Sắc Huyễn Càn Khôn

Chương 14: Thành Đan

Toàn thân Diệp Thiên đều là mồ hôi, hai đầu lông mày đều muốn tụ cùng một chỗ.
"Hô!" Diệp Thiên thở hắt ra, lần nữa thất bại.


Hắn tạm thời dừng luyện đan, mà là ngồi nhắm mắt dưỡng thần, ngoại trừ nghỉ ngơi để khôi phục ra, còn phải thật tốt ngẫm lại vấn đề dẫn đến thất bại nằm ở chỗ nào.
Hắn rõ ràng dựa theo Lam Tịch đưa cho luyện đan chi thuật để tiến hành, nhưng không hiểu sao đều thất bại.


Chẳng lẽ nguyên nhân bởi vì tu vi quá thấp?
Diệp Thiên nhớ lại từng chi tiết trong quá trình luyện chế, hầu như tất cả đều thất bại ngay tại giai đoạn ngưng đan.
Hắn trọng tâm ngẫm lại quá trình này.
Rốt cuộc ta làm sai điểm nào rồi?


Diệp Thiên không ngừng suy tư, cho đến một khoảnh khắc. Hắn đột nhiên mở bừng hai mắt ra.


Thì ra là như vậy! Ta không nên hoàn toàn dựa theo y chang ký ức truyền thừa đi làm, đó là sư tôn luyện đan, nàng đã thành thạo đến mức có thể ngưng tụ mười viên đan dược cùng lúc. Nhưng ta thì khác biệt, ta đan còn chưa luyện thành, nói gì đến một lần ngưng tụ mười viên, đúng là tham thì thâm a!


Nghĩ rõ ràng nguyên do, Diệp Thiên đã có dự định, hắn bắt đầu cấp tốc khôi phục tu vi để thử lại lần nữa.
Nửa giờ sau, Diệp Thiên lần nữa mở mắt, lúc này hắn đã khôi phục hơn phân nửa tu vi, hắn đã không kịp chờ đợi tay bắt pháp quyết, bùng lên hoả diễm áp lên lò đan.


Vẫn như cũ bỏ dược liệu vào trong lò bắt đầu luyện chế, dưới đất dược liệu vẫn còn, Diệp Thiên mua không ít, chủ yếu mua sẵn để tập luyện, hắn muốn luyện đan dược tên gọi Hồi Nguyên đan, Nhất Giai đan dược.


Dược liệu bị đốt cháy hóa thành bột, từ đó toát ra một cỗ dược linh khí, quanh quẩn không tiêu tan.
Đến một bước này, Diệp Thiên bắt đầu hồi hộp, bởi vì, tiếp theo chính là giai đoạn ngưng đan.
Bị ngã cùng một nơi nhiều lần, hắn đều xảy ra ám ảnh.
Nhất định phải thành công a!


Diệp Thiên động tác bắt đầu nhanh hơn, tinh thần lực thao túng trong lò hết thảy. Đan khí cùng với thuốc bột hình thành một luồng khí xoáy, sau đó dần dần áp xúc, tạo thành hình dạng mơ hồ của một viên đan dược.
Diệp Thiên trong lòng mừng rỡ, lại không dám chủ quan chút nào, thành bại là ngay thời khắc này.


Đan dược xoay tròn, đang không ngừng cuốn hút tất cả linh khí quay lại đây, thể tích của nó cũng đang dần dần tăng lên, cuối cùng dừng lại chừng viên bi kích cỡ.
Thành Đan!
Diệp Thiên trong lòng hô lên một tiếng, khoé miệng cong lên, cảm thấy có như vậy một chút thành tựu.


Diệp Thiên đầu đầy mồ hôi, tinh thần có chút uể oải, hắn xoa xoa tay, đi qua mở ra đan lô, ngay lập tức, mùi thuốc xông vào mũi, uể oải tinh thần đều có chút khôi phục.


Diệp Thiên không kịp chờ đợi nhìn lại, chỉ thấy bên trong đan lô đang lẳng lặng nằm một viên đan dược, đan dược màu trắng đục, chất lượng không tốt lắm, bề mặt của nó hơi gồ ghề, nhìn không thế nào đẹp mắt.


Nhưng đây căn bản không thể ảnh hưởng Diệp Thiên trong lòng vui vẻ, phải biết, một người bình thường học tập luyện đan, chí ít phải tốn một đến hai năm mới có thể thành công, cho dù thiên tài cũng phải mất đến nửa năm.


Thời gian lâu như vậy không biết tiêu hao bao nhiêu tài nguyên, không có tông môn hoặc trưởng bối ủng hộ là không thể làm được.
Nhưng mà Diệp Thiên chỉ dùng chưa tới một ngày để hoàn thành, đan dược cho dù xấu, chung quy cũng là đan dược a.


Diệp Thiên lấy ra đan dược, tỉ mỉ quan sát một chút, sau đó không chút do dự bỏ vào miệng nuốt xuống.
Đây là Hồi Nguyên đan, vừa vặn dùng để khôi phục hắn tiêu hao.
Oanh!


