Quân Hôn: Chọc Lửa Thiêu Thân

Chương 83: Đi đồn cảnh sát

Mọi người khϊế͙p͙ sợ nhìn Tô Khả, như không thể tưởng tượng nổi.
Con ngươi của Tô Khả trở nên phóng đại, nhìn chằm chằm chuỗi vòng ngọc trên đất không chớp mắt.


"Tốt rồi, cô ăn trộm!" Vương Lệ lấy khả năng ‘sét đánh không kịp bưng tai’ mà khom lưng nắm chắc chuỗi vòng ngọc trên tay, sau đó liên tục cười khẩy, ba bước đi hai bước chạy đến mở cửa, rống lớn ra ngoài, "Bắt được ăn trộm rồi, bắt được ăn trộm rồi!"


Lý Lộ liếc mắt nhìn Tô Khả, sau đó lập tức nói với Trương Trí, "Còn không mau che miệng của cô ta!"
Mà Trương Trí sững sờ bên cạnh, sau khi nghe Vương Lệ lớn tiếng gào lên thì khỏi cần Lý Lộ căn dặn liền tiến lên một tay bụm kín Vương Lệ đang gào lên.


Chỉ tiếc là vẫn chậm một bước, những bác sĩ nghe được tin tức và bệnh nhân tới lui đi ngang qua, khách khứa… tất cả đều đi tới chỗ phát ra tiếng của Vương Lệ.


"Ăn trộm ở đâu? Ăn trộm ở nơi nào?" Một y tá vô cùng nhiều chuyện, người còn chưa tới thì tiếng đã tới trước rồi. Mà những người tới lui đi ngang qua cũng dừng bước, sôi nổi nghiêng đầu, muốn tìm hiểu ngọn ngành.


Mặc dù bị Trương Trí bụm kín miệng nhưng ánh mắt Vương Lệ vẫn thật hả hê dương dương tự đắc, dùng đôi mắt vô cùng khiêu khích nhìn Tô Khả.




"Aiya, cậu bụm miệng của cô ấy làm gì, chẳng lẽ cậu chính là tên trộm kia!" Một người đi đường bắt đầu "biểu dương chính nghĩa", ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trương Trí.


Dần dần người vây quang cũng bắt đầu dồn dập vài ba lời nói không phải với Trương Trí, cả gương mặt Trương Trí đỏ bừng, hung dữ nhìn Vương Lệ, sau đó để tay xuống, "Vương Lệ, coi chừng miệng của cô, có mấy lời không có chứng cớ thì không nên nói lung tung!"


"Úi chà, tôi sợ anh à!" Vương Lệ đầy lửa giận, sau khi cô ta biết bị bệnh viện đuổi thì cô ta đã hỏi người báo tin cho cô ta, người kia nói do Liễu Duyên, nhưng cô ta nhất định không tin, truy hỏi vài ba câu thì người kia chỉ nói cho cô ta biết là cô ta làm mích lòng người không nên mích lòng.


Khi đó, trong lòng cô ta cũng biết nhất định là Trịnh Diệu Đông giở trò quỷ quái, mà nguyên nhân cuối cùng nhất định là bởi vì Tô Khả, bởi vì trước đây mấy tiếng, Trịnh Diệu Đông hỏi cô ta Tô Khả ở đâu, cô ta không có nói cho anh biết.


Mà lại đúng dịp nữa là từ trước đến nay, bên cạnh cô ta có một y tá không hòa thuận với cô ta, lại thích Trịnh Diệu Đông nên không chỉ có nói cho anh biết chỗ Tô Khả mà còn cố ý nói với cô ta, ‘Vương Lệ, không phải cô nói mới vừa nhìn thấy Tô Khả không có mắt ở nên đụng phải cô trên đường đến chỗ viện trưởng sao’.


Nghĩ hai chuyện đó một hồi thì cô ta tức giận trong lòng, chạy tới phòng làm việc của Tô Khả, cũng may ông trời còn mở mắt, ít nhất để cô ta phát hiện thấy người ăn trộm thật ra chính là Tô Khả để chửi bới! Cô ta vẫn muốn xem một chút, khi biết bộ mặt thật của cô thì còn người đàn ông nào sẽ thích cô!


Trương Trí tức giận, nhìn chằm chằm Vương Lệ.
Còn Vương Lệ lại không đếm xỉa đến, thấy gần tất cả bác sĩ của lầu này tới thì giơ chuỗi vòng ngọc trong tay lên, "Hừ, nhân chứng vật chứng đều ở đây, còn muốn nguỵ biện sao! Trương Trí, có phải mắt anh bị mù hay không, còn muốn bảo vệ hồ ly tinh!"


Bác sĩ ở bên ngoài tranh nhau mà bàn luận, một người thiếu kiên nhẫn hỏi Vương Lệ, "Y tá Vương, cô lại nói đi, đừng treo ngược hứng thú của mọi người."


Vương Lệ vô cùng hưởng thụ không khí được mọi người chú ý, sau đó mới thanh giọng, nói với mọi người: "Aiya, viện trưởng không phải mất chuỗi vòng ngọc sao, không phải cảnh sát mới vừa đến để điều tra sao."
"Hãy bớt nói sàm đi, nói chủ đề chính đi." Một y tá nữ liếc Vương Lệ.


Trong lòng Vương Lệ trợn mắt với người lên tiếng này một cái, sau đó giơ chuỗi vòng ngọc lên, "Thật xin lỗi, chính là tôi tìm được chuỗi vòng ngọc này trong túi Tô Khả nha. Chao ôi, thật không nghĩ tới, một trường đại học y nổi tiếng lại có thể có loại nghề trộm cắp này, thật sự là quá mất mặt rồi. Tôi muốn nói, cả ngày đám đàn ông lấy lòng cô ta cũng nên đánh bóng con ngươi mà nhìn một chút, có vài người đấy, rốt cuộc là có đáng giá hay không. Nói đi thì nói lại, nếu như sau này tôi có một đứa con gái như vậy thì tôi sẽ cầm dao chém chết nó."


Vương Lệ dõng dạc nói, thậm chí chiều hướng là rất thao thao bất tuyệt, mọi người đã đưa ánh mắt tìm kiếm vào trong phòng làm việc của Tô Khả.


Mà Lý Lộ và Trương Trí thì chận cửa miệng, lớn tiếng quát: "Thứ người như Vương Lệ là loại hàng gì các người còn không rõ sao, lời của cô ta có thể tin mấy phần!"
Vương Lệ nghe được câu này, cả khuôn mặt cũng xanh biếc.
Và một số bác sĩ rối rít gật đầu.


Vương Lệ lớn tiếng quát, nói to với Trương Trí và Lý Lộ, "Mắt mù của hai người các anh vẫn bị hồ ly tinh đổ nước sôi ** gì đó à. Nhân chứng vật chừng đều đủ cả, chính các người không nhìn thấy sao! Nếu không phải chuỗi vòng ngọc này là do Tô Khả trộm, sao tôi có thể đặc biệt tìm ra từ trong túi cô ta!"


"Im miệng, cô là đồ đàn bà đáng chết!" Lý Lộ rống to một câu, "Miệng khô ráo sạch sẽ một chút cho tôi! Nếu không bố đây đánh chết cô!"


"Aiya, sao các cậu ức hϊế͙p͙ phụ nhữ chứ!" Người vây xem nhìn chằm chằm Lý Lộ, "Vừa rồi cô y tá này cũng không nói sai mà, nếu như cái người tên Tô gì đó không có trộm, vậy sao chuỗi vòng ngọc của viện trưởng các người lại chạy đến tay của cô y tá này chứ."


"Đúng! Mọi người! Cô y tá này, cô nói chuyện cô biết ra là tốt lắm, chúng tôi làm chủ thay cô! Rất không ưa loại bác sĩ này."


"Các người biết cái gì, lẫn lộn mù quáng!" Đột nhiên giọng nói của Trịnh Diệu Đông truyền đến, các bác sĩ đều nhường đường cho anh, mà dường như mấy người đi đường vây bên trong lại không biết Trịnh Diệu Đông, nhưng mà nhìn anh cao ráo ngọc ngà đứng ở đó, một luồng khí thế mạnh mẽ làm cho bọn người bên trong không tự giác để anh nói.


Trịnh Diệu Đông mắt lạnh nhìn Vương Lệ, "Sao cô còn chưa cút ra khỏi bệnh viện này!"
Sắc mặt Vương Lệ trắng bệch, "Trịnh Diệu Đông! Anh thật ác độc!"
Trịnh Diệu Đông không thay đổi sắc mặt.


