Chương 7: Cứu người (1).

Xuân Đức Hải đem thiết bị đưa lại cho Phương Trường.


Phương Trường cầm nó, định kiếm bừa một cái cớ, tỷ như " Khởi động thiết bị cần dùng nước" để rời đi. Cậu tự nhủ có lẽ một thời gian nữa cũng sẽ chưa có ai phát hiện ra cái "Cánh tay cơ giáp" kia, nên chuẩn bị rời đi thôi, trước khi cậu phạm phải một điều luật nào đó trên hợp đồng.


Tay Xuân Đức Hải vừa buông thiết bị ra, ngay lập tức có một âm thanh từ bộ đàm của Phương Trường vang lên.


"Đã tìm thấy du khách Tần Tri Trí cùng cảnh vệ Lưu Khang Ninh, người của chúng ta vẫn không thể khống chế, hai người họ tính cảnh giác cao, phát hiện ra liền ép buộc con tin. Trong tay đối phương có súng, yêu cầu tiếp viện, nói lại, yêu cầu tiếp viện."


Khoảng cách giữa Xuân Đức Hải và Phương Trường không xa nên tiếng vọng ra từ bộ đàm ông ta nghe rõ toàn bộ.
Tức khắc, sắc mặt Xuân Đức Hải tối sầm, tay mò xuống thắt lưng.


Thứ nhất, bộ đàm của Phương Trường đột nhiên xuất hiện, không có nguồn gốc. Thứ hai, lúc phát hiện ra tổ chức bị lộ tẩy vừa vặn trùng hợp với thời điểm Phương Trường yêu cầu ông ta đi riêng với mình để lấy tư liệu. Và hơn hết, cuộc đối thoại vừa rồi vọng ra từ trong bộ đàm đã khiến Phương Trường không còn lí do để lấp ɭϊếʍƈ.




Mắt thấy Xuân Đức Hải mò tay xuống hông, Phương Trường cũng quyết đoán quăng luôn thiết bị trong tay vào mặt ông ta!


Đột nhiên có vật thể lạ bay về phía mặt mình, theo bản năng, Xuân Đức Hải nghiêng người né nó. Thừa dịp đối phương đang trong điểm mù, Phương Trường khoát tay, móc súng, nhắm vào ông ta bóp cò ——
Nhưng súng lại không có nổ.
Chuyện gì xảy ra vậy! ! ?


Nhịp tim Phương Trường cơ hồ muốn tự phát nát lồng ngực nhảy ra. Thế nhưng lý trí vẫn còn, cậu cố đè nén bản thân muôn kéo cò súng lần thứ hai thử nghiệm, cậu vân vê chốt, nghĩ súng không nổ rất có thể là do những nguyên nhân khác.


Một khi Xuân Đức Hải phát hiện súng của cậu bắn không ra đạn, mọi sự cố gắng từ đầu đến giờ cũng thành cặn bã hết.


May mắn thay, Xuân Đức Hải vì tránh né cái thiết bị kia, rơi vào điểm mù, không nhìn thấy lần đầu Phương Trường nổ hỏng. Chờ ông ta thấy rõ đồ vật trong tay cậu, lập tức giơ hai tay lên.
Cho dù giơ hai tay đầu hàng, nhưng ánh mắt của Xuân Đức Hải vẫn vô cùng thâm độc, gắt gao nhìn Phương Trường:


"Tất cả đều là mày giở trò quỷ?"
【Streamer, cậu nổ súng rồi đấy à?】
【Đúng vậy, nhưng tại sao súng không ra đạn! ?】
Phương Trường "Tôi nổ không ra! !"
Trong đạn mạc loạn thành một đoàn.


【 Chuyện gì xảy ra vậy? Vũ khí cổ đại chúng ta chỉ từng xem qua TV, không biết cách sử dụng cũng như tính năng mà giúp streamer nữa!!!】
【Hay là không có đạn? 】
【Có phải streamer bóp cò không đủ lực không? Hay cảm ứng của thứ này không nhạy bén? 】
Đủ loại suy đoán, không thiếu điểm gì.


Cuối cùng, cũng có một người xem cho ra đáp án đúng nhất.
【Streamer, cậu chưa mở chốt an toàn!!! Cha tôi từng nghiên cứu về mấy thứ này nên tôi cũng biết được chút da lông, tôi từng thấy loại súng cậu đang cầm, trên đó có chốt an toàn, cậu mở nó ra mới dùng được. 】


Phương Trường thấy được bình luận này, nhìn lại vị trí của chốt trên súng, đồng thời cũng ước tính khoảng cách giữa hai người.
Quá gần. Hơn nữa, âm thanh mở chốt an toàn không nhỏ, chắc chắn Xuân Đức Hải sẽ nhận ra, làm vậy hệ số nguy hiểm quá lớn.


Trong chớp mắt, Phương Trường lùi về sau một bước, bắt đầu nhập vai, cười thâm hiểm.
"Tao giở trò quỷ? Nếu là tao muốn giở trò quỷ, tao đã sớm nổ súng, chúng mày cũng đã sớm ch.ết không biết bao nhiêu lần rồi!"
Thấy đồng tử Xuân Đức Hải mở lớn, Phương Trường nhẹ nhàng lùi về sau một bước.


Nới rộng khoảng cách với ông ta.
"Chúng tao mang theo thành ý đến, muốn cùng hợp tác, thế nhưng thái độ của chúng mày có tốt không?."
Xuân Đức Hải "Vậy bộ đàm của mày giải thích thế nào?"
Phương Trường hừ lạnh một tiếng, lại lui về sau một bước. Cậu nghĩ ra một lí do khá logic:


"Tao làm sao biết được? Đây là cái thằng Lưu Khang Ninh bên chúng mày lén lút đưa cho tao."


Công năng "Cơ giáp cánh tay" của cơ giáp cánh tay vô cùng thần kì, nó không chỉ phục chế được chức năng mà còn sao chép lại nguyên bản vẻ ngoài của thiết bị. Cho nên, bộ đàm phục chế ra cũng y hệt của Lưu Khang Ninh, có vết hằn móng tay ở góc bên trái.


Tay phải Phương Trường cầm súng, tay trái móc bộ đàm từ bên hông, từ xa ném cho Xuân Đức Hải
"Chính mày tự xem đi."
Xuân Đức Hải thấy vết hằn ở bộ đàm trong tay Phương Trường, cũng có điểm tin rồi nên thời điểm Phương Trường ném qua, theo bản năng bắt lấy.


Phương Trường chớp cơ hội, nhanh chóng mở chốt, nổ súng trúng vai Xuân Đức Hải.
Vai Xuân Đức Hải đột nhiên trúng đạn, ông ta rên lên một tiếng, ngẩng đầu lên, gắt gao trợn trừng mắt nhìn Phương Trường.


Động tác của Phương Trường cũng không vì thế mà ngừng lại, hướng đến vai kia của ông ta, nổ súng.


Vì sao không nhắm vào chỗ hiểm của ông ta á? Từ trước đến giờ, Phương Trường luôn quy quy củ củ làm thanh niên chuẩn mực của chủ nghĩa xã hội, súng cũng chưa từng động, chớ đừng nói chi là giếŧ người. Cậu cũng không biết chỗ hiểm ở đâu mà nổ súng, cậu chỉ muốn hạn chế hoạt động của ông ta mà thôi.


Xuân Đức Hải rất tinh ý, mau chóng nhận ra mục đích nổ súng của Phương Trường. Khoảng cách gần như vậy, không thể nào bắn trượt được, nên chắc chắn thời điểm này Phương Trường chưa có ý định giếŧ ông ta. Nhưng ông ta lại không tài nào đoán ra vì sao cậu né chỗ hiểm, bởi không hề biết đây là lần đầu Phương Trường sử dụng súng.


Ông ta đoán được Phương Trường sẽ không giếŧ mình, mặc kệ trên vai trúng đạn, cắn răng mò tới hông, muốn rút súng ra!!!
【Streamer, đừng do dự, cứ hướng bụng của ông ta mà bắn thêm hai phát nữa, chỗ kia không trí mạng nhưng có thể hạn chế hành động của đối phương khá hiệu quả! 】


Phương Trường nhìn động tác của đối phương, biết phát súng này nhất định phải nổ ra.
Cắn răng nổ thêm hai phát súng nữa.
Xuân Đức Hải rên lên một tiếng, ngã xuống đất.
Thừa dịp Xuân Đức Hải vô lực, Phương Trường nhanh chóng khống chế, đem ông ta trói chặt lại.


Hết thảy mọi việc cần làm đều xong xuôi, Phương Trường mới buông lỏng cho dây thần kinh căng như dây đàn từ nãy tới giờ của mình. Vừa buông lỏng, lập tức súng trên tay cầm cũng không vững, cậu cũng mặc kệ, để cho nó rơi trên đất.


Cả người Phương Trường ngã ngồi xuống, hít thật sâu lấy lại bình tĩnh.
"Không lừa gạt mọt người...Tôi cảm giác như vừa trải qua một thế kỉ vậy..."
Trong lòng người xem vẫn còn chút sợ hãi.
【Vừa nãy đúng là nguy hiểm thật.】


【Ngàn cân treo sợi tóc! Cho bác streamer một cục yêu thương to đùng an ủi nè ~❤】
【Streamer lọt vào mắt xanh của tôi rồi đó nhaa(" ∀ ") ノ ~ ♡ 】
【Định chú streamer, cậu là của tôi (⁄ ⁄> ⁄ ▽ ⁄






Truyện liên quan