Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Quyển 1 - Chương 62: Hóa thù thành bạn

“Không có việc gì.” Mộ Thanh đem đao thu lại, giấu vào trong tay áo, xoay người muốn nằm xuống.
Chương Đồng quét mắt nhìn tay nàng, chân mày càng nhíu chặt hơn, “Sao trong người ngươi lại giấu binh khí?”
Mộ Thanh nằm xuống, nhắm mắt, lãnh đạm nói: “Để mổ xác người, ngươi muốn xem không?”


Phía sau, một lúc lâu không thấy ChươngĐồng nói chuyện, giống như hắn đã quay trở về nằm trên chiếu của mình,nhưng một lúc lâu sau lại thấy hắn hỏi: “Ngươi thật sự không có việc gìchứ?”


“Không có việc gì, cám ơn.” Mộ Thanh cau mày, kéo bộ quân phục sátvào người. Giữa đêm hè, trong quân chưa phát chăn đệm, nàng chỉ có mộtbộ quân phục, cho dù dùng làm chăn cũng quá mỏng, ý lạnh giống như mộtlàn sóng đánh úp lại, đầu đau như búa bổ, mở miệng nói chuyện yết hầucũng đau.


Chương Đồng cười lạnh một tiếng, “Thiếu niên anh hùng, trổ tài lạigặp mưa nhiễm phong hàn, không đến quân y còn muốn nhịn, thực sự có thểsao? Quân y cách nơi này cũng không xa, đi nhìn một cái, muốn không giữthể diện hay muốn sống đây?”


Cho dù mất mặt cũng không thể chết, nhưng nếu để quân y bắt mạch, thân phận nữ tử của nàng sẽ không giấu được.


Mộ Thanh nhắm mắt không nói, lúc này cả người càng thêm lạnh lẽo, nếu để đến nửa đêm sợ là thật sự không thể chịu nổi. Cha nàng cũng biết một chút y thuật, lúc trước nàng từng theo học một số bệnh đơn giản, biếtđược muốn giải cảm thì phải dùng những vị thuốc nào, đợi lát nữa ChươngĐồng ngủ say, nàng sẽ lặng lẽ đi tìm Nguyệt Sát. Cho dù nàng và hắn chưa đặt ra ám hiệu gì, nhưng có lẽ với công lực của hắn, nếu nàng xuất hiện ở bên ngoài doanh trướng chỗ hắn, nhất định có thể nghe thấy.




Phía sau lại truyền đến tiếng Chương Đồng đứng dậy, sau đó tiếng bước chân của hắn ngay sát, ngữ khí không tốt lắm, “Đi! Đi đến trướng quâny!”
Mộ Thanh vẫn bất động, Chương Đồng duỗi tay túm lấy cánh tay của của nàng, “Đi!”


Mộ Thanh hơi kinh sợ, ngồi dậy muốn gạt tay hắn ra, không ngờ ChươngĐồng lại ngồi xổm trên mặt đất, thuận tay kéo một khác cánh tay khác của nàng, dùng lực đem nàng cõng lên lưng!
Bịch!
Trước ngực sau lưng của hai người va chạm vào nhau, cả hai đột nhiên cương cứng tại chỗ.


Mộ Thanh có quấn ngực, nhưng cho dù có quấn lại, cảm giác khi tiếp xúc trực tiếp vẫn không thể nào cứng rắn như ngực của nam tử.
Tâm tư Mộ Thanh trầm xuống, Chương Đồng vội vàng quay đầu!


Ánh đèn trong trướng đã tắt, chỉ có chậu than bên ngoài trướng hắtánh sáng vào trong lều, gió núi ào ào, bóng cây lay động, khuôn mặtChương Đồng lúc sáng lúc tối.
Mộ Thanh thu tay về, đứng dậy đi ra bên ngoài trướng, “Ta tự mình đi.”


Ra doanh trướng, Mộ Thanh không quay đầu, cũng không đi đến chỗ củaNguyệt Sát, chỉ nhằm thẳng phía trướng quân y mà bước. Chương Đồng chắcchắn đã phát hiện ra, nhưng hắn sẽ không nói ra ngoài, tâm tính ngườinày kiêu ngạo tự mãn, nhưng cũng quý trọng chiến hữu, nếu không tối naycũng sẽ không hỏi đến bệnh tình của nàng, muốn mang nàng đến trướng quân y xin thuốc. Mặc dù Chương Đồng khát vọng lập quân công, nhưng cũngkhông phải hạng người dựa vào bán đứng đồng đội để tranh công, nàngkhông cần quá lo lắng. Nhưng nàng cũng không dám cam đoan hắn sẽ khôngnói ra ngoài, cho nên giờ phút này không thể đến chỗ doanh trướng củaNguyệt Sát.


