Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 69: Thế giới 3- Nhân vật chính nhất định phải chết (14)

Editor: Kem
Beta: Min


Tin tức bệ hạ muốn ngự giá thân chinh rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ thành Trác Lộc, bách tính còn chưa biết chân bệ hạ đã khỏi hẳn, giậm chân đau lòng, đánh trận là chuyện đùa hay sao?! Một kẻ tàn phế như y ra tiền tuyến để làm ảnh hưởng đến tướng sĩ đánh trận hay gì? Thậm chí, không ít người lo lắng không biết bệ hạ có phải đang chuẩn bị kéo toàn bộ Yến Quốc chôn cùng không nữa, không biết nặng nhẹ gì cả!


Lòng dân thành Trác Lộc bàng hoàng, triều thần cũng lén lút nghị luận sôi nổi, bệ hạ chưa từng rời khỏi vương cung, vẫn luôn ở trong sự bảo vệ của Huyền Giáp, không có ai phản đối việc y không rành thế sự. Trong cung yến, tuy rằng bệ hạ chỉ một đao đã chém đứt uy phong của Đỗ Vũ Hiền, nhưng đánh trận không phải chỉ có võ nghệ là đủ. Huống chi, chiến trường không thể so với vương cung, thời điểm hai đội quân gây chiến, hai mươi mốt Huyền Giáp làm sao che chở được y?


Mặc dù lo lắng như thế, nhưng cũng có người âm thầm vui mừng, bạo quân rời khỏi vương cung, dù có thể bình an đến Tây Bắc, nhưng quân địch còn có Triệu Vô Thương, ai biết y có thể bình an từ Tây Bắc trở về không…


Nếu lần này bạo quân một đi không trở về, thì đúng là một chuyện may mắn lớn với con dân và triều thần Trác Lộc.


Vì vậy, sau khi bãi triều, ngoại trừ Vân Huy tướng quân thông báo muốn vào cung gặp mặt khuyên nhủ bệ hạ cân nhắc lại, nhóm triều thần đều giả vờ câm điếc. Những kẻ ở dưới nghĩ thế nào, trong lòng Nhiế͙p͙ Gia đều hiểu rõ, nhưng cũng chẳng thèm quan tâm, y đã nói rõ từ lâu, chỉ cần không trực tiếp làm trái ý trước mặt y thì làm gì cũng được.




Vân Huy tướng quân cũng bị Nhiế͙p͙ Gia phái một tên Huyền Giáp xách về phủ tướng quân.
“Tâm ý bệ hạ đã quyết, ai cho phép ngươi không vừa lòng?” Huyền Giáp đứng ở mái hiên phủ tướng quân, lạnh lùng cúi đầu.


Vân Huy tướng quân quỳ một gối dưới ánh mặt trời chói chang ôm quyền dùng sức nói từng chữ: “Bệ hạ còn trẻ tuổi, lại chưa bao giờ xuất cung, không thấy được sự hung hiểm nơi tiền tuyến, vi thần thực sự lo lắng, khẩn cầu Huyền Giáp hộ vệ khuyên bệ hạ suy xét lại, thiên tử là nền tảng của đất nước, nếu như bệ hạ xảy ra chuyện gì ở tiền tuyến thì Đại Yến ta sẽ diệt vong!”


“Huyền Giáp chúng ta sẽ bảo vệ cho bệ hạ chu toàn, khuyên ngươi tốt nhất đừng tiến cung làm bệ hạ không vui, nếu không thì máu ngươi sẽ làm vấy bẩn tường vương cung.” Huyền Giáp vừa dứt lời, thân ảnh trên mái hiên cũng không còn bóng dáng.


Vân Huy tướng quân miệng đắng lưỡi khô đứng dậy, nhìn theo hướng Huyền Giáp biến mất thở dài, bệ hạ đã hồ đồ, Huyền Giáp cũng ngu trung nốt!


