Phá Bản Hệ Sửa Chữa Hệ thống

Chương 18: Lâm Tiêu là thần tiên sao

Đại ca lúc trước anh thật ngầu a... Đúng đúng đại ca thật ngầu à, chỉ dậy bọn em với.
Một đám nhóc con đòi Lâm Tiêu hắn chỉ dậy, còn người đang ôm cánh tay hắn nữa, Tô Khinh Ngữ chỉ buông ra em được chứ.


Hì hì, em là người hùng cứu Đại Ngư đấy, thật tuyệt, chị vẫn thích ôm lấy em đấy, nhìn em đáng yêu như vậy, chị thật sự muốn ở bên em.
Đúng vậy. Chúng ta cũng muốn ở bên đại ca, đại ca chỉ dạy vỗ công cho tụi em với.


Con mẹ nó bọn này sùng bái mình thế nào vậy, mỗi đứa điều có ngôi sao sáng.
Quay về một tiếng trước, sau khi ra khỏi phòng của bà ngoại Liễu Hạnh, thì bị con nhỏ Tô Khinh Ngữ này dẫn đi, mà nó con dính lấy mình. Còn muốn bồi tiếp đám nhóc này.


Còn đám nhỏ sùng bái muốn mình dạy võ nữa, nhưng mình đâu có nhiều thời gian, những thứ này toàn hệ thống cho mình mà.
Sau đó Lâm Tiêu mở hệ thống xem phá bản có cái nào hay để mở khóa để dạy bọn nhóc này không, nếu không được mình cũng bó tay.


A . . .đây rồi, phá bản bật thầy dạy võ, Lâm Tiêu thấy vậy học liền.
Trong đây có rất nhiều chiêu thức của mình, muốn dạy họ học thì phải vừa nói vừa múa cho bọn nhóc xem.
Hiện tại cấp bực của bật thầy dạy võ lv , có thể sửa chữa.


Con mẹ nó hệ thống này đúng là yêu chết được, không ngờ kiếp trước bẻ phá bản, không ngờ tới đây không cần điều kiện gì, chỉ cần mình muốn hay không mà thôi.
Đinh.... Bật thầy dạy võ lv999999.
Lúc này tri thức dạy dỗ sư đô có hết trong đầu Lâm Tiêu, sau đó Lâm Tiêu nhìn về bọn nhóc.


Được rồi, các ngươi nhận ta là đại ca, chỉ cho các ngươi vài chiêu thức.
Một người lên đây, Lâm Tiêu chỉ tên có mái tóc xoan, tên đó nghe tên đi lên mừng rỡ.
Hắc hắc. Cuối cùng đại ca cũng chỉ dạy cho mình võ công, mình sẽ thành đại hiệp giống đại ca.


Sau đó Lâm Tiêu truyền võ công thiên thông quyền, lúc này để tay lên mi tâm, một luồng tin tức chảy vào tên tóc xoan, lúc này tên đó nhìn thấy chiêu thức trong đầu, còn có hình nhân bay múa, hắn học theo nó, nhưng không hiểu sao vừa học liền hiểu.


Lúc này tên tóc xoan mở mắt ra. Đánh vài đường thiên thông quyền.
Binh binh .. ..bóp bóp.
Chiêu nào chiêu đấy điều mạnh mẽ, quá tuyệt rồi đại ca.
Được rồi nhớ giữ bí mật đấy, Lâm Tiêu nhìn tên tóc xoan nói.


Tới em đại ca . . ..em nữa . . .mau còn em .... Lâm Tiêu nghe bọn nhóc la lối, hắn tức giận nói, nếu như ai mà còn ồn ào nữa, ta không dạy cho người đó nữa.
Sau đó đám nhóc im lặng, Lâm Tiêu truyền vào cho bọn nhóc chiêu thức đơn sơ, làm cho bọn nhóc vui mừng vô cùng.


Lúc này Tô Khinh Ngữ nhìn Lâm Tiêu cũng muốn hắn dạy cho nàng.
Thế là Lâm Tiêu chuyện dạy tiên nữ kiếm pháp, thông linh tự nữ quyền.
Điều là đỉnh cấp kiếm pháp cùng quyền pháp, Tô Khinh Ngữ ra chiêu, sau đó nàng cảm nhận mình mạnh lên.


Tuyệt quá Tô Khinh Ngữ vui mừng nhảy về Lâm Tiêu mà ôm lấy người hắn.
Chị buông ra được không chết mất bây giờ, Lâm Tiêu giả vờ đau.
Lúc này Tô Khinh Ngữ mới buông ra, sau đó Tô Khinh Ngữ cứ ríu rít trước mặt hắn, nào là nói hắn cao thủ võ lâm hay gì đó.


