Chương 71: Tức giận

Rất trùng hợp, vị trí bọn Mao Tuấn Ba lao ra gần với chỗ của Tề Hưng Quân.
"Chuyện gì đấy!?" Ngay lập tức, Tề Hưng Quân cho gọi người đến dò hỏi tình hình.
Người được gọi vào hoảng hốt đến mức hoa chân múa tay, cứ kêu rằng có quái vật tấn công vào khu an toàn, còn lại thì chẳng biết gì cả.


Nhưng cũng không lấy làm lạ, bởi ba con quái vật này không biết từ đâu chui ra nên đương nhiên chẳng ai biết được đầu đuôi sự việc.


"Ngài Tề đây cứ yên tâm, ba con quái vật bên ngoài kia không khó đối phó, đã khống chế được rồi. Nhưng có chuyện này lạ lắm, một con quái vật trong số đó cứ liên tục gào thét, có có người nghe ra nó đang kêu "Cứu mạng". Với lại thấy ba con quái vật đó không khó đối phó nên chúng tôi chưa vội giếŧ, chờ các nhà khoa học đến nghiên cứu . . ."


Tề Hưng Quân cau mày.
Phương Trường linh cảm có chuyện gì đó không đúng lắm, cậu lén lút nhìn Lệ Minh Viễn. Nếu như có quái vật tiến vào thì chắc chắn boss đại nhân phải nhận ra chứ? Nhưng . . . nhìn biểu hiện của anh ấy, hình như không phải như vậy!?


Cậu chỉ thấy boss đại nhân vẫn điềm tĩnh khoanh tay, mặt không hề biến sắc dù chỉ là một khắc. Dường như những huyên náo ngoài kia không có một chút liên quan gì đến Lệ Minh Viễn.


"Tôi xin phép ra ngoài một lát." Tề Hưng Quân quyết định tự mình đến hiện trường xem xét tình hình. Ông ta đứng lên, sửa lại cổ áo cho ngay ngắn rồi mới rời đi.
Ông phải tự mình kiếm xem tầng phòng thủ nào bị sai sót mà quái vật lại chạy hẳn vào đây.




Dạo này xui xẻo quá đi mất! Vừa mới đối phó với đàn cá trê, đến giờ lại phải xử lý đến việc quái vật . . .


Nếu sự việc cá trê bị lộ ra là ngẫu nhiên thì sự việc quái vật này tuyệt đối không được tái diễn! Bắt buộc phải giải quyết triệt để hậu hoạn, một khi để sự việc đồn xa thì chắc chắn nơi đây sẽ xảy ra nội loạn đẫm máu thật sự.


Về công về tư mà nói, thật sự Tề Hưng Quân không hy vọng mình sẽ phải lãnh đạo một khu an toàn hỗn loạn đến điên dại như thế.
Ông ta bước ra cửa nhưng vẫn không quên giữ thái độ chiêu cầu hiền tài: "Ngài Hoàng tiên sinh có đi cùng tôi không?"
Lệ Minh Viễn nhíu mày.


Bấy lâu nay tiếp xúc, phần nào Tề Hưng Quân cũng hiểu được tính cách của Hoàng Kinh Giản, cũng không hỏi thêm nữa, ông ta quay đầu nhìn Phương Trường: "Còn Phương tiên sinh thì sao?"
Nghe ông ta hỏi vậy, đột nhiên lòng hiếu kỳ của Phương Trường trỗi dậy.


Đương nhiên cậu rõ ràng tận thế thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Nhưng quái vật biết kêu "Cứu mạng" thì là lần đầu cậu có cơ hội chứng kiến đấy.
Nồi nào úp vung nấy, người xem của Phương Trường cũng hối hả giục cậu đi hóng chuyện.


Chớp cơ hội, Phương Trường nhanh nhảu: "Tôi đi, không biết đến cùng là có chuyện gì nhỉ!?"
Phương Trường vừa cùng Tề Hưng Quân bước chân ra cửa đã cảm nhận được một ánh mắt sắc đến gai người phía sau, ngoảnh lại đã thấy Lệ Minh Viễn tà tà tiến tới.
Phương Trường: ?
Tề Hưng Quân: ". . .


Rất nhanh sau đó, ba người đã đến hiện trường sự việc.
Lúc này tình hình đã được khống chế chu toàn.


Đương nhiên rồi, khu này toàn những người ɭϊếʍƈ máu trên đầu lưỡi đao mà sống, ngày thường chém zombie như xắt rau nên đối phó với những tình huống đột ngột thế này cũng chẳng là gì.


Tất cả vây thành vòng tròn lớn, quá đông nên ngay chính Phương Trường cũng chẳng thấy rõ tình huống bên trong thế nào.
Uy quyền của Tề Hưng Quân khá được trọng vọng, thấy ông ta đến, mọi người cùng đồng thanh chào rồi rẽ ra một đường cho ông ta đi.


Phương Trường cáo mượn oai hùm đi cùng Tề Hưng Quân vào trong.
Cuối cùng cậu cũng thấy được thứ bên trong vòng người.
Chính giữa có tầm bảy, tám dị năng giả đang khống chế cái đống đen đen trước mặt.


Dưới ánh trăng bàng bạc, Phương Trường vừa nhìn đã ngờ ngợ ra ngoại hình thứ quái vật, thật sự chúng rất giống với đàn cá trê hung hãn kia.


Cũng không thể nói rõ đây là sinh vật gì, chỉ thấy thân nó là người, còn phần trên là cái đầu cá trê to bự, luôn miệng phát ra những tiếng kêu the thé đến rợn người
Tiếng kêu của một trong số đó dễ nghe dễ hiểu nhất: "Cứu mạng!"


Âm thanh quái dị ấy như tiếng ma sát của túi nilon, khó chịu vô cùng.
Phương Trường nhớ đến lời kể của người ban nãy, liền tĩnh tâm nghe kỹ, quả nhiên nghe được hai chữ "Cứu mạng."
Quái vật xông vào khu an toàn kêu cứu với nhân loại?
Không thể hiểu nổi.


Hơn nữa, nhìn sơ qua thì ba con quái vật này yếu đến mức không có năng lực chống trả, sao có thể vượt qua tuyến phòng thủ nghiêm ngặt của khu an toàn?
Ban đầu, thấy hình dạng dữ tợn của chúng, những dị năng giả rất căng thẳng nhưng sau dần cũng thả lỏng, bởi chúng yếu quá, chạy cũng không thoát nổi.


Phương Trường nhìn chằm chằm ba con quái vật, cứ cảm thấy cứ có gì đó quen quen.
Trên đạn mạc, không hiểu sao lại bắt đầu có bão khen thưởng.
【 Hệ thống thông báo: người xem "Vân Hạ sơn lão tổ" khen thưởng "Cờ luyện hồn". 】


【 Hệ thống thông báo: người xem "Vân Hạ sơn lão tổ" khen thưởng "Dầu luyện thi". 】
【 Hệ thống thông báo: người xem "Vân Hạ sơn lão tổ" khen thưởng "Nhuyễn muội tiền*9999999". 】
【 Hệ thống thông báo: người xem "Vân Hạ sơn lão tổ" khen thưởng "Nhuyễn muội tiền*9999999". 】


【 Hệ thống thông báo: người xem "Vân Hạ sơn lão tổ" khen thưởng "Hồn dẫn". 】
【 Hệ thống thông báo: người xem "Vân Hạ sơn lão tổ" khen thưởng "Thực tâm thảo*1000". 】


Trên đạn mạc, thỉnh thoảng có phú ông phú bà khen thưởng lớn cũng là chuyện bình thường, nhưng hiếm có người thưởng vừa lớn vừa nhiều như vậy lắm. Vị "Vân Hạ sơn lão tổ" này quả thực chính là con hắc mã mới nổi, thành công thu hút sự chú ý của tất cả người xem cũng như streamer là Phương Trường.


【 Nhóc con, lão tổ ta không nhiều lời, ta chỉ cần nhìn mấy người đang nằm trên đất kia thôi. Bất kể có dùng cách nào, nhóc lại gần lấy cho ta một ống máu của chúng, không lấy được cũng không sao. Cảm ơn. 】
Phương Trường giật mình kinh hãi: "Chúng là con người sao?"


Vị lão tổ nứt đố đổ vách kia quả thật rất ít lời, không hề thấy đâu nữa.
【 Người... Người? Là người sao! ! !? Quần chúng ăn dưa đến từ thế giới tương lai run lẩy bẩy. 】


【 Khu an toàn này có viện nghiên cứu phải không? Có lẽ nào . . . sợ rằng bên trong đang làm thứ thí nghiệm man rợ nào đó, rồi sơ suất để "chuột bạch" chạy ra ngoài! !?】
【 Thí nghiệm trên cơ thể người! Nhất định là như vậy! ! 】


Cũng có người đến từ thế giới tu chân nghi ngờ vị Vân Hạ sơn lão tổ kia.
【 Tu ma sao? Chẳng phải loại tử tế gì cho cam. Chắc chắn ông ta phải có âm mưu gì đó. Streamer, cậu đừng manh động.】
Chưa đợi vị lão tổ kia xuất đầu lộ diện thì đã có nhiều người bất mãn lên tiếng.


【 Tu ma thì sao? Ngươi kỳ thị tu ma àà? Tu ma hao cơm tốn nước nhà ngươi hay sao mà phải dãy nảy lên thế? Kỳ thị đạo tu, đã báo cáo. 】
【 Đã báo cáo. 】
【 + 】
【 + 】
【 +10016】


Phương Trường đọc bình luận mà sững sờ, chẳng ngờ phòng livestream của mình đã liên thông được với nhiều thế giới như vậy.
Rất may, cuối cùng người xem vì nền hòa bình thế giới cũng đã xuất hiện, đem theo một bài phổ cập khoa học cứu vãn tình hình, trở về chủ đề chính.


【 Mọi người nhìn kỹ ba con quái vật kia xem, hình như không phải tu luyện chính thống thống mà là bị yêu ma đồng hóa.】
Bảo bảo Phương Trường dễ thương đáng yêu biết vuốt mông ngựa của mọi người lập tức login: "Ơ, tôi tưởng đây là bán yêu? Mọi người giải thích cho tôi đi"


【 Bán yêu là kết quả của nhân loại song tu với yêu tinh, và con người bị đồng hóa còn thấp kém hơn so với yêu tinh rất nhiều. Cách đồng hóa thì nhiều lắm, nhưng phổ biến nhất là bị quỷ rút máu thay mạch. Có điều, phương pháp này đã bị thất truyền từ lâu lắm rồi. Kể cả có bị thất truyền thì cũng rất khó để thực hiện.】


【 Đúng đấy, linh khí của máu quỷ quá cường hãn, người bình thường căn bản không chịu nổi, rất nhiều trường hợp mới được nửa quá trình đã ch.ết. 】
【 Tôi cũng chỉ vừa nghe nói qua, ngày hôm nay mới được thấy tận mắt đấy.】


【 Hệ thống thông báo: người xem "Đấm ch.ết mấy thằng tự kiêu" khen thưởng "Nhuyễn muội tiền*223". 】
Vẻ mặt Phương Trường tràn đầy nghi vấn: "Mọi người nói rằng. . .Quỷ có thể đồng hóa nhân loại? Trong khu an toàn này đang có quỷ luyện hóa người sao?"


Thảo luận đôi chút, Tề Hưng Quân ra lệnh cho người bên cạnh xử lý chu toàn, sau đó còn muốn tự mình tr.a hỏi sự tình xem ba con quái vật này từ đâu chui ra.
Người của viện nghiên cứu vẫn rất bình tĩnh, cứ khoan thai mà tới nhưng được cái xử lý sự việc đâu ra đấy, không một động tác thừa.


Có mấy nhà khoa học lạ mặt vừa tới nơi đã rút luôn dụng cụ chuyên dụng ra, dưới hàng trăm cặp mắt, họ thản nhiên trói ba con quái vật lên xe, đưa về viện nghiên cứu.
Xe đến nhanh, mà đi cũng nhanh.
Mắt thấy không còn gì để hóng nữa, mọi người nhanh chóng tản đi.


Chỉ còn Phương Trường cùng người xem trên đạn mạc vẫn thảo luận không ngớt.
Bỗng nhiên bị thồn một đống kiến thức mới. . .
Tuy người bị đồng hóa thấp kém nhưng vẫn có chỗ tốt: Bọn họ là khắc tinh của Cổ trùng.
Bởi vì nguyên nhân này mà rất nhiều đạo sĩ tu ma muốn có được họ.


Nhưng mấy bình luận trước cũng từng nhắc, quá trình đồng hóa vô cùng phức tạp, hơn nữa, tỷ lệ tử vong cũng rất cao, nên dù có giàu đến mấy, vung tiền nhiều đến mấy cũng chẳng có được, chỉ có thể tùy duyên.


Rất nhiều người còn chưa từng được nhìn thấy trường hợp đồng hóa thành công, hôm nay mới có cơ hội.
Hôm nay coi như đôi bên đều có lợi, cả Phương Trường lẫn người xem đều được phổ cập khoa học.


Đã vậy, hôm nay không chỉ có một mà tận ba sản phẩm đồng hóa thành công! ! ! Thật sự quá may mắn, thiên châu dị bảo cũng không quý bằng họ đâu.
Bảo sao hội tu ma trên đạn mạc lại phấn khích đến vậy.


Đọc bình luận thêm chút nữa, Phương Trường thấy mọi người xung quanh đã tản ra kha khá, liền len lén thả thần thức ra thăm dò tình hình.


Chẳng ngờ, lần này thật sự có thêm thu hoạch ngoài ý muốn. Nhờ thần thức, Phương Trường thấy được trước mặt ba con quái vật kia có một thứ gì đó như dòng nước đang vọt tới.
Phương Trường quay đầu, đang định hỏi ý kiến boss đại nhân thì sững người, câu hỏi sắp phun ra cũng nuốt lại.


Vừa nghiêng đầu, Phương Trường đã cảm nhận được một luồng sát khí tỏa ra khắp phía.
Boss đại nhân đứng ở đó, vẻ mặt khổ đại cừu thâm nhíu mày.
Dù quen hay không quen, liếc mắt cũng biết boss đại nhân đang cực kỳ khó chịu—— Rất! Khó! ! Chịu! ! !


"Anh sao vậy?" Thấy Lệ Minh Viễn đang rất khó chịu, Phương Trường buột miệng hỏi thăm.
Lệ Minh Viễn vẫn diễn rất tròn vai Hoàng Kinh Giản, hắn điều chỉnh về nét mặt bình thản như lúc ban đầu, có vẻ cũng đang định nói gì đó với Phương Trường nhưng cuối cùng chỉ thốt ra câu: "Không sao."


Phương Trường lại gần, chỉ chỉ cho Lệ Minh Viễn cái vết tích mà thần thức phát hiện: "Bên kia có phản ứng với linh khí."
Lệ Minh Viễn chỉ "Ừ" một tiếng.
Sau đó hai người cùng thuận theo linh khí tìm đường, cuối cùng tìm đến một mảnh sân.


Sân này thiết kế vuông vức, lúc này cửa viện vẫn mở nhưng bên trong chẳng hề có bóng người nào.
Phương Trường lần theo lạch nước, tìm tới một căn phòng, đẩy cửa bước vào.
Vừa bước vào cửa đã thấy mấy viên tinh hạch xanh le lói nát vụn, vứt ngổn ngang khắp sàn.


Bảo sao lúc nãy cậu thấy ba con quái vật kia cứ quen quen, hóa ra đây là sự thật: "Đây hẳn là một phương pháp đồng hóa khác, dùng tinh hạch . . . "
【 Trực tiếp hấp thu tinh hạch cơ đấy. Thú vị! 】


【 Con cá trê kia là quái biến dị, yêu lực không hề nhỏ. Mấy người này trực tiếp hấp thụ mà chưa ch.ết à? Nhân tài đấy! ! ! 】
【 Coi như yêu lực không mạnh, nhưng chẳng mấy ai chịu nổi đâu, trừ khi mấy người kia có thể chất cao hơn người thường. 】


【 Mà đáng lý ra cục tinh hạch này phải thuộc về vị Hoàng đại năng kia chứ? Sao lại đến tay mấy người này rồi!? 】
【 Đám người kia lấy trộm chứ sao. 】
Hấp thu trực tiếp tinh hạch mà vẫn còn thở, chứng tỏ mấy người kia là dị năng giả.
Có điều, sự việc này rất kỳ lạ.


Phương Trương không tin sẽ tồn tại người có thể giở thủ đoạn trộm cắp ngay dưới mí mắt của boss đại nhân, cho nên khi những người này đến trộm, khẳng định anh ấy cũng biết chuyện.
Biết nhưng vẫn bỏ mặc. . .
Chẳng lẽ . . . boss đại nhân muốn tạo ra thứ người "hỗn huyết" đồng hóa này sao?


Phương Trường thực sự không hiểu nổi.
Thứ boss đại nhân tu luyện là công đức, không lạy Phật, không bái Bồ Tát nên có thể sát sinh.


Phương Trường thật sự không tin boss đại nhân là loại người đổ dầu vào lửa, canh thiên thời – địa lợi – nhân hòa để luyện ra thứ "hỗn huyết" đồng hóa như vậy, chắc chắn có uẩn khúc gì đó.
Nhưng mục đích của boss đại nhân là gì?


Phương Trường ngẩng đầu nhìn Lệ MInh Viễn, đột nhiên cậu giật nảy mình.
Cậu chưa bao giờ thấy bộ dạng này của boss đại nhân . . .
Anh ấy đang rất tức giận! Lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp ch.ết ruồi luôn! ! !
Cũng không biết vì sao, nhưng chỉ có thể thấy Lệ Minh Viễn đang rất tức giận.


Từ khi biết nhau đến nay, đây là lần đầu tiên Phương Trường chứng kiến được Lệ Minh Viễn tức giận đến thất thố như vậy, nào đâu còn vẻ bình thản như mọi khi nữa.  






Truyện liên quan