Chương 67: Đồ ăn dự trữ.

Hoàng Kinh Giản không nhanh không chậm từng bước từng bước tiến về phía này.
Tuy chậm thật đấy nhưng từng bước chân ấy như mang theo khí thế khiến ai cũng phải dè chừng. Không gian trở nên áp lực đến mức ngay cả đàn cá hung dữ kia cũng phải đình chiến, ngây người ra mà dõi theo.


Nói thế nào nhỉ . . . khi con người ta đụng phải hổ thì vẫn có tâm thế muốn chiến đấu, còn nếu đụng phải khủng long thì khẳng định muốn tặng mạng sống cho nó luôn. Sao có thể chiến nổi cơ chứ!?


Nếu thực lực chênh lệch trong khoảng con người ta có thể ước chừng thì ít ra sẽ sản sinh ra ý chí chiến đấu. Nhưng trong tình huống này ư!? Một trên trời một dưới đất, mới chỉ lộ khí thế đã áp đảo đến vậy thì chịu rồi.


Nhìn bề ngoài thì Hoàng Kinh Giản thật sự rất nhỏ bé khi so với mấy con cá dài cả mét ấy. Con nào có nấy béo múp míp, đứng từ xa thấy y như những núi thịt xam xám, nhờn nhợt.
Nói chung là đừng bao giờ trông mặt mà bắt hình dong.


Thừa dịp có người đến trợ giúp, Phương Trường không ham chiến nữa mà nhảy luôn lên bờ, nhường lại sân khấu cho Hoàng Kinh Giản.
Nếu có người giỏi hơn đến đánh thì cậu ở đấy làm gì nữa, chỉ tổ quẩn chân.


Việc Phương Trường dời đi như một tín hiệu nào đó khiến bọn cá rơi vào hoảng loạn.
Con cá xa nhất, nhỏ nhất và cũng như vừa bị Phương Trường chém nát mồm mất hết ý chí chiến đấu, vặn vẹo thân thể muốn chạy.




Thấy con cá ấy muốn chạy, mấy con còn lại như giật mình tỉnh dậy từ giấc chiêm bao, hốt hoảng chạy theo.
Chúng nó vốn là sinh vật dưới nước nên xuống hồ một phát là tốc độ như tên lửa, chớp mắt đã bơi được một khoảng xa. Nhưng sao có thể thoát khỏi tay Hoàng Kinh Giản cơ chứ!?


Hoàng Kinh Giản phất tay phóng ra hàng chục quả cầu lửa. Chúng như sao băng ráo riết đuổi theo đàn cá. Mắt thấy cầu lửa sắp đập trúng người mình, con cá trê bị Phương Trường chém quẫy đuôi lặn xuống đáy hồ.
Mấy con cá còn lại cũng khôn hẳn lên, đồng thời lặn thẳng xuống hồ.


Chẳng ngờ, trước hàng chục cặp mắt trợn tròn, đống cầu lửa lao xuống hồ theo đám cá đó.
Ọhjhhhh ——
Hoàng Kinh Giản ra trận khiến cho mọi người hưng phấn hẳn lên, họ không chạy và cũng chẳng lo lắng gì nữa mà đứng lại xem trận chiến luôn.


Nhìn thấy cầu lửa lao xuống nước, nhóm người vây xem không kìm được mà than thở, thật đáng tiếc.
Tiếng xì xào phàn nàn chưa kịp phun ra đã phải im bặt, tất cả mọi người đều nín ngay lại.
Khi lửa vào nước thì nó chỉ yếu đi đôi chút chứ không tắt hẳn.


Khoảng nước đó sôi lên ùng ục.
Cầu lửa bắt kịp cá trê, xuyên thẳng vào thân nó.
Ngọn lửa của Hoàng Kinh Giản rất kỳ lạ, nó không cháy từ bên ngoài mà xuyên thẳng vào cơ thể cá trê rồi đốt nội tạng, sau đó mới lan dần ra.


Nội tạng con cá trê bị đốt khiến nó đau đớn đến quằn quại, bọt nước bắn lên tung tóe.
Nhưng con cá cũng không phải chịu đau quá lâu, mấy phút sau, quả cầu lửa đã đục thủng thân nó mà chui ra.
Không còn bất cứ động tĩnh gì.


Xác cá cháy đen nổi lên mặt nước khiến đồng bọn của nó càng thêm hoảng, dốc hết lực mà bơi.
Nhưng vẫn câu nói đó, sao có thể thoát khỏi tay Hoàng Kinh Giản cơ chứ!?
Bên hồ, Hoàng Kinh Giản cơ hồ không hề dừng lại mà liên tục thả cầu lửa.


Nguyên đàn cá trê đau đớn giãy dụa điên cuồng.
Chính vì thế, có khi những con sóng còn đập thẳng lên bờ, đánh đổ nguyên mấy căn nhà gỗ gần đó.
Chúng dần lịm đi.
Đây mới là thảm sát đúng nghĩa !!!


