Phá Bản Hệ Sửa Chữa Hệ thống

Chương 14: Họa phong đột biến

Lâm Tiêu được bà ngoại cho một chỗ ngủ, Lâm Tiêu ngủ chung với Tô Thủy tại vì nhà chỉ có mấy đơn phòng lẽ, Tô Thủy dọn dẹp phòng cùng với Lâm Tiêu, nàng cảm thấy kiêu ngạo khi thấy Lâm Tiêu ưu tú như vậy.


Sau một lát Lâm Tiêu đi ra ngoài, thì bớt chợt gặp được một cô gái nhỏ, nàng có thể lớn hơn Lâm Tiêu.


Hì hì, ngươi là con trai của cô Tô Thủy nhỉ, ta xin giới thiệu ta tên là Tô Khinh Ngữ, đừng lo ngươi là con trai của cô Tô Thủy, mà ta là chị của ngươi, nên yên tâm ở đây chị sẽ bảo kê ngươi.
Tô Khinh Ngữ tuyên bố nói, mà vẻ mắt ngửa lên trời đắt ý.


Hả, đứa nhóc này là chị họ sao, thật là mới có tí tuổi mà đắt ý cài gì, còn muốn bảo kê mình, đúng ra nàng cũng lớn hơn mình chút xíu, mẹ nó sao mình lại nhỏ con hơn con nhỏ này vậy.
Ha ha, đi chơi với chị nào, Tô Khinh Ngữ nắm lấy tay của Lâm Tiêu chạy đi, mà nè mà chị bao nhiêu tuổi thế.


Lâm Tiêu đột nhiên ngừng lại hỏi, Tô Khinh Ngữ kéo không được cũng quay đầu lại nhìn Lâm Tiêu trả lời.
Chị đó hả, năm nay chị 7 tuổi còn em, Tô Khinh Ngữ đưa tay lên điếm rồi xòa tay ra đưa cho Lâm Tiêu mở miệng nói cũng hỏi lại Lâm Tiêu.


Em mới 5 tuổi thôi, mà chị đi chơi một mình đi, em ở nhà với mẹ được rồi. Lâm Tiêu từ chối không muốn đi cùng, hắn thấy hắn không cần thiết chơi với trẻ con, vì hắn là thanh niên 21 tuổi xuyên qua.


Không được..! Em đi với chị nào, Tô Khinh Ngữ dẫn Lâm Tiêu đi ra ngoài, lúc này cũng có mấy đứa trẻ, đi nào xuất phát thôi.
Lâm Tiêu thấy vậy cảm giác mệt lên, thật sự mệt tinh thần chứ không mệt mỏi cơ thể.
Bọn nhỏ chơi rất vui, Tô Khinh Ngữ cũng nắm lấy tay Lâm Tiêu chạy.


Lúc này Tô Khinh Ngữ đột nhiên va vào một tên ông chú cao to.
Này nhóc con đi đường cẩn thận chứ. Nhìn mặt ông chú này đáng sợ vô cùng.
Lâm Tiêu thấy vậy hỏi, ai vậy Chị, Tô Khinh Ngữ lắc đầu không biết.


Đây chú có kẹo các cháu có muốn không, Ông chú đó đưa kẹo cho Tô Khinh Ngữ này cảm thấy kẹo rất ngon muốn lấy.
Lúc này Lâm Tiêu cản lại, không quen không biết chú làm gì cho kẹo tụi con, Lâm Tiêu bình tĩnh nhìn về ông chú đó, hắn để Tô Khinh Ngữ phía sau mình.


Lúc này bọn nhỏ kia cũng tới, thấy ông chú có kẹo đưa tới, Lâm Tiêu điều cản, nhưng bọn nhỏ đó thấy Lâm Tiêu cản mình được kẹo, mà tức giận với hắn.
Lâm Tiêu thấy vậy cũng cười khổ, Tô Khinh Ngữ thấy vậy nàng cũng nói, Lâm Tiêu chị thấy chú đó cũng tốt cho kẹo chúng ta.


Lâm Tiêu thấy vậy quay sang nói, không quen không rành cho kẹo, với ông chú này con người ông ta rất đáng sợ đúng không.
Chị yên tâm đi, em có kẹo ngon hơn ông chú đó nhiều.
Thật sao, Tô Khinh Ngữ đôi mắt tỏ sáng nhìn Lâm Tiêu.


Tất nhiên rồi, sau đó bọn nhỏ đi chơi, Lâm Tiêu cũng quay lại đi theo, mà lúc này một đứa bé được kêu tới Lâm Tiêu giả vờ như không biết gì, hắn nhìn sang Tô Khinh Ngữ, chị xem tên ông chú đó kêu đại ngư làm gì nè.


Lúc này đại ngư đi tới, Tô Khinh Ngữ được Lâm Tiêu kêu không quay mặt lại, chỉ nhìn coi ông chú đó thế nào.


Ai ngờ nàng thấy một màn, Đại Ngư bị tên đó cho một tấm khăn bịch miệng Đại Ngư lại, làm hắn nhắm mắt đi, bọn ông chú đó bỏ vào xe, tiếp đến tới phiên người khác, Tô Khinh Ngữ la lên.
Ông chú xấu xa đó bắt Đại Ngư rồi, Tô Khinh Ngữ hét lớn.


Chết tiệc..! Con nhỏ đó, đi nhanh thôi, Lâm Tiêu mau cứu Đại Ngư đi, Tô Khinh Ngữ khóc nói.
Trời ạ, trẻ con thật phiền phức, mà kêu mình cứu mà nắm lấy tay chặt như vậy.


