Chương 93: Kết thúc công việc!

Edit + Beta: Basic Needs
………..
Không gian thứ cấp sẽ không bị hư hại, trừ phi sức mạnh sát thương của Kẻ Nổi Giận Số 01 phá vỡ nổi không gian và thứ này sẽ làm tổn thương cô. Tuy nhiên rõ rành sức sát thương max của nó chỉ giới hạn ở một số cấp A, và chỉ có thế mà thôi.


Nó thậm chí còn không giết được Thầy Cấm Kỵ chân chính từ cấp A trở lên.
Đúng vậy, sau cấp A mới là ngưỡng của Thầy Cấm Kỵ.
Mấy ngày trước A Điêu còn bị kẹt ở linh năng cấp F, hiện tại đã có thể thờ ơ nhìn hai cấp A bị diệt ngay và luôn.


Về phần Thôi Lương... Thằng có này có tận cấp D, xem ra tài nguyên trong đại học rất ghê gớm, chị nhà giàu bao nuôi hắn cũng giỏi, nhưng chỉ được thế thôi.
Người đã ch.ết, tu vi gì đó là hư vô.


Bồn Cầu: “Thảo nào cô muốn quay về nhà họ Thôi, còn cố ý tiết lộ tung tích và trạng thái suy yếu, chính vì để câu Thôi Lương quay về.”
Từ suy đoán về mối quan hệ giữa hai cha con đến cố ý tiết lộ thông tin...


A Điêu: “Ừ, cũng nghĩ tới có khi hắn mang theo trợ thủ từ bên nhà quyền quý, nhưng không ngờ được là hai người cấp A. Xem xét từ trước tới giờ, bên quyền quý chẳng đánh giá cao Thôi Lương. Bằng không đâu có keo kiệt trong bố cục Kim Lăng mà đã áp chế hai nhà Tống Trần rồi. Đơn giản là họ thấy không đáng để đầu tư quá nhiều mà thôi. Cho nên từ đây có thể suy ngược lại hai người cấp A này không phải là nguồn nhân lực quá cao cấp thần kỳ. Đã như thế dám cá gia tộc này có Thầy Cấm Kỵ tồn tại.”


Gây hấn không nổi đâu.
May là cô cẩn thận trước sau, không tiết lộ dấu vết của riêng mình, tuy nhiên vẫn phải cẩn thận hơn mới được.
Trong trường hợp lật thuyền, dắt dây tới danh tính của cô, bị gia tộc này phát hiện, cô xanh cỏ là chắc.




Ngay cả khi kế hoạch ban đầu đã rất chu đáo, bấy giờ A Điêu hãy còn trốn trong 303 một lần nữa, cẩn thận xem đám thông tin thêm mấy lần trong lúc bên ngoài hủy diệt. Chờ đến khi bên ngoài thiệt hại, bị hủy diệt gần như cùng cực... cô mang theo giáp vũ trang vũ khí xông vào trong đoàn ánh sáng nổ tung đủ để diệt sạch tu sĩ cấp C trở xuống, cấp tốc cướp đi tài nguyên và bảo vật trên người hai tên cấp A.


Thật ra cô không cần lấy nó, không thể tham lam quá.
Bồn Cầu: “Lần này không sợ để lại sơ hở? Dù sao cô lấy đi di vật của bọn họ, không phải sẽ nói cho gia tộc kia biết có người bố trí hết thảy và lấy mất chiến lợi phẩm à?”


A Điêu: “Đúng vậy, đúng là có người còn sống rồi âm mưu lấy hết cả thảy. Nếu đã lấy kho báu nhà họ Thôi mà không lấy đám đồ của bọn này mới có vẻ kỳ lạ, logic phải liền mạch.”
Cô không giải thích thêm với bồn cầu do những người trong quan phủ Kim Lăng sắp tới đây rồi.


Cô phải rời đi càng sớm càng tốt.
(P1)
Lấy hay bỏ, lấy hay bỏ, của để lại của bọn này phải mất đi, dù gì vẫn do Lý Nguyên Thuật làm cơ mà.
Mà thứ bỏ đi chính là Cổng Linh Hồn nhỏ nhà họ Thôi.
Cô tuyệt đối không để bụng tới thứ này.
.....


Sau khi quản gia đưa ba người Thôi Lương vào cửa, ông ta nhanh chóng thấy được người canh gác Cổng Linh Hồn nhỏ tới đây hỏi một câu. Bên ngoài ông ta không để lộ gì nhưng trong lòng lại giống như có cơn sóng dữ.