Gió núi mát mẻ, Mộ Thanh lại chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, đầucàng lúc càng nặng nề, trong dạ giày cồn cào, nàng mang mặt nạ, nhưngsắc mặt ở dưới ánh trăng cũng trắng bệch. Quân y trong trướng vẫn chưanghỉ, hôm nay có binh lính bị thương, ban đêm vẫn phải sắc thuốc chămbệnh, ba gã dược đồng trong trướng bận rộn, quân y ngồi ở trên bàn trước ngọn nến viết phương thuốc.


Quân y theo tân quân Tây Bắc lần này là một vị lão giả, sắc mặt hồngnhuận, bộ râu dài, nhìn có vài phần tiên phong đạo cốt, nghe nói họ Ngô, từng ở làm Tả Viện phán trong hoàng cung, sau đó xin nghỉ đi theo TâyBắc quân, đã cứu không ít tính mạng tướng sĩ ở biên quan, trong quân rất được tôn kính.


Ngô lão thấy Mộ Thanh hơi ngẩn ra, “Ngươi là... tiểu tử họ Chu? Nhìn sắc mặt có vẻ không tốt lắm.”
“Vâng, kính chào Ngô lão.” Mộ Thanh ôm quyền chào, lúc này mới đi lại gần, “Đêm qua gặp mưa, nay nhiễm phong hàn, đến chỗ Ngô lão xin chútthuốc.”


Chuyện Mộ Thanh ngồi năm ngày trên thảo nguyên giằng co với Hô DiênHạo đã sớm truyền khắp quân doanh, Ngô lão lộ ra thần sắc hiểu rõ, lắcđầu thở dài: “Đám tiểu tử các ngươi không có kẻ nào biết yêu quý thânthể, rồi ngày nào đó lão phu sẽ bị các ngươi làm cho mệt chết, để xemcác ngươi tìm ai xin thuốc. Đến bên này ngồi xuống, há miệng, lưỡi vươnđể lão phu nhìn xem.”


Mộ Thanh nói cảm tạ, nghe lời ngồi xuống, Ngô lão theo ánh đèn nhìnmột lát, nói: “Vành lưỡi hồng, trong lưỡi lại trắng, có buồn nôn, đaungực, ho khan, đau đầu, đau họng hay không?”
“Không ho.” Mộ Thanh nói.
“Ừ.” Ngô lão trầm ngâm một tiếng, “Duỗi tay ra đây, lão phu xem mạch cho ngươi.”


Mộ Thanh lại ngồi yên không động, chỉ nói: “Bên trong trướng bận rộn, không dám làm phiền Ngô lão nhiều.”
Ngô lão nói: “Nào có đạo lý như thế? Lão phu xem mạch cho ngươi mất bao nhiêu thời gian?”


Mộ Thanh há mồm muốn đáp, mành đột nhiên bị xốc lên, Chương Đồng mang vẻ mặt bình tĩnh đi vào, không nhìn Mộ Thanh, quay sang nói với Ngôlão: “Chỉ đến hỏi phương thuốc, sao còn dong dài như vậy? Hỏi cũng đãhỏi qua, xem cũng đã xem qua, cho thuốc là là được! Không phải là nhiễmphong hàn sao? Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một phương thuốc!”


“Tiểu tử tùy tiện từ đâu tới!” Ngô lão bị khiển trách ngẩn ra, lậptức trầm mặt đứng dậy, “Làm nghề y, phương pháp khám bệnh chính là vọng, văn, vấn, thiết (nhìn, nghe, hỏi, sờ), tuy chỉ là phong hànnhưng tạng phủ âm dương, kinh lạc khí huyết, vẫn có sự khác biệt! Khôngbắt mạch, phương thuốc đưa ra không chuẩn, sao hắn có thể nhanh khỏiđược?”


Chương Đồng vừa muốn nói gì, Mộ Thanh lại ấn hắn xuống, tay nàng đặt ở cổ tay hắn, cách một lớp vải, nhưng Chương Đồng lại có cảm giác giốngchạm vào lửa, phút chốc thu tay lại, sau đó rút lui một bước, tai bị ánh đèn chiếu đến đỏ hồng kỳ quái.


Mộ Thanh không nhìn hắn, chỉ cảm thấy đầu càng lúc càng đau, đứng dậy hành lễ với Ngô lão: “Người này đồng ngũ của ta, nóng vội nên mới mạophạm, xin Ngô lão chớ trách. Dược thảo trong quân vô cùng quý giá,thường xuyên thiếu, bởi vậy phương thuốc không dám xin tỉ mỉ, chỉ cần ma hoàng, phòng phong, gừng, và thông trắng là được.”


