Phong Sát

Chương 10:

Một thân thể thành thục , quyến rũ hơn, bộ ngực đẫy đà, mê hoặc hơn....
Cơ mà...hắn cũng khó ngủ hơn.
Vừa mới gặp 1 ngày, tuy nàng đồng ý làm nữ nhân của hắn, chẳng lẽ cứ vậy đè người ta ra sao ?


Lớp áo ngủ mỏng manh sao che đi được cảnh xuân sắc, nơi động huyệt thần bí ẩn hiện sau lớp vải.
Nõn nà, không 1 cọng lông tơ.
Bạch Tuyết không hề cố kị, như phu thê bình thường mà ôm lấy hắn ngủ ngon lành.
Lãnh Phong vò đầu bứt tai.
Nhìn mà thèm mà ăn cũng không được !


Bạch Tuyết cựa mình, áp càng sát vào hắn, mùi hương xác thịt cứ vậy phả vào mũi.
Long trụ không thể kiềm chế nổi mà cọ cọ vào bụng nàng. Cũng may mà nàng vẫn ngủ.
Nhưng mà hắn ngủ từ lúc nào cũng không hay...
...
Lãnh Phong trừng mắt tỉnh dậy, long trụ như đạn nổ thần công bắn ra xối xả.


Cảm giác mọi áp bách được hóa giải thật thỏa mãn.
Cơ mà, nhìn xuống là Bạch Tuyết đang ngậm lấy long trụ, hơi nhíu mày khó chịu, sau mới dãn ra phần nào.
- Bạch Tuyết,... nàng....
Bạch Tuyết ra dấu im lặng, chiếc lưỡi điêu luyện vắt sạch long trụ.
Vệ sinh sạch sẽ, Bạch Tuyết mới khẽ cười.


- Không nghĩ lại làm chàng thức giấc rồi...làm sao lại nhìn thϊế͙p͙ như vậy ?
- Nàng....nàng đâu...nhất thiết phải làm như vậy?
Bạch Tuyết cười duyên, tiếp lời...
-Nếu đã là phu thê thì thϊế͙p͙ sẽ giúp chàng, ai bảo chàng nhát gan như vậy ? Làm sao cứ giữ trong người....Nếu muốn thϊế͙p͙ thì cứ nói ra....


Hắn không biết nói sao với nàng.
Hắn không muốn lợi dụng nàng để chỉ thỏa mãn nhu cầu của mình...
Lãnh Phong đẩy Bạch Tuyết nằm xuống, thân thể trắng nõn của nàng phô diễn trước mắt.
- Ta nhất định khiến nàng yêu ta, hối hận cũng không kịp !!!




Hắn đối diện, nhìn thẳng vào mắt nàng, khẳng định chắc nịch!
- Vậy cũng phải xem biểu hiện của chàng rồi !
Bạch Tuyết lật ngược tình thế, nhìn long trụ chỉ thiên, khẽ vuốt ve nó mấy cái rồi bất ngờ để nó xông phá động huyệt.
- Ưm....
Lãnh Phong bất ngờ. Bạch Tuyết luôn khiến hắn bất ngờ.


- Đồ ngốc, sẽ rất đau đấy !
Hắn ôm lấy nàng.
Bạch Tuyết khóe mắt trào lệ,quả thật rất đau ah...Nhìn nàng như vậy lại khiến hắn thấy xót xa...
- Thành ý của thϊế͙p͙ đủ chưa.....
Bạch Tuyết cố mỉm cười.
- Đủ...đủ...vốn nàng đồng ý đã đủ rồi....


Máu đào chảy xuống, hắn giữ nàng ngồi yên 1 chút, chỉ sợ nàng lại loạn động.
- Sao giữ thϊế͙p͙ chặt như vậy, thϊế͙p͙ đâu có chết được đâu ...
- Không được nói linh tinh ! Nàng ngoan ngoãn ngồi im cho ta...
Lãnh Phong quát lớn.
Bạch Tuyết bật cười khúc khích.


- Có lẽ thϊế͙p͙ hiểu làm sao Tử Điệp yêu chàng vậy rồi....
Bạch Tuyết hơi nhúc nhích liền bị hắn giữ yên.
~ Nha...phu quân, thϊế͙p͙ đau....
Bạch Tuyết khẽ nói, Lãnh Phong nơi lỏng vòng tay, lo lắng cho nàng.
- Nàng đau ta cũng đau lắm chứ....
Bạch Tuyết khẽ cười, nhu hòa.


Bàn tay ma quỷ của hắn nhào nặn gò bông đào săn chắc của nàng đủ hình dạng.
ɖâʍ thủy trong nàng tiết ra nhiều hơn, dần bôi trơn long trụ.
Bạch Tuyết cúi xuống hôn lấy môi hắn.
- Yêu thϊế͙p͙ đi...
Lãnh Phong nhìn nàng như chỉ sợ xảy ra chuyện gì, chậm rãi nhấp vào ra đều đặn.


Khoái cảm dần thay thế nỗi đau thất thân.
~ Nha....phu quân...mạnh chút đi chàng...thϊế͙p͙ không sao....ưm...yêu...yêu chàng.....hừ...ưm.....
Bạch Tuyết khẽ rên rỉ.
Nàng cũng dần dần phối hợp, 2 người cuốn lấy, như hòa nhập thành 1 thể.
Hắn như cảm nhận được từng thớ thịt bên trong nàng bóp chặt long trụ.


Tiếng ra thịt chạm nhau đều đều " Phạch phạch " vang lên đều đặn.
- Phu quân...thế nào.....
Bạch Tuyết trêu chọc.
- Hừ....hừm....nàng....đúng là yêu nghiệt !!!
Lãnh Phong tổng lực tăng tốc. Bạch Tuyết cũng hết mình hưởng ứng, cả người giật giật, động huyệt co chặt hơn khi nào hết.


Lãnh Phong cũng dùng lực, đẩy long trụ vào tận tử cung nàng, âm dương tinh binh 2 người phóng xuất, hòa trộn vào nhau.
Bạch Tuyết ôm lấy hắn.
- Phu quân...chàng...thật tuyệt ...
Nàng thở dốc, có chút ngọt ngào.
Hắn chỉnh lại mái tóc dài xõa ra của nàng ngay ngắn, hôn lên trán nàng.


- Cấm nàng ngồi dậy, chỉ được nằm yên trên giường nghỉ ngơi!
- Tuân lệnh phu quân !!!
Nàng nhìn hắn mà cười.
Lãnh Phong mang tới cảm giác ấm áp, yên bình, nàng cũng rất yêu thích sự ôn nhu chiều chuộng của hắn.


Lãnh Phong ra ngoài, lần nữa quay lại với bao nhiêu thức ăn thơm ngon.Lại đợi nàng ăn hết chúng rồi nằm xuống nghỉ ngơi mới thôi.
Chờ Lãnh Phong đóng lại cửa phòng, Bạch Tuyết mỉm cười,đúng là đôi khi biểu hiện trên mặt hắn rất không đồng nhất ah, nhất là đối với nữ nhân các nàng.


Có một người như hắn, quả thực rất khó.
Bạch Tuyết mỉm cười, nàng cũng bắt đầu ngủ.
Lãnh Phong mượn được bộ giáp của Bạch Tuyết, chỉ mới đeo giáp chân vào đã khiến hắn như trời trồng, không lết nổi 1 chút .
Hắn dùng cả linh khí, miễn cưỡng cả ngày có thể đi chậm từng bước.


Lục trưởng lão đi mấy ngày liên tục mới về 1 lần, đôi khi là đến mấy tuần, 1 tháng...
Việc rèn luyện đa phần vẫn là Bạch Tuyết chỉ cho hắn.
Sau 3 tháng, hắn miễn cưỡng mặc được cả bộ mà đứng...và cũng chỉ có thể là đứng.
Bạch Tuyết gỡ giáp xuống cho Lãnh Phong.


- Phu quân, chàng trước hết cứ đeo 4 cái hộ giáp đó đã,nhưng chàng phải vận động được như bình thường, phản xạ cũng vậy mà không cần dùng linh lực...


Lãnh Phong gật đầu. Nói thì dễ hơn làm, chỉ việc đứng tấn thôi đã đủ mệt mỏi chưa cần đến vận động và phản xạ bình thường hay chiến đấu.
Dù đã quen phần nào, nhưng việc đeo tạ vào tay chân nào có dễ chịu.


Nhưng có lẽ nó lại có thứ thích hợp cho hắn dùng : Kĩ thuật thở và Bát Môn Độn Giáp
Các phương pháp hô hấp cụ thể khác hẳn bình thường và tập trung, làm tăng dung lượng phổi của người dùng và gia tăng lượng oxy trong máu.


Lượng oxy tăng cường cho phép người sử dụng tăng khả năng thể chất và sự tập trung tinh thần .
Vận dụng thành thục có thể hạn chế được ảnh hưởng của vết thương chí mạng, độc tố trúng phải.


Kĩ thuật thở thì hắn không lo, nhưng mở Bát Môn để luyện Bát Môn Độn Giáp như 1 ván bài mà gần như cầm chắc tỉ lệ thua.
( Tầm giờ là méo có logic hay liên quan y thuật gì ở đây nha)
Nhưng dù vậy, hắn cũng muốn thử. Mặc dù chính chủ viết ra Bát Môn Độn Giáp cũng đã chết vì thất bại.


Mọi thứ đều có giá của nó, sức mạnh cũng vậy, càng mạnh mẽ thì cái giả bỏ ra cũng phải tương xứng.