Chương 66: Được anh nắm tay cùng đi suốt quãng đường [Hoàn chính văn]

"Ấy, tớ tìm thấy rồi nè!" Hách Mộng Thành từ trong túi lấy ra một tấm vé vào cửa khác, sau khi kích động thì không đúng lúc nói.
Lời nói của cô ấy đã phá vỡ sự im lặng ở lối vào của khán phòng, những khán giả có trí tưởng tượng điên cuồng kia cuối cùng cũng dần tỉnh táo lại.


Tai Mộ Dữu vẫn còn nóng, cô mất tự nhiên đẩy Doãn Mặc ra.
Né tránh ánh mắt nóng bỏng của Doãn Mặc, cô bình tĩnh đi đến trước mặt Hách Mộng Thành, làm bộ như không có việc gì trả lời: "Sao cậu yêu đương vào lại ngốc như vậy, để vé ở đâu cũng không nhớ."


Cô lại nhìn về phía cán bộ hội sinh viên còn đang sững sờ đứng ở cửa, "Bây giờ bọn tôi có thể vào rồi chứ?"
Sau khi nhận được sự đồng ý của đối phương, Mộ Dữu nhanh chóng kéo bạn cùng phòng của mình vào khán phòng, tốc độ quá nhanh như thể cô đang chạy trốn.


Cô thực sự không muốn ở lại với Doãn Mặc trước mắt bao người như thế nữa.
Doãn Mặc liếc nhìn bóng người đang nhanh chóng biến mất, nhếch khóe môi, sải đôi chân dài bước vào theo.


Các nhân viên có liên quan ở hậu trường và lãnh đạo nhà trường đã đợi anh từ lâu, vừa nhìn thấy anh liền chạy tới chào hỏi.
Toạ đàm sắp bắt đầu, thấy mọi người đều đi vào gần hết, Diêu Thư Mi vẫn đứng ở cửa.


Cán bộ hội sinh viên chủ động hỏi cô ta: "Đàn chị, chị còn đi vào không?"
Diêu Thư Mi sắc mặt khó coi, không nói lời nào, xé vé trong tay ném vào thùng rác, không quay đầu lại rời đi.
Chiếc vé Hách Mộng Thành mới nhận được không cùng chỗ với ba người còn lại.




Hách Mộng Thành miệng ngọt, còn tìm người ta xin đổi chỗ ngồi, cuối cùng bốn người vẫn được ngồi cạnh nhau.
Các sinh viên xung quanh đang thảo luận về chuyện xảy ra ở lối vào giảng đường, có người đăng ảnh chụp lên diễn đàn, giờ phút này đang bàn luận sôi nổi.


Mãi cho đến khi Doãn Mặc đứng trên sân khấu, toạ đàm bắt đầu, mới dần yên tĩnh trở lại.
Người đàn ông trên sân khấu thong dong trầm ổn, như thể anh không bị ảnh hưởng chút nào bởi trò hề trước đó, giọng nói của anh nhẹ nhàng, phong thái cao quý.


Đối với các lĩnh vực chuyên môn mà mình am hiểu, anh nói chuyện rất từ tốn, đi thẳng vào vấn đề, hầu như không nói lời vô nghĩa.
Một số sinh viên xung quanh chăm chú nghe giảng, thậm chí còn lật vở ghi chép.
Mộ Dữu không biết phía trên đang nói gì, cô gần như không nghe lọt tai chữ nào.


Trong đầu cô vẫn đang nghĩ đi nhớ lại về cảnh tượng vừa rồi.
Doãn Mặc ngay trước mặt bao người ôm cô như thế, còn nói với cô mấy lời như vậy, rất nhiều người đã nghe thấy.
Bây giờ nghĩ lại cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.


Ngay cả lúc này, cô vẫn cảm thấy thỉnh thoảng có đủ loại ánh mắt đang nhìn mình.
Toạ đàm kéo dài hai giờ, nửa giờ tiếp theo là thời gian giao lưu hỏi đáp, rất nhiều sinh viên giơ tay đặt câu hỏi chuyên môn cho anh.


Lúc đầu mọi người chỉ hỏi về nội dung thuyết giảng hôm nay, về sau thấy Doãn Mặc đều hỏi gì đáp nấy, có người dần dần dũng cảm hơn.


Một nam sinh giơ tay được chọn trúng, vừa mở miệng đã khiến tứ phía giật mình: "Doãn tổng, anh có thể kể lại một chút chuyện tình với hoa khôi trường chúng em được không? Em tin các bạn học có mặt ở đây đều rất tò mò."


Nam sinh này đã nói ra suy nghĩ của rất nhiều người, được toàn bộ khán giả vỗ tay hoan nghênh.
Trịnh Lâm đứng một bên nhìn Doãn Mặc, chủ động lên tiếng: "Toạ đàm hôm nay Doãn tổng của chúng tôi chỉ trả lời..."
Còn chưa dứt lời, Doãn Mặc đã giơ tay ngắt lời anh ta.
Khán giả dần im lặng lại.


Doãn Mặc dừng một chút, nhìn về phía nam sinh to gan kia: "Đầu tiên phải sửa lại một chút, cô ấy không phải là hoa khôi của "các bạn", vợ của tôi, chỉ thuộc về một mình tôi thôi."


Ánh mắt anh quét qua hàng ghế phía dưới, "Trong trường học có không ít người viết thư tình cho vợ tôi, mọi người yên tâm, tôi đều nhớ kỹ rồi."
Tất cả các nam sinh: "..."
Doãn Mặc: "Đừng sợ, chỉ đùa chút thôi."
Anh hơi nhướng mi, "Nhưng về sau đừng viết nữa, tôi ghen đấy."


Trong hội trường vang lên tiếng cười nói rôm rả.
Chẳng ai ngờ được một người bình thường lạnh lùng nhạt nhẽo như Doãn Mặc sẽ pha trò trong một dịp như vậy, thật đúng là khiến người ta không kịp thích ứng.


Đây là lần đầu tiên mọi người cảm thấy rằng vị chủ tịch xa không thể chạm của tập đoàn Quân Hoa lại bình dị dễ gần hơn nhiều.
Khi anh nói về Mộ Dữu, đáy mắt chứa đựng sự dịu dàng cùng ý cười rung động lòng người.


Các bạn học dần trở nên mạnh dạn hơn, đặt nhiều câu hỏi hơn, anh gần như biết gì nói nấy.
Bạn học A: "Doãn tổng, anh và hoa khôi quen nhau từ khi nào vậy?"
Doãn Mặc: "Đã lâu rồi, chắc là kể từ khi cô ấy được sinh ra."
Mọi người: "!"
Ngay khi Doãn Mặc nói ra lời này, tất cả mọi người đều hiểu.


Có thể biết nhau từ khi mới sinh ra, hoa khôi còn mang họ Mộ, căn bản không nhiều lời cũng biết được gia thế bối cảnh.
Dù sao thì ở An Cầm, có thể có thực lực tương đương với Doãn gia, cũng chỉ có thể là Mộ gia kia thôi.


Nói như vậy thì Mộ Dữu cũng quá khiêm tốn rồi, học đại học ba năm đều khiến mọi người không thể nhận ra thân phận của cô.
Bạn học B: "Anh với hoa khôi quen nhau lâu như vậy, có tính là thanh mai trúc mã không?"
Doãn Mặc: "Cái này bạn phải hỏi vợ tôi, theo lời của cô ấy làm chuẩn."
Mộ Dữu: "..."


Bạn học C: "Tình cảm của Doãn tổng với hoa khôi thật tốt, Doãn tổng thích hoa khôi ở điểm nào vậy?"
Doãn Mặc: "Bạn nên hỏi tôi không thích cô ấy ở điểm nào."
Bạn học C: "?"
Bạn học D: "Vậy anh không thích điểm nào của hoa khôi ạ?"
Doãn Mặc: "Không có, tôi thích tất cả."
Mọi người: "..."


Bầu không khí ngày càng trở nên sôi nổi, khán phòng náo nhiệt, Mộ Dữu sớm đã không có chỗ nào để giấu mặt đi rồi.
Cô khom người giấu mặt vào đầu gối, không thể ngẩng đầu lên.
Sau đó, cô thực sự không muốn ở lại đây nữa, lặng lẽ rời khỏi giảng đường.


Hít thở không khí trong lành bên ngoài, cô mới cảm thấy có chút sức sống.
Không biết hôm nay đại hắc cẩu uống nhầm thuốc gì, đột nhiên làm ra vẻ huênh hoang như vậy, cũng không bàn bạc trước với cô.


Cô thầm mắng trong lòng, muốn trở về ký túc xá, trên chiếc Rolls-Royce bên cạnh đí, tài xế mở cửa bước xuống: "Bà chủ, Doãn tổng nói nếu cô ra ngoài trước thì đợi anh ấy trong xe ạ."
Nói xong, anh ta còn rất tận tâm giúp cô mở cửa sau.


Không lâu nữa toạ đàm sẽ kết thúc, Mộ Dữu dứt khoát đi tới, bước lên xe.
Sau khi nghịch điện thoại di động một lúc, các sinh viên lần lượt ra khỏi giảng đường.
Doãn Mặc được các lãnh đạo trường vây quanh, đứng trước của khán phòng trò chuyện gì đó, rồi cùng Trịnh Lâm đi tới.


Ngồi vào xe, Doãn Mặc tiện tay cởi áo khoác âu phục trên người xuống.
Anh nhìn Mộ Dữu bên cạnh, giọng điệu ấm áp hỏi cô: "Tại sao sáng nay em không nghe điện thoại của anh?"
Nhắc đến buổi sáng, Mộ Dữu lại nghĩ đến Diêu Thư Mi.


Nghĩ đến chuyện xảy ra ở cửa giảng đường, cô nhịn không được hỏi anh: "Anh thật sự không nhớ Diêu Thư Mi sao?"
Nghe thấy cái tên này, Doãn Mặc cau mày suy nghĩ, một lúc sau mới kịp phản ứng: "Người phụ nữ lúc trước nói chuyện với anh, chính là cô ta sao?"


Mộ Dữu bán tín bán nghi: "Tin đồn cùa hai người rầm rộ như vậy, bài cũ trên diễn đàn đều bị đào ra, anh đừng có ở đây giả bộ."
Doãn Mặc bật cười: "Vừa rồi anh thực sự không nhận ra."


Hôm nay công ty khá bận rộn, buổi chiều anh vội vàng đến giảng đường, còn chưa gặp mặt các bạn học khác trong khoa, càng không có thời gian xem diễn đàn.


Anh thở dài, nói với Mộ Dữu một sự thật: "Anh đã tốt nghiệp Đại học A chín năm rồi, những người không liên hệ, sao có thể nhớ được cho đến tận bây giờ?
Lúc này Mộ Dữu mới nhớ khi đó Doãn Mặc học vượt lớp, tốt nghiệp đại học sớm hơn các bạn cùng trang lứa.


Không có gì đáng ngạc nhiên khi anh không thể nhận ra bạn học cũ từ chín năm trước, huống chi lúc học đại học anh không phải là người tự cao.


Diêu Thư Mi khi đó là hoa khôi của trường bọn họ, Doãn Mặc cũng là nhân vật làm mưa làm gió, người này theo đuổi người kia, tất nhiên sẽ có đủ loại tin đồn, nhưng điều đó không có nghĩa là Doãn Mặc thực sự biết rất rõ cô ta.