Vương Lệ tiến lên muốn níu lấy áo Trịnh Diệu Đông, bị Trịnh Diệu Đông một cước đá văng ra, "Cút!"


"Anh là người đàn ông bỉ ổi, đàn ông cặn bã, bị hồ ly tinh mê hoặc, đàn ông bỏ đi! Tôi không nói tin tức của cô ta cho anh thì sao! Anh đặc biệt lấy việc công làm việc tư sao, khai trừ tôi, rốt cuộc anh là cái gì hả! Anh còn để người ta phê bình kém vào quân tịch của tôi, anh hài lòng cái gì!"


Mọi người nghe lời nói lần này của Vương Lệ thì không nhịn được giật mình không thôi.
Trong nháy mắt không ít người dân nổi giận, "Đúng vậy, ỷ thế hϊế͙p͙ người! Cậu dựa vào cái gì chứ! Hả?"


Trịnh Diệu Đông cười nhạt, "Không muốn không thể lăn lộn trên cái xã hội này nữa thì cô thành thật một chút cho tôi." Sau đó, ánh mắt Trịnh Diệu Đông chuyển một cái, nhìn mấy người vây xem, "Các người này, nếu như có thể chỉ một câu nói đã bị xúi giục như vậy thì tôi cảm thấy các người có thể trở về nhà nuôi trồng được rồi, xã hội này quá nguy hiểm, mau trở về quê đi."


Đám người kia bị câu nói của Trịnh Diệu Đông làm tức đến xanh mét cả mặt mày, một người trong đó hét lớn, "Hôm nay bố đây đánh chết mày!" Nói xong, hắn đã vung quả đấm đập tới Trịnh Diệu Đông.


"Á ——" Những y tá nữ đã nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa. Những bác sĩ nam cũng lo lắng.
Dù sao, người khách thăm bệnh này thật sự là người cao lớn.
Vậy mà một tiếng "binh ——" thì thấy người đàn ông vung quả đấm kia bị Trịnh Diệu Đông đá một cước lui xa về sau năm bước.


Trịnh Diệu Đông cười lạnh, "Dạy mày đạo lý làm người, cứ đáp lễ thầy như vậy sao?"


Sắc mặt người kia tái mét, người bên cạnh hắn cũng bất mãn muốn đánh Trịnh Diệu Đông, ánh mắt Trịnh Diệu Đông sắc bén liếc nhìn bọn họ một cái, trong nháy mắt khiến bọn họ đè nén rục rịch định ngóc đầu dậy ở ngực.


Trịnh Diệu Đông cười lạnh, "Các người vẫn không phải là đối thủ của tôi!"
Nói xong, anh chuyển ánh mắt sang Vương Lệ bên kia, "Đại não sinh trưởng ở trên người cô, thật là lãng phí! Có mốt số lời nên nói, có một số lời không nên nói, tốt nhất cô tự suy nghĩ rõ ràng một chút!"


Vương Lệ bị khí thế của Trịnh Diệu Đông dọa ngã xuống, nhưng cô ta suy nghĩ, lời cô ta đang nói đều vô cùng xác thực, sợ cái gì. Vì vậy lớn tiếng gào ầm ĩ: "Ô hay! Tôi mới vừa nói Tô Khả trộm chuỗi vòng ngọc của viện trưởng chính là sự thật, thế giới này còn không cho phép tôi nói lời thật à, à, anh cho rằng anh là ‘quan nhị đại’ là có quyền làm nghiêng thế giới à, anh cho rằng đây là cổ đại sao! Tôi khinh!" (quan nhị đại: giống như là con cái (thế hệ thứ 2) trong các gia đình quan chức cao cấp)


Trịnh Diệu Đông cười lạnh, chậm rãi tiến lên, "Lời thật, cô mà có thể nói sao, nhưng mà nếu như tất cả đều là giả, như vậy thì theo lời nói hôm nay của cô, tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng."


Vương Lệ ưỡn ngực, "Phỉ báng? Anh kiện à! Anh cứ việc kiện tôi! Hôm nay, hai người Lý Lộ và Trương Trí cũng thấy rất rõ ràng, tôi cũng không có đặt chuyện chút nào. Vật này chính là rớt xuống từ trên người Tô Khả đấy!"