Ngô lão từng từ bỏ chức ngự y trong cung đến làm quân y cho quân đội, nhất định không phải người hám danh trục lợi, hắn chắc chắn là một thầy thuốc có nhân tâm, muốn dùng khả năng của mình tạo phúc cho muôn dân.Chương Đồng lấy chuyện phương thuốc ra nói, bảo hắn sao không giận? Mặcdù Mộ Thanh đang bệnh, tinh lực hữu hạn, nhưng vẫn có thể suy đoán tâmlý của Ngô lão, cùng hắn nói vài câu, chắc chắn có thể xin được thuốc,nhưng Chương Đồng đột nhiên nhảy ra làm loạn, nàng lại phải nghĩ cáchthuyết phục.


Ngô lão ồ một tiếng nhìn Mộ Thanh, “Tiểu tử ngươi cũng biết y thuật?”
“Gia phụ thông thạo y lý, ta chỉ học được một chút mà thôi, chỗ nàonói không đúng, xin Ngô lão chớ trách.” Mộ Thanh cúi đầu cung kính, trên mặt đã hiện vẻ mỏi mệt.


Ngô lão nhìn nàng một cái, lại trừng mắt liếc Chương Đồng, hừ nói:“Lão phu thấy tiểu tử ngươi nói chuyện nho nhã, so với một số kẻ cuồngvọng tốt hơn nhiều, khó trách lão phu nhìn ngươi thuận mắt.” Khi nóichuyện, hắn lại ngồi xuống, vung bút lên, thuận tay viết ra một phươngthuốc, “Ngụy gia chuẩn bị không ít dược mang đi Tây Bắc, tạm thời khôngthiếu dược thảo, nhưng chiến sự ở tiền tuyết khẩn cấp, dược liệu quảthật rất quan trọng. Lão phu viết cho ngươi một phương thuốc, tối nayngươi không thể trở về doanh trướng, trong y trướng vẫn còn chỗ, ngươiqua bên kia nghỉ tạm, nếu đêm bệnh chuyển không tốt, lão phu lại đếm xem cho ngươi.”


Mộ Thanh vội vàng tiếp nhận lấy phương thuốc, tức khắc tỏ vẻ cảmkích. Ngoài miệng Ngô lão nói dược liệu quan trọng, nhưng trong phươngthuốc vẫn cố ý bỏ thêm vài dược liệu cho nàng.


“Còn ngẩn người làm cái gì? Qua bên kia bốc thuốc đi sắc, tiểu tử này không phải cùng trướng với ngươi sao? Để hắn đi sắc thuốc, hùng hổ xông vào y trướng của lão phu, không phải là muốn làm việc sao?” Ngô lão tức giận khoát tay, “Đi đi, đừng mượn dùng dược đồng của ta, bọn họ đềuđang bận bịu chăm sóc thương binh!”


Trong trướng quân y khá rộng rãi, dùng mành tách ra ba chỗ, một chỗNgô lão ngồi khám bệnh viết phương thuốc, một chỗ để dược thảo và sắcthuốc, chỗ còn lại đặt một chiếc giường. Giường kia chỉ là hai tấm vángỗ đặt trên mấy chiếc rương, bên trên có trải chiếu. Giản dị như thế,nhưng Mộ Thanh nhìn thấy, vẻ lạnh lùng trong con ngươi dần được thay thế bằng ấm áp. Ngủ giường tất nhiên tốt hơn rất nhiều so với ngủ ở trêncỏ, đêm qua hứng một trận mưa lớn trên thảo nguyên, khiến nàng nhiễmphong hàn, ngủ trên đất chỉ khiến bệnh tình tăng thêm. Trong quân nhiễmphong hàn là vô cùng bình thường, uống một chút thuốc, nghỉ tạm mấy ngày sẽ khỏe lại, thật sự không cần thiết phải chiếm một cái giường trongtrướng quân y, nàng biết đây là Ngô lão tốt bụng cố ý giữ nàng ở đây.


Trên giường có một chiếc chăn bông, thật sự là nhu cầu cấp bách củaMộ Thanh lúc này. Nàng đến trước giường sau đó quay lại nhìn ChươngĐồng, vừa lúc Chương Đồng cầm lấy bình sắc thuốc, xốc mành đi ra ngoài,vẫn chưa nhìn nàng.


Mộ Thanh lên giường, lấy chăn quấn quanh người, ngửi thấy hương thuốc trong trướng, nghe thấy tiếng giã thuốc, dần dần cảm thấy buồn ngủ.


Cũng không biết đã ngủ bao lâu, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếngquát mắng của lão giả: “Thuốc đã sắc được rồi thì bưng vào chứ để ở chỗnày làm gì? Nếu không đưa vào nhanh thuốc nguội lạnh thì mất tác dụng!Tiểu tử bộp chộp từ đâu tới, chăm sóc bệnh nhân cũng không biết, còn dám chạy vào trong trướng của lão phu!”


Mộ Thanh chậm chạp nhớ ra giọng nói này là của Ngô lão, còn bản thânmình đang ở trong trướng quân y, người bị khiển trách ngoài kia chắcchắn là Chương Đồng.


Đang suy nghĩ, thì thấy Chương Đồng bưng một chén thuốc, sắc mặt âmtrầm đi vào, chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái rồi dời mắt đi, đặt chénthuốc đến trước mặt nàng.


Mộ Thanh muốn nói cảm ơn, lại phát hiện cổ họng đau đớn khó có thểphát ra tiếng, đành phải bưng bát uống thuốc trước. Nước thuốc khônglạnh, cũng không nóng, độ ấm vừa phải, uống xong cảm thấy lục phủ ngũtạng đều ấm hơn chút.


“Cảm tạ.” Mộ Thanh rốt cục có thể lên tiếng, nàng cầm chén thuốc đưacho Chương Đồng, nói: “Ngươi trở về doanh trướng nghỉ tạm đi, ta mộtmình ở đây cũng được.”


Chương Đồng cười lạnh một tiếng, “Một mình ngươi ở đây là được? Lãonhân kia nhân lúc ngươi ngủ say đến bắt mạch cho ngươi thì làm sao bâygiờ?”
Mộ Thanh nhìn hắn một cái, lúc này không có sức lực cãi nhau, cho nên nằm xuống nhắm lại mắt.


Thấy nàng không lên tiếng, Chương Đồng ngồi xuống tại chỗ, cầm chénthuốc bỏ sang bên cạnh. Trong trướng cũng không hoàn toàn im lặng, cáchvách có dược đồng bốc thuốc sắc thuốc, có tiếng nói chuyện nho nhỏ, cótiếng nước thuốc trong bình sôi ùng ục, ấy thế mà tiếng hít thở của nàng vẫn rõ ràng lọt vào tai hắn.


Hắn quay đầu nhìn về phía giường, nàng cuộn người trong chăn bông,nhíu mày, ngủ không an ổn. Ánh lửa bên ngoài lập lòe hắt vào, chiếu lêncằm của nàng, mảnh khảnh gầy gầy, không thấy góc cạnh, ngược lại có vàiphần tinh tế.
Vì sao trước kia hắn không phát hiện ra?


Ánh mắt Chương Đồng chuyển đến hàng lông mày dày rậm trên trán Mộ Thanh, nhíu nhíu mày.
Đúng rồi, ai có thể ngờ một kẻ tướng mạo bình thường, tính tình lạnhlùng xa cách như thế sẽ là một nữ tử? Ai có thể ngờ nữ tử dám giả trangnam tử tòng quân?


Nàng đối xử với người khác xa cách, lời nói ác độc như đao, diễnluyện bên hồ, nghiệm thi trong rừng, một mình chống chọi năm ngày trênthảo nguyên với Hô Diên Hạo, phá cơ quan trận —— nàng có điểm nào giốngmột nữ tử?


Nữ tử ở trong quan niệm của hắn là phải ở trong khuê phòng hiếm khira ngoài, có xuất hiện bên ngoài cũng dùng lụa mỏng che mặt, sụp mithuận mắt, đi đường bước chân nhẹ nhàng, miệng cười như hoa, lời nói nhỏ nhẹ. Nàng có điểm nào giống... Hắn nhớ tới đêm đó bên hồ, nàng cầm lá cờ cắm trước mặt hắn, hai hàng lông mày lại lập tức nhíu lại.


Luật lệ Đại Hưng, nữ tử tham gia quân doanh, chém! Nàng không biết sao?


Đáng lẽ hắn phải tố giác nàng, quân doanh là nơi nam nhi báo nợ nướcthù nhà, sao có thể để nữ tử vào làm loạn? Nhưng không biết vì sao, ýniệm này vừa hiện lên trong đầu, hắn lại nhớ tới ngày ấy nàng nắm chặtmũi tên trong tay đi ra khỏi trướng thương binh. Mũi tên kia dính máu,hắn thoáng nhìn rồi chuyển ánh mắt đi chỗ khác, hắn cứu một người, lạivẫn chết một trăm người. Hắn không quên được hình ảnh hàng trăm mũi tênngắn xuyên qua yết hầu của những binh lính phía sau hắn.