Lâm Tiêu phiền muốn chết, hắn chỉ muốn được làm cá ốp muối mỗi ngày tìm sự kích thích.
Lúc này Đại Ngư chạy tới bên Tô Khinh Ngữ cùng Lâm Tiêu, không xong rồi, ai cứu lấy mẹ ta với, Đại Ngư biết Lâm Tiêu lợi hại, lúc chuyền dạy võ công Lâm Tiêu cũng chuyền cho hắn.


Lúc đó Đại Ngư còn sùng bái Lâm Tiêu, giờ thấy mẹ bị bệnh, Đại Ngư rất nhanh tìm lấy Lâm Tiêu, đại ca mau cứu mẹ ta, cứu mẹ ta với.
Tô Khinh Ngữ nhìn về Lâm Tiêu, mau cứu lấy mẹ Đại Ngư đi.
Được thôi dẫn đường đi, Đại Ngư rất nhanh chỉ đường cho Lâm Tiêu cùng Tô Khinh Ngữ.


Tới nơi hai người thấy mẹ Đại Ngư đang nằm thở dóc nặng nề.
Đại Ngư người nhà ngươi đâu, ở đây không có một người lớn nào sao. Lâm Tiêu nhìn Đại Ngư hỏi.
Không có, chỉ có mình ta thôi, đại ca mau giúp mẹ ta, Đại Ngư bối rối nhìn Lâm Tiêu cầu khẩn.


Được rồi, để đó đại ca giúp ngươi.
Lâm Tiêu lúc lấy phá bản, nhìn xem y thuận thần thông, bấm vào nó phá bản.
Y thuật thần thông lv , sửa chữa.
Sửa chữa mau lên.
Đinh... Y thuật thần thông lv999999.


Tốt rồi, lúc nãi không hiểu bệnh trạng của mẹ Đại Ngư giờ thì hắn đã biết, nàng ung thư giai đoạn thứ 2, nếu để lâu nàng có thể sẽ chết.
Lâm Tiêu lấy ngân châm từ trong không gian hệ thống ra, đây là Lâm Tiêu đánh dấu có được, là là bộ châm thần thông cấp cao nhất tiên giới.


Tô Khinh Ngữ cùng Đại Ngư thấy Lâm Tiêu lấy vật từ tay biến thành, Đại Ngư cùng Tô Khinh Ngữ hét lên một tiếng.
Lâm Tiêu em là thần tiên sao, A đại ca là thần tiên sao.


Hai đứa một mặt sùng bái hơn nữa, Lâm Tiêu quay sang nói. Chuyện này không được nói ra ngoài nghe chưa, giờ cấp bách còn nói thần với chả tiên.
Nghe rõ.


Lâm Tiêu lúc này phi châm, rất nhanh hắn cắm vào lên người mẹ của Đại Ngư, lúc này dùng chân khó xóa bỏ virus trên người nàng, chữa trị nhục thần, vì ăn mòn quá nhiều, Lâm Tiêu đã dùng lính khí chữa trị cho nàng, rất nhanh đã làm xong.


Lâm Tiêu thu châm lại, Đại Ngư thấy thế hỏi mẹ hắn có sao không, Lâm Tiêu bảo rằng 5 phút nữa mẹ ngươi sẽ tỉnh.
Đại Ngư nghe vậy vui mừng, nghe Lâm Tiêu bảo mẹ của hắn sẽ không còn bị đau nữa, Đại Ngư quỳ xuống cảm tạ.


Giờ hắn xem Lâm Tiêu là thần tiên rồi, mà Tô Khinh Ngữ càng ôm lấy chặt Lâm Tiêu hơn.
Trò chuyện 5 phút sau mẹ của Đại Ngư tỉnh lại, mẹ đây làm sao vậy, mẹ à không có chuyện gì, mẹ có thấy đau chỗ nào không.


Mẹ của Đại Ngư nghe vậy xem lại thân thể, cảm thấy cơ thể tốt hơn, hô hấp càng thêm thông thuận.
Mẹ cảm thấy không đau rồi, quá tốt rồi mẹ ơi, con lo cho mẹ quá Đại Ngư ôm lấy mẹ hắn khóc.


Lâm Tiêu cùng Tô Khinh Ngữ cũng cười, sau đó Đại Ngư kêu ở nhà ăn cơm cùng hắn. Nhưng Lâm Tiêu từ chối vì ăn rồi.
Giữa đường Tô Khinh Ngữ càng thần thiết với em trai họ này hơn.


Cha nàng thì suốt ngày cờ bạc rượu chè, làm cho nàng cảm thấy nặng nề, có khi đánh nàng nữa, nhưng nàng vẫn thương yêu hắn, nhưng mỗi lần không tiền hắn lại đem nàng ra đánh.
Mà giờ có em trai họ giúp mình, còn dạy mình võ công, Tô Khinh Ngữ thấy may mắn, xem Lâm Tiêu là thần tiên sống.


Càng thân cận Lâm Tiêu hơn, vừa về tới nhà đã tối, bà ngoại gặp Lâm Tiêu có chút bối rối, cũng có chút chờ mong.
Lúc này mẹ kế Tô Thủy đi tới, hôm nay ở đây một ngày nữa ngày mai chúng ta sẽ về.


Lâm Tiêu nghe vậy cũng gật đầu, đúng thật ở đây 3, 4 ngày rồi, nhất quyết về thôi, hắn thì không quan trọng gì, mà đứa chị họ này bám quá.
Cô về rồi sao, ở đây thêm được không, Tô Khinh Ngữ như không nỡ nói.
Không được, ở trên thành phố, cô và em con phải về.


Được rồi... Tô Khinh Ngữ thật vòng vùi đầu xuống.
Lúc này Tô Khánh uống rượu say trở về, Tô Thủy gặp kêu, anh về rồi sao, sao anh cứ đi hoài vậy, không lo cho mẹ à.
Tao đi đâu kệ tao, mà nói thật với mày, đừng có xía vào chuyện của tao, sau đó hắn say xỉn đi quẹo lên xuống rồi té ngứa.


Lúc này Liễu Hạnh cũng tới, con trai sao vậy. Sao con uống nhiều vậy.
Mẹ à, con xin lỗi con thua hết tiền rồi, mẹ còn tiền không cho con mệt quá.


Hôm qua mới đưa nó 10 triệu hôm nay nó lại hết, Liễu Hạnh cảm thấy con trai mình xa đọa rồi, nhìn về Lâm Tiêu mới có 5 tuổi mà lại ưu tú như vậy, còn đưa tiền cho nàng nữa, với lại làm cho nàng thoải mái nữa, hôm nay nàng nhìn gương cảm thấy mình trẻ lại một ít dù không nhiều.


Nhìn lại con trai Tô Khánh, nàng càng chán ghét, tại sao suốt ngày ăn nhậu, tiền lấy của gia đình, còn không lo cho Tô Khinh Ngữ được.
Nghĩ tới mà nàng ghét hơn, nhìn quá Tô Khinh Ngữ mà tội cho nàng.
Thế là quyết định không đưa thêm tiền cho Tô Khánh nữa.


Mẹ không có, Liễu Hạnh nhất quyết cứng rắn một lần.
Hừ...! Em gái có tiền không, mau đưa cho anh đi, em là người thành phố chắc có nhiều tiền.
Tô Thủy nghe vậy cũng bực mình. Anh à em làm gì có tiền chứ.
Mày không có tiền về đây làm gì, muốn ăn bám hay gì, Tô Khánh lúc này kiếm chuyện la to.


Hắn đạp bỏ chén dĩa trên bàn vừa định ăn xuống, mau cút đi, không có tiền bài đặt về đây.
Mày làm gì Tô Thủy thế hả, Tô Khánh mày đừng quá đáng với Tô Thủy như vậy.


Sao hả bà già, tôi thích như vậy đấy, không thì bà đi đi, nhà này là của tôi, Tô Khánh nhìn về phía Liễu Hạnh rồi chỉ mình nói nhà của mình.
Con đứa nhóc này nữa, mày là con riêng của cha mày, mà mày lại ở đây, ở đây mày không có máu mủ gì cả, biến đi trước khi tao nóng lên.


Tô Khinh Ngữ nghe vậy tức giận, cha à, cha bị điên à, sao lại nói Lâm Tiêu như vậy, mau xin lỗi đi.


Há hôm nay mày cứng mồm nhỉ, tao cho mày cứng mồm này, Tô Khánh một tay đánh xuống , nhưng bị nàng tránh thoát, nàng dùng hết võ công Lâm Tiêu chỉ dạy, đánh vào người Tô Khánh, những bước chân uyển chuyển nhẹ như long tơ, đánh về phía Tô Khánh, làm cho hắn bay ngược quá sau.


Tô Khánh bị đánh bay, hắn tức giận, hắn đứng lên đi tới, mày ăn nhiều rồi đánh cha mày phải không, Tô Khánh tức giận cầm cây ra đánh hết sức về Tô Khinh Ngữ.
Lâm Tiêu thấy vậy ngăn lại đánh về Tô Khánh chảy máu văng ra xa.


Tô Thủy cùng Liễu Hạnh không thể tin được nhìn về Lâm Tiêu, một mực một bên Tô Khinh Ngữ càng si mê nhìn Lâm Tiêu.