Lâm Tiêu sờ lấy đầu Tô Khinh Ngữ, chị yên tâm em sẽ cứu Đại Ngư, Lâm Tiêu không nói một lời, bay tới ông chú bắt cóc một đạp vào người hắn, làm hắn bay đi.
Lúc này bọn trẻ kêu Đại Ngư, Tô Khinh Ngữ cũng cuống cuồng kêu, nhưng Đại Ngư không tỉnh.


Làm sao đây, Đại Ngư vẫn không tỉnh, Tô Khinh Ngữ lúc này không biết làm sao kêu Lâm Tiêu.
Chị yên tâm đi, để em xử ông chú bắt cóc này sẽ cứu Đại Ngư.
Lúc này ông chú bắt cóc bị đá cho choáng váng. Hắn không biết tại sao khi bị vậy. Hắn nhìn xung quanh chỉ thấy Lâm Tiêu đứng đó.


Nhóc con là mày sao, mày và con nhỏ kia sẽ không thoát tao đâu, Ông chú bắt cóc cầm con dao từ trên người hắn bay tới đâm về phía Lâm Tiêu.
Tô Khinh Ngữ gặp vậy càng sợ hơn, nàng run rẩy nhìn Lâm Tiêu bị ông chú bắt cóc đâm tới, nhưng rất nhanh Lâm Tiêu né được.


Thật sự hắn thấy động tác của ông chú bắt cóc quá chậm, tránh sang một bên, bay lên cánh tay ông chú bắt cóc, đạp nó xuống làm ông chú bắt cóc ngã về phía trước, Lâm Tiêu nhảy lên đưa đầu gói chân vào khuôn mặt ông chú bắt cóc.


Khuôn mặt hắn vặn vẹo. Lâm Tiêu vẫn chưa buông tha, hắn bình tĩnh, nắm lấy tóc của ông chú bắt cóc, dùng thêm một cước đá lên khuôn mặt lần nữa, một đã lóc xoáy trên khuôn mặt, làm cho ông chú bắt cóc quay 360 độ ngã xuống, rớt hết mấy cái răng.


Bọn nhỏ cùng Tô Khinh Ngữ trợn mặt nhìn một màn, không thể tin được Lâm Tiêu lại làm được, quá đẹp rồi, như là một hiệp khách trên phim, mà nó lại đặt sắc hơn.
Lâm Tiêu quá giỏi, Lâm Khinh Ngữ rung động nói.


Sau đó ông chú bắt cóc bất tỉnh đi, mắt hắn trợn ngược, lúc này người trong thôn đi ra, thấy một tên nằm đó, cũng thấy một màn lúc nãy, đứa nhỏ này quá giỏi, sao nó làm được.
Mọi người trong thôn khen không ngừng, cũng bắt ông chú bắt cóc trối lại, kêu cảnh sát tới.


Sau đó Đại Ngư cũng tỉnh lại, thấy mọi người nhìn mình. Hắn không biết tại sao.?
Thì bị cha hắn đánh cho một trận, nếu như không nhờ Lâm Tiêu là cha hắn mất hắn rồi, mẹ hắn cũng cảm ơn Lâm Tiêu.
Sau đó cảnh sát tới, biết được tên này là buôn người, ưa bắt cóc trẻ em.


Lâm Tiêu kêu mọi người giấu đi lúc nãi hắn đánh bại, nên chỉ khai là trong thôn đánh.
Sau đó được đưa đi, con được số tiền, mọi người đưa tiền cho Lâm Tiêu, mà hắn khoác tay kêu mọi người tổ chức tiệc tùng.


Bà ngoại nghe được tin, Lâm Tiêu đánh bại tên bắt cóc cũng không thể tin, nhìn về Lâm Tiêu càng thêm hiếu kỳ.
Lúc này Lâm Tiêu đã về tới nhà, cha của Tô Khinh Ngữ, Tô Khánh xỉn đi về, gặp con gái nói Lâm Tiêu như vậy, hắn không quan tâm, mà đẩy con gái ra, Lâm Tiêu thấy vậy tới an ủi.


Được Lâm Tiêu an ủi, nàng cũng vui vẻ, Lâm Tiêu hứa được kẹo ngon cho nàng, Lâm Tiêu đánh dấu được 999999 kẹo que, nó có thể gia tăng linh khí vào cơ thể, dù rất nhỏ nhưng nó cũng rất ngon.
Tô Khinh Ngữ ăn xong lại mắt sáng lên, thế là cứ bám theo Lâm Tiêu.


Lúc này bà ngoại ra ngoài, mới nói với Tô Khánh kêu hắn làm ăn, nhưng hắn lại mắng nàng, nhưng nàng không nói gì mà ân cần với hắn.
Lâm Tiêu tới chào bà ngoại, hỏi bà ngoại mệt mỏi sao, Nghe lời Lâm Tiêu ân cần nàng cũng không kỳ thị Lâm Tiêu như trước.


Sau đó Lâm Tiêu vô phòng, kêu bà ngoại ngồi đó, hắn xoa bóp cho nàng, Lâm Tiêu cũng phá bản kỹ năng xoa bóp lv 999999.
Xoa bóp lên làm cho Bà ngoại thoải mái rên lên, sau đó Lâm Tiêu hỏi bà ngoại tên gì, nàng bảo bà tên Liễu Hạnh.


Bà ngoại Liễu Hạnh thưởng thức cháu trai xoa bóp nàng cũng thoải mái tới ngủ quên luôn, nàng chưa từng được thoải mái như thế này.


Lâm Tiêu thấy bà ngoại Liễu Hạnh ngủ đi, hắn xuống bếp nấu lấy món ngon, Tô Khinh Ngữ cũng tới phụ, nhưng nàng phụ không được bao nhiêu, Lâm Tiêu chỉ nàng làm, lúc đó Tô Khinh Ngữ rất vui, cả ngày cùng Lâm Tiêu bên nhau.