười hắc hắc một tiếng, ghé sát miệng của mình lên trên đỉnh một gò núi, ngậm lấy nó vào trong miệng mà nhâm nhi thưởng thức một cách tinh tế.
"Khoong~ Um. Đại..Đại nhân..."


Mặt Hứa ngọc lan soát một cái trở lên đỏ bừng cả người run rẩy, khi bị Ngụy Thiên Minh ngậm lấy, nàng không nhịn được mà "Ah.." một tiếng.


Hắn giữ nàng lại khi bàn tay theo bản năng muốn che đi, hắn cười ha hả mà nhìn tiểu cung nữ này, ở dưới sự trêu đùa của mình càng ngày càng thêm động lòng. Khi kích thích sự ham muốn của nàng đến giới hạn lần đầu tiên, đột nhiên từ bên trong cơ thể Hứa Ngọc Lan toát ra một cỗ hương hoa như có như không lan toả khắp căn phòng.


Ở dưới sự khiêu khích của Ngụy Thiên Minh sự rụt rè của thiếu nữ được thay bằng bộ dáng động tình. Từng tiếng rên rỉ bị đèn lén, những động tác giãy giụa nhẹ nhàng như đang muốn chống cự một cái gì đó từ sâu bên trong cơ thể của nàng.


Ngụy thiên minh ngẩng đầu thỏa mãn mà nhìn thành quả của mình đã tạo ra, hắn tiến lên hôn nhẹ lên đôi môi nàng một cái. Đôi mắt đã híp lại một nửa của Hứa Ngọc Lan như tìm được điểm đến, chủ động đưa ra chiếc lưỡi đinh hương của mình cho Ngụy Thiên Minh nhấm nháp.


Thừa lúc nàng đang say mê hưởng thụ, Ngụy Thiên Minh nghiêng người chẫm rãi đưa tay xuống cảm nhận chiếc bụng phẳng lì, cặp mông săn mẩy và những sợi tơ non mềm đang rất ẩm ướt kia.
"Ngoan, Ta muốn xem ở bên dưới của nàng."


Ngọc Lan cả người run rẩy, tuy đang được hưởng thụ sự ôn nhu này nhưng nàng cũng không dám hy vọng xa vời. Liền nhu thuận tách đôi chân của mình ra, nghe theo những lời sai bảo của người nam nhân có thân phận thần bí này. Tuy biết tấm thân xử nữ này sẽ bị hắn tận tình chơi đùa nhưng Hứa Ngọc Lan chỉ mong hắn nhẹ nhàng với mình một chút.


Ngụy thiên minh xoa đầu nàng an ủi, rồi chậm rãi di chuyển xuống phía dưới thân thể nàng, đem hai chân nhẹ kéo sang hai bên. Bên dưới Hứa Ngọc Lan như một chiếc bánh bao lớn màu trắng hồng. Cô em gái nhỏ này được nàng chăm sóc rất cẩn thận. Nước da màu trắng hồng tươi sáng, mùi hương hoa nhài khi ban nãy hắn ngửi được càng thêm nồng đậm. Ở giữa có một khe nhỏ hẹp đang chúm chím thành một đường thẳng, từng dòng ái dịch trong suốt đang thẩm thấu ra bên ngoài, nhìn qua rất thuần khiết nhưng mà lại hấp dẫn mười phần.


Ngụy Thiên Minh hơi đưa tay chạm đến thì thân thể của Ngọc lan cứng ngắc, khuôn mắt mắc cỡ không còn dám nhìn xuống. Hắn cười đùa nói:" Lan nhi, đây là cái gì a, nàng biết nó không?
"A~ cái này bởi vì...bởi vì Lan nhi rất thoải mái a."


Hứa Ngọc Lan lại phát biểu thêm một câu kinh hãi thế nhân, xấu hổ nhưng lại thâm tình nhìn Ngụy THiên Minh, nhỏ giọng nói:Là do dưới đó.. dưới đó muốn người tiến vào, nó muốn là của riêng chủ nhân ngài."
"Hắc Hắc!"


Ngụy Thiên Minh vừa tiến gần quan sát vừa nói:" Kiếm Ninh, nàng dạy dỗ cung nữ của mình thật đúng là có bản lĩnh đó a."


Sở Ninh công chúa đang mềm nhũn dựa vào cạnh giường, ngắm nhìn Ngụy Thiên Minh nói:" Chỉ là một con tiện tỳ lẳng lơ mà thôi. Nếu nàng ta không thể thỏa mãn được người, bản công chúa liền để đám tàng ngao xé xác cô ta."


Hứa Ngọc Lan nghe vậy liền giật mình, khiến cho một dòng mật dịch tiến thẳng lên mặt Ngụy Thiên Minh. Nhưng nàng cũng không để ý gì nhiều nữa mà nằm lên trên người hắn, e lệ nói:" Chủ nhân, đây là lần đầu tiên no tỳ thị tẩm, mong người chỉ dạy lan nhi thêm a."


Đột nhiên...Cả người Ngụy Thiên Minh như mất đi suy nghĩ, trong miệng phát ra những tiếng gầm rống thật lớn, khiến cho hai nàng cũng phải kinh hãi.


Hứa Ngọc Lan chưa kịp phản ứng thì đã bị hai tay của hắn thô bạo cầm chân nàng tách ra hai bên, cự vật to lớn mà nàng vừa hậu hạ kia như được tăng thêm một vòng, nó đâm thẳng vào nơi thánh địa nhỏ xinh chưa một ai có thể đặt chân đến của nàng.
"Á...Chủ nhân, xin xin thương tiếc Lan nhi...Ah..."


"Xin..xin chủ nhân thươ..Á..iếp thân..Ah.."


Hứa Ngọc Lan cảm giác cả người mình như bị xé làm đôi vậy, nàng hét lên một tiếng thảm thiết. Nhưng những lời van xin phát ra từ chiếc miệng nhỏ xinh kia càng khiến cho Ngụy Thiên Minh đang mất lý trí hung mãnh tiến sâu hơn. Mỗi một lần da thịt va chạm với nhau đều phát ra những thanh âm hữu lực khiến người nghe được cảm thấy hưng phấn.


Hai chân của tiểu cung nữ mê người này bị Ngụy Thiên Minh nắm lấy đã vô lực mà run run, cơ thể trắng nõn mê người được bao trùm lên một tầng mồ hôi nóng hổi, Cảm giác đau đớn khi phá thân khiến da thịt mềm mại của nàng co lại, níu chặt lấy long căn của hắn không muốn buông.


Cặp mắt Ngụy Thiên Minh trừng lớn, đôi tay đè ép lên bộ ngực sữa căng tròn của nàng như một điểm tựa, thân dưới thì hung hăng lắc lư vào đến tận bên trong hoa tâm của nàng. Hứa ngọc lan không đủ sức chống cự nên chỉ đành cắn môi, yên nặng chảy nước mắt, cố nén tổn thương mà hắn mang đến.


Trong đau đớn dần có thêm một chút ít khoái cảm, trong cổ họng Hứa Ngọc Lan bắt đầu phát ra những âm thanh hừ hừ run rẩy. Hạ thân loạng choạng mà hơi nhô lên nghênh hợp. Cử động này khiến bên dưới càng kẹp chặt hơn, làm cho con quái vật Ngụy Thiên Minh cũng bắt đầu không chịu nổi.


"A..thậ..đau...Mau, mau đâm chết thϊế͙p͙...Ah!"


Từng tiếng động tình rên rỉ cặp mông mềm mại điên cuồng giãy giụa. Đôi tay mảnh mai ôm thật chặt Ngụy Thiên Minh, như muốn hắn đâm càng sâu vào bên trong nàng. Đâm nàng đến chết để giải thoát khỏi cái cảm giác đau đớn nhưng lại khoái cảm đến kì lạ này đi.


Ngụy Thiên Minh nổi điên lên, đôi mắt màu đỏ hằn lên từng tơ máu toàn thân xiết chặt, khiến chiếc eo mềm mại của Hứa Ngọc Lan cong lại, những lỗ chân lông trong cơ thể nàng mở ra rồi co rút vào từng đợt. Bên dưới hạ thân của nàng trong nháy mắt trướng lên rất lớn, nhiều đến mức đã có vài giọt tinh hoa mật dịch nóng bỏng màu trắng sữa rơi tí tách ra ngoài sàn nhà.


Lúc này, thân thể Hứa Ngọc Lan mềm nhũn, đầu óc mê man không còn suy nghĩ được điều gì, chỉ có thể nằm im cảm nhận cái tư vị này mang lại.
...
Nhưng Ngụy Thiên Minh còn chưa kịp lấy lại lý trí thì đã có thêm một thân thể mảnh mai nào đó áp sát ở phía sau người hắn...


Có thể bạn cũng muốn đọc: