Phong Sát

Chương 1: Mở đầu

Một cái ngục ẩm ướt bốc lên mùi đất ẩm mốc. Nam thiếu bị 5 cái xích lớn thiết kế mạng nhện làm từ vật liệu đặc biệt quấn lấy khuôn đúc thân thể hắn cũng làm từ vật liệu đặc biệt.
Tội phạm hàng đầu thế giới, nguy hiểm bậc nhất, xong cũng khiến người ta tò mò nhất.


Hắn có năng lực đặc biệt!
Nhà tù này chính là thiết kế dành riêng cho mình hắn.
Không có người, toàn bộ là máy móc cai quản.
3 tuổi, mất đi gia đình, bạn bè , người thân.
7 tuổi , cô nhi viện của hắn bị khủng bố!
10 tuổi, lang thang đầu đường xó chợ, theo đám trẻ lang thang cướp giật...


12 tuổi bị công an tóm...
15 tuổi, hắn được người ta bảo lãnh xin về nuôi dạy, nhưng cũng trong năm đó, người bảo lãnh vì tai nạn mà qua đời.
Lúc người kia qua đời cũng là lúc hắn nhận ra mình có 1 loại năng lực đặc biệt :Phá hoại !!!


Cũng là lần đầu tiên hắn giết người ! Chỉ vì gã kia đánh chết con chó, cũng là người bạn cuối cùng của hắn.
16 tuổi trở thành 1 sát thủ, gia nhập tổ chức.
17 tuổi sát thủ thành danh ,danh hiệu Lãnh Phong khiến nhiều người e sợ, lại còn là 1 tay khủng bố kinh hoàng .
18 tuổi đã giết tới 9999 người.


Mà sinh nhật tuổi thứ 19...hắn bị đồng bọn phản bội, vừa cướp công, vừa thay tổ chức tự trừ khử đi thành phần nguy hiểm khó khống chế...
Cũng vì vậy mà hắn bị tóm lần nữa...
Chỉ là cuộc sống tẻ nhạt này sợ rằng lại sắp kết thúc rồi...


Hắn rõ hơn ai hết, chỉ sợ rằng mình không qua nổi lần sinh nhật thứ 20 này nữa rồi !
20 tuổi, cũng là dấu chấm hết cho sinh mệnh của hắn.
Sử dụng năng lực đặc biệt đã là trái ý trời, vậy mà hắn còn dùng nó nhiều như vậy, cũng đã đốt hết sinh mệnh của mình rồi.
12 tháng 6... Huyết Nguyệt !




Cũng không phải là hiện tượng quá mới lạ gì, nhưng lần này ánh trăng đỏ hơn, đẫm sắc máu, cũng tròn vành vạnh , mang theo huyết khí khác thường.
Tiếng súng đạn vang trời, tiếng nổ rầm rầm vang lên không ngừng.
Hắn vẫn điềm nhiên như không.


Chỉ còn sống được mấy tiếng trước nửa đêm, hắn cũng không vui vẻ gì.
Tiếng chân rầm rầm vang , cánh cửa làm từ hàng tấn vật liệu nổ tung, rung lên một hồi.
Một đám người với những vũ khí nóng quen thuộc, trang bị kĩ càng phá xích cho hắn.


Cơ mà, so với bên ngoài , những sợi xích này lại bền chắc vô cùng, khó lòng phá vỡ.
Tiếng súng đạn lại 1 lần nữa vang dội, có lẽ chính phủ phản công rồi.
- Đi đi....
Hắn không chút sức sống, nói lên 1 câu.
Đám người hơi khựng lại, bọn họ cũng ngừng việc phá xích lại.
Rút quân !!!


Quân của chính phủ tràn vào,kiểm tra lại hệ thống xích.
Một tên lính nhìn qua hắn, có phần khinh bỉ.
- Tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ có vậy !
Lãnh Phong âm thầm, khóe miệng nhếch lên.
- 5.....4.......3.........2............1............Trò chơi..... kết thúc !!!


Hệ thống xích đột nhiên bị kéo căng ra, dần dần đứt gãy từng đoạn khiến đám người hoảng hốt.
Vết nứt trên người hắn cũng xuất hiện....
- Nở Hoa !!!
Bùm !!!!
Một trận động đất nhẹ, rung chuyển thành phố gần đó.
Nhà tu kia tan tác không còn lại gì.


Hắn nằm đó, trên người chẳng chịt nứt vỡ, nhìn ánh trăng máu đỏ rực rỡ...
- Mẹ...mọi người...con đến với mọi người đây !!!
Giọt nước mắt cuối cùng lăn trên bờ mi rạn vỡ. Cơ thể hắn từ từ hóa thành tro bụi.
...


Lệnh truy nã Lãnh Phong lại được phát đi trên toàn thế giới, nhưng tuyệt nhiên không có một chút tin tức gì của hắn.
Có những kẻ sẽ mãi sống trong sợ hãi !
...
Ánh chớp giật đùng đùng kèm theo những tia lôi điện rạch ngang trời.
Cơn mưa nặng hạt như thác đổ.
Phong Lôi Vũ !!!


Những hạt mưa như hóa thành kiếm từ trên trời phi xuống kèm theo lôi điện giáng trần.
Đám người truy đuổi bị đánh thành tro.
Đứa nhỏ tròn mắt nhìn mẹ nó ướt đầm, trên vai còn có máu rỉ ra không ngừng.
Hắn cứng đờ người...
Giống...quá giống đi....


Người nữ nhân này với mẹ giống nhau như đúc.
Nàng cúi đầu xuống nhìn đứa trẻ tròn mắt nhìn mình thì khẽ cười, ôm nó vào ngực ấm áp, sợ rằng đứa nhỏ sẽ bị dính mưa.
Vừa mới sinh ,lại bị tập kích khiến nàng đuối sức.


Nhưng nhìn đứa trẻ trong lòng vẫn luôn nhìn nàng, bây giờ nàng không thể ngã xuống.
Một chút linh lực bảo vệ lấy đứa nhỏ để nó không dính mưa, nàng tiếp tục băng qua rừng trúc.
Bàn tay yếu ớt đến vô lực, quơ liều lắm mới chạm được vào người nàng.
Hắn khóc...
" Mẹ !!!"


Hắn muốn giúp mẹ nhưng không thể, đến tiếng nói còn không thể phát ra, chỉ có thể mấp máy môi.
Nhìn vết thương trên vai không ngừng rỉ máu khiến hắn càng đau xót.
Hắn thϊế͙p͙ đi không kiểm soát, có lẽ vì cơ thể trẻ nhỏ...


Lờ mờ tỉnh dậy có thể thấy được 2 người giống nhau như đúc, nhưng mẹ bị thương được " người kia " chữa trị .
2 người tiến lại gần chiếc nôi chứa hắn.
- Hồng Nguyệt, chị điên rồi sao, làm sao lại muốn quay lại đó nữa ?
Nàng lắc đầu.


- Nhưng đó là cơ nghệp mà tổ tông để lại, không thể hủy hoại trong tay chị được !!!
- Điên rồi !!!
- Chị điên rồi... nên mới nhờ em chăm sóc nó...
Nàng khẽ nhìn bảo bối của mình, ánh mắt ngập tràn thương yêu.
- Muốn chăm thù tự chị đi mà chăm, em không chăm !!!
- Hồng Ảnh .... Chị xin em đó...


- Chị......!!!!
Nàng hay làm nũng chị, nhưng Hồng Nguyệt không một câu khó khăn, luôn để cho nàng theo ý muốn nhưng bây giờ ngược lại, nhìn chị quỳ dưới chân mình, Hồng Ảnh không khỏi bất lực.
Nàng đồng ý, gật đầu liên tục vừa đỡ Hồng Nguyệt đứng lên.
- Em có điều kiện !
- Ừm...


- Đến 18 tuổi, em nhất định sẽ để nó đi tìm chị, khi đó chị cũng phải nhất định có khả năng bảo vệ nó, bảo vệ mình, chuyện này không được xảy ra lần nào nữa, còn bị thương nữa sẽ không cứu chị đâu !!!
- Được, hứa với em !!!
Thân ảnh Hồng Nguyệt biến mất trong mưa.


Hồng Ảnh nhìn cơn mưa nặng hạt, lại nhìn đứa nhỏ mà đau xót.
Hồng Nguyệt nhìn Hồng Ảnh tiến vào trong , trong lòng nàng cũng nổi lên xót xa, nhưng nàng phải rời đi, nếu không sẽ gây nguy hiểm cho cả 2 mất.
- Bảo bối, chờ mẹ !!!
Nàng rời đi...