"Hả?" Trịnh Diệu Đông cầm lấy chuỗi vòng ngọc, "Tôi nghe được, chính là cô nói cô ấy ăn trộm!"
"Cô ta không phải ăn trộm thì sao đồ có thể ở trên tay cô ta!"


"Vậy cô không phải ăn trộm, sao vừa rồi chuỗi vòng ngọc ở trên người của cô? Tôi không phải ăn trộm, sao bây giờ chuỗi vòng ngọc ở trên người tôi?"
"Anh!"


"Cho nên nói, nói chuyện làm việc đều phải động não nhiều!" Nói xong, Trịnh Diệu Đông đứng dậy, nói với mọi người vẫn vây xem ở chỗ cũ: "Mọi người đều phải làm công việc của mình mà. Đừng ở đây, nếu không. . . . . ."


Trong nháy mắt những bác sĩ kia biến mất không còn bóng dáng, mà những người đến khám bệnh cũng lách người đi chữa bệnh của mình.
Còn Vương Lệ đang trơ mặt ra ở bên kia, Lý Lộ lớn tiếng mắng: "Còn không mau cút nhanh một chút đi!"


Sắc mặt Vương Lệ kìm nén đến mức đỏ bừng, "Các người chờ đi!"
Nói xong, vội vã chạy nhanh đến phòng làm việc của viện trưởng.
Ba người Trịnh Diệu Đông và Trương Trí, Lý Lộ cùng đi vào phòng làm việc.
Tô Khả ngồi ngẩn người ở chỗ của cô.


Trương Trí và Lý Lộ ngồi trở lại vị trí của họ, hai người nhìn nhau, không biết nên nói gì, mặc dù đang ở trước mặt những người khác thì bọn họ bảo vệ cho Tô Khả, nhưng mà chuỗi vòng ngọc đúng là rơi xuống từ trên người của Tô Khả, mặc kệ nói thế nào thì bọn họ vẫn muốn nghe Tô Khả giải thích một chút, chỉ cần cô nói là không phải thì bọn họ sẽ tin.


Trong lòng mâu thuẫn, thật sự là làm bọn họ buồn bực sinh ra tổn thương.
Trịnh Diệu Đông nhìn Tô Khả, một hồi lâu, anh nói, "Tô Khả. . . . . ."
Tô Khả ngẩng đầu lên, nhìn Trịnh Diệu Đông, "Sao anh lại tới đây."
Trương Trí nói, "Tô Khả, chuỗi vòng. . . . . ."


"Không phải Tô Khả." Trịnh Diệu Đông nói vô cùng chắc chắn.
Mà Tô Khả cũng bưng lấy đầu của cô nói với bọn họ, "Không phải là em lấy, em cũng không biết chuyện gì xảy ra."


Lúc nãy Trịnh Diệu Đông nhìn thấy Tô Khả ‘hồn bay phách lạc’ từ khoa phụ sản ra, cũng biết có người muốn xuống tay với đứa nhỏ trong bụng Tô Khả. Mà lúc đầu anh nhận được tin tức là Tô Khả bị người ta gọi lên phòng làm việc của viện trưởng, bây giờ phòng làm việc của viện trưởng mất vòng gia bảo, như vậy rất dễ nhận thấy ấy là đám người làm hại kia làm.


Mà cái người sau lưng bọn họ, không chỉ muốn cho bụng Tô Khả không có đứa bé mà còn muốn khiến thanh danh của Tô Khả ‘thất bại thảm hại’.
Rốt cuộc người này là ai?
Mẹ Tô Cẩm Niên? Hoàng Nghê Thường? Hay là em gái của anh. . . . . .


Trương Trí nhìn Tô Khả như vậy, thở dài, "Thư giãn đi, đừng nghĩ nhiều, bọn anh tin tưởng em."
Tô Khả cắn cắn môi, gật đầu một cái.
Trong lòng cô hiểu rõ, bọn họ tin tưởng cô hoàn toàn vô dụng, quan trọng nhất là chứng cớ. Bây giờ quan trọng nhất chính là tìm ra đám người làm hại cô.


Đúng vào lúc này, viện trưởng và cảnh sát vội vã chạy tới, cửa cũng không gõ, trực tiếp đẩy vào, giống như rất sợ ăn trộm chạy trốn.


Năm nay viện trưởng hơn sáu mươi tuổi, tóc nhuộm thành màu đen, nếp nhăn trên mặt cũng không nhiều, nhưng chuyện thích nhất chính là khoe khoang chuỗi vòng bảo bối của ông với mọi người, dù sao đây chính là loại ngọc tốt nhất của Hòa Điền làm thành, hơn nữa còn là Hoàng đế mấy trăm năm tặng cho ông.


Lẽ ra, vật như vậy nên đặt trong tủ bảo hiểm ở ngân hàng, nhưng viện trưởng này thật sự là rất thưởng thức đồ tốt, cho nên ngày ngày cầm chuỗi vòng, cầm ăn cơm, cầm đi nhà vệ sinh, cầm ngủ, cầm làm việc, bạn bè tới cho xem, thân thích tới lại cho xem, cho tới toàn bộ người xung quanh ông đều biết ông có một bảo bối như vậy.


Cũng may bình thường ông đi làm đều là xe riêng của quân khu đưa đón, không đến nỗi bị người ta cướp đi.


Nhưng hôm nay, khi ông và tướng quân tần đi uống trà một hồi, nghe Côn Khúc một hồi, kết quả quay về thì phát hiện không thấy chuỗi vòng của ông nữa, anh gấp đến độ giậm chân. Mặc dù lập tức báo cảnh sát nhưng trời mới biết có thể đoạt lại chuỗi vòng ngọc này hay không. (tướng quân: sĩ quan cấp tướng)


Lúc này nghe một y tá chạy đến phòng làm việc của ông nói cho ông biết là tìm được chuỗi vòng, là bị một bác sĩ thực tập trộm, bây giờ đồ đang ở trong tay Trịnh Diệu Đông. Ông liền vội vàng chạy tới.


Lần này có lẽ bởi vì chạy quá nhanh nên gương mặt già nua đầy của ông đỏ bừng, thở không ra hơi.
"Ông nội Hoa."
"Đông à, chuỗi vòng của ông đâu?"
"Ở đây."


Viện trưởng kia giồng như là nhìn thấy sinh mạng của ông, trong nháy mắt túm chuỗi vòng ngọc vào trong ngực, rất an ủi tim gan bị thương của ông, lại "bi­aji" hôn một cái, trong miệng lẩm bẩm: "Bảo bối của ta, rốt cuộc mày trở lại. Ai ui, trái tim nhỏ của ta vì mày đập bịch bịch đấy, mất mà được lại, mất mà được lại, thật đáng mừng, thật đáng mừng."


Mọi người yên lặng một trận, chợt cảm thấy từng con quạ bay qua đầu.
Sau đó, viện trưởng cẩn thận từng li từng tí để chuỗi còng vào trong túi áo, mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy người Trương Trí, "Người nào trong các người lấy đồ của tôi! Nói!"


Vương Lệ phía sau cuối cùng cũng theo tới, sau đó một ngón tay chỉ Tô Khả, "Viện trưởng, chính là cô ta, tôi lấy ra từ trong túi cô ta đấy!"
Ánh mắt viện trưởng lướt trên người của Tô Khả, "Cái cô gái nhỏ này, lá gan thật là lớn!"


Ánh mắt Ngô Lâm cũng nhìn theo Vương Lệ thì phát hiện Tô Khả, không nhịn được nhíu nhíu mày, ông nghĩ Tô Khả mới vừa nói những lời đó với ông, trong lòng mơ hồ cảm thấy Tô Khả trong sạch . Nhưng chuỗi vòng ngọc tìm được ở trên người cô, rất khó nói Tô Khả không phải ăn trộm.


Cho nên trong nháy mắt, Ngô Lâm cảm thấy chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
"Cảnh sát Ngô, mau bắt cô ta lại cho tôi!" Viện trưởng lớn tiếng quát lạnh, "Dám đụng đến tiểu bảo bối của tôi, thật là tội ác tày trời. Tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi!"
Mọi người lại yên lặng một trận.


Ngô Lâm nói, "Cô Tô, hi vọng cô có thể phối hợp với chúng tôi, đi đến đồn cảnh sát một chuyến."