Chương 37: Lỡ mất cơ hội (Hạ)

Đi tới trước mặt Tuệ Minh, nữ tử đơn chưởng làm lễ, tư thế có vẻ tùy tiện:
- Đại sư, ta muốn tới quý tự dâng hương.
Tuệ Minh đáp lễ, sau đó nói:


- Chắc là nữ thí chủ tới chiêm ngưỡng thần tích Vạn Phật tháp, mời vào. Bất quá thí chủ cần phải đợi trong chùa một lúc, Vạn Phật tháp cần có phương trượng mới có thể mở ra được. Mà tối qua phương trượng làm pháp sự mệt nhọc, đến bây giờ vẫn chưa rời giường.


- Cũng được, ta cũng đang muốn đi dạo một chút.
Thiếu nữ áo vàng gật đầu một cái, sau đó cất bước tiến vào Thiếu Lâm.


Mặc dù thái độ thiếu nữ áo vàng không phải là rất tốt, nhưng Tuệ Minh cũng là hòa thượng tu tập Phật pháp nhiều năm, tự nhiên sẽ không so đo cùng nàng, chỉ cười cười tiếp tục quét sân.


Trước mắt Thiếu Lâm tự thật đúng là không có gì hay đi dạo, bên trong viện trừ tường rào cùng một ít cây cối mới trồng ra, cũng chỉ có khu vực thứ tư nơi xa bên trong là có thể vào xem Phật tháp.
Ngoài ra trai đường, phòng ngủ và miếu nhỏ ban đầu cũng không mở ra cho du khách hương khách.


Nữ tử chậm rãi dạo trong Thiếu Lâm, dần dần đi tới khu vực thứ tư.




Sau khi nhìn thấy Phật tháp, nàng cũng không có đến bên cạnh quan sát, mà là quan sát bốn phía, sau khi phát hiện cũng không ai chú ý mình đột nhiên tăng tốc, chạy nhanh ra phía sau Thiếu Lâm tự, xem ra cũng có chút công phu. Đi tới phía sau, nữ tử nhảy lên một cái, miễn cưỡng bay qua tường rào cao ba thước.


Ra khỏi bức tường này coi như đã rời đi Thiếu Lâm tự, tiếp tục đi ra phía sau chính là mảnh đất trống mà Hoắc Nguyên Chân dự định làm rừng tháp.
Nữ tử lại chạy tới một mạch, rất nhanh đã tới bên bờ Âm Mã hồ.


Nơi này gợn sóng lăn tăn, cảnh sắc rất đẹp, hơn nữa từ nơi này đã có thể nhìn thấy chỗ cao nhất ở hậu sơn.
Nữ tử giảm chậm bước chân, bắt đầu làm ra vẻ đài các đoan trang, từ từ đi tới hậu sơn.


Đi được một đoạn, đột nhiên nữ tử lộ vẻ vui mừng, trên đỉnh hậu sơn quả nhiên có bóng dáng một người.


Tới đỉnh núi sớm như vậy, nhất định là Lý Đại ca mà mình ngày đêm thương nhớ, trong lòng thiếu nữ áo vàng trở nên kích động, lập tức gia tăng cước bộ, nhanh chóng tiến lên đỉnh núi.
-----------


Sáng sớm Hoắc Nguyên Chân tỉnh lại, cảm thấy thần thanh khí sảng, bao nhiêu mỏi mệt đêm qua đã quét sạch.
Trong khi rửa mặt, hắn chợt nhớ ra dường như đêm qua Hệ Thống có nhắc nhở mình chuyện gì, nhưng vì quá mệt mỏi cho nên hắn không thức giấc.
Nghĩ tới đây, Hoắc Nguyên Chân vội vàng tr.a xét.


Thanh âm nhắc nhở cảnh báo của Hệ Thống có thể lưu lại, lúc hắn tr.a xét, chỉ nghe thanh âm Hệ Thống vang lên liên tục:
- Mồng Bày tháng Bảy thưởng thêm một cơ hội quay, có quay ngay tức khắc hay không?
- Còn mười phút nữa kết thúc, có quay ngay tức khắc hay không?


- Đã đến giờ quay, ký chủ không quay, Hệ Thống bắt đầu quay tự động.
- Quay trúng lệnh bài xây dựng lầu chuông, đợt quay mồng Bảy tháng Bảy kết thúc.
Những thanh âm nhắc nhở liên tiếp của Hệ Thống khiến cho Hoắc Nguyên Chân ý thức mình đã phạm một sai lầm lớn.


Thì ra mồng Bảy tháng Bảy được thưởng thêm một lần quay, đáng tiếc mình không biết cho nên đã bỏ lỡ cơ hội.
May nhờ còn có chức năng Hệ Thống tự động quay thưởng, bằng không ít mình đã thiệt thòi không ít.


Mặc dù lệnh bài xây dựng lầu chuông không phải là vật phẩm gì quá tốt, nhưng đây cũng là thứ mà Thiếu Lâm ắt không thể thiếu.
Thiếu Lâm làm khóa sớm khóa tối, bình thường cũng phải gõ chuông, làm pháp sự cũng là như thế, chuông là thứ nhất định phải dùng mỗi ngày.


Trong trí nhớ Hoắc Nguyên Chân, lầu chuông được xem như một trong những biểu tượng của Thiếu Lâm. Tiếng chuông Thiếu Lâm vang lên, dân chúng dưới chân núi nghe thấy cũng có thể biết thời gian.
Chất lượng chuông nhất định phải tốt, đến lúc đó tiếng chuông du dương, Thiếu Lâm cũng có thêm một phần sinh khí.


Cầm lệnh bài xây dựng lầu chuông, Hoắc Nguyên Chân cũng không có sử dụng lập tức, mà là quyết định đi ra hậu sơn.
Dĩ nhiên không phải lại đi trộm thuốc, bây giờ Hoắc Nguyên Chân vẫn chưa có bản lãnh ấy, chẳng qua là hắn tùy tiện đi dạo mà thôi.


Nhưng khi hắn đi tới định hậu sơn, đứng ở nơi cao nhất, đột nhiên nghe thấy phía dưới vang lên thanh âm thở hổn hển, dường như có người nào đó vì quá mệt nên thở hồng hộc.


Hắn cảm thấy nghi hoặc trong lòng bàn cúi đầu nhìn xuống, vừa thấy lập tức giật nảy mình. Phía dưới cách hắn chừng mấy chục trường có một thiếu niên áo quần lam lũ, cầm trong tay một thanh bảo kiếm lóe sáng hàn quang, đang dùng bảo kiếm thay cho nêm leo núi cắm vào khe đá, liều mạng bò lên, nhìn dáng vẻ dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.


Hoắc Nguyên Chân âm thầm lấy làm kỳ, nghĩ thầm thật là loại người gì cũng có, thiếu niên này leo núi với mục đích gì, muốn tập kích Thiếu Lâm tự ư? Nhưng nhìn thế nào cũng không giống, với bộ dáng này đừng nói tập kích, nếu như không ai cứu, phỏng đoán y không thể nào leo nốt được đoạn cuối cùng.


Không phải là kẻ tập kích, chẳng lẽ là người yêu thích leo núi? Nhưng trang bị này cũng quá sơ sài, mặc dù thanh kiếm kia của y cũng tốt, có thể cắm vào trong đá, nhưng dù sao cũng không phải là vật chuyên dùng leo núi.


Nhìn một hồi, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy mình không thể thấy ch.ết mà không cứu, bèn lên tiếng nói:
- A Di Đà Phật, vị thí chủ này, người đang làm gì vậy?


Người kia sợ hết hồn, suýt nữa rớt xuống, sau khi ổn định thân hình ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía trên lại có một hòa thượng, nghĩ thầm chỉ sợ hòa thượng này của Thiếu Lâm tự, vội vàng nói:
- Hòa thượng, mau tìm dây kéo bản thiếu gia lên đi, ắt sẽ có trọng thưởng.


Hoắc Nguyên Chân cười cười:
- Bần tăng nhất định sẽ kéo người lên, nhưng có thể xin thí chủ nói trước thử xem người tới đây làm gì hay không, nếu không ta kéo người lên, người lại muốn hại ta, bần tăng biết phải làm sao?
Thiếu niên đảo mắt vài vòng, sau đó mới nói:


- Ta chỉ là thích leo núi, thích thử thách cực hạn, áo xanh lỗi lạc leo núi cao, ở đây là chuyện mà người trong giang hồ chúng ta theo đuổi, ngươi có hiểu không?
Hoắc Nguyên Chân cười ha hả một tiếng:


- Áo xanh lỗi lạc leo núi cao, hay, nói rất hay, nhưng chỉ cần người có chí ắt chuyện sẽ thành, quãng đường trăm dặm đã đi được chín mươi, thí chủ đà bò xa như vậy, chỉ còn khoảng cách mấy chục trường cuối cùng này không nên để cho thất bại trong gang tấc. Được, bần tăng sẽ ủng hộ tinh thần cho thí chủ hoàn thành thử thách vĩ đại này.


Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát cứ ngồi yên bên cạnh, nghĩ thầm tiểu tử ngươi dám giả vờ ngớ ngẩn để lừa lão nạp ư, còn non lắm...


Hôm nay cũng không biết thế nào, trước khi mặt trời mọc vẫn là trời trong năm ấm, nhưng lúc mặt trời sắp đi ra lại nổi gió lên, mang theo mây đen đầy trời, có thể là chuẩn bị che kín bầu trời, phòng ngừa chuyện tốt của Ngưu Lang Chức Nữ đêm qua bị người phát hiện.


Gió núi thổi qua, thiếu niên đeo kiếm run rẩy trong cuồng phong.
Vốn thể lực y kém cỏi, trên này gió núi lại lớn, rất nhanh đã không còn chịu đựng được nữa.






Truyện liên quan