Kỳ Sơ nói, nếu không có hắn cảnh báo, sẽ càng nhiều người chết, hắntự cho rằng bản thân trọng tình, nhưng không biết người thật sự trọngtình lại là thiếu niên trầm mặc ít nói kia.


Khi hắn thất bại chỉ biết tự trách bản thân, nàng lại một mình cầmtên xuống dưới thảo nguyên giằng co với Hô Diên Hạo, thay Lưu Hắc Tửxuất đầu, thay toàn quân trút giận.


Kẻ mạnh tự cường, kẻ yếu tự trách, hắn thất bại thảm hại, sâu sắcphát hiện ra nàng còn ở trong quân một ngày, hắn sẽ vĩnh bị hào quangcủa nàng che lấp. Cho nên, tối nay phát hiện ra bí mật của nàng, hắn vốn nên nhân dịp này tố giác nàng, để nàng phải rời khỏi quân doanh, nhưngkhi ra khỏi doanh trướng, chân của của hắn lại không tự giác được màbước đến trướng quân y, hắn còn cố gắng che giấu thân phận của nàngtrước mặt Ngô quân y, thay nàng sắc thuốc, lúc này còn thay nàng bảo vệgiường.


Hắn thật sự là... điên rồi!
*
Sáng sớm khi Mộ Thanh tỉnh lại, Chương Đồng đang dẫn Lỗ Đại cùng lão Hùng tiến vào.


Mộ Thanh cũng không bất ngờ, hôm nay tinh binh khai quật nốt những cơ quan còn lại trên thảo nguyên, mặc dù đại quân không cần hành quân,nhưng vẫn phải điểm danh tập thể dục buổi sáng. Buổi sáng nàng vắng mặt, lão Hùng biết được đêm qua nàng bị phong hàn đang nghỉ trong trướngquân y, còn kinh động đến cả Lỗ Đại, ba người cùng nhau đi đến trướngquân y.


Lỗ Đại vừa thấy trán Mộ Thanh ướt sũng liền nhíu mi, “Bảo tiểu tửngươi đừng thể hiện, lại còn cố tình hứng trận mưa kia! Tối hôm quanhiễm bệnh, sợ lão tử nói ngươi, mới không dám nói cho lão tử đúngkhông? Có năng lực thì bệnh một đêm rồi khỏe lên đi, lão tử không biết,ngươi sẽ không bị mắng!”


Lỗ Đại lớn giọng, Mộ Thanh vừa tỉnh dậy, bị hắn mắng một trận, nhấtthời có chút mơ hồ. Nàng ôm chăn ngồi ở trên giường, vẻ mặt lờ mờ rơivào mắt Chương Đồng, không biết vì sao đáy lòng hắn lại có chút vuisướng.
Lão Hùng vội vàng chuyển đề tài, hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?”


Lúc này Mộ Thanh mới xốc chăn lên, ôm quyền nói: “Tốt rồi.”
“Tốt rồi? Ngươi nói tốt thì là tốt sao?” Lỗ Đại tức giận đến bậtcười, xốc mành hò ra bên ngoài, “Ngô lão đâu? Đến xem cho tiểu tử nàymột chút! Nhìn xem hắn đã thật khỏi chưa!”


“Không cần, Ngô lão bận chăm sóc thương binh, ta không nên làm phiền. Đêm qua đổ mồ hôi nhiều, giờ ta muốn trở lại doanh trướng thay bộ xiêm y khô thoáng, lát nữa còn muốn đi thăm Hắc Tử.” Mộ Thanh dứt lời, vénmành bước ra ngoài.


Ra khỏi trướng quân y, nghe thấy Lỗ Đại ở bên trong mắng: “Tiểu tửthối! Sợ thêm phiền thì sau này đừng thể hiện với lão tử! Chương Đồng,đi tìm Ngô lão xin thêm chút thuốc nữa, sắc xong thì mang về bắt hắnuống hết! Có để phần cơm cho hắn không? Gọi...”


Giọng nói bên trong trướng càng ngày càng xa, Mộ Thanh trở lại doanhtrướng, bỗng nhiên một bóng người thoáng cái xuất hiện trước mặt nàng.
Khuôn mặt người nọ ở trong đám người không có gì đặc biệt, chỉ duy nhất một đôi con mắt lạnh lùng, đúng là Nguyệt Sát.


“Đêm qua ngươi bị bệnh?” Giọng nói của Nguyệt Sát có chút trầm thấp,“Vì sao không tìm ta? Chủ thượng lệnh ta đến chăm sóc ngươi.”


Mộ Thanh nghĩ đến chuyện đêm qua, thật sự có rất nhiều nguyên nhâncho nên mới không đến tìm hắn, lại nhất thời nói không rõ, cuối cùng chỉ nói: “Chuyện đêm qua... đừng nói cho hắn.”
Dứt lời, nàng bước đi không quay đầu lại.