Đan dược vừa vào bụng tức hóa, biến thành một cỗ năng lượng phát tán ra, chạy khắp các nơi ngõ ngách trong cơ thể, trợ giúp hắn khôi phục đến đỉnh phong tu vi.
Diệp Thiên hai mắt tỏa sáng.
Quá tốt rồi, không nghĩ loại này đan dược lại hiệu quả như vậy, ta nên luyện chế nhiều một chút.


Nói thầm, Diệp Thiên lại bắt đầu luyện đan, có một lần thành công kinh nghiệm sau khi, tiếp theo luyện chế dễ dàng hơn nhiều, một lò lại một lò, tiêu hao thời điểm, lại ăn một viên đan dược để bổ sung, cứ như vậy, nửa ngày trôi qua.


Trong phòng đan hương lượn lờ, nồng đậm đến cực điểm, một người hít vào đều có thể sảng khoái tinh thần, xua tan mệt mỏi, nếu không phải Diệp Thiên đem đan bình cho đậy nắp, hương khí sẽ còn nồng đậm hơn nữa.


Bên cạnh Diệp Thiên trên mặt đất, có rất nhiều bình bình lọ lọ bị ném lung tung, ước chừng khoảng hơn hai mươi bình, tất cả những đan dược này đều bị hắn cho là phế phẩm.


Ngoại trừ lần đầu cái viên kia đan dược, mười bình tiếp theo luyện chế ra đều là hoàn mỹ đan dược, mỗi bình 1 viên, bề ngoài bóng loáng đẹp đẽ, ẩn chứa bảy phần tạp chất, xem như là Nhất Giai hạ phẩm đan dược.
Kế tiếp năm bình, ẩn chứa năm phần tạp chất, là trung phẩm đan dược.


Về sau năm bình là thượng phẩm đan dược, đến lúc này, đan dược đã vô cùng tinh khiết, nhìn vào như không khác gì một viên ngọc thuỷ tinh trong suốt.


Nhưng Diệp Thiên vẫn chưa hài lòng, tại ký ức truyền thừa bên trong, đan dược còn có khả năng luyện chế tốt hơn, kia là trong truyền thuyết cực phẩm đan dược, đan dược vừa ra, lập tức thiên lôi đánh xuống, tạo thành đan văn.
Ong!
Đan lô rung động một cái, Diệp Thiên chậm rãi thu tay lại.
"Tiếp tục thất bại."


Diệp Thiên cau mày lẩm bẩm, cực kỳ không hài lòng.
Nếu những cái kia lâu năm luyện đan sư chứng kiến hắn biểu tình này, chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận, xông lên nhổ nước bọt chết hắn. Quá đáng giận.


Diệp Thiên thở dài, lại nhìn dược liệu đã dùng hết, lại muốn nếm thử luyện chế cực phẩm đan dược đã không thể nào, chỉ có thể bất đắc dĩ tạm thời dừng lại, hắn thu thập một phen, kiểm kê thành quả sau này.


Tổng số luyện chế được hai mươi lăm viên đan dược, trong quá trình luyện chế ăn hết năm viên, còn lại hai mươi viên, trong đó có mười viên hạ phẩm, năm viên trung phẩm, và năm viên thượng phẩm, thu hoạch cũng không tệ.


Diệp Thiên chưa từng mua qua đan dược, nên không biết đan dược giá cả, nhưng chắc hẳn so với dược liệu giá trị hơn nhiều.
Cọt kẹt!
Cửa phòng được mở ra, Diệp Thiên từ bên trong bước ra.
"Ca"
"Thiếu gia"
Cùng một lúc, hai tiếng kinh hô truyền đến


Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Huyên cùng Diệp Tiểu Phỉ sắc mặt đang lo lắng chạy tới, gấp giọng hỏi.
"Ca ngươi làm gì cả ngày ở bên trong nha? Cơm đều quên ăn nữa nha!" Đây là Diệp Huyên thanh âm.


"Phải đó thiếu gia, vì chờ ngươi cùng nhau ăn cơm, tiểu thư đều đang nhịn đói!" Đây là Diệp Tiểu Phỉ thanh âm.
Diệp Thiên sững sờ, tiếp theo là có chút tức giận.


"Các ngươi ngốc a! Chờ ta làm gì? Xem các ngươi đói bụng mặt đều xanh, có phải hay không ta có chuyện đi ra ngoài một chuyến, mấy hôm không về được, các ngươi cũng sẽ chờ ta trở lại mới ăn rồi?"


Diệp Thiên nổi giận, làm cho hai cái nữ hài ủy khuất cúi đầu, nước mắt rưng rưng, thoạt nhìn tùy thời cũng có thể khóc.
Diệp Thiên thấy vậy đau lòng, hắn thở dài một tiếng, đi lên một bước đem hai nữ ôm vào lòng.


"Thật xin lỗi! Ta đây nhất thời tức giận, đều tại ta không tốt, ta không nên trách các ngươi, nhưng lần sau không thể vẫn chiếu theo lệ này nữa, biết không?" Diệp Thiên an ủi.
"Ừm ân." Hai nữ khẽ gật đầu, vui vẻ đáp.
...
Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!
Số TK:
HA QUANG PHI


Ngân hàng Agribank - Chi nhánh Lương Sơn - Bình Thuận.
Momo:
Viettelpay: