Sắc Huyễn Càn Khôn

Chương 11: Chết Hết

"Thiếu gia tha mạng, thiếu gia tha mạng! Ta thật sự không có lừa ngài, ta chính mắt nhìn thấy hắn rơi vào Tuyệt Vân Nhai, ta thật không có lừa ngài a!" A Tam nhịn đau bò đến Diệp Trần dưới chân, hô hào cầu xin tha thứ.


Hắn thật sự sợ, sợ đối phương sẽ giết chết chính mình, việc này hắn đống vai trò rất quan trọng, có thể nói là kẻ phản bội, bán chủ cầu vinh. Như muốn xóa sạch dấu vết, hắn có thể sẽ bị đối phương giết người diệt khẩu.


Nghĩ đến đây, A Tam lén lút ngẩng đầu, thử thăm dò Diệp Trần sắc mặt.
Chỉ thấy đối phương tuy nhiên rất tức giận, nhưng rất nhanh thì bình thường trở lại.


"Đứng lên đi! Việc này lỗi không hoàn toàn ở ngươi, đổi lại là ta ngay hiện trường, ta cũng sẽ cùng ngươi một dạng, cho rằng hắn đã bị ngã chết." Dừng lại một chút, Diệp Trần lại nói.
"Ngươi có hay không đã đem hắn chết tin tức truyền ra ngoài?"
A Tam vẻ mặt kinh hỷ, đứng dậy vội vàng đáp.


"Khởi bẩm nhị thiếu gia, ngài dặn dò qua không cần phải gấp, cho nên ta còn chưa kịp thời đi làm." Hắn ngữ khí có hơi thấp thỏm.


Diệp Trần lộ ra một nụ cười bí hiểm, không dễ dàng phát giác, hắn quay đầu lại nói. "Ngươi làm rất tốt! Như vậy đi, ngươi trước tiên đi ra ngoài, gọi hết tất cả những người nào chứng kiến qua ngươi trở về, cùng với bọn họ đến đây gặp ta!"
Nghe được những lời này, A Tam trong lòng khẽ run.


"Nhị, Nhị thiếu gia..."
"Yên tâm, ta không phải như ngươi nghĩ, đi thôi, ta sẽ chuẩn bị cho các ngươi một khoản tài phú, các ngươi đi khỏi nơi này, càng xa càng tốt." Diệp Trần đi đến, vỗ vỗ A Tam bả vai.
"Vâng thưa nhị thiếu gia."


A Tam sau khi rời đi, Diệp Trần trở vào trong phòng, đi ra thời điểm, trong tay hắn đã đầy ắp tay nải, bên trong không biết chứa đựng vật gì.
Năm phút sau, có năm người từ bên ngoài cửa đi vào, tất cả đều là Diệp gia hộ vệ, kể cả hai tên giữ cửa.


"Khởi bẩm nhị thiếu gia, tất cả đều ở nơi này!" A Tam cung kính khom người.
"Gặp qua nhị thiếu gia!" Bốn người còn lại đồng thanh hô.
"Rất tốt! Hiện tại ta giao cho các ngươi một cái nhiệm vụ, các ngươi nhất định phải hoàn thành!" Diệp Trần liếc qua đám người, ôn hòa mỉm cười nói.


Bọn hắn nhìn nhau nghi hoặc, nhưng ngay sau đó vội vàng cúi người đáp. "Xin thiếu gia phân phó, chúng ta nhất định sẽ làm được!"
Diệp Trần nụ cười càng thêm sáng lạn, sau đó tiện tay cầm lên một chiếc tay nải, phát cho mỗi người một cái.


"Đây là ta chuẩn bị cho các ngươi tài phú, đủ để các ngươi an ổn sống hết quãng đời còn lại!"
"Cái này... Nhị thiếu gia, ngài đây là chuẩn bị đuổi chúng ta đi hay sao?" Có người do dự, sau cùng vẫn là hỏi.


"Không xem như là đuổi, không cần nói khó nghe như vậy, đây là về hưu, chẳng lẽ các ngươi nguyện ý cả đời ngốc ở chỗ này không đi, không muốn thê tử, không cần sinh con dưỡng cái rồi!" Diệp Trần con mắt híp híp, mỉm cười hỏi.
"Nhưng mà nhị thiếu gia...!"


"Được rồi!" Diệp Trần bỗng nhiên đưa tay cắt ngang. "Cứ như vậy định! Các ngươi nhanh đi thôi, đi càng xa càng tốt, chú ý đừng để cho ai phát hiện!"
"Vâng!" Năm người đồng thanh đáp.


Nam Dương trên tường thành, Diệp Trần dõi mắt nhìn theo năm người đi xa, bọn hắn dựa theo Diệp Trần phân phó, rời xa địa phương này, thậm chí rời xa Nam Dương thành.
Diệp Trần khoé miệng cong lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị.


Trải qua hóa trang A Tam đám người, một đường đi hướng phía nam ngoại thành, bọn hắn không biết đi qua bao lâu, cho đến xế chiều mới tìm một chỗ không người để dừng chân.


Trên đường đi, bọn hắn gặp gặp rất nhiều cửa hàng nhỏ, quán cơm, nhưng không ai dám dừng lại, chỉ mua một số đồ ăn cùng nước uống sau đó rời đi, cho đến bây giờ cảm giác an toàn sau khi, bọn hắn mới lựa chọn dừng lại.


"Thật không nghĩ tới a, nhị thiếu gia lại đối tốt với chúng ta như vậy, nhiều vàng bạc như vậy đều cam lòng bỏ ra!" Có người trước tiên mở miệng nói chuyện, vừa nói hắn vừa hung hăng cắn một miếng bánh bao, âm thanh cũng mơ hồ không rõ.


"Đúng vậy a! Với số tiền này, ta có thể cưới mấy cái lão bà mà không sợ chết đói!" Người khác lại phụ họa, tiện tay cầm lên một thỏi vàng, dùng răng hơi hơi cắn thử.
Tại đây năm người bên trong, chỉ có A Tam vẫn luôn luôn nhíu mày, không biết đang suy nghĩ cái gì.


"Lão Tam, đang nghĩ gì thế? Không xem kỹ, lão Vương đều muốn trộm tiền của ngươi." Có người cười chế nhạo.
A Tam khẽ lắc đầu, trong lòng lại thầm nghĩ.
Có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi!


Hắn một đường đi tới bây giờ, vẫn luôn cảm thấy có gì đó khác lạ, cảm giác sự tình cũng không có đơn giản như vậy, nhưng dị thường ở chỗ nào lại không rõ, đã nghĩ không ra hắn cũng lười đi nghĩ, cũng học theo những người khác, cầm lên một cái bánh bao bắt đầu ăn.
Phốc phốc!


Bỗng nhiên, bên cạnh có người đột nhiên phun máu, hai mắt trợn ngược ngã ra mặt đất, giật giật vài cái sùi bọt mép liền chết, đến chết đều không kịp phát ra âm thanh.
"Chuyện gì xảy ra? Lão Vương làm sao vậy?"
Mọi người liếc nhau một cái, nhao nhao đứng dậy đi qua xem thử.


"Lão Vương, Lão Vương, ngươi thế nào?" Một người đi tới ngồi xổm xuống, dùng sức lây động Lão Vương thân thể.
Không có phản ứng.
Người kia nghi hoặc, bỗng nhiên đem Lão Vương thân thể lật lại.
"A...! Chết... Chết người rồi." Một tiếng thét kinh hãi, từ người kia trong miệng truyền ra.


"Cái gì? Lão Vương đang yên đang lành tại sao lại chết?" Những người khác lập tức xông tới, trong nháy mắt liền vây quanh hiện trường.
"Giống như... Giống như là bị trúng độc!" Người kia run giọng nói.
"Ngươi nói cái gì? Trúng độc?"


Cả đám lập tức lui ra một khoảng cách, chỉ sợ vô ý tiếp xúc chất độc.
Phốc!
Còn không có trong cơn hoảng hốt đi qua, lại tiếp một người nữa trực tiếp phun máu, như Lão Vương vừa rồi, kêu thảm thiết đều không có liền trực tiếp chết.


"Tại sao có thể như vậy?" A Tam bạch bạch bạch lui lại mấy bước, trên tay bánh bao đã bị hắn ném mất, vẻ mặt hoảng sợ.
Phốc!
Lại một người nữa phun máu, dòng máu đều biến thành đen, có mùi hôi thối phát ra từ trong đó, khiến ở đây còn sống người đều buồn nôn.


"Đáng chết, nhanh, nhanh nôn hết ra, trong thức ăn có độc!" A Tam gầm thét.


Không cần hắn kêu gào, còn sót lại người kia trước tiên đã điên cuồng móc họng, ý đồ đem hết thảy vừa mới ăn vào đồ vật nôn ra, nhưng nào có dễ dàng như vậy. Người trừ phi ăn quá no mới có thể dùng cái này biện pháp, đằng này bọn hắn mới ăn vài miếng, muốn nôn đều nôn không được.


Đáng sợ hơn chính là, loại độc này sẽ không cho người ta thở dốc cơ hội, một khi bạo phát liền sẽ chết người, muốn ngáp ngáp đều không làm được.


"Nhất định là hắn, nhất định là hắn ta làm!" A Tam toàn thân phát run, cảm nhận tử vong đang đến gần, sợ hãi, bất lực, tuyệt vọng, hối hận, vô số tiêu cực cảm xúc cùng nhau ập đến, khiến cho A Tam tâm thần sụp đổ.


Hắn không thể nào hiểu được, đối phương là như thế nào hạ độc, rõ ràng chính mình đồ ăn đều mua ở bên ngoài, lại cách xa Nam Dương thành đến mấy ngàn mét, chẳng lẽ đối phương thủ đoạn cao siêu đến như vậy, tất cả quầy hàng ông chủ đều là người của hắn sắp xếp hay sao.


A Tam khoé mắt đảo qua cái kia tay nải, bỗng nhiên rõ ràng, nhưng nghĩ rõ ràng về sau, hắn lại càng cảm thấy khϊế͙p͙ sợ.


Là cái này tay nải, tay nải bị tẩm độc, nói cách khác, trúng độc sẽ không chỉ riêng nhóm năm người bọn họ, mà còn có những cái kia quầy hàng ông chủ, tay nải có tẩm độc, đồng nghĩa tiền bạc đều có độc, ai chạm qua bọn hắn trả cho bạc đều có khả năng sẽ chết.


Thật ác độc thủ đoạn, thật đủ tàn nhẫn, vô nhân đạo, không bằng súc sinh!
A Tam đã từng cảm thấy, chính mình đã vô cùng âm hiểm độc ác, giết người, cướp của, đoạt phu nhân hắn làm qua không ít, nhưng mà so sánh với Diệp Trần, hắn tự nhận không bằng.


Diệp Trần chính là loại người, để đạt được mục đích bất chấp hậu quả, cho dù là luyên luỵ đến người vô tội cũng không thèm quan tâm, ngay cả đại ca thúc bá đều xém chút chết trong tay hắn là có thể thấy được.


"Diệp Trần, ngươi chết không yên lành!!!" Xen lẫn cừu hận cùng lửa giận tiếng gầm gừ, theo A Tam trong miệng truyền ra.
Phốc!
Cho đến tận thời khắc này, năm người hết thảy năm người, không còn một ai sống sót.


Gió lạnh thổi qua, khiến người ta tê cả da đầu một màn lần nữa phát sinh. Mặt đất thi thể bỗng nhiên xẹp xuống, bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu phân hủy, rồi nhanh chóng hóa thành màu đen sền sệt một bãi chất lỏng.