Làm sao ông ta không nhìn ra được rõ ràng Đại công tử nổi tâm tư giết cha cướp quyền cướp lợi.
Đây là chuyện tốt?


Đúng vậy, bởi vì trong nhiều năm phục vụ cho nhà này, ông ta đã chịu đựng quá đủ tên gia chủ mang theo tính tình thất thường, hung tàn và đầy ích kỷ. Nếu như là Đại công tử… Cho dù trong xương cốt cậu ta rất giống cha nhưng ít nhất bề ngoài vẫn ngụy trang lôi kéo lòng người, không tự phụ như Thôi Dung.


Cho nên có chỗ tốt cho bọn ông đấy.
Quản gia đang nghĩ như vậy, chợt ông ta cảm thấy một tiếng nổ lớn dưới chân.
Chuyện gì đang xảy ra, động đất?
Ông ta khiếp sợ, người bên nhà họ Thôi ở trong từng viện lớn cũng hãi hùng, tình huống gì đây?


Đừng nói là khu vực Kim Lăng này nằm trong vùng động đất đấy? Chưa có trận động đất nào trong lịch sử cơ mà.
Họ vừa chạy ra khỏi phòng ở đã thấy vùng trang viên rộng lớn của nhà mình, cũng là khu vực của Cổng Linh Hồn nhỏ, có vùng sáng oanh tạc.


Các cụm nấm quét qua, mặt đất ầm ầm sụp đổ.
Ầm vang một tiếng.
Một hố sâu sụp xuống với đường kính 10 mét, sâu 5 mét.


Các quần thể kiến trúc ở đằng kia đồng loạt sụp đổ. Mặt đất nứt ra, có mấy người không kịp đề phòng đã rơi vào khe nứt, chẳng hạn như cha mẹ Thôi Vân... Ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp, họ đã biến mất tăm.


Từng đợt sóng khí cuồn cuộn cuồn cuộn. Ai có địa vị càng cao hay tố chất càng tốt sẽ ở càng gần, thành thử họ ch.ết càng chóng vánh hơn. Trái lại những người thuộc dòng thứ ở xa hơn lại may mắn sống sót; chỉ bị gió thổi quay mòng mòng, hoang mang lo sợ.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?


Chỉ có quản gia, chỉ có ông ta nhận ra một điều trong khoảnh khắc đó: cha con ch.ết chùm?
Nhà họ Thôi xong rồi.
.....


Không nói Cổng Linh Hồn nhỏ bị phá hủy đã quấy rầy đến các cơ quan chức năng liên đới, chỉ riêng động tĩnh vụ nổ to như thế đã đủ làm toàn bộ người dân thành phố Kim Lăng phát hiện ra.


Cao thủ trong phủ quan thuộc Kim Lăng xuất hiện hết, cùng lắm chỉ tốn vài phút đã đến trên trang viên nhà họ Thôi. Nơi này chỉ còn là đống hoang tàn với hố sâu, sót lại một cái Cổng Linh Hồn nhỏ còn đang chống đỡ. Miễn cưỡng lắm họ mới làm được một lần kiểm tr.a và biết ngay tình hình.


“Là Kẻ Nổi Giận.”
“Nhà họ Thôi này... Tình hình thế nào đây!”
Người trong quan phủ bối rối, nhưng vẫn nhanh chóng phong tỏa khu vực đầy chặt chẽ…
(P2)
“Điều tra!”


Ồn ã náo động như thế, nóng nảy vội vàng như thế, đó là cảm xúc của đám cao thủ vào một phút trước khi kiểm tr.a nghiêm ngặt.


Trong thành phố Kim Lăng, trên một con phố ồn ào đông đúc, có một hàng người xếp hàng trước một quán trà sữa, một thanh niên cao gầy lấy trà sữa, không để ý tới ánh mắt thi thoảng đưa sang của mấy nữ sinh trung học xếp hàng bên cạnh.
Anh ta đẹp trai khôi ngô à?


Không, nét mặt bình thường, nhưng có một loại phong thái rất đặc biệt.
Lơ đểnh, sắc bén, đầy bí ẩn và mù mờ.
Cho đến khi vụ nổ xảy ra, mọi người trên đường phố nghe thấy tiếng động từ khu biệt thự của giới nhà quan Kim Lăng truyền đến.
Mọi người rơi vào hoảng loạn.
“ch.ết người?”