Ở viện bên, Quân Trường Duyệt còn đang đổi thuốc cho Tư Không Hàn, mấy ngày nay tuy tay của Tư Không Hàn đã tàn phế, nhưng cũng rất nhanh đã liên hệ với những người trước đây đã gài sẵn trong thành Trác Lộc, cùng với sự giúp đỡ của Khánh Quốc công âm thầm chấn chỉnh, hầu như đã nắm trong tay hệ thống phòng ngự của toàn bộ thành Trác Lộc, nếu như gã nói rõ thân phận, chỉ sợ là toàn bộ triều đình đều sẽ ủng hộ gã, cho nên tin tức quốc quân muốn thân chinh Tây Bắc từ lúc vừa bãi triều đã sớm truyền đến tai Tư Không Hàn.


Quân Trường Duyệt bị động tĩnh bên ngoài hấp dẫn, đẩy cửa ra nghe trộm, thấy Vân Huy vỗ vỗ đất trên người bước ra khỏi phủ tướng quân, nhìn dáng vẻ sốt ruột hoảng loạn của ông ta, chắc chắn là muốn tiến cung, không khỏi bực bội đóng cửa sổ lại, quay người nhỏ giọng nói với Tư Không Hàn: “Trước đây ta cứ tưởng Tống Ngọc Uy này đối với ngươi trung thành tuyệt đối, nếu như vương huynh rời thành, chúng ta sẽ có vô số lợi ích đếm không hết, sao ông ta lại còn cố gắng đi khuyên.”


“Ông ta là kẻ ngu trung, không cần phải để ý đến ông ta.” Tư Không Hàn nắm tay Quân Trường Duyệt nói: “Tiền tuyến hung hiểm, Quân Trường Sinh vừa rời khỏi, chắc chắn hai mươi mốt Huyền Giáp cũng sẽ đi theo bảo vệ, lúc đó toàn bộ thành Trác Lộc chẳng còn gì nữa rồi.”


“Nhưng ngươi là tả tiên phong của Tây Bắc quân, nếu nhổ trại thì ngươi cũng phải đi theo, Khánh Quốc công kia có tin được không vậy? Ngươi đừng hòng bắt ta ở lại đây quan sát tình hình, thương thế ngươi còn chưa khỏi, ta không yên lòng, ta phải đi cùng ngươi.” Quân Trường Duyệt không vui nói.


Tư Không Hàn lạnh nhạt cười cười, “Ta biết.” Tất nhiên là không thể trông chờ vào ngươi.


Quân Trường Duyệt cho rằng bọn họ đã thương lượng xong, lại không phát hiện thật ra Tư Không Hàn chẳng nói gì cho mình biết, trừ việc Khánh Quốc công qua lại mật thiết, tình nguyện trợ giúp gã củng cố lực lượng ra thì hoàn toàn chẳng hay biết gì, nhưng Quân Trường Duyệt cũng không hề kiểm tra.


Trong vương cung lúc này, Nhiế͙p͙ Gia đang thay y phục chuẩn bị lập tức nhổ trại ra tiền tuyến cùng quân Tây Bắc, Huyền Giáp đến báo Văn Huy tướng quân Tống Ngọc Uy lại đến nữa rồi.


Nhiế͙p͙ Gia cũng không phải tức giận gì, chỉ là đã biết thừa Tống Ngọc Uy muốn nói gì nên mới năm lần bảy lượt tống người ra ngoài, không ngờ rằng đã bị Huyền Giáp cảnh cáo một phen mà ông vẫn còn dám tới, cuối cùng cũng không so đo nữa, cho người tiến vào.


Vân Huy tướng quân mặc triều phục quỳ xuống điện dập đầu nói: “Bệ hạ…”
Còn chưa nói hết lời đã bị Nhiế͙p͙ Gia chen vào, “Bản vương biết tiền tuyến hung hiểm thế nào, không cần ngươi nhắc nhở nhiều lần, trở về đi, lập tức phải đi rồi.”


“Bệ hạ rời cung, vương thành trống rỗng, chẳng phải là đang cho kẻ xấu cơ hội sao?” Vân Huy tướng quân thấy không khuyên được, cuối cùng không nhịn được rầu rĩ nói.