"Tiểu Phỉ, ngươi dựa theo trên đây ghi chép, đi ra ngoài xem thử những vật phẩm này gần đây có bán hay không, nếu có liền mua mỗi thứ ba phần, ta có tác dụng lớn!"
Ăn uống no nê, Diệp Thiên đưa cho Diệp Tiểu Phỉ một trang giấy, trên đó viết chính là sáu loại vật liệu cần dùng.


"Ca, ngươi cần những thứ này để làm gì? Cả tên ta đều chưa nghe nói qua." Diệp Huyên ở một bên tò mò mở miệng hỏi.
"Về sau các ngươi sẽ biết!" Diệp Thiên cười thần bí phá nàng cái mũi.
Diệp Huyên bĩu môi. "Không nói coi như xong!"


Nàng còn bất mãn trưa nay đánh cược một màn đây. Cùng ca ca đánh cược nhìn, rốt cuộc hắn có thể nếm ra nàng bao nhiêu đạo món ăn, thế nhưng thật khiến nàng thất vọng là... Toàn bộ đều không nói trúng, nàng thật hoài nghi có phải hay không ca ca đang cố ý đùa nàng chơi.


Diệp Thiên chính mình lúc ấy đều cảm thấy xấu hổ, ai bảo hai cái nha đầu bình thường không việc làm, suốt ngày thường xuyên cùng một chỗ làm đồ ăn đâu, đến nỗi trù nghệ đều giống nhau như đúc.
Diệp Tiểu Phỉ rất nghe lời, nàng cầm lấy trang giấy xoay người rời đi.


"Tiểu Phỉ ngươi ra ngoài cận thận một chút, tìm không thấy, mua không được cũng không sao cả, ngươi là cái nữ hài, đừng đi quá xa!"
Diệp Tiểu Phỉ xoay người ngòn ngọt cười, nhu thuận đối Diệp Thiên khẽ gật đầu.
"Nha đầu này!" Diệp Thiên cười khổ.


Trở lại phòng của mình, Diệp Thiên ở trên giường ngồi xếp bằng, hắn cần làm chuẩn bị kỹ càng cho việc luyện đan. Bước thứ nhất cần tìm đầy đủ vật liệu, bước thứ hai là luyện chúng nó thành đan dược, bước thứ ba là nuốt đan, sau đó kích hoạt thể chất.


Ba bước này nhìn như đơn giản, nhưng đối với Diệp Thiên tu vi hiện tại không dễ chút nào, hắn thậm chí còn chưa biết luyện đan là như thế nào, hoàn toàn là một cái không đầu con ruồi bay loạn, không biết từ nơi nào ra tay. Không có biện pháp, hắn chỉ có thể cầu cạnh hắn sư tôn Lam Tịch.


Cứ tưởng rằng, bá đạo lãnh mạt Lam Tịch sẽ không để ý đến hắn, nhưng không ngờ đối phương lại quá trực tiếp, sử dụng thế không thể đỡ, Thể Hồ Quán Đỉnh phương thức để truyền thụ, đem tất cả luyện đan tri thức nhồi vào trong đầu của hắn.


Cho nên, mới có Diệp Thiên ngồi xếp bằng ở trên giường một màn.


Hắn đang chậm rãi tiêu hóa, sắp xếp vừa mới truyền vào lượng lớn thông tin. Có liên quan đến hàng trăm hàng ngàn loại đan dược, linh dược, thiên tài địa bảo vân vân. Phải nói là nhiều khủng khϊế͙p͙, đầu hắn đều sắp không chịu nổi áp lực, như muốn nổ tung.


Thông qua lần này truyền thụ, Diệp Thiên rốt cuộc cũng biết, đan dược hắn chuẩn bị luyện chế tên gọi là gì.
Huyền Âm Đan và Huyền Dương Đan.
Đều là đan dược nhất giai mà thôi, không tính là cái gì cao cấp đan dược, nhưng bằng vào nó kích hoạt Cửu Dương Thần Thể, như thế là đủ.
...


Chúc cả nhà buổi tối vui vẻ!
Số TK:
HA QUANG PHI
Ngân hàng Agribank - Chi nhánh Lương Sơn - Bình Thuận
Momo:
Viettelpay: