Phá Bản Hệ Sửa Chữa Hệ thống

Chương 6: Thịt Vương Hậu (18+)

Sau đó những ngày kế tiếp Lâm Tiêu luôn cùng mẹ kế Tô Thủy vùi dập trong sự sung sướng.
Đã 1 tuần trôi qua, Tô Thủy cảm giác sắc mặt tươi sáng hơn, càng thêm ɖâʍ hơn, nàng ɖu͙ƈ vọng lại cao, mà Lâm Kế vẫn không đáp ứng được cho mẹ kế.


Đúng là vô dụng chỉ có Lâm Tiêu mới thỏa mãn được ta thôi, Tô Thủy càng ngày cảm giác Lâm Kế yếu đi, giống như là một con sư tử dũng mảnh, mà giờ lại vô dụng như vậy.


ɖu͙ƈ vọng nàng lên cao, nhưng không thể kiếm đàn ông khác, mà càng ngày nàng lại cho Lâm Tiêu sờ soạn mình nhiều hơn, thậm chí Lâm Tiêu kêu ßú❤ lấy nhục bổng nhỏ của mình, mà nàng vẫn đáp ứng, thực sự nó không làm nàng sướng bao nhiêu, nhưng hưng phấn thì không thua, mỗi lần ßú❤ lấy nhục bổng nhỏ bé của con, Tô Thủy cảm thấy có sự nhục nhã cũng như hưng phấn.


Nó làm nàng cảm giác sướng như điên khi Lâm Tiêu sờ soạn cơ thể mình.
Lúc này 1 tuần cũng trôi qua rồi, giờ là ngày bạn bè lâu ngày gặp lại, Tô Thủy định từ chối cùng Lâm Tiêu sờ soạn thân thể mình.


Nhưng mà bạn nàng bảo lâu ngày không gặp nên mới kêu nàng ra, nhưng lúc này chỉ có nàng cùng Lâm Tiêu, không lẽ để Lâm Tiêu ở nhà, giờ nàng cưng Lâm Tiêu như trứng sao lại bỏ hắn lại được.


Thế là nàng quyết định mang theo Lâm Tiêu, mặc lấy đồ cho Lâm Tiêu, nàng rất hài lòng, Lâm Tiêu mới con nhỏ đã dễ thương như vậy, thật sự đáng yêu quá.
nói xong không cầm lòng được hôn lên môi con trai, Lâm Tiêu thấy thế cũng đáp lại, những ngày này hắn hôn mẹ kế Tô Thủy bao nhiêu lần.


Càng ngày Lâm Tiêu càng thấy Tô Thủy càng ɖâʍ đãng, Lâm Kế không thỏa mãn được nàng.
Hôn xong một lúc, nói với Lâm Tiêu rằng đừng nói cho bạn của nàng biết chuyện này, và xem nó là bí mật của 2 người.


Lâm Tiêu cũng đồng ý, lúc này Tô Thủy đưa Lâm Tiêu lên xe, chiếc xe cũng là 4 chỗ, cũ kĩ nhưng nàng phải ngồi chở.
Mẹ à, hôm nay đi gặp bạn của mẹ sao, Lâm Tiêu giả ngây ngô hỏi.
Đúng rồi đó con yêu, Tô Thủy đáp lời, nàng lúc này lái xe, nhưng lúc này chỗ này kẹt xe, nàng rất bực mình.


Lâm Tiêu lúc này cười cười, hắn thấy dáng vẻ mẹ kế vậy, hắn muốn xoa dịu nàng, bằng cách làm nàng sướng khi đang bị tắt giao thông.


Nói xong cởi lấy dây an toàn, Lâm Tiêu đi tới chỗ ngồi của mẹ kế Tô Thủy, mẹ này, để con làm mẹ sướng nhé, Lâm Tiêu lúc này đã bóp lấy bầu ɖú mẹ kế rồi.
Bên ngoài thì sẽ không thấy bên trong, nhưng bên trong lại thấy bên ngoài, nhiều người đi xe như vậy, mà Lâm Tiêu lại làm rộn.


Lâm Tiêu . . . đừng mà con . . .đừng sờ mẹ nữa . . .ừ . . .ừ . . .ô . .. Sướng quá . . . ßú❤ ɖú mẹ đi . . .như vậy . . .ô . . .ân . . .thật thoải mái.
Tô Thủy rên rỉ, nàng giờ không bài xích với con, mà còn để hắn muốn làm gì làm.


Lâm Tiêu cũng biết như vậy, giờ mẹ kế là của hắn rồi, thật sự muốn làm nàng ra sao thì làm, Lâm Tiêu ßú❤ chán chê ɖú nàng xong, vùi đầu vào trong quần mà kéo ra.


A . . .âm đạo của mẹ này, con tới ăn nó đây. . . .ừ . .. Ừ . . .tới đi con . . .đúng dùng lưỡi ɭϊếʍƈ . . ..như vậy . . .sướng quá . . ..ân. . ..thật là thoải mái . . . .sướng chết mất . . .con làm mẹ sướng chết mất . . .A . . .. Mẹ ra mất . . .Lâm Tiêu ßú❤ mạnh lên con . .. Đúng dùng lưỡi khuấy vào trong âm đạo mẹ.


Tô Thủy rên rỉ hưởng thụ, nàng buông tay lái ra mà đè đầu Lâm Tiêu lại muốn cho lưỡi Lâm Tiêu sâu vào bên trong.
Lâm Tiêu cũng không khách khí mà uốn lưỡi mình khuấy đảo âm đạo nàng, một lát sau Tô Thủy lại bắn một đợt âm tinh vào miệng hắn.
Mẹ à, nước của mẹ càng ngày càng ngon.


Mẹ à, mau ßú❤ lấy nhục bổng con đi, Lâm Tiêu đưa nhục bổng tới gần mẹ kế.
Như thường lệ, Tô Thủy lại há miệng ngậm con chim nhỏ của con vào miệng ʍút̼, một lúc sau nó cứng như quả ớt, mẹ à con cũng cảm giác sướng lắm.
A con muốn đái vào trong miệng mẹ, Lâm Tiêu rên rỉ hót lên.


Con nói cái gì, nàng đang nói thì Lâm Tiêu đã đái nước tiểu vào miệng nàng, nước có chút khai, Tô Thủy phun ra.
Con nghĩ gì mà đái vào miệng mẹ vậy, Tô Thủy tức giận nhìn Lâm Tiêu nói.
Mẹ đừng giận mà, tại con mắc tiểu quá thôi, hắc hắc, mẹ kế à nước tiểu con ngon không.


Lâm Tiêu cười giang trong lòng, thật sự mỹ vị a, mỹ nữ mẹ kế uống nước tiểu. Quá đặt sắc luôn.
Con đúng là, Tô Thủy đâu biết Lâm Tiêu nghĩ gì, chỉ tránh mốc Lâm Tiêu, không muốn hắn tiểu vào miệng mình nữa, mùi khai đó làm nàng khó chịu.


Được rồi mẹ, con xin lỗi mà, sau đó Tô Thủy không nói chuyện với Lâm Tiêu thêm nữa.
Đi tới chỗ tiệm ăn đã hẹn, lúc này có 2 người đang đợi.
Hi bồ, đợi lâu chưa, Tô Thủy nhìn bạn mình nói.
Bạn của mẹ kế tên Nhược Văn, còn người đi theo là bạn trai của nàng tên Ngô Quý.


Khi Ngô Quý nhìn thấy Tô Thủy mẹ kế, đã thấy thân hình nóng bỏng của mẹ kế hấp dẫn.
Lâm Tiêu thấy vậy đứng chen ngang che lại, dám nhìn mẹ kế của ta muốn chết à.
Này nhóc con làm gì vậy, sao lại che mặt ta, Ngô Quý đang hưởng thức mỹ nhân thì bị như vậy làm hắn tức giận quát.


Này sao anh lại quát con trai ta, Tô Thủy cũng đứng lên nói.
Thôi mà, anh này như vậy cũng nói lớn với trẻ con nó sợ đó.
Hừ... Anh ghét nhất trẻ con, Ngô Quý nhìn Nhược Văn bạn gái nói.


Nếu anh ghét trẻ con như vậy thì ta về vậy, Nhược Văn thôi tui về đây, ở lại với bạn trai cậu đi, ta nghĩ bạn trai cô cũng không ra gì.
Này cô nói gì thế, ta chỉ nói sự thật thôi, bọn nhỏ thật phiền phức, tại sao lại đưa nó theo.


Hừ... Nó là con ta không lẽ không đem theo được à, Nhược Văn tôi không ngờ bà lại quen một người như vậy.
Tô Thủy xin lỗi mà, lại đây ngồi đi, Nhược Văn kéo tay Tô Thủy lại kêu Tô Thủy ngồi.


Hừ... Nhược Văn không ngờ em lại quen người không giáo ɖu͙ƈ như vậy, Ngô Quý nhìn Nhược Văn tức giận nói.
Anh im đi, nếu anh nói bạn tôi như vậy, thì chúng ta chia tay đi.
Hừ... Cô tưởng tôi sợ tôi chứ, bạn gái như cô tôi muốn bỏ từ lâu rồi.
Thì ra là như vậy, được thôi anh mau biến khỏi mắt tui.


Được, nhớ lời cô nói, tới lúc đó đừng tới van xin tôi, nhớ lấy mẹ cô còn bệnh đấy, không có tiền tôi, mẹ cô khỏe lại chắc.
Biến đi, Nhược Văn lúc này tức giận thật sự, nàng đứng lên đưa tay đuổi Ngô Quý đi, rồi nàng ngồi bịch khóc.


Lúc này Tô Thủy lại an ủi, bà không sao chứ, người như hắn cặn bã như vậy, không tốt để bà quen đâu, Tô Thủy vỗ vai an ủi
Hu hu cảm ơn bà nha, bà là bạn thân nhất của tôi đó, Nhược Văn khóc lên ôm lấy Tô Thủy nói.
Cô ơi đừng khóc mà, người kia là người xấu không tốt với cô đâu.


Nói tới đây, Lâm Tiêu muốn dùng thần thức xem tên kia ở đâu, hắn giờ không thể đánh tên kia.
Thần thức quá nhỏ, không được phải phá bản thần thức linh hồn mới được.
Đinh... Mở khóa thần thức linh hồn.
Đinh... Hiện tại cấp 1. Có thể sửa chữa
Đinh....Sửa chữa hoàn tất.


Đinh... Thần cấp thần thức linh hồn 999999.
Lúc này thần thức Lâm Tiêu đã mở rộng lớn mạnh, hắn có thể treo thần thức khắp địa cầu này luôn.
Nhưng Lâm Tiêu chỉ tìm kiếm một người, là Ngô Quý, đây rồi tên khốn này, Lâm Tiêu không do dự phá nát chân hắn.


A a a a a a, Ngô Quý đang đi thì bị té ngã, hắn cảm thấy đau đớn vô cùng.
Vẫn chưa hết đâu, Lâm Tiêu dùng một ngọn lửa cấy vào người Ngô Quý, cho hắn muốn chết không được muốn sống không xong.
Đáng đời....
Lâm Tiêu nói một câu, mà Ngô Quý cũng được đưa đi bệnh viện.


Mà hai nữ trò chuyện xíu thì cũng vui vẻ trở lại, Lâm Tiêu lúc này đi tới lau nước mắt cho Nhược Văn..
Cô ơi đừng khóc nữa nhé, cô khóc là sẽ xấu lắm đó, Lâm Tiêu ngây ngô nói.
Đứa nhỏ này, được rồi cô sẽ không khóc nữa, mà đứa nhỏ này là ai vậy Tô Thủy.


Hì, đó là con trai của chồng tui đấy bà, giờ nó là người tui yêu nhất đấy.
Hì hì, cậu nhóc sướng nha. Được mẹ kế thương yêu. Nhược Văn chọc ghẹo nựng má Lâm Tiêu, nàng cảm thấy sờ mặt Lâm Tiêu lại làm cho nàng muốn sờ lần hai, mà bị Tô Thủy ngăn lại.


Bà muốn nựng nát mặt thằng bé sao, sau đó Tô Thủy đưa gương mặt bảo vệ Lâm Tiêu.
Mẹ à, sau đó con cũng có em, chúng ta lại hạnh phúc nhỉ. Lâm Tiêu lúc này nói ra.
Hả bồ có thai rồi sao, chúc mừng nha, nói xong Nhược Văn chọc ghẹo Tô Thủy làm nàng đỏ mặt.


À mà nghe đâu mẹ bà bệnh sao, Tô Thủy nhớ tới lúc nãi Ngô Quý nói hỏi.
Nói tới đây Nhược Văn lại khổ sở thừa nhận.
Xin lỗi nói tới mẹ bà nha, Tô Thủy ấy náy nói.
Không gì chuyện nhỏ thôi, thôi chúng ta chơi thôi.
Sau đó cả ngày Lâm Tiêu bồi tiếp mẹ kế cùng bạn của mẹ kế.


Cho tới buổi chiều Lâm Tiêu cùng Tô Thủy chia tay Nhược Văn. .
Sau khi hai người lên xe, Nhược Văn cũng đã về nhà.
Đi tới bệnh viện thăm mẹ của mình, nàng đã kiếm tiền để lo diện phí cho mẹ.
Hả cô nói gì, có người đưa tiền hết rồi sao, Nhược Văn nghe vậy mà sốc, là ai chứ Tô Thủy sao.


Cảm ơn bà nhà Tô Thủy, Nhược Văn nước mắt rơi nói.
Mà người thật sự trả tiền viện phí là Lâm Tiêu, Lâm Tiêu liên hệ A nhất cho hắn lo hết tiền bệnh cho Mẹ Nhược Văn.
Còn kêu A nhất chữa trị cho mẹ Nhược Văn luôn, chỉ là công thức đi qua kì tích của bác sĩ mà thôi.


Nhược Văn thấy mẹ mạnh khỏe lại cũng rất vui, nàng nghĩ sẽ có một ngày báo đáp Tô Thủy.