Nhiế͙p͙ Gia nhướng mày, Vân Huy tướng quân có thể nói ra câu này ngược lại khiến y cảm thấy ngạc nhiêu, dù sao ông cũng là người dưới trướng Tư Không Hàn, nhưng ông không chỉ mặt gọi tên mà chỉ nhắc nhở một câu mơ hồ như vậy, khiến cho Nhiế͙p͙ Gia cảm thấy không vui, nếu như trung thành với quân vương thì giấu giấu diếm diếm như thế làm gì.


“Ngươi muốn nói đến Khánh Quốc công và tả tiên phong?” Ngữ khí Nhiế͙p͙ Gia nhàn nhã trả lời.


Vân Huy tướng quân đầu tiên là sững sờ, sau đó trong lòng rung lên như nổi trống, hoàn toàn không ngờ quốc quân dáng vẻ không quan tâm mọi chuyện lại có thể nắm rõ những thay đổi của vương thành trong lòng bàn tay, nói toạc ra điểm mấu chốt…


Thái dương ông chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, trong giây lát cảm thấy quân uy phủ đầu, trong lòng có một cảm giác sợ hãi không nói nên lời.
“Vâng.” Vân Huy tướng quân đáp.


“Kẻ cướp vào nhà nghèo, có thể cướp được thứ gì?” Nhiế͙p͙ Gia khinh thường nói: “Nể tình ngươi coi như là thành thật, tha cho ngươi tội phạm thương, cút về, thay y phục, lên ngựa theo bản vương nhổ trại xuất chinh.”


Vân Huy tướng quân dập đầu xong mới đứng lên, lúc trước vẫn luôn cúi đầu xuống đất, bây giờ ngẩng đầu nhìn lên mới thấy dáng người cao to của quốc quân trẻ, trong chớp mắt cảm thấy ngạt thở.


Thiếu niên mới xấp xỉ 20 tuổi, mặc một bộ quần áo đen tuyền đứng giữa đại điện long phượng, trong tay cầm thanh đao Tu La, nở một nụ cười lạnh trên môi, trong mắt tràn đầy khí thế hào hùng như ánh nắng gay gắt, đứng trước mặt ông – một người đã giết vô số kẻ thù trên chiến trường, vậy mà lại khiến mình muốn lùi về phía sau.


Vân Huy tướng quân lập tức hiểu rõ lý do ông sợ hãi trong lòng là gì.
Quốc quân nhỏ bé của nước Yến, trưởng thành rồi, đã không còn là tai ương chỉ biết giết người hả giận, bạo quân vô năng trong lời đồn của bách tính nữa.
“Vi thần xin cáo lui.” Vân Huy tướng quân bình tĩnh chắp tay lui xuống.


Sau khi đuổi Tống Ngọc Uy đi, Nhiế͙p͙ Gia trở về Xích Vâncung tìm Thời Kham, Thời Kham chuẩn bị một ít ám khí mang theo, cũng ra lệnh cho kỵ binh dưới trướng cùng đi Tây Bắc.


Ngay đến bách tính cũng biết quân Tây Bắc oán hận bất mãn với bạo quân, nói không chừng bạo quân vừa ra khỏi thành Trác Lộc, còn chưa đi được nửa đường đến tiền tuyến đã xảy ra chuyện rồi. Cứ coi như y may mắn đến được tiền tuyến Tây Bắc, thì có thể thấy toàn bộ vùng Tây Bắc đều căm thù y, lần này đi sợ rằng thật sự không có đường về.


Quân Tây Bắc đóng ngoài thành Trác Lộc có một vạn, lúc trước khi Thời Kham trở về thành đã mang theo tới ba vạn kỵ binh tinh nhuệ, bây giờ toàn bộ nhổ trại đi Tây Bắc, ngược lại khiến cho Tư Không Hàn bối rồi.


Gã còn đang định đối phó đội kỵ binh này, không ngờlại đi Tây Bắc, Quân Trường Sinh thật sự không để lại đường lui hay căn bản là y không nghĩ đến chuyện sẽ có người dám gây chuyện sau lưng mình?
Hết chương 69.