Nguyệt Sát nhìn bóng dáng nàng, nhíu mày. Chuyện đêm qua là muốn nóichuyện nàng sinh bệnh? Chuyện nàng sinh bệnh không muốn hắn nói cho chủthượng? Nàng đang dạy hắn lừa gạt chủ thượng sao?
Nữ nhân này...
Sao hắn dám lừa gạt chủ thượng!
*


Mộ Thanh trở về doanh trướng, Chương Đồng vẫn còn ở trướng quân y sắc thuốc, Hàn Kỳ Sơ cùng Thạch Đại Hải ở bên cạnh Lưu Hắc Tử, nàng tránh ở sau trướng, nhanh chóng lau khô mồ hôi trên người, đổi quần áo khô, lúc này mới cảm thấy thư thái hơn chút. Nàng bưng quần áo bẩn xuống núi,tinh binh tháo gỡ cơ quan trận đã gia tăng tới ba trăm người, cơ quanđược đào lên chất đống một chỗ, đã gần đến trăm khối.


Mộ Thanh đi theo đường mòn hôm qua đã nhổ sạch cơ quan ra bờ sông,một đường đều có tinh binh chào hỏi nàng, nàng chỉ thản nhiên gật đầu,rồi đem quần áo ra bờ sông giặt sạch, sau đó trở về trên núi.


Trở lại doanh trướng vừa đem quần áo phơi xong, Chương Đồng bưng bữasáng cùng một bát thuốc tiến vào. Bữa sáng là cháo loãng, cùng với mộtchiếc bánh nướng thơm ngào ngạt, còn thêm một chiếc bánh bao nóng, điềunày đối với binh lính trên đường hành quân mà nói là rất hiếm có, xem ra là Lỗ Đại sai người đặc biệt chuẩn bị cho bệnh nhân như nàng.


Mộ Thanh nói lời cảm tạ, sau đó đặt tất cả xuống đất, khoanh chânngồi ở trên chiếu, cúi đầu ăn cơm. Dáng ngồi của nàng nửa điểm rụt rècủa nữ tử cũng không có, đêm qua hắn cõng nàng, phát hiện ra thân phậncủa nàng, nàng lại coi như chuyện đó chưa từng xảy ra!


Chương Đồng nhìn Mộ Thanh một lúc lâu, không nhịn được, hỏi: “Ngươi thật sự tính đi đến quân doanh Tây Bắc?”
“Vậy thì sao?” Mộ Thanh húp một ngụm cháo giương mắt nhìn, nàng thoạt nhìn giống như đến Tây Bắc du lịch sao?
“Một nữ tử như ngươi...”


Lời nói của Chương Đồng chưa dứt, con ngươi của Mộ Thanh bỗng nhiênlạnh lùng, Chương Đồng cũng đồng thời dừng lại, trừng mắt nhìn nàngtrong chốc lát, lại nói: “Ngươi dám cam đoan sẽ không có ai phát hiện ra nữa?”
“Ta sẽ cẩn thận.”


“Hừ! Cẩn thận thế nào?” Chương Đồng hừ lạnh một tiếng, híp mắt nhìncằm nàng, “Ngươi ra bờ sông có soi mình dưới nước không? Trong thiên hạcó mấy nam tử trưởng thành mà trên mặt không có một sợi râu?”


“Nếu đêm qua ngươi không phát hiện ra, sáng nay ngươi sẽ chú ý xemtrên cằm ta có râu hay không sao?” Mộ Thanh lãnh đạm hỏi. Không ai chorằng trong quân doanh lại có nữ tử, cho nên chẳng ai rảnh rỗi để ý xemtrên cằm người khác có râu hay không, lời nói của Chương Đồng mặc dù cólý, nhưng hắn quên mất con người còn có hình thái tư duy.


Chương Đồng ngẩn ra, khó có thể phản bác. Hắn thừa nhận, trước kiahắn không chú ý chuyện này, trong quân doanh đều là nam nhân, hằng ngàythao luyện mệt mỏi vừa vào trong trướng là muốn ngủ, có ai nhàn rỗi chú ý xem người khác có râu hay không? Hắn ở chung với nàng hơn một thángcũng chưa từng để ý! Hơn nữa, với tính cách này, khuôn mặt này, cái tênnày... Quả thật cũng không ai cảm thấy nàng là một nữ tử!


Nhưng...
“Ngươi không sợ ta tố giác ngươi sao?” Đây là chuyện hắn vẫn khôngnghĩ ra, sáng nay hắn dẫn Lỗ tướng quân cùng Hùng mạch trưởng đến trướng quân y, hắn nghĩ sẽ nhìn thấy vẻ mặt thất kinh của nàng, không ngờ nàng lại bình tĩnh như trước, giống như biết trước hắn sẽ không tố giácnàng.


“Ngươi sẽ không.” Mộ Thanh nói.
“Làm sao ngươi biết ta sẽ không?” Chương Đồng có chút tức giận, nàng dựa vào cái gì mà cho rằng như thế?
Mộ Thanh không nói, cúi đầu ăn xong bữa sáng, lại uống nốt bát thuốc, bưng mâm đi ra ngoài, “Ngươi không phải loại người như vậy.”


Dứt lời, nàng đã ở bên ngoài doanh trướng.
Mành trướng hạ xuống, vài tia nắng sớm le lói chiếu vào bên trongtrướng lại bị chắn ở ngoài, sắc mặt Chương Đồng sáng rồi lại tối.
Hắn không phải loại người như vậy? Nói giống như nàng rất hiểu hắn vậy.


Hắn hừ hừ, cũng vén mành đi ra ngoài, tiếng hừ kia rõ ràng là khinhthường, khóe miệng không hiểu sao lại nhếch lên thành một nụ cười.
*
Cơ quan trên thảo nguyên mất ba ngày để tháo gỡ, dọn sạch hơn ba ngàn cơ quan, chất đầy hai mươi xe ngựa vận chuyển lương thảo.


Khi đại quân tiến thẳng vào thảo nguyên Hô Tra, thảm cỏ bị lật tungđã yên lặng kể ra mấy ngày liền vất vả của ba trăm tinh binh cùng vớihành động vĩ đại của thiếu niên, bước chân của năm vạn đại quân hùng hổnhư muốn dẫm nát cỏ trên thảo nguyên.


Ý định diễn luyện trên thảo nguyên bởi vì phải phá cơ quan trận màtrì hoãn đến bảy tám ngày, không thể không hủy bỏ, chiến sự Tây Bắc khẩn cấp, tân quân đến Tây Bắc còn phải sắp xếp an trí, cho nên phải cấp tốc hành quân.


Ra khỏi thảo nguyên, càng đến gần Tây Bắc, đất đai càng hoang vu, gió càng lớn, đại quân hành quân được nửa tháng, khi tiến vào địa giới TâyBắc, nhìn thấy những mỏm núi đá vàng to lớn vắt ngang qua hoang mạc rộng lớn, gió thổi sạt qua núi đá, kéo theo tầng tầng cát vàng, bên ngoàinúi đá có những khe rãnh ngang dọc, nói lên sự khắc nghiệt của gió cátTây Bắc. Những bụi cỏ xơ xác mọc bên cạnh mỏm đá, chỉ có đầu ngọn cỏthấy có màu xanh lục, còn lại lá đã bị cát vàng thổi thành một màu bụimờ, mặt trời chói chang chiếu xuống cát vàng, giày ủng cũng như bị nắngnóng xuyên thấu, khó chịu không thể nói.


Tân quân đến từ Giang Nam chưa bao giờ gặp qua cảnh hoang vu thế này, từng đôi mắt nhìn con đường tha hương phía trước, nhớ lại con đườngngàn dặm vừa qua, bỗng nhiên nhớ nhà.
Biên quan chưa tới, đã cảm thấy khô nóng khủng khϊế͙p͙.


Nơi này chính là khu vực biên giới Tây Bắc, đại quân lại không đi tiếp, giữa trưa hôm nay, hạ lệnh ngừng hành quân dựng trại.
Nghỉ ngơi một buổi trưa, sau bữa cơm tối, là thời gian toàn quân nghỉ ngơi, lão Hùng đến bên ngoài doanh trướng của Mộ Thanh.


Lỗ Đại hạ lệnh, gọi Mộ Thanh, Chương Đồng cùng Hàn Kỳ Sơ lặng lẽ điđến đại trướng. Mấy ngày nay Thạch Đại Hải vẫn thường xuyên ở trongtrướng quân y, một đường chăm sóc cho Lưu Hắc Tử, hắn không ở trongtrướng, ba người còn lại ra ngoài, trong trướng liền không có người.


Nhưng bên ngoài trướng có người.
Nguyệt Sát cũng chờ ở nơi đó, xem ra cũng bị Lỗ Đại gọi đến.


Bóng đêm đã thâm, ngoại trừ ở trạm gác và binh lính tuần tra, toàn bộ đại quân đều đã nghỉ. Lão Hùng dẫn bốn người đi thẳng đến đại trướng,đi mấy dặm, đến khi bốn người đã bị gió cát thổi đến mặt mày xám xịt mới tới nơi, khi Lỗ Đại trông thấy bọn họ cười lớn một tiếng, vừa lòng gậtđầu: “Như thế này mới giống Tây Bắc quân ta!”


