Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 73: Thế giới 3- Nhân vật chính nhất định phải chết (18)

Editor: Kem
Beta: Min


Sau khi ngụm máu này phun ra ngoài, cả đại sảnh đều loạn lên. Vân Huy tướng quân vội vàng đuổi Tư Không Hàn về phòng nghỉ ngơi. Sau khi mọi người đi hết, Quân Trường Duyệt lòng như lửa đốt bắt mạch cho Tư Không Hàn, lúc này mới biết gã không bị làm sao cả, chỉ có điều, trong lòng và trong mắt gã đều tràn đầy thù hận.


“Ta đi tìm y!” Chóp mũi Quân Trường Duyệt đỏ chót, tâm trạng kich động đứng lên.
Tư Không Hàn dùng cánh tay nhuốm máu bắt lấy ống tay áo của Quân Trường Duyện, gian nan nói rằng: “Không có tác dụng.”


“Nhưng sao y có thể đối xử với ngươinhư vậy…” Quân Trường Duyệt nắm lấy tay gã, bất lực ngồi xổm trước giường. Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, gã đã hy sinh tất cả cho Yến quốc, thậm chí là cả sinh mệnh! Tại sao lại phải chịu sự hành hạ của y lần nữa!


“Lúc trước ở Trác Lộc ta đã quá lỗ mãng, y đã xếp ta vào hàng ngũ của Tư Không Hàn, ta hận y, y cũng hận ta, bây giờ không xuất hiện nhiều trước mặt y mới tốt.” Tư Không Hàn sặc thêm một ngụm máu, oán hận không thể chịu được mà mở miệng.
“Y cũng không ưa ta.” Quân Trường Duyệt nói.


Tư Không Hàn hỏi: “Vấn đề ôn dịch ngươi có nắm chắc không?”
Nhắc đến Quân Trường Duyệt lại thấy tuyệt vọng, “Đây là ôn dịch đó, không phải là cảm lạnh phát sốt!”




Vương huynh ra lệnh cho cậu tìm ra phương pháp trị liệu ôn dịch trong hai tháng, làm sao có thể! Từ xưa đến nay, một khi có ôn dịch tàn phá thì cũng chỉ còn cách bỏ thành, nếu thật sự có biện pháp trị ôn dịch thì Yến quốc cường thịnh nhất vào trăm năm trước cũng không trở nên yếu thế, ai cũng có thể gây hấn như bây giờ. Huống chi, muốn chữa trị ôn dịch thì phải đi đến quận Đan Dương, ở cùng với những người đang nhiễm bệnh đó…


Nghĩ tới đây, Quân Trường Duyệt không nhịn được sự tuyệt vọng, vương huynh muốn cậu chết ở quận Đan Dương!
Tư Không Hàn thấy khuôn mặt u sầu của Quân Trường Duyệt, trong lòng đã hiểu rõ, ngữ khí gã thâm trầm, chậm rãi nói: “Dù sao cũng đã đến Tây Bắc rồi, đừng hoảng hốt.”


Quân Trường Duyệt vô cùng lo lắng gật đầu, đêm nay ở lại ngủ cùng với gã.
Một bên khác, Nhiế͙p͙ Gia giục ngựa phi nhanh dưới màn đêm, sau khi đến quân doanh mới phát hiện ra Thời Kham không có ở lều vua, vừa hỏi mới biết đang đi tắm.


Nhiế͙p͙ Gia cũng không chờ trong lều, nhấc chân đi tìm người. Sáng sớm y và Thời Kham đến quận Đan Dương, buổi trưa vội vã ăn một ít đồ, sau đó Thời Kham đi đến quân doanh sắp xếp. Nhiế͙p͙ Gia một mình dò xét một buổi chiều ở quận Đan Dương sau đó về thành Khải Hoàn, làm tròn một chút thì cả ngày nay đã không gặp Thời Kham, nhớ muốn chết.


“Bệ hạ xin dừng bước.” Một tướng sĩ kỵ binh gan to bằng trời chặn Nhiế͙p͙ Gia lại ngoài trướng, nơm nớp lo sợ nói: “Thống lĩnh đã phân phó, nếu người tới thì trước tiên vào lều chờ hắn, bảo tiểu nhân ngăn không cho người đi vào.”


Cả nhóm Huyền Giáp núp trong chỗ tối đồng loạt thở phì phì, tức giận bất bình, thống lĩnh đúng là ỷ lại vào sự sủng ái của bệ hạ mà ngày càng không biết phép tắc! Bệ hạ muốn gặp mà hắn cũng dám khước từ, không phải là ỷ vào việc bệ hạ yêu thương hắn thì là cái gì!


Nhiế͙p͙ Gia chắp hai tay sau lưng, nhìn đôi mắt tên kỵ binh, lông mày nhíu lại.
Cả nhóm Huyền Giáp sung sướng hả hê, vô cùng mong đợi thống lĩnh của bọn họ bị thất sủng.
Kỵ binh vội nói: “Thống lĩnh từng ra vào quận Đan Dương, sợ trên người nhiễm bệnh dịch, truyền sang người.”


“Tránh ra.” Nhiế͙p͙ Gia lộ ra ánh mắt không vui, thiết kỵ không dám cản y nữa, vội vã vọt sang một bên.


Nhiế͙p͙ Gia vén rèm cửa đi vào, trong lều có hơi nước mơ hồ, Thời Kham dựa vào bồn tắm chợp mắt, tóc đen ướt nhẹp dán vào lưng. Hắn nghe thấy âm thành phía sau, trong mắt chứa đựng sự dịu dàng, xoay người, răng nanh hồng châu đeo trên cổ cũng bị hơi nước ngâm đến tỏa sang nhàn nhạt.


Thời Kham bất đắc dĩ nói: “Sao lại không nghe lời như vậy.” Hắn vẫy tay, “Lại đây.”


Nhiế͙p͙ Gia tiến vào trong lều, khí thế như thiên quân vạn mã tiêu tan hết sạch, y nhìn thấy mái tóc đen của Thời Kham ướt nhẹp, bị hắn ném hết ra sau vai, khuôn mặt khí khái, sắc bén hoàn toàn lộ ra, hai má không nhịn được lặng lẽ hồng lên.


Trong thế giới này, y và Thời Kham đều có ngoại hình giống như bản thân ngoài đời, chỉ có điều, Nhiế͙p͙ Gia là dáng vẻ thiếu niên, Thời Kham lại là một người đàn ông trưởng thành tiêu chuẩn. Kể cả Hoắc Thanh trong thế giới trước cũng thế, mà trong hiện thực, sau khi tách ra ở thuở thiếu thời thì sau này Nhiế͙p͙ Gia và Thời Kham không còn gặp lại nhau nữa, y thường suy nghĩ, không biết trong thế giới thật Thời Kham cũng có dáng vẻ như thế này hay không?


Làm cho y chỉ mới tùy tiện nhìn một chút thôi đã không ngăn được trái tim đập thình thịch.
Nhiế͙p͙ Gia đi tới, nắm tay Thời Kham, không nhịn được khom lưng hôn lên môi hắn.


Hai người lăn lộn trong lều rất lâu, khoảng chừng hơn nửa tiếng tóc Thời Kham vẫn còn ướt mới ôm tiểu quốc quân toàn thân mệt mỏi đi ra, trực tiếp trở về vương trướng.


Buổi tối, Nhiế͙p͙ Gia nằm nhoài trên đùi Thời Kham nói chuyện phiếm với hắn, cả ngày hôm nay y phơi nắng ở quận Đan Dương, sau gáy cũng phơi ra một dấu hồng hồng luôn rồi, Thời Kham quét chút thuốc mỡ lên đầu ngón tay, nhẹ nhàng xoa lên gáy y, nghe y ngái ngủ nói chuyện với mình.


“Ngươi để Quân Trường Duyệt chữa ôn dịch có ổn không?” Thời Kham không để ý lắm hỏi.
Nhiế͙p͙ Gia nở nụ cười: “Quân Trường Duyệt có hào quang nhân vật chính, đương nhiên là ổn, chứ không thì giữ lại lâu thế làm quái gì?”


“Quận Đan Dương không phải là địa phương quan trọng gì, ngươi không cần phải nhọc lòng như thế.” Thời Kham nói.
Nhiế͙p͙ Gia đáp một tiếng, trở mình trên đùi hắn, hai người chậm rãi nói chuyện phiếm, sau đó cũng đi vào giấc ngủ.


Đêm vẫn chưa hết, tin tức quận chúa Giai Dung vốn định đưa đi hòa thân với nước Tề, lại được phong làm Quy Đức tướng quân truyền ra khắp Tây Bắc. Bệ hạ không phải nâng chức vị của quận chúa để chuẩn bị cho hòa thân, mà tương đối xem trọng quận chúa, không chỉ cho quận chúa binh quyền, còn đưa ba Huyền Giáp bên người cho quận chúa điều động. Người bệ hạ coi trọng như thế, làm sao có thể đưa đi hòa thân!


Con đường này xem như là hỏng, trong lúc nhất thời, toàn quân ồ lên, bách tính và quân sĩ đều không hiểu ra sao, vô cùng oán giận.
Quốc quân vừa đến đã giết người, hiện giờ còn phá hủy cơ hội tốt để hòa thân với nước Tề, y cứ nhất quyết muốn Yến quốc diệt phong sao!


Chỉ cần một quận chúa là có thể đình chiến với nước Tề, nếu như là tướng quân Tư Không vẫn còn thì chắc chắn sẽ đáp ứng, một người đổi lấy vô số người, tên hôn quân kia không biết tính à!


Thành Khải Hoàn sôi trào, bách tính và quân sĩ thì lại càng bất mãn, liên tục có người đến Tây Bắc vương phủ quỳ xuống, cầu xin quận chúa đi hòa thân, cứu con dân vô tội và tính mạng của vô số quân lính trong thành Khải Hoàn.


Tờ mờ sáng ngày hôm sau, Cơ Giai Dung đứng trên tường thành, dưới quốc kỳ, nhìn bách tính bi thương, thành trì hoảng loạn, gương mặt xinh đẹp lộ ra một cảm xúc bi thương trước nay chưa từng có.


Lão Cửu ngồi xổm trên cột cờ, trên mặt đeo một cái mặt nạ sắt, chân mày lạnh lùng mà sắc bén, đón ánh nắng ban mai, nàng nhìn mắt Cơ Giai Dung đang thấm hơi nước, hờ hững nói: “Quy Đức tướng quân, nếu bệ hạ tức giận, tính mạng của cả một thành trì này e là khó giữ được, ngươi chớ có chọc giận bệ hạ.”


Nước mắt Cơ Giai Dung cuối cùng cũng rơi xuống, sắc mặt nàng không thay đổi, đau lòng nói: “Ngươi hiểu nhầm, ta chỉ là rất buồn... Ta đã vì bách tính thành Khải Hoàn mà ra trận, rất nhiều thời điểm đao còn dài hơn cả người, hết lần này đến lần khác suýt nữa bỏ mạng trên chiến trường, vết thương vô số, mỗi khi trời mưa hay âm u đều đau đến không thể đứng dậy nổi, đến khi gặp nguy hiểm bọn họ lại muốn dâng ta cho kẻ khác, đổi lấy một cơ hội kéo dài hơi tàn. Thà rằng dân chúng trong thành mang theo gậy gộc cùng ta ra chiến trường hy sinh cho tổ quốc, cho dù Yến quốc có thật sự diệt vong, ta cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt, nhưng bọn họ... rốt cuộc coi ta là cái gì?”


Hiện tại nàng đã là Quy Đức tướng quân do bệ hạ đích thân phong, nàng tự nhận quân công cả đời sẽ không chỉ giới hạn ở một chức vị này, cho dù là Tư Không Hàn, nàng cũng dám đứng ra chiến đấu một trận! Thế nhưng, cả bách tính và quân sĩ đều không chịu chấp nhận người tướng quân này, chỉ hy vọng nàng cởi chiến bào, dùng nhan sắc để cứu đất nước.


Huyền Giáp vẫn lạnh lùng như cũ, nói: “Ngu ngốc, siết chặt đao trong tay mình là được rồi, đưa cho người bên cạnh làm gì. Ngươi đưa đao cho người khác, đừng trách người khác chạy đến đâm ngươi.”


Cơ Giai Dung ngẩn ra, lúc ngẩng đầu lên lại phát hiện thân ảnh trên vương kỳ đã không thấy. Nàng suy tư một hồi, chợt cảm nhận được một sự thoải mái đột ngột sau khi tỉnh ngộ.
“Cơ tướng quân, có muốn cùng ta đồng hành không?”


Cơ Giai Dung cúi đầu, thấy được Vân Huy tướng quân đang dẫn binh đứng dưới thành, dường như đang định đi đến vương trướng trong quân doanh chờ đợi mệnh lệnh.


Tiếng gọi tướng quân này khiến cho tâm tình Cơ Giai Dung tốt hơn nhiều, nàng nghiêng đầu nói gì đó với vệ binh, sau đó mới cúi đầu nở nụ cười, dáng vẻ khuynh thành tức khắc khiến cho ánh nắng cũng trở nên mờ nhạt, “Tống tướng quân, thật trùng hợp, ta cũng đang định đi đây.”


Vân Huy tướng quân mặt già đỏ lên, haha mà nở nụ cười.
Những kẻ quỳ ở cửa vương phủ cầu xin quận chúa hòa thân tổng cộng có mười hai người, đều là nam nhân, sáng sớm đã máu chảy đầu rơi, giết sạch.


Cơ Giai Dung và Vân Huy tướng quân còn chưa đến quân doanh, tin tức này đã truyền đến tai Nhiế͙p͙ Gia.


Y còn đang tuần tra trong quân doanh với Thời Kham, một tay cầm bánh bao ăn, thỉnh thoảng lại chỉ vào một chỗ nào đó trong rừng dặn dò gì đó với kỵ binh, nghe Huyền Giáp bẩm báo xong, sung sướng cười cười, “Tốt lắm, không nhìn lầm nàng.”


Mười hai người này vừa chết, Cơ Giai Dung vốn đã không được kính yêu, tất nhiên hành động này sẽ khiến nàng phải chịu nhục mạ, nàng biết, nhưng cũng chẳng quan tâm nữa.
Thời Kham nhận lấy bánh màn thầu chỉ còn một nửa y đưa, tự mình ăn, cùng y đi đến một bãi sông.


Huyền Giáp nói: “Bây giờ hai người kia cũng sắp đến rồi, để cho bọn họ ở trong lều đợi lệnh sao?”
“Bảo bọn họ chạy tới đây, nhân tiện điểm một trăm binh lính.” Nhiế͙p͙ Gia dặn dò.


Không lâu sau khi Huyền Giáp nhận lệnh lui xuống, Cơ Giai Dung và Vân Huy tướng quân đã đến, hai người đi theo phía sau quân vương, không biết sáng sớm bệ hạ đi bộ xung quanh quân doanh để làm gì.
“Tĩnh vương đi quận Đan Dương chưa?” Nhiế͙p͙ Gia nhàn nhạt hỏi.


Cơ Giai Dung nói: “Trước khi vi thần đi thì Tĩnh Vương điện hạ còn đang ngủ.”
“Nếu buổi trưa mà còn chưa đi, bảo lão Cửu đến ném đi.” Nhiế͙p͙ Gia nói.


Cơ Giai Dung tuy rằng nghi hoặc trong lòng, nghe đồn bệ hạ vô cùng thương yêu đệ đệ Tĩnh vương này, sao bây giờ lại cam lòng bắt Tĩnh Vương điện hạ mạo hiểm đi quận Đan Dương chữa trị ôn dịch? Nhưng nghĩ lại thì trong lời đồn, bệ hạ còn là phế nhân tàn bạo vô tình cơ mà, đúng là nực cười.


“Rõ.” Cơ Giai Dung đáp lời.
Bốn người đi một vòng quân doanh, tướng sĩ và quân lính Tây Bắc trên đường đều vội vội vã vã quỳ xuống đất thỉnh an, chờ người đi rồi lại lén lút phỉ nhổ.


“Tối hôm qua ta đưa nước cho vương trướng, nhìn thấy dáng vẻ da mịn thịt mềm của bệ hạ, chà chà, chẳng trách có thể leo lên người nhân vật như thống lính Huyền Giáp, trước mặt người khác thì uy phong, đến tối lại nhục nhã hầu hạ đại gia chân chính...”


“Ngươi nói nhỏ một chút, người khác nghe thấy đó.”
“Ngươi cho rằng mấy người đó không biết à? Chỉ có ngươi vừa tới mới không biết thôi.”


Không xa phía trước, truyền đến âm thanh binh sĩ nói chuyện phiếm, sắc mặt Thời Kham lạnh lẽo cực độ, Cơ Giai Dung và Vân Huy tướng quân đều trắng bệch mặt, sau đó tức đến nổ phổi.


“Láo xược! Dám phun lời ngông cuồng trước mặt bệ hạ, ngược lại là ta muốn xem xem các ngươi có mấy cái mạng!” Vân Huy tướng quân phẫn nộ quát một tiếng: “Người đâu! Đem ba người này xuống chém!”


Ba tên lính sợ đến mức gan mật đều sắp vỡ ra, run rẩy quỳ xuống, đến cầu xin tha thứ cũng không thể nói nổi.
Nhiế͙p͙ Gia lại không hề tức giận, nhàn nhạt nói: “Thôi, không có thời gian quan tâm bọn họ, đi.” Dứt lời trực tiếp đi qua.


Ba người tránh được một kiếp, cũng chưa dám tin, quân vương tàn bạo mà lại tha thứ cho những kẻ đáng tội chết như họ?
Sau khi Nhiế͙p͙ Gia đi, Thời Kham mới đè thấp giọng, hung ác nói: “Kéo đến trước mặt toàn quân, mỗi người vả miệng một ngàn cái, nếu còn sống thì tha tội chết.”


“Dạ!” Huyền Giáp ánh mắt rực lửa, đáp lời.
“Tại sao bệ hạ lại không xử lý bọn họ?” Cơ Giai Dưng tức đến gần như không thở nổi, không nhịn được hỏi.


“Tâm trạng ta tốt, khoan dung bọn họ.” Y khẽ mỉm cười, quay người nhìn Thời Kham đang đuổi theo, cười nói: “Đây là quyền lực thuộc về bề trên.”
Hết chương 73.