Quỷ Phu Trời Cho

Chương 77: Quả U Minh

“Trận huyết đồ linh?” Mao Mao nhíu mày nỉ non hai câu, hắn thân là trưởng tử đích tôn Mao thị, từ nhỏ đã học tập thuật pháp, tinh thông ngũ hành bát quái; kỳ môn độn giáp, đạo pháp tu vi so với những người cùng lứa là xuất sắc, nói hắn có tư chất tốt cũng không quá.


Đối với trận pháp hắn cũng đọc qua không ít, thế nhưng từ trước đến nay chưa từng nghe thấy trận pháp này.
Mao Mao nâng má suy tư hồi lâu rồi mới hỏi: “Có phải toàn thân đạo sĩ kia đều là tà khí, ánh mắt quẩn quanh một tia hung thần?”


Lâm Thiên Lí ừ nhẹ một tiếng: “Thiên Thanh nói vị đạo sĩ kia có thể là hắc Mao.”
“Ồ” Mao Mao bừng tỉnh gật đầu: “Khó trách, gia tộc của con là bạch Mao, điển tịch thư cát cũng toàn là bạch Mao, khó trách con chưa nghe qua.”


Hai người bọn họ nói chuyện cao thâm khó đoán, Lâm Trường Tư cùng Tô Giác ở bên cạnh nghe không hiểu cái gì gọi là hắc Mao bạch Mao.
Lâm Trường Tư còn đang suy tư, Tô Giác cũng không còn kiên nhẫn đi hỏi Mao Lăng Ngọc.


Mao Lăng Ngọc liếc mắt nhìn hắn một cái: “Gia tộc của tôi thuộc về một nhánh của Mao Sơn đạo giáo, nhiều thế hệ noi theo Mao Sơn Thuật, mà ở Mao Sơn Thuật lại chia thành bạch Mao cùng hắc Mao, tương tự người Miêu cũng chia thành hắc Miêu và bạch Miêu, bạch Miêu chuyên giúp người chữa bệnh và trừ tà, thế nhưng hắc Miêu lại dùng cổ thuật; hàng đầu thuật; chuyên môn luyện quỷ hại người để đạt được tiền tài, bạch Mao vì chính hắc Mao là tà.”


Nói, Mao Mao gãi đầu: “Đạo sĩ bày trận kia là người của phái hắc Mao, đối với tà thuật thì tôi chưa từng tìm hiểu qua, cho nên cũng không rõ trận huyết đồ linh là trận pháp gì.




Thế nhưng kỳ môn độn giáp đều chỉ có một nguyên lý, ngũ hành tám môn tìm đúng phương vị thì sẽ không có chuyện gì, tôi muốn đi đến tổ trạch kia nhìn một cái, có lẽ có thể tìm thấy pháp môn.”


Lâm Thiên Lí nghe xong trầm ngâm một chút, ngẩng đầu liếc hắn một cái, người tên Mao Mao này nhìn qua là một người khiêm tốn, sẽ không nói phồng hay nói dối, nếu như hắn nói ra những lời chắc nịch như vậy thì thật sự là hắn có khả năng gánh vác chuyện này, cho nên dẫn hắn đi thử cũng không phải không được.


Nghĩ đến đây hắn liền đối với Mao Mao gật đầu, lại nói với đối phương tổ trạch Lâm thị không phải ở nơi này, mà là ngoại ô thành phố C.


Năm đó Lâm Thiên Thanh may mắn được người hầu còn sống cứu đi, lo sợ Du Uy tìm thấy hãm hại cho nên đã trốn đi rất xa, đi đến Hứa gia thôn nơi đó, sau khi Du Uy chết đã được tự do, nhưng gã cũng không dọn về dù sao thì nơi ấy cũng là nơi chứa đựng ký ức đau thương.


Nhóm người tụ lại thảo luận một trận, tuy rằng hiện tại Mao Mao rất muốn đi xem thế nhưng rõ ràng hiện tại không phải đúng thời điểm, linh thể Tiểu Bảo bị thương, toàn thân Lâm Trường Tư đều là thương tích chắc chắn không thể đi lại, hơn nữa sau sự kiện bỏ đi của y, Lâm Thiên Lí lúc nào cũng bám chặt lấy Lâm Trường Tư, cơ bản là không muốn cách y quá vài mét.


Thảo luận hồi lâu chỉ có thể về sau lại nói.


