Quỷ Phu Trời Cho

Chương 75: Tình Si

Không gian yên lặng nhỏ bé tràn ngập ánh sáng vàng ấm áp.
Nam nhân chạm lên khuôn mặt thiếu niên, hai mắt y an tĩnh nhắm lại, có thể là quá mệt mỏi cho nên mới có thể thϊế͙p͙ đi trong lúc tắm.


Bộ dạng mệt mỏi khi ngủ cũng không an ổn, đáy lòng nam nhân dâng lên nồng đậm áy náy, nếu như không vì hắn thì y đã có thể bình an sống qua một đời, cũng không cần phải chịu đựng bi thương sợ hãi, tiêu cực ngập tràn.


Ngón tay của hắn dính thuốc mỡ chạm lên miệng vết thương trên cổ y, tinh tế mà nói em không phải chưa từng vì ta làm cái gì, thật ra em đã làm rất nhiều, em đã cho ta một nơi để về, cho ta hạnh phúc.


Đôi mắt nam nhân tràn đầy ôn nhu thâm tình, đến gần đặt một nụ hôn lên môi y, vì sợ y thức giấc cho nên chỉ chạm nhẹ một cái rồi rời đi.
Ngày hôm nay hắn gần như nếm trải hết hỉ nộ ái nhạc trong nhân sinh, thẳng đến hiện tại nội tâm hắn vẫn chưa thể bình tĩnh.


Cùng thiếu niên trên đường về nhà, lòng hắn tràn ngập bất an thấp thỏm, nhưng cũng vui sướng vì thiếu niên tin hắn bằng lòng nghe hắn giải thích, song lại vì nguyên nhân tàn nhẫn kia mà không thể mở lời.


Hắn từng hi vọng thiếu niên sẽ chủ động hỏi hắn, dù sao thì đau dài cũng không bằng đau ngắn, nhưng rồi cũng hi vọng thiếu niên vĩnh viễn không mở lời để y trộm có được bình an nhất thời.
Bởi vì có y, hắn cũng bắt đầu trở nên yếu đuối.




Đôi mắt hắn nhìn xuống thân thể trần trụi của thiếu niên, đã hơn năm tháng, mặc quần áo vào thì chỉ nhìn thấy hơi hơi nhô lên, nhưng khi cơ thể trần trụi thì mới phát hiện thật ra đã ưỡn ra rất cao.


Nam nhân nhìn Lâm Trường Tư ngủ say khẽ thở dài, vốn hắn còn tưởng trên đường bé ngoan không hỏi thì trở về sẽ hỏi, kết quả thiếu niên cái gì cũng không nói lập tức cầm quần áo đi vào phòng tắm.


Hắn ở bên ngoài bất an chờ đợi hồi lâu thiếu niên vẫn chưa bước ra, lúc hắn bước vào thì mới phát hiện y vậy mà đã ngủ rồi.


Hắn chạm vào nước đã có chút lạnh, hắn liền vỗ nhẹ lên mặt y, nhẹ giọng gọi: “Bé ngoan? Bé ngoan?” Lâm Trường Tư mắt còn chưa mở đầu đã ở trong lòng bàn tay hắn cọ cọ, rồi lại nghiêng đầu ngủ tiếp.


Thật là mệt muốn chết rồi, nam nhân đau lòng cẩn thận vuốt đầu y, đem y từ bồn tắm ôm ra, ống tay áo ướt một mảng lớn, thiếu niên bị di chuyển cuối cùng cũng bừng tỉnh, y hơi hơi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lâm Thiên Lí một cái, sau đó lại yên tâm nhắm mắt đầu vùi vào cổ hắn cọ cọ: “Chú hai, sao chú lại vào đây được?”


Y mơ mơ màng màng ngủ, thanh âm cũng mềm mại như bông, Lâm Thiên Lí cũng không trả lời câu hỏi của y, cầm lấy khăn tắm treo ở trên tường rồi bọc y lại, đi ra ngoài đặt lên trên giường rồi giúp y đắp chăn: “Ngồi đàng hoàng, đừng để bị cảm.”