“Nổ tung, chắc đã ch.ết rồi!”
“Đáng thương quá, không biết nổ ở đâu.”
“Đáng thương cứt ấy, nhìn phương hướng hẳn là bên nhà quan… Nên thế!”
“Đừng nói như vậy, một số quan chức vẫn rất tốt, chẳng hạn như phía Kim Hương...”


Mấy nữ sinh nhỏ nhắn nhanh chóng nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt và không máu của anh giai này không phát lộ biểu cảm gì, xoay người đi với một tay cầm trà sữa, một tay kéo mũ áo đen, thủng thẳng hòa vào đám đông dưới cơn mưa rơi tí tách.
Ôi, anh này lãng mạn quá, xem phong thái bình tĩnh này đi.


Quyến rũ tột cùng.
Nhưng họ không nhìn thấy anh ta đưa lưng về phía nhà họ Thôi với đôi môi hơi nhếch, khuôn mặt sinh động và nơi đáy mắt lại là cả vùng bình tĩnh.
Con rồng bé ác độc chỉ giậm chân reo hò vì núi vàng núi bạc cùng với màn thầu, còn đôi mắt thì sáng lấp lánh.


Vì tính mạng của người khác chăng, không đâu.
Có phải thấy lạnh lùng, thấy bô giai số dách một cây, thấy siêu quyến rũ không?!
Tôi chính là tôi, chính là tôi với bao điều đặc biệt*, đây là phát ngôn cho sát thủ vô tình!


*Câu này lấy từ bài hát Tôi của Trương Quốc Vinh, mấy bạn nghe thử xong kết hợp với cảnh mẻ đi dưới trời mưa đầy lạnh lùng là hiểu cảnh mẻ ám chỉ.
Một giây sau, người làm bộ trưng ra phong thái X đã đưa miệng ngậm ống hút.
Úi chu cha... Sữa khoai môn lúa mạch Thanh Khoa uống ngon quá.


Bồn cầu nhìn người này lộ ra biểu hiện sảng khoái khó miêu tả thành lời, hệt như giây tiếp theo sẽ mọc cánh thoát xác làm tiên trên trời.
Phong cách duy nhất của một người sành ăn là khi họ ăn hoặc họ uống.
.....


Rời khỏi khu phố, A Điêu đi dạo một lúc sau khi uống trà sữa, tiếp đó vào trung tâm mua sắm, đi vệ sinh; trong lúc tới lui cô đã biến thành một người đàn ông, rồi giây sau đó lại thành một người mập mạp hết sức bình thường.


Mập Mạp đi đến trung tâm mua sắm gần đó, lái một chiếc xe bay đã được sắp xếp từ trước rời khỏi thành phố Kim Lăng. Đoạn, để xe ở ngoài khu hoang dã và thu nó vào nhẫn đựng đồ, tàng hình, giẫm lên công cụ bay…


Không phải là công cụ bay nhanh nhất tốt nhất cô lấy được từ Thôi Dung, mà chính là công cụ bay cô có được dưới tên Trần Tốn.
(P3)


Dùng máy bay của Thôi Dung dễ bị lộ lắm, bấy giờ cô nào dám lộ ra một chút sơ hở, thành ra ngay cả Cổng Linh Hồn nhỏ nhà họ Thôi mà cô còn không dám hấp thu. Bởi lẽ có người biết tới nó, một khi bị lấy đi, chỗ khiến người ta móc nối tới sẽ quá lớn.


Công cụ bay cùng loại có giá đâu đó 50 triệu trên thị trường nhưng hiển nhiên tốc độ không bì lại công cụ bay đi kèm với bộ trang bị Xương Sống Sói trị giá 3,5 tỷ. Tuy nhiên nó có chỗ hay vì Trần Tốn cố tình thêm vào mấy tính năng.


Hình như anh cố tình tập trung vào hai chức năng là tàng hình và chặn tín hiệu.
Bồn Cầu: “Có khi anh ta đoán được sớm muộn gì cô cũng làm chuyện xấu nên cho cô thứ dùng được trên đường.”
A Điêu: “...”
Thiết kế nhân tính hóa.


Nhưng mặc dù vậy tốc độ của công cụ bay này đã đủ đè bẹp rất nhiều công cụ bay khác. Suy cho cùng có bao nhiêu người ở cái Kim Lăng này đủ khả năng mua công cụ bay 50 triệu?
Bọn coi tiền như rác giống Thôi Dung chỉ chiếm số ít.