Bàn xong vấn đề này, Lâm Thiên Lí một bộ biểu cảm muốn tiễn khách, Mao Mao cùng Tô Giác ăn vạ trên sofa không muốn rời đi, hôm qua Mao Mao chưa gặp được Tiểu Bảo, hắn chỉ nghe Mạch Linh nói vài câu mà vừa rồi trông thấy Lâm Trường Tư xốc vạt áo lên, hắn liền quét mắt nhìn thấy một đạo ánh sáng lam, nhớ đến sách vở trong gia tộc trong đầu của hắn lập tức có một phỏng đoán, nhìn vào hai mắt của Lâm Trường Tư cẩn thận hỏi: “Bảo bảo có được là nhờ quả u minh?”


Chuyện này vừa lúc chọc trúng tâm tư của Lâm Trường Tư, y nhớ lại những lời sâu xa của Nông Ngọc trước khi chết, còn có những lời dụ dỗ của Mạch Linh để y cùng chú hai trở mặt, trong lòng lập tức nặng nề.


Lâm Thiên Lí nhìn Lâm Trường Tư, vốn nghĩ chờ hai người Mao Mao đi rồi hắn sẽ thẳng thắn nói với Lâm Trường Tư, bởi vì hai người cùng nhau nói chuyện nếu như bé ngoan tức giận thì hắn cũng dễ dàng trấn an y.


Thế nhưng bây giờ Mao Mao đã hỏi hắn vẫn nên nói ra thì hơn, dù sao giấy không gói được lửa, những chuyện cần biết cuối cùng đều phải biết, trong lòng tự nhủ với chính mình đau dài không bằng đau ngắn.


Nghĩ đến đây Lâm Thiên Lí đối với Mao Mao gật đầu: “Ngươi đoán không sai, Tiểu Bảo có được là nhờ quả u minh, mà lấy được quả u minh là nhờ có Thiên Thanh tìm âm ty cầu.” Hắn nói rồi nhìn vào đôi mắt của Lâm Trường Tư, thấy biểu cảm của y không có dao động nào quá lớn thì mới chậm rãi nói ra lai lịch của u minh quả.


Sâu trong Lâm Trang có một nội viên bị khóa quanh năm, lúc nào cũng có người canh gác, ngoại trừ Thiên Thanh thì cho dù là thím cửu nếu như không có sự cho phép của Thiên Thanh cũng không được vào, Lâm Trường Tư rơi vào trầm ngâm nhớ lại hình như có chuyện như vậy , y nhớ rõ có một lần đi dạo trong Lâm Trang tựa hồ có gặp một cái sân viện có người canh gác, không cho y đi vào.


Lâm Thiên Lí nhẹ ừ một tiếng rồi mới nói bên trong nội viện khóa kia là một cây hòe cao che trời, mùi hương thanh u hằng năm phiêu đãng trong Lâm Trang là từ cây hòe kia tinh luyện ra để dâng hương, cây hòe hút âm có thể tụ âm hồn, Thiên Thanh vẫn luôn dùng cây hòe kia giúp âm ty lôi kéo hồn phách, âm ty vì để thuận tiện mà cắt một cái khe rãnh ở trên thân cây trở thành nơi giao nhau giữ trần thế và âm thế, vì vậy bên trong Lâm Trang có rất nhiều quỷ hồn.


Vì để trấn trạch Lâm Trang nơi nơi đều bày hung thú ngăn cản oán linh tiến vào, mái hiên tứ giác thì treo trấn hồn linh, người ở dương thế, quỷ ở âm phủ, Lâm Trang ở tại nơi giao thoa âm dương, là nơi mà độ hồn chuyển thế nhất định phải đi qua.


Từ cây hòe nơi đó có thể đi thẳng đến địa phủ, người bình thường không cẩn thận đi vào thì sẽ hồn lìa khỏi xác, có một số quỷ hồn vẫn còn cố chấp với dương thế không muốn đầu thai mất đi ký ức, khả năng cao sẽ cướp đoạt hồn phách của người sống chiếm lấy thân thể, vì tránh những chuyện này cho nên nơi đó vẫn luôn bị khóa.


Bắt đầu từ vài chục năm trước Thiên Thanh đã tìm đủ mọi cách đi phá giải trận pháp ở Lâm thị tổ trạch, thế nhưng oán khí ở tổ trạch quá nặng hắn từ bên ngoài ngay cả mắt trận cũng nhìn không thấy, cơ bản không thể tiến vào càng đừng nói đến tìm ra vị trí pháp môn.


Từng đợt cố gắng cũng như từng đợt bất lực quay về.
Bởi vì trợ giúp dẫn hồn cho nên Thiên Thanh có quan hệ rất tốt với âm ty, âm ty thấy hắn ưu sầu liền nói cho hắn một cách.


Nói đến đây Lâm Thiên Lí tạm dừng một chút, ánh mắt tăng thêm vài phần thấp thỏm bất an, yết hầu của hắn lên xuống hai cái cuối cùng vẫn quyết tâm nói tiếp: “Hắn nói, có thể từ bên trong thô bạo phá trận, chỉ là có một yêu cầu cần phải có tế phẩm trung gian, vật tế trung gian kia phải có thân thể của người và linh lực của quỷ, dùng thân thể để hiến tế, dùng linh lực để trấn áp, dụ dỗ u hồn bên trong tổ trạch thô bạo phá trận……”


Hắn càng nói, Lâm Trường Tư nhìn vào hắn càng khϊế͙p͙ sợ, sắc mặt cũng càng lúc càng tái nhợt, ánh mắt cũng mang theo hoảng hốt.


Lòng hắn mang theo từng trận co rút đau đớn, lời nói phát ra càng ngày càng nhẹ cuối cùng tạm dừng lại, hắn không biết bản thân có thể vì chính mình biện hộ cái gì bởi mục đích ban đầu của hắn chính là chuyện này, cho nên hắn chỉ im lặng tiếp thu lửa giận của y.


Muốn mang thai một đứa trẻ nửa người nửa quỷ, điều kiện vô cùng khó khăn không chỉ đối với sinh mệnh cá nhân có yêu cầu, mà còn muốn mệnh của hai người tương hợp, mười mấy năm trước Thiên Thanh cứu trợ Lâm Trường Tư vốn dĩ là do chủ ý này.


Thế nhưng về sau kế hoạch đã xảy ra biến cố, Lâm Thiên Lí hơi hơi nhắm mắt, hắn thích Lâm Trường Tư, trong lòng của hắn thường xuyên bối rối khó an.


Thiên Thanh không đành lòng nhìn thấy hắn như thế, nội tâm ảo tưởng có lẽ điều kiện mang quỷ thai không hề khó khăn như vậy, cho nên lại lần nữa đi cầu quả u minh.


Quả u minh không phải là vật phẩm ở trên dương thế có được một quả đã là phá lệ, làm sao có thể lần nữa tái phạm? Âm ty không đồng ý.
Thiên Thanh ngàn lần cầu xin lại đồng ý làm thêm ít chuyện cuối cùng âm ty mới chấp thuận.


Lan Lan sinh ra cũng nhờ vào quả u minh kia, giống như lời âm ty đã nói, xuất thân của Lan Lan là người chỉ mang theo một chút năng lực của quỷ giới, chỉ có thể nghe hiểu quỷ ngữ ngoài ra không còn gì khác.
Sự thật đã ở trước mắt có muốn cưỡng cầu cũng không được.


Từ lúc hắn nói đến hiến tế Lâm Trường Tư cũng đoán được hắn muốn nói đến cái gì, vậy đây là nguyên nhân khiến mình mang thai sao? Bởi nguyên nhân này khó trách trước đây hỏi hắn, hắn đều không nói, sự thật tàn nhẫn như vậy làm sao có thể nói được!


Lâm Trường Tư toàn thân run rẩy che miệng lại, nhớ đến ngày minh hôn ôm con gà, nhớ đến bài vị bên trên có vết máu, nhớ đến máu gà đầy đất, nhớ đến thi thể con gà lạnh ngắt bên trong thùng rác, y đột nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo.


Y run run đứng dậy, rất muốn bình tĩnh nói với Mao Mao cùng Tô Giác một câu ‘tôi có chút không khỏe, xin phép đi nghỉ trước.’ nhưng mà khép mở cánh miệng vài lần, trong cổ họng cũng chỉ phát ra vài tiếng khàn khàn, y vừa đứng lên chân liền mềm nhũn muốn ngã.


Trong lòng Lâm Thiên Lí vô cùng áy náy, trơ mắt nhìn y hai mắt đỏ bừng biểu cảm ngây ngốc, mà hắn chỉ có thể đứng đó cứng đờ không dám đến gần, hắn biết hiện tại bé ngoan không muốn trông thấy hắn.
Nhìn y run run đứng dậy sắp sửa té ngã hắn liền vội vàng duỗi tay dìu y.
“Bốp——–”


Bên trong không khí tĩnh lặng, một tiếng này đều làm cho ba người một quỷ kinh sợ.
Mao Mao cùng Tô Giác đều mở to hai mắt nhìn, nhìn Lâm Thiên Lí duỗi tay ra mới vừa đụng vào cánh tay của Lâm Trường Tư, thân mình Lâm Trường Tư lập tức co rút phản xạ không điều kiện đánh bay tay hắn.


Lâm Trường Tư hoảng sợ nhìn vào tay chính mình rồi nhìn thân thể cứng đờ cùng biểu cảm không rõ của đối phương, y rụt rụt thân thể xoay người nhanh chóng đi về hướng phòng ngủ, đóng cửa rầm một tiếng.


Tô Giác và Mao Mao nhìn khuôn mặt âm trầm của Lâm Thiên Lí, cả hai đều im lặng như ve sầu mùa đông.
Biểu cảm khủng bố như vậy không phải là muốn đánh người chứ? Mao Mao nghĩ đến thân thể gầy yếu của Lâm Trường Tư, trong miệng ấp úng muốn nói cái gì đó.


Tô Giác quét mắt nhìn hắn, nhanh chóng che miệng hắn lại, lôi hắn đi ra cửa rồi lại xấu hổ tạm biệt Lâm Thiên Lí, chồng chồng người ta cãi nhau, bọn họ vẫn nên thức thời nhanh chóng rời đi.
Mao Mao bám lấy cửa không chịu đi, Tô Giác trực tiếp kéo hắn ra ngoài sau đó còn tri kỷ cẩn thận đóng lại cửa nhà.


Lâm Thiên Lí đứng trong phòng khách cứng đờ, nhớ đến biểu cảm sợ hãi của Lâm Trường Tư, trong lòng của hắn vừa khó chịu vừa tức giận, khó chịu vì bé ngoan sợ hãi chính mình, tức giận bé ngoan sợ hãi hắn, y vậy mà sợ hắn, thế nhưng hắn tình nguyện bé ngoan tức giận đối với hắn phát hỏa chứ không cần vì hắn mà một mình đau lòng.


Hắn đứng ở trong phòng khách hồi lâu, chờ cho tâm tình bình phục mới đi về hướng phòng ngủ, lúc này hắn không trực tiếp đi xuyên cửa mà là gõ cửa.


Bên trong không hề có bất kỳ âm thanh nào, hắn khẽ thở dài một hơi xuyên cửa đi vào, phòng ngủ không một bóng người, hắn nhìn nhìn khắp nơi mới phát hiện y đang ở ban công, y đưa lưng về phía cửa ngồi ngây ngốc trên ban công duỗi chân ra ngoài không nhúc nhích, hô hấp của Lâm Thiên Lí căng cứng, ban công không có phòng hộ, chỉ cần ngồi không vững một chút thì sẽ té xuống, mà nơi này lại là lầu sáu đó.


Tay Lâm Thiên Lí run rẩy, sợ dọa đến y vì vậy hắn không dám lên tiếng, hắn chậm rãi đi qua nhưng còn chưa đến gần đã nghe thấy Lâm Trường Tư lên tiếng: “Đừng qua đây!”


Lâm Thiên Lí dừng bước: “Bé ngoan, em đừng như vậy, em đi xuống trước đi, chú hai thật sự xin lỗi em, em không cần phải một mình chịu tổn thương, em như vậy chú hai càng khó chịu, chú tình nguyện em ở trước mặt chú phát hỏa một trận.”


Lâm Trường Tư không đáp lời hắn, thân thể đưa lưng về phía hắn cũng không chút động đậy.


Lâm Thiên Lí chăm chú nhìn vào bóng dáng của y, mím chặt môi: “Chuyện này ta đã để trong lòng từ rất lâu, ta không dám nói với em bởi vì sự thật quá tàn nhẫn, ngay chính ta còn không thể tiếp nhận được thì làm sao dám hi vọng xa vời mong em có thể thông cảm.


Bây giờ em đã biết rồi ta ngược lại cảm thấy có một sự giải thoát, bởi lừa dối em ta cũng rất đau khổ.”
“Tiểu Bảo là con của ta và em, mỗi lần nghĩ đến em ta sẽ không nhịn được mà yêu thích nó.
Thế nhưng, ta không thể, ta sợ ta thân cận với nó rồi đến khi ấy ta sẽ luyến tiếc, không đành lòng.


Ta không thể ích kỷ, những người trong tổ trạch đều vì ta mà chết cho nên ta không thể bỏ mặc bọn họ.
Nếu có thể ta tình nguyện người đi hiến tế là ta.”


“Ha.” Lâm Trường Tư phát ra một tiếng cười nhạo đầy đau khổ: “Chú không thể ích kỷ nhưng em chính là một người ích kỷ, nếu chú muốn đem Tiểu Bảo hiến tế vậy em nguyện nó không được sinh ra.


Thay vì để một đám quỷ xé nát em tình nguyện nó chết ở trong bụng em, ít ra nó cũng không cần phải chịu loại dày vò đau khổ như thế.”


Y nói những lời phía sau cảm xúc rõ ràng đã trở nên kích động, thân thể thoạt nhìn sắp sửa nhảy xuống dưới, Lâm Thiên Lí hoảng sợ nhanh chóng thuấn di đến đó ôm lấy eo y đem y ôm xuống.


Lâm Trường Tư ở trong lòng ngực hắn giãy giụa kêu to ‘không cần, buông em ra.’ khuôn mặt tràn đầy nước mắt, thanh âm đứt quãng nghẹn ngào.
Y không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, hiện tại trong lòng y ngập tràn oán hận, oán hắn, hận hắn, không muốn nhìn thấy hắn.


Đã từng nghĩ đó là minh chứng của tình yêu, cho nên tuy rằng mang thai trong lòng của y vô cùng sợ hãi thế nhưng y không hề ghét bỏ, cũng như chưa từng nghĩ đến việc phá bỏ nó, cho dù sợ hãi; do dự nhưng sâu trong lòng y đối với một sinh mệnh đang chậm rãi hình thành tràn đầy mong chờ, bởi vì đứa bé này là của y và chú hai, nghĩ đến hắn, y liền đối với đứa nhỏ càng thêm yêu thích và trông mong.


Nhưng bây giờ có bao nhiêu là châm chọc, y chỉ cảm thấy bản thân mình tựa như bị người hung hăng cho một cái tát, tất cả mọi thứ từ trước đến đây cũng chỉ có một mình y đơn phương chờ đợi, bởi căn bản chú hai không hề yêu thích Tiểu Bảo, mà chỉ xem nó là một công cụ còn là vì lý do tàn nhẫn như vậy, nghĩ đến đây hô hấp của y càng thêm khó khăn, đây là con của chúng ta mà sao chú có thể nhẫn tâm đến thế.


Nhìn y kích động có trấn an như thế nào cũng không được, Lâm Thiên Lí sợ y sẽ tổn thương chính mình cho nên chỉ có thể làm y hôn mê, nhìn y té xỉu trong lồng ngực của mình, tay còn theo bản năng bảo vệ bụng, ngực Lâm Thiên Lí một trận chua xót, nội tâm vẫn luôn dao động chính tại giờ phút này lại trở nên mờ mịt.


Hôm qua Lan Nạp đã bỏ xuống một câu nói tàn nhẫn tự nhiên sẽ không còn khả năng ở trong miệng gã nghe ra cái gì, hiện tại hi vọng duy nhất của hắn chính là Mao Lăng Ngọc có thể tìm được pháp môn phá vỡ mắt trận.


Mấy ngày sau đó Lâm Trường Tư đối mặt với Lâm Thiên Lí không hề có một chút cảm xúc gì, thường xuyên ngồi ngây ngốc ở trên giường cái gì cũng không nói, cả ngày ngẩn ngơ ngồi nhìn về một phương, thỉnh thoảng nhìn nhìn liền khóc, còn là khóc trong im lặng, trên mặt chết lặng nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, cả người đều không có bất kỳ phản ứng gì tựa như một người thực vật.


Lâm Thiên Lí không biết phải làm gì, Chu Hành và Đại Hắc đến thăm y, y đi theo bọn họ ngồi xuống, ngồi một hồi cũng có thể ngẩn ngơ, bảo y ăn cơm y vẫn ăn, nhắc nhở y một chút y sẽ động đũa ăn một hai miếng sau đó không ăn nữa, lấy Tiểu Bảo ra làm nguyên do y sẽ tiếp tục ngồi ăn, ăn rất nhiều thế nhưng một tuần ngắn ngủi trôi qua y vẫn ốm đi rất nhiều.


Linh thể Tiểu Bảo bị thương gần như là tiến vào trạng thái ngủ đông, hấp thu rất nhiều dinh dưỡng thế nhưng không có tiêu hao cho nên bụng cũng lớn hơn rất nhiều, người của y gầy đi cái bụng cũng hiện ra rõ ràng hơn, thân hình mảnh khảnh trang bị một cái bụng tròn co rụt ở trên sofa cuộn thành một trái bóng, biểu tình của y chết lặng nhìn chằm chằm vào TV, nhìn qua có chút quái dị và không hài hòa.


Lâm Thiên Lí bị y lăn lộn gần như muốn phát điên, hắn nói cái gì y đều không nghe lọt tai, mà thứ Lâm Trường Tư muốn nghe hắn lại không thể hứa hẹn, hai người cứ như vậy mà giằng co..