“Ừm.” Lâm Trường Tư mắt nhắm mắt mở nhìn hắn một cái, cũng không biết có nghe hiểu hắn nói hay không, thân thể nửa ngồi ở trên giường nghiêng ra phía sau muốn ngủ.
Nam nhân nhanh chóng giữ chặt y, ngồi ở sau lưng y đem y ôm vào lòng : “Còn chưa lau tóc đây.” Rồi lại cầm khăn bông giúp y lau tóc.


Đôi tay Lâm Thiên Lí cách một lớp khăn xoa xoa đầu y, Lâm Trường Tư khép hờ đôi mắt dựa vào người hắn: “Chú hai, chú đối tốt với em quá, nếu có thể cả đời giống như hiện tại vĩnh viễn được chú chiều chuộng cùng chú một đời thì hay rồi.”


Trên mặt y mang theo ý cười, tựa như nghĩ đến liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc, y ngồi ảo tưởng hồi lâu cũng không nghe thấy Lâm Thiên Lí đáp lời, y ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Thiên Lí một cái, lập tức trông thấy khuôn mặt có chút hốt hoảng không biết đang nghĩ cái gì của hắn.


Y bò dậy thân thể trần trụi khóa ngồi lên đùi hắn, hai tay nắm lấy má hắn khiến hắn hồi phục tinh thần, một đôi mắt đen láy tỏa sáng nhìn hắn chằm chằm: “Chú có đồng ý không?”


Lâm Thiên Lí vừa ngẩng đầu liền đối diện với một đôi mắt nóng rực, lập tức cảm thấy lồng ngực nóng lên, khắp người đều nóng, một tay hắn ôm lấy vòng eo của thiếu niên đem y lại gần mình, rồi ngẩng đầu hôn lên môi y: “Được.”


Chỉ cần em đồng ý, chỉ cần em tha thứ cho ta, thì ta nguyện ý đời đời kiếp kiếp làm một quỷ hồn ở bên cạnh em, không bao giờ hối hận, vĩnh viễn không thay đổi.


Một người một quỷ thân mật hôn nhau không mang dục vọng mà chỉ có ôn nhu nhớ nhung khắc vào xương cốt, tựa như bọn họ sinh ra trên thế gian vốn dĩ là dành cho nhau.


Hai người ướt át hôn môi hồi lâu, Lâm Thiên Lí nâng mông trần trụi của y đem y ôm sát vào người, đem chăn đã rơi xuống bọc lại y lần nữa: “Bọc cho tốt, đừng để bị cảm.”


Lâm Trường Tư nhăn mũi hừ nhẹ, một phen đem chăn xốc lên lôi kéo tay hắn đặt lên ngực mình, vòng eo nâng thẳng tạo thành một đường cong duyên dáng, ưỡn ưỡn hai viên đậu đỏ: “Không chịu, muốn được sờ.”


Hồng nhũ diễm lệ khiến cho đôi mắt Lâm Thiên Lí tối sầm, hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt hướng mắt sang nơi khác, lại đem chăn giúp y che lại, tay cũng buồn bực vỗ vỗ vào cái mông trơn nhẵn của y: “Đừng nghịch, không phải rất mệt sao?”


Lâm Trường Tư lại ôm cổ hắn: “Nhưng em muốn chú sờ.” Nói, cảm xúc của y lại trầm xuống, vùi đầu vào cổ hắn, thanh âm có chút nhẹ: “Chú hai, chú sẽ rời khỏi em sao?”
Trong lòng Lâm Thiên Lí có chút giật mình, đem y nhìn vào mắt mình: “Vì sao lại hỏi vậy?”


Lâm Trường Tư cúi đầu: “Vì em sợ, có một người yêu chú như vậy, có một người mang theo đôi mắt cố chấp điên cuồng tựa hồ muốn phá hủy cả thế giới nhìn chú như vậy, khiến em cảm thấy bất an, em sợ chú sẽ rời bỏ em.”


Lâm Thiên Lí nhớ đến ánh mắt trước khi rời đi của người kia, còn có câu nói trước khi đi của gã, mi mắt của hắn hơi rũ xuống, trong lòng cũng sinh ra vài phần âm u, hắn hiểu tính cách của người kia, nếu không đạt được thì gã tuyệt đối không bỏ qua, nhiều năm trôi qua tính cố chấp của gã sẽ càng lúc càng lớn.


Lâm Thiên Lí thở dài, ôm y: “Đừng sợ, chỉ cần ta còn tồn tại ta sẽ mãi mãi ở bên em, nếu ta……”


“Không được nói!” Lâm Trường Tư che miệng hắn lại, trên mặt mang theo vài phần hoảng hốt, y nhào lên ôm lấy hắn: “Không được, chú đã đồng ý ở bên em cả đời thì không được nuốt lời.”


“Không thì…..” Y nói sát vào bên tai hắn: “Em sẽ cùng Bạch Luyện Phi ở bên nhau, không cần chú nữa.”
Câu nói không lựa lời này vừa thốt ra lập tức khiến cho đôi mắt Lâm Thiên Lí tối sầm, một phen đẩy y ngã xuống giường: “Em dám!”


Lâm Trường Tư hừ một tiếng, trong mắt tràn đầy kiên cường: “Chú xem em có dám hay không!”


Trong mắt nam nhân đều là giông bão, nghĩ đến thiếu niên cùng người khác thân mật hôn môi, người kia cũng sẽ giống hắn chạm vào thân thể thiếu niên, lòng đố kỵ của hắn mơ hồ bao phủ khắp cơ thể, hắm kiềm trụ đôi tay thiếu niên áp lên đỉnh đầu, hung hăng hôn lên: “Không được! Em là của ta, trừ ta ra thì ai cũng không thể chạm vào em!”


Thiếu niên trông thấy bộ dạng của hắn khẽ cười lên, ngoan ngoãn tùy ý hắn điên cuồng hôn môi: “Nếu như không muốn, vậy thì bất kể gặp phải chuyện gì cũng phải nghĩ đến em nghĩ đến Tiểu Bảo, cũng như không thể nói những lời kia.”


Nam nhân nhìn y, ừ nhẹ một tiếng, chỉ cần có thể canh giữ bên người y thì cho dù bắt hắn kéo dài hơi tàn hắn cũng nguyện ý.


Đôi môi lạnh băng của nam nhân dán lên bờ môi ấm áp của thiếu niên, sự đố kỵ và tức giận trong lòng hắn không thể tiêu tán, ngón tay sờ lên hai viên thịt của y xoa bóp một chút.


“A” Lâm Trường Tư hô đau một tiếng rồi trừng hắn, đôi mắt của nam nhân tràn đầy hung dữ nhìn y chằm chằm: “Em là của ta!”
Lâm Trường Tư giãy giụa nếu như tay y không bị hắn nắm thì đã sớm nhào lên cắn hắn rồi: “Quỷ hẹp hòi, đùa có một chút mà cũng không được!”


Nam nhân liếc y một cái biểu cảm vẫn còn hung hăng: “Những chuyện này không thể lấy ra đùa!”
Ngực của Lâm Trường Tư là nơi vô cùng mẫn cảm bị hắn nắm một cái thì vô cùng đau đớn, rất nhanh nước mắt đã lưng tròng đầu hàng: “Được rồi, được rồi em không dám nữa, chú mau bỏ ra đi.”


Nam nhân thấy y nước mắt lưng tròng nhanh chóng buông lỏng tay, sau đó ở trên ngực y sờ sờ hai cái, sắc mặt Lâm Trường Tư lập tức đỏ bừng liếc nhìn hắn một cái, mở tay hắn ra tự mình xoa.


Khuôn mặt y xinh đẹp như hoa đào, mày khẽ nhíu lại trong mắt còn mang theo giận dữ, đôi tay không chút kiêng nể xoa nắn đầu ɖú của chính mình, khiến cho nam nhân nhìn đến ngây dại, nuốt nước miếng, cảm thấy cái mũi phát ngứa thân thể căng cứng.


Ban đầu Lâm Trường Tư còn không cảm thấy cái gì, thế nhưng đột nhiên trông thấy sắc mặt của hắn đỏ bừng nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt của hắn tựa như một cái móc câu nhìn chăm chú vào ngực y, Lâm Trường Tư lập tức nhìn theo tầm mắt của hắn, sau đó nhìn thấy chính mình dùng ngón tay chạm vào đầu ɖú đỏ hồng, đầu y kêu lên một tiếng bùm, mặt cũng nóng lên, nhanh chóng đẩy Lâm Thiên Lí vẫn còn ngơ ngác ra xa.


Đậu xanh, vì lý do gì y lại cảm thấy hành động khi nảy của mình quá ư là sắc tình!


Nam nhân bị y đẩy phục hồi lại tinh thần, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, vốn cảm thấy y quá mệt mỏi cho nên không muốn chạm y, thế nhưng hiện tại hắn nhịn không được: “Bé ngoan, bé ngoan.” thanh âm trầm thấp của hắn vang lên bên tai, phảng phất tiếng thở dốc nóng bỏng, môi lưỡi ngậm ʍút̼ tai y, một tay còn nắm lấy tay y cùng y xoa nắn đầu nhũ.


Hai người nằm nghiêng ở trên giường, nam nhân gắt gao giam y vào trong lồng ngực mình, sắc mặt Lâm Trường Tư ửng đỏ, cái chuyện tự mình an ủi này đối với một người bảo thủ ngây thơ như y là chuyện vô cùng ɖâʍ mĩ sắc tình.


Y cơ hồ quẫn bách đến muốn khóc, đầu ɖú bị kích thích nổi lên từng trận tê dại đi sâu vào trong xương tủy, trong miệng không thể ức chế tràn ra rên rỉ đứt quãng, thân thể đỏ như một con tôm luộc rút vào lồng ngực nam nhân, phát ra từng tiếng thể dốc nóng bỏng.


Một tay nam nhân nắm lấy eo y, một tay thì nắm lấy tay y mạnh mẽ ép buộc y theo hắn vuốt ve thân thể của chính mình, đôi mắt nóng bỏng vẫn luôn quan sát phản ứng của y, đôi môi lạnh băng cũng không ngừng ʍút̼ hôn tai y: “Bé cưng, cảm giác tự mình sờ chính mình cùng với ta sờ em không giống nhau đúng chứ?”


“Ưm…..” Trong miệng Lâm Trường Tư phát ra một tiếng rên rỉ, không nhịn được đưa tay che đi mặt mình, khóe mắt của y đều đỏ, thật là xấu hổ muốn ‘chớt’.
Nam nhân lôi kéo tay y không ngừng khẩy đầu ɖú của mình: “Tại sao lại khóc? Không thoải mái?”


Nam nhân siết chặt vòng eo y hướng về hạ thân y sờ sờ, tay rơi vào cái nơi y đang kẹp chặt vuốt ve hai cái trứng của y, sau đó lại ɭϊếʍƈ nhẹ lên tai y: “Hay là quá thoải mái.”


Lâm Trường Tư cuối cùng cũng chịu không nổi khóc nức lên, bàn tay đang che mặt bỏ xuống mang theo ý định đẩy tay hắn ra xa, chân cũng kẹp chặt hơn: “Huhu, chú hai, không cần…..”


Đem nhân bẻ mặt y lại hôn lên: “Ngoan, đừng khóc, đừng khóc.” Trong miệng thì an ủi, nhưng tay đang cầm tay y thì nhanh chóng từ ngực vuốt ve xuống dưới làm y bắt lấy hạ thân của chính mình: “Động động, có phải thoải mái hay không?”


“Ưm….a…” Bị nam nhân bắt tự an ủi, trong lòng nhanh chóng nổi lên xấu hổ bao phủ lấy quanh thân, y không thể tránh thoát cũng như không dám đối mặt với nam nhân, y chỉ có thể dùng tay che lại mặt mình không tiếp tục nhìn xem hình ảnh tràn đầy ɖâʍ dục.


“Ngoan, mở chân ra một chút, cho ta sờ.” Nam nhân ʍút̼ cổ y nhẹ giọng dụ dỗ.
Lâm Trường Tư nhắm chặt hai mắt liều mạng lắc đầu, trong cổ họng tràn ra tiếng nức nở đứt quãng, chân kẹp càng chặt.


Nam nhân thấy y không chịu thì nhẹ giọng cười, mang theo tay y đi loát động hạ thân mình, tay chính mình cầm lấy dương vật nóng bỏng của chính mình, lòng bàn tay một mảnh nóng rực, cảm thụ được thân thể kích động của chính mình, khóe mắt của y tràn ra nước mắt, trong miệng hu hu xin tha.


Cảm giác tiêu hồn này làm cho chân y nhũn đi, nam nhân nhẹ nhàng cười, bẻ hai chân y ra, làm y nằm ngửa ở trên giường, chính mình cũng từ phía sau y lên ngồi quỳ ở giữa hai chân y.


Nam nhân vừa buông tay y ra, y liền nhanh chóng rụt tay trở về, thế nhưng thân thể đã sớm động tình, hạ thân căng cứng không có sự an ủi lập tức cảm thấy trống rỗng, y bất an ở trên giường cọ cọ, trong miệng cũng phát ra rên rỉ đứt quãng dụ hoặc.
Nam nhân cúi xuống nhìn y: “Muốn sao?”


Thiếu niên mở to đôi mắt nhìn hắn, cho dù có vạn phần xấu hổ nhưng mà thân thể toàn thân ngứa ngáy, làm y cảm thấy vô cùng trống rỗng, thiếu niên nhẹ nhàng liếc hắn một cái e thẹn gật đầu.
“Hôn ta.”


Như vậy e lệ bất an lại mang theo ánh mắt khát vọng, khiến cho nội tâm âm u của nam nhân muốn bức ra hãm sâu vào ȶìиɦ ɖu͙ƈ, Lâm Trường Tư nhìn hắn một cái rồi chống thân thể ôm lấy cổ hắn, sau đó hôn lên môi đối phương.


Hai người lửa tình khó ngăn, bên trong không khí tràn đầy thanh âm hôn môi ướt át, thân thể thiếu niên tràn ngập lửa nóng, nam nhân ôm lấy vòng eo của y áp y lên giường lần nữa, môi hôn dọc theo cổ y rồi lại áp lên môi y, đem hai bờ môi sưng đỏ của đối phương ngậm vào vỗ về chơi đùa, môi hôn đến bên xương sườn của y, nhìn đến hạ thân đứng thẳng bẻ ra hai chân y rồi ngậm vào.


“Ưm…..a…..không……a ưm…” Lâm Trường Tư đột nhiên bị tập kích hét lên một tiếng, vòng eo theo phản xạ nâng lên, y làm sao có thể chịu nổi kích thích như thế này, ê ê a a khóc kêu, bàn tay liều mạng đẩy đầu nam nhân đang chôn ở hạ thân mình: “Ưm…..Không cần…..Đừng……”


Nam nhân ngẩng đầu nhìn y đầy xấu xa, trong miệng không ngừng ɭϊếʍƈ ʍút̼ trụ thể kia, không quá bao lâu trong miệng đã cảm nhận được một trận nhảy động kịch liệt, tay của thiếu niên cũng đẩy mạnh hơn, thanh âm đều nghẹn ngào, nam nhân ɭϊếʍƈ láp càng nhanh sau đó nghe thấy một tiếng ngâm dài, thân mình thiếu niên mềm nhũn, bắn ra, cả người xụi lơ ở trên giường.


Nam nhân ngẩng đầu, trong miệng chảy ra chất lỏng trắng đục.
Lâm Trường Tư nhìn bộ dáng của hắn, cơ hồ không dám ngẩng đầu, y làm sao cũng không ngờ đến chính mình vậy mà bắn vào trong miệng nam nhân, trong lòng vừa cảm thấy thẹn vừa cảm thấy lửa dục nóng bỏng, không nhịn được khóc lên.


Nam nhân thò đầu qua hôn môi y, đầu lưỡi ướt át quấn lấy cái lưỡi của y, đem tinh dịch uy vào miệng y, lấp đầy tiếng nức nở của đối phương, sau đó kéo y vào lồng ngực mình, vỗ vỗ cái lưng: “Xong rồi, đừng khóc, ngủ đi.”
Hử? Không vào sao? Lâm Trường Tư ngạc nhiên nhìn hắn.


Nam nhân trông thấy biểu cảm của y thì cười khẽ, sờ sờ bụng y: “Tiểu Bảo bị thương, ta sợ ta quá kích động sẽ thương đến nó, hơn nữa, nếu ta đi vào em lại muốn khóc.”


Nam nhân nói đến Tiểu Bảo khuôn mặt Lâm Trường Tư lập tức đỏ lên, y cơ bản quên mất linh thể của Tiểu Bảo đang ở trong cơ thể của mình, y vừa thẹn vừa bực, xốc chăn che lại chính mình: “Tránh ra!”


Nam nhân nở nụ cười bất đắc dĩ, thân thể bị che lại làm hắn có chút luyến tiếc tay lại duỗi vào sờ thân thể y, hai người chống đẩy hồi lâu, chung quy Lâm Trường Tư không thể thắng nổi cơn buồn ngủ tập kích, thân mình rộng mở để mặc đối phương sờ nắn, chính mình thì mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.


Nam nhân nhìn y ngủ say thì giúp y đắp chăn lại tiếp đó đem y ôm vào lồng ngực mình cùng nhau nằm ở trên giường, hôn hôn tóc y, ngủ đi, ngủ ngon một giấc chờ em tỉnh lại ta sẽ nói cho em hết thảy những chuyện em muốn biết.


Một giấc ngủ thẳng đến buổi trưa, Lâm Trường Tư tỉnh dậy thì cảm thấy đói bụng nhanh chóng đi tìm ăn, đứng dậy lập tức phát hiện trên người mình đã mặc quần áo, đầu gối cũng không quá đau, vén quần áo lên nhìn mới thấy vết thương trên người đã được bôi thuốc, y nhẹ nhàng nở nụ cười, chú hai thật hiền huệ.


Vừa mới bước ra phòng y đã nghe thấy trong phòng khách có tiếng người nói chuyện, hử? Trong nhà có khách sao? Y ngạc nhiên đi qua thì nhìn thấy Tô Giác cùng Mao Mao đạo trưởng ngồi trên sofa, còn Lâm Thiên Lí đang đứng ở phòng bếp không biết đang làm cái gì.


Lâm Trường Tư vừa đi qua Mao Mao lập tức đứng dậy câu nệ hướng y chào hỏi, Tô Giác vẫn ngồi trên sofa một bộ đại thiếu gia tùy ý nâng tay, Lâm Trường Tư cười cười với Mao Mao, tiếp hắn ngồi xuống.


Lâm Thiên Lí thấy Lâm Trường Tư xuất hiện thì đi đến đặt dĩa trứng rán ở trước mặt y tiếp đó đưa y đôi đũa: “Ăn sáng đi.”


Lâm Trường Tư nhìn trứng chiên hồng đào ở trên dĩa hướng về phía Lâm Thiên Lí cười tủm tỉm: “Ừm, không tệ không tệ, chú hai, chú giỏi quá thành đầu bếp rồi nha.” Lâm Thiên Lí nhìn bộ dáng khoe mẽ của y thì nở nụ cười sủng nịch xoa đầu y.


Nhìn thấy Lâm Thiên Lí đi đến đôi mắt Mao Mao vẫn luôn nhìn hắn tràn đầy trông mong, Lâm Trường Tư ăn trứng rán nhìn thấy bộ dáng đó của Mao Mao thì cảm thấy buồn cười, cắn một miếng trứng hỏi hắn: “Anh tìm chú hai có việc gì hả?”


Mao Mao trời sinh cái miệng vụng về, sáng sớm hắn đi đến đây ngồi trên sofa nửa ngày, Lâm Thiên Lí cũng không quan tâm đến hắn, hắn cũng không biết mở lời thế nào, đẩy đẩy Tô Giác, Tô Giác liền giả chết không giúp hắn, cho nên hắn liền ngồi ngốc ở trên sofa hồi lâu, hiện tại Lâm Trường Tư hỏi hắn, cuối cùng hắn cũng có cơ hội nói ra mục đích của mình.


Mao Mao nhìn Lâm Trường Tư tràn đầy cảm kích: “Tôi muốn hỏi hắn, ở trong gia tộc của hắn có người họ Mao không? Người đó là phụ nữ bộ dạng rất giống hắn.”


“Éc.” Đây là câu hỏi kỳ ba gì đây, Lâm Trường Tư nhìn hắn hai cái còn chưa kịp mở lời, Lâm Thiên Lí ở bên cạnh đã quét mắt liếc hắn một cái: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Giọng điệu lạnh lùng vậy


Lâm Trường Tư kéo kéo hắn, nói như thế nào thì hôm qua đạo trưởng Mao Mao cũng giúp bọn họ một tay mà, Lâm Thiên Lí quét mắt nhìn y sau đó kẹp trứng chiên bỏ vào miệng y: “Mau ăn.”


“Ưm….” Lâm Trường Tư không cam lòng ăn trứng, tiếp đó nghe đạo trưởng Mao Mao nói gia tộc của hắn trăm năm trước bị lạc mất một người phụ nữ trẻ tuổi, mà gia tộc của họ đời đời tu đạo cũng có gia quy nghiêm khắc, phàm là người trong tộc, bất kể là nam hay nữ đều không được gả ra ngoài.


Sau khi kết hôn thì sẽ chung thủy bên nhau, lúc chết thi thể cần phải nhập vào phần mộ tổ tiên, cho nên nhiều năm trôi qua người trong gia tộc vẫn luôn tìm kiếm người kia, bởi vì huyết mạch gia tộc không thể thiếu hụt.


Nói đến đây thì nhìn về phía Lâm Thiên Lí: “Gia tộc bọn tôi có bức họa của bà ấy, mà ngài rất giống với bà song cũng giữ tóc dài, gia tộc của tôi có một gia quy đó là thân thể da tóc nhận từ cha mẹ cho nên không được cắt tóc, mọi người đều là một đầu tóc máu lưu giữ đến chết.”


Lâm Thiên Lí nhìn hắn cũng không nói gì, Lâm Trường Tư đang ăn trứng đột nhiên nhớ đến một chuyện, y nhớ về ngày minh hôn Lâm Cửu Gia bắt hắn bái tế tổ tông Lâm thị, trong đó có cả mẹ của chú hai, hình như là họ Mao, Lâm Trường Tư trừng to đôi mắt nhìn Mao Mao: “Người kia tên là Mao Phượng Kiều hả?”


Mao Mao vui vẻ hướng Lâm Trường Tư gật đầu, Lâm Thiên Lí nhăn mày kéo Lâm Trường Tư qua, Mao Mao bị đẩy trúng ngã lên sofa, Tô Giác nở nụ cười ha ha, Mao Mao ngại ngùng từ sofa đứng dậy, cảm xúc vẫn còn chút kích động: “Cậu biết bà ấy sao? Vậy cậu biết bà ấy đang ở đâu không?”


Lâm Trường Tư nhìn Lâm Thiên Lí thấy hắn không ngăn cản thì mới chỉ chỉ về phía Lâm Thiên Lí nói tiếp: “Người anh tìm là mẹ của chú hai, bà ấy đã mất, hiện tại đang ở trong mộ phần Lâm gia nha.”


Hai mắt Mao Mao sáng lên nhìn Lâm Thiên Lí: “Thật vậy hả?! Con là trưởng tử đích tôn của gia tộc Mao thị nhất tộc đời thứ 28 – Mao Lăng Ngọc, ngài là con trai của bà Mao Phượng Kiều? Vậy là cậu họ của con rồi, xin chào cậu họ, con có thể đem thi thể của bà Phượng Kiều dời về mộ phần tổ tiên của chúng con không?”


Lâm Trường Tư: “…..”
Còn có thể khách khí thể hiện việc muốn đào mộ phần tổ tiên của nhà người ta……quả là….
nhân tài!


Lâm Thiên Lí quét mắt nhìn hắn một cái, tránh đi: “Dời không được, mộ ở Lâm trang chỉ có di vật, muốn thi thể của bà thì trước phải phá hủy trận huyết đồ ở Lâm thị tổ trạch!”.