Với tốc độ bùng nổ, A Điêu đuổi kịp một chiếc xe bay sau 2 giờ. Cửa xe mở, cô bước vào, người ngồi trên ghế lái ban đầu… trông giống cô từ khuôn mặt tới thân người.
Nhưng khi cơ thể “cô” chuyển động, lớp xác ngoài nứt toác.
Bên trong có con báo bằng vàng ròng nhảy ra.
Chim Sẻ: “Bảo Bảo!”


Nhóc Nguyên Bảo: “Sẻ Sẻ!”
Hai bộ não thông minh nhân tạo bày ra cảnh người đồng hương xa cách đã lâu nay gặp lại đầy cảm động.
A Điêu, người thay nhóc Nguyên Bảo lái xe: “...”
Nếu không phải không có ai để dùng, thật sự không muốn mang tụi nó ra khỏi cửa.


Nhóc Nguyên Bảo xử lý vỏ ngoài xong và báo cáo tình huống cho A Điêu hay: “Chủ nhân A Điêu đáng yêu, tôi nghe theo lời cô lái xe qua mấy trạm kiểm soát ấy, bị máy giám sát và bộ phận quản lý xe chụp hình quay phim rồi. Hơn nữa theo lời sai của cô, tôi giấu một lượng linh hạch ở trong cơ thể tương đương với linh năng cô bày ra, thiết bị của bọn họ dò xét được cường độ năng lượng không có gì sai sót. Đi theo lộ trình này, bọn họ biết được cô tới huyện Cừ.”


A Điêu gật đầu và nhìn thời gian, kế tiếp sẽ không còn chuyện gì, cô cứ tới huyện Cừ lấy thi thể là được.
Cũng không biết phía Kim Hương thế nào rồi.


Bồn Cầu: “Đi đến huyện Cừ xong là tới dạo bên Kim Hương? Tôi nghi dưới hố đất kia có Cổng Linh Hồn, nếu không mấy con Quỷ Ăn Xác đó không thể sinh sôi nảy nở nhanh như vậy.”
Bên ngoài không hợp để sắp xếp chiến lợi phẩm, tuy viên vẫn có chút việc cần cô làm.


“Không đi, đừng nói tới bên kia có cao thủ triều đình tụ tập, ngay cả Học phủ vẫn có người đáng gờm đi sang là cái chắc. Tôi đi làm gì? Không những chả có cơ hội lấy được đồ tốt mà còn trông rất đột ngột.”
“Điều quan trọng nhất là tôi phải kết thúc công việc.”
(P4)


“Phần kết thúc này mà làm không tốt, ăn bao nhiêu cũng phải ói hết ra ngoài, chưa kể còn dùng tính mạng mình bồi thường nữa.”
A Điêu vừa lên kế hoạch lấy được bao thứ từ tổ chức tội phạm và nhà họ Thôi, không thế nào mang lòng tham không đáy muốn bằng sạch.


Đâu thể đi làm chuyện trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo.
Tuyến đi đến huyện Cừ này mới là thứ hợp lý nhất, cũng nằm trong kế hoạch ban đầu.


Bồn cầu nghĩ cũng phải, Học phủ có thể phái giáo viên và bọn Thác Bạt quý giá đi sang âu không chỉ để đám người Chu Giang bảo vệ. Dẫu gì xác suất lớn bên Kim Hương sẽ có ma quỷ cấp 5, họ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thế là…


“Cũng đúng, tránh việc bọ ăn phân bị tiêu chảy, uổng một chuyến lăn phân.”
A Điêu: “”
A Điêu đang muốn nhục mạ bồn cầu không nói tiếng người, chợt có một làn sóng năng lực niệm ập tới bất thình lình, đa phần đến từ đám người Thác Bạt.


Hả? Chuyện ra sao, không phải mấy người này đang đánh quái ở Kim Hương à?
Bồn Cầu: “Đánh quái cũng mà còn căm hờn cô cho được, chả lẽ trông cô giống Quỷ Ăn Xác?”


A Điêu cho một tay điều khiển vô lăng, tay kia lấy sữa ra uống. Trong lúc uống cũng thuận miện cho hay: “Không thể là năng lực niệm bùng nổ trước khi họ ch.ết sao?”
Mẹ nó, vẫn là cô đủ tàn nhẫn hơn.
.....
Bên Kim Hương, trước khi bọn Thác Bạt cho nổ ran năng lực niệm... Kéo về 15 phút trước đó.


Boss Quỷ Ăn Xác cấp 5 am hiểu binh pháp, quyết định muốn bắt giặc cần bắt vua trước, thế là nó phóng lên bung cánh xương bay về phía đại bản