Doãn Mặc càng thêm nghiêm túc: "Anh chưa từng nói chuyện với cô ta, nếu như không phải em nhắc tới cái tên này, anh thật sự không nhớ rõ có người như vậy đó."
Cũng bởi vì khi đó mọi người nhắc tới cái tên này bên tai anh quá nhiều, cho nên bây giờ anh mới có chút ấn tượng mơ hồ với cái tên này.


Tâm tình Mộ Dữu tốt lên rất nhiều, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Cho dù cô ta đuổi theo anh thì đó cũng là lỗi của anh, chiêu ong dụ bướm, xanh nhan họa thủy!"
"Anh còn gạt em là anh chưa từng nhận được thư tình, cuối cùng là được người khác theo đuổi, hơn nữa còn theo đuổi phô trương như vậy, ai ai cũng biết!"


"Ừm, đều là lỗi của anh." Doãn Mặc cười ôm lấy cô, "Hiện tại mọi người đều biết chuyện của anh và em, có thể xem như bù đắp một chút không?"


Trên mặt Mộ Dữu hiện lên một tia ngượng ngùng: "Anh còn không biết xấu hổ à mà nói, nhà trường bảo anh tới thuyết giảng, thế mà anh lại trả lời bọn họ mấy vấn đề lộn xộn kia."
"Sao có thể là vấn đề lộn xộn được, chuyện này liên quan đến đại sự cả đời anh đấy."
"..."


Doãn Mặc giúp cô vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa trước trán: "Lát nữa trong khoa tổ chức liên hoan, vừa vặn là tại khách sạn chúng ta đang ở, chúng ta cùng đến đó nhé?"
Lỗ tai Mộ Dữu hơi ửng hồng, hờn dỗi quay đầu đi: "Em không đi đâu."


Doãn Mặc cười cười, nghiêng người hạ thấp giọng nói: "Tài xế và thư ký Trịnh đang ở phía trước, em muốn anh dỗ em ở đây sao?"
Mộ Dữu liếc anh một cái: "Anh có thể không dỗ."
"Như vậy sao được?" Anh uể oải cười cười, chậm rãi nói: "Bảo bối của anh không vui, anh phải dỗ thật tốt mới được."


Lời vừa dứt, khuôn mặt tuấn tú của Doãn Mặc lại gần một chút, anh không để ý mà hôn lên môi cô một cái.
Lưng Mộ Dữu cứng đờ, cô vô thức nhìn tài xế và thư ký Trịnh trước mặt.
Cả hai người đều quay đầu nhìn về phía trước, giả vờ như không nhìn thấy gì.


"Em có đi không?" Doãn Mặc lại hỏi, thấy cô không nói gì, anh làm bộ muốn hôn cô tiếp.
Nhịp tim Mộ Dữu đập nhanh hơn rất nhiều, đầu ngón tay chặn lại môi anh, vừa thẹn lại giận: "Đi, em đi!"
"Nhưng mà em phải về ký túc xá thay đồ đã."


Buổi chiều ra ngoài cô mặc tùy tiện, đi gặp bạn học của anh cũng phải ăn mặc đàng hoàng một chút.
—————
Doãn Mặc đưa cô về ký túc xá, Mộ Dữu chạy lên lầu thay quần áo.


Chọn đi chọn lại trong tủ, cuối cùng cô chọn một chiếc váy màu vàng nhạt kết hợp với áo khoác gió mỏng màu be, vừa đơn giản lại trang nhã, thích hợp với thời tiết hiện tại cũng như thân phận sinh viên của cô.
Cô còn đặc biệt trang điểm lại.


Trước khi ra khỏi cửa, cô còn không chắc như này có được không, lại hỏi ý kiến của Hách Mộng Thành, Trách Trách và Đồng Lạc Dao.
Đồng Lạc Dao cười nói: "Đẹp lắm, hoa khôi mặc kệ ăn mặc như thế nào cũng đều đẹp hết, cậu còn lề mề là chồng cậu lại phải đợi lâu đấy."


Trách Trách cũng nói: "Anh ấy ở phía dưới, nhất định có rất nhiều người qua lại nhìn anh ấy lắm đó."
Nói như vậy rồi, Mộ Dữu cũng không xoắn xuýt nữa, liền xách túi chạy ra ngoài.


Hách Mộng Thành dựa vào bàn bất đắc dĩ cảm khái: "Ôi, đúng là một tình yêu đáng ghen tị mà! Không được, tớ cũng muốn đi hẹn hò."
Cô cầm điện thoại di động gọi cho bạn trai mình.
Đồng Lạc Dao và Trách Trách: "..."


Mộ Dữu xách túi xuống ký túc xá, Doãn Mặc đứng một mình dưới cột đèn đường, mặc áo sơ mi trắng đơn giản, trên cánh tay khoác ngoài một chiếc áo khoác âu phục, dáng người rắn rỏi, cao lớn tuấn tú.
Mộ Dữu chạy tới, có chút xấu hổ: "Có phải em lâu quá không?"


"Không đâu." Doãn Mặc nhẹ nhàng nói, giúp cô chỉnh sửa lại mái tóc, "Vừa vặn."
Không nhìn thấy xe, Mộ Dữu hoang mang hỏi anh: "Tài xế và thư ký Trịnh đâu anh?"
"Anh để bọn họ tới trước rồi, khách sạn cách đây không xa, còn sớm, chúng ta đi bộ nhé?"


Hiếm thấy anh được nhàn rỗi như vậy, Mộ Dữu cười gật đầu: "Được ạ."
Mới đi được hai bước, Doãn Mặc đã túm lấy cô: "Chờ một chút."
Cô nghi ngờ dừng lại, Doãn Mặc đưa chiếc áo khoác trên tay cho cô.
Mộ Dữu khó hiểu nhìn áo khoác của anh: "Em không lạnh mà."


Doãn Mặc cười nói: "Cầm đi, dây giày tuột rồi."
Hai tay Mộ Dữu nhận áo khoác, tự hỏi hôm nay anh đi giày buộc dây sao?
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, Doãn Mặc bình tĩnh ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Hóa ra dây buộc chiếc giày nhỏ màu trắng bên chân trái của Mộ Dữu không được buộc chặt, hơi lỏng.


Trong trường người đến kẻ đi, thỉnh thoảng có người nhìn về phía này, bàn tán ầm ĩ.
Doãn Mặc ngồi xổm dưới chân cô, không coi ai ra gì, cẩn thận giúp cô thắt lại dây giày.


Anh vẫn luôn như vậy, bất cứ khi nào trong mắt cũng chỉ nhìn thấy cô, chưa từng bận tâm đến lời đàm tiếu và ánh mắt của người khác.
Lúc Doãn Mặc đứng dậy, Mộ Dữu nhìn thấy ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu trên đỉnh đầu anh.


Hào quang chiếu xuống mái tóc ngắn của anh, tỏa ra ánh sáng màu cam ấm áp trên khuôn mặt đẹp trai ấy.
Doãn Mặc cầm lại áo khoác, nắm tay cô: "Đi thôi."
Cơn gió chiều đầu thu ôn lương quyện trong hương quế ngào ngạt.


Lòng bàn tay to rộng của anh hoàn toàn bao lấy bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, hơi ấm từ lòng bàn tay từng chút một truyền ra.
Mộ Dữu đột nhiên ước rằng con đường đến khách sạn sẽ dài hơn, vì như thế sẽ mãi được anh nắm tay cùng đi suốt quãng đường.


Khóe miệng hơi cong lên, cô chủ động siết chặt tay anh, cùng anh bước nhanh hướng ra ngoài khuôn viên trường.
Ánh tà dương buông xuống, kéo dài bóng của cả hai trên mặt đất.
+
- --- [Hoàn chính văn] ----






Truyện liên quan