Bốn người trầm mặc, ngoại trừ Hàn Kỳ Sơ nể mặt cười cười, ba người còn lại đều mang vẻ nghiêm túc.


Lỗ Đại cũng không xấu hổ, ngoắc tay gọi bốn người lại gần, đi đếntrước bàn, thấy trên bàn có một tấm bản đồ, dưới ánh nến mờ nhạt, trênbản đồ có mười ba chỗ bị những vòng tròn lớn nhỏ đánh dấu.


“Đây là bản đồ các châu ấp đại quân chúng ta chiếm đóng ở Tây Bắc,trên đường đến những nơi này sẽ gặp phải mười ba trại của bọn Mã phỉ.Mấy năm trước, chiến sự bình ổn, Tây Bắc quân chúng ta thường đi tiêudiệt Mã phỉ, đại tướng quân chiêu an một số, giết một số, còn lại một số thả đi kiếm đường mưu sinh khác. Vốn đều ngoan ngoãn nghe theo. Nhưngnăm ngoái, liên quân Ngũ Hồ đánh vào biên quan, đại quân ở trên chiếntrường tổn thất không nhẹ, tin tức trưng binh ở Giang Nam cả thiên hạđều biết, đám Mã phỉ này nghĩ quân Tây Bắc đã không còn lại bao nhiêu,cho nên tập hợp lại làm phản! Đại tướng quân ở biên quan đốc chiến, tinh binh trong quân đều dùng để đối phó với người Hồ, chuyện tiêu diệt đámMã phỉ này liền rơi xuống người chúng ta. Mười ba trại Mã phỉ này đều là nơi ở trước đây của bọn chúng, hiện tại lão tử muốn các ngươi nghĩ cách dò tìm xem trong trại nào có người, trước khi tiến vào Tây Bắc, lão tửmuốn tân quân diệt sạch đám Mã phỉ này!” Lỗ Đại chỉ về phía mười ba cáivòng tròn lớn nhỏ trên bản đồ, bàn tay vỗ mạnh một cái!


Ánh mắt Hàn Kỳ Sơ chớp động, quả thực hắn đã đoán trúng! Khi còn ởtrong núi Thanh Châu, hắn đoán tân quân đến Tây Bắc sẽ phải đi diệtcướp!


Ý tứ của Lỗ Đại vô cùng rõ ràng, mười ba nơi này là hang ổ trước đâycủa bọn Mã phỉ, nhưng sau khi nạn Mã phỉ được dẹp yên thì không cònngười ở nữa. Năm trước chiến sự khó khăn, bọn Mã phỉ lại ngóc đầu trởlại, nhưng không biết có bao nhiêu người, trong trại nào có người, TâyBắc quân không có thời gian đi thăm dò, cho nên việc này rơi xuống người tân quân. Bọn họ phải đi thăm dò tình hình của những trại này, để tânquân định ra chiến thuật tiêu diệt.


“Chỉ có chúng ta?” Mộ Thanh hỏi.
Mười ba trại, bốn người đi thăm dò?
“Không, là sáu người. Lão tử cùng lão Hùng cũng đi cùng các ngươi.” Sắc mặt Lỗ Đại trầm xuống.


Bốn người giật mình, Lỗ Đại muốn cùng đi? Hắn là phó tướng Tây Bắcquân, bốn người đi đúng thật là hơi thiếu, nhưng cũng không cần hắn phải tự mình đi chứ?


“Lần này lão tử phải đi!” Ánh mắt Lỗ Đại nặng nề quét nhìn bốn ngườiMộ Thanh, trong lòng bốn người đều trở nên nghiêm túc. Mộ Thanh nhìnthấy thần sắc của Lỗ Đại có vẻ không thích hợp, ba người khác cũng đềucảm nhận được.


Quả nhiên, nghe Lỗ Đại nói: “Bốn người các ngươi ở trong đám tân quân là nổi bật nhất, lão tử coi trọng các ngươi, cho nên muốn huấn luyệncác ngươi. Nhưng lão tử cũng không yên lòng để các ngươi mạo hiểm, không dối gạt các ngươi, vốn lão tử muốn tốc chiến tốc thắng, năm vạn đạiquân, đối đầu với đám Mã phỉ cặn bã, lão tử không đặt vào mắt! Trước khi đại quân tới Tây Bắc, trong quân trước sau đã phái ba nhóm người đithăm dò trại của Mã phỉ, dự định khi tân quân đến Tây Bắc sẽ đánh chiến! Nhưng những người phái đi... toàn bộ đều không trở về!”