Phá Bản Hệ Sửa Chữa Hệ thống

Chương 1: Lâm Tiêu xuyên qua, cha kiếm mẹ kế Tô Thủy cho ta

Ta tên là Lâm Tiêu, một trình lập viên, sau khi thiết kế trò chơi, ta đã vô cùng làm miệt mài, cho tới khi ta ngất mà chết đi...
Hồn ta xuyên qua một thế giới khác, bây giờ ta mới 4 tuổi, cha ta Lâm Kế dẫn theo nữ nhân về.


Nói rằng với ta là đây là mẹ kế ta, Tô Thủy, còn mẹ ruột của ta Dương Mẫn, bị cha ly dị không cho gặp, chỉ mỗi tuần ta gặp mẹ được 1 lần.
Đám cưới rất hoàn tráng, mẹ kế Tô Thủy của ta rất xinh đẹp trong ngày đó, cũng rất nhiều người chúc mừng.
Nhưng trong lúc đó, ta có hệ thống.


Tính danh: Lâm Tiêu.
Thể chất: 5.
Phòng ngự: 5.
Tu vi: 0.
Thực là cùi bắp mà, nhưng mà phía sau bọn điểm số đó có thể sửa chữa, vì ta là lập trình viên, ta Lâm Tiêu muốn gian lận trong trò chơi kiếp trước, mà cho đặt quyền sửa chữa quyền hạn, còn có thể mở khóa phá bản..


Rất nhiều phá bản ta chưa có mở ra, nó từ trên xuống dưới nói cũng không hết.
Giờ ta chỉ nghĩ tới, sửa chữa những thứ trước mắt, từ từ hả mở những thứ khác.
Đinh.... Thể chất tăng lên 999999.
Đinh... Phòng ngự tăng lên 999999.
Đinh tu vi tăng lên 999999.
Đột nhiên trên trời nổi từng đám mây như sắp mưa.


Nhìn xem phá bản ta mở khóa che dấu khí tức.
Che giấu khí tức... 999999.
Rồi ta dùng lực lượng đánh lui đám mây cùng sắm chóp.
Lúc này có mấy đứa trẻ lại chơi đùa, bọn hắn kêu ta vào chơi, lúc này nhiều người cũng nhìn, ta cũng vào chơi với bọn chúng.


Sau khi xong xuôi mỗi thứ, ta đi về cùng cha ta Lâm Kế cùng mẹ kế Tô Thủy.
Sau đó buổi tối ta nghe tiếng rên của hai người họ, ta nhất quyết dùng lực lượng không cho nghe tiếng rên của hai người họ.
Lực lượng điều có, ta lại mở ra phá bản, học những thứ khác...
Đinh.... Phá bản phép thuật thuộc tính 999999.


Thế là Lâm Tiêu ta đùa nghịch với chúng, muốn gió có gió, ta phép thuật là đỉnh cấp, cùng với tu vi tối thượng, nên ta có thể làm không sợ hết khí lực trong người, với lại thể chất tối cao làm ta trở nên đẹp trai trắng mịn...


Thật là một cổ thân thể hoàn hảo, phòng ngự của ta như sắt thép, không gì có thể phá nổi, ta dùng dao đâm lên, mà chúng bị gảy làm đôi, vì che dấu âm thanh bên mình, nên họ không nghe được âm thanh dao rơi xuống bể tan tành mà còn hưởng thụ..


Lâm Tiêu ta lại dùng phép tạo ra một con dao y hết chúng, cũng cho một chút sắc bén hơn.
Hài lòng... Ta đi ngủ vào buổi tối, tuy có thể không ngủ, nhưng vì làm việc mệt nhọc kiếp trước, giờ Lâm Tiêu chỉ muốn hưởng thụ sinh hoạt mà thôi.