Đơn thương độc mã chơi ch.ết đám cá to lớn, Hoàng Kinh Giản có còn là người không vậy? Mà xem cái bộ dáng của hắn đi, thậm chí còn chưa xuất toàn lực ra chiến ấy chứ.
Mấy dị năng giả được triệu tập đến đều không hẹn mà cùng nghĩ ——


Cái người Hoàng Kinh Giản này thực sự là thâm sâu không lường được.
Trong lúc mọi người đang sững sờ thì trọng tâm của Phương Trường lại tập trung về phía đạn mạc.


【 Gặp nước không tắt, xuyên thẳng qua thịt, đây là Thiên Ly Hỏa đấy! Streamer, cậu bị lừa tình rồi, hắn căn bản không phải là dị năng giả đâu, hắn là một đại năng tu chân!!! 】


【 Ôi tôi phát điên mất, Thiên Ly Hỏa chỉ gặp không thể cầu, nói không phải khoe, linh căn của tôi cũng thuộc loại hỏa linh căn thượng phẩm đấy. Nhưng xưa nay tôi chưa từng được gặp đại năng Thiên Ly Hỏa đâu, chẳng ngờ ... 】
Phía dưới là một hàng bình luận đầy tính tâm linh.


Cũng có chút bắt đầu mê tín "Đại lão".
【 Thành tâm xin vía ạ!!! 】
【 Lạy đại năng, cầu cho con đường tu luyện luôn thuận lợi ạ.】
【 Thành tâm xin vía cho bản thân tu luyện hỏa linh căn thành công, không cần Thiên Ly Hỏa đâu ạ, chỉ cần đến cấp Huyền là được!! 】


Phương Trường: "Đại năng tu chân!?" Bảo sao ở tiệc rượu hôm qua cậu không hề phát hiện ra Hoàng Kinh Giản đang lại gần.
Nhưng chờ đã . . . đại năng cần ăn sao? Đến cùng thì Hoàng Kinh Giản đến gần cậu là có mục đích gì?
Chờ cho đến khi xác cá nổi lên hết, Hoàng Kinh Giản mới quay người.


Tề Hưng Quân cười ha hả, lại gần hắn: "Nhờ có Hoàng tiên sinh cả, cảm ơn ngài đã cứu cả khu an toàn của chúng tôi một mạng !!!"


Hoàng Kinh Giản vẫn lạnh lùng như thế, hắn hời hợt bắt tay Tề Hưng Quân cho có lệ: "Trong hồ không còn nguy hiểm nữa rồi. Ông tìm người vớt mấy con cá đó lên đi, ăn được đấy."
Tề Hưng Quân: "Há!!?"
Tề Hưng Quân ngạc nhiên, ông quay người nhìn đám cá: "Vậy thì tốt quá!!"


Tận thế mà, chỗ nào cũng kham hiếm đồ ăn. Ngay cả lãnh đạo cũng đang phải thắt lưng buộc bụng đây này !!
Lần trước tiểu đội Đồng Phong cùng với tiểu đội Tôn Lôi liều mình đi về phía khu biệt thự cũng chỉ vì đồ ăn thôi đấy.


Nếu muốn đi tìm đồ ăn mà toàn mạng trở về thì chỉ có thể tìm trong phạm vi chung quanh khu an toàn thôi, đi xa hơn chút là gặp nguy hiểm ngay lập tức.


Trong khu an toàn cũng tính đến việc tự cung tự cấp rồi nhưng không thể thu hoạch nhanh đến vậy. Hiện tại mới đến thời kỳ giáp hạt nên đống cá này đúng là đồ cứu tế cực kỳ cấp thiết.
Hoàng Kinh Giản: "Riêng đầu cá thì để lại cho tôi, nhất là cái con nhỏ nhất kia kìa."


Tề Hưng Quân đang muốn giữ chân Hoàng Kinh Giản ở lại khu an toàn này nên hết thảy điều kiện của hắn ông đều cố gắng đáp ứng hết. Hơn nữa đám cá này đều là một tay Hoàng Kinh Giản giải quyết nên điều kiện chẳng có gì là quá đáng cả. Ông gật đầu liên tục: "Nhất định, nhất định."


Tề Hưng Quân lập tức quay đầu phân phó việc cho thư ký Trầm: "Nhanh, đi tìm người bắt cá lên đây đi! Nhớ dặn họ không được động vào đầu cá đâu nhé!"
Thư ký Trầm gật đầu nhận việc.


Tin tức nhanh chóng được lan truyền, bên hồ có mấy người gan lớn nhảy xuống và các dị năng giả cũng bắt đầu hành động.
Đến bây giờ Ôn Lỗi Lỗi mới tới. Thân thể Đồng Phong đã không có đáng lo nhưng vẫn còn cần quan sát thêm. Vậy nên Ôn Lỗi Lỗi sẽ tạm thời dẫn đội đến đây.


Quá trình vớt cá không phức tạp, đơn giản là cử mấy người bơi đến, dùng móc sắt cùng dây thừng kéo chúng vào bờ. Chỉ có điều là cá quá nặng, hơn nữa xe cũng không thể lái đến bên hồ này nên hơi phiền phức.
Đồ ăn đang ở trước mắt nên ai nấy đều cố gắng mang nó về.


Mao Tuấn Ba nghe thư ký Trầm dặn đi dặn lại rằng không được đụng vào đầu cá nên đem lòng sinh nghi, muốn tìm xem có gì kỳ lạ không.


Thấy xung quanh không ai để ý đến mình, Mao Tuấn ba len lén kéo một đồng bạn, "Có lần cậu đánh ch.ết một con chuột biến dị phải không? Rồi cậu có thấy trong đầu nó có vật gì kỳ kỳ lạ không?"
"Lúc đó thì ai mà thèm để ý đến xác của nó cơ chứ!!?"


Số lượng thú biến dị không nhiều nhưng bù lại tốc độ của chúng rất nhanh, hơn nữa, dù chúng có ch.ết thì cũng phải làm con người ghê tởm một phen.


Đại đa số thú biến dị đánh không lại sẽ bỏ chạy. Từ trước đến nay có rất ít dị thú đột biến bị giếŧ trong khu an toàn, vây nên số liệu nghiên cứu rất ít ỏi, ngoại trừ các nhà nghiên cứu thì không ai thèm chú ý tới phương diện này.
Tròng mắt Mao Tuấn Ba đảo điên liên tục.


Trong óc zombie có tinh hạch, nói không chừng trong óc thú biến dị cũng có?
Hoàng Kinh Giản kia có thể mạnh đến vậy nhất định là nhờ phát hiện ra bí mật từ thú biến dị!!
Hơn nữa, hắn ta rất để tâm đến mấy cái đầu cá ấy ——


Mao Tuấn Ba kéo người bạn đó ra một góc khuất: "Nói không chừng trong óc mấy con cá trê kia có tinh hạch đấy, chờ con nhỏ nhất kia được kéo lên bờ thì thử dùng dị năng xem có phát hiện ra không, nếu có thì lấy nó ra.


Sở dĩ Mao Tuấn Ba chọn người bạn này là bởi có dị năng xuyên sinh vật lấy đồ, căn bản rất vô dụng trong chiến đấu. Thường ngày người này gần như là ở ẩn trong khu an toàn, bởi có tham gia chiến đấu thì cũng có giúp được gì đâu. Mãi cho đến khi Đồng Tư biết được dị năng này liền chiêu người về dưới trướng của mình. Từ đó đến nay, người này nghe theo lời Đồng Tư mà đi trộm tinh hạch của những tiểu đội khác một cách thần không biết quỷ không hay.


Nghe Mao Tuấn Ba nói vậy, người ấy đáp ứng luôn: "Không thành vấn đề, cứ để tôi lo."
Cá vừa to vừa nặng, cho dù có dị năng giả tham gia trục vớt thì tiến độ cũng không nhanh nổi, mãi đến khi trời sắp tối thì mới kéo hết bờ lên được.
Sau đó sẽ chia người thành nhóm nhỏ để xử lý cho nhanh.


Thời tới! ! !
Người kia xung phong nhận xử lý con cá nhỏ nhất kia.
Mao Tuấn Ba giả bộ nhiệt tình lại gần giúp đỡ.
Đến lúc này mọi người tràn đầy mệt mỏi thì Mao Tuấn Ba hô lớn: "Cuối cùng cũng kéo được hết lên rồi!"
Xung quanh cũng có tiếng reo hò: "Đúng vậy, thật quá phí thời gian."


"Có điều, đây là lần đầu tiên tôi làm cu li mà tự nguyện vậy đấy !!!"
"Đương nhiên rồi, nghĩ đến mấy con cá này sẽ là đồ ăn dự trữ cho chúng ta trong mấy ngày tới thì mệt sao được."
Mọi người xôn xao trò chuyện, không khí hồi hởi đến lạ.


Một thanh niên đầu trọc thừa dịp không có ai chú ý đến chỗ này liền chạy đến chỗ con cá cá nhỏ nhất kiểm tra. Quả nhiên, thật sự có thứ gì cưng cứng trong đó. Lấy ra thì thấy trong tay là một viên bảo thạch màu lam phát sáng.
Tinh hạch của zombie không thể phát sáng như thế này.


Tinh hạch tỏa ra ánh sáng màu lam nhạt, thu hút sự chú ý của một người gần đó: "Thứ gì sáng lên thế?"
Thanh niên đầu trọc liền giấu tinh hạch ra sau lưng: "Không có gì đâu."
"Thật sao?"
"Có thể là do ánh sáng mặt trời phản quang vào thôi chứ tôi có thấy gì đâu."


"Ồ, vậy hả? Cũng có khả năng đó đấy."
Thấy quản lý lại gần, người đó cúi gằm mặt bước nhanh sang chỗ khác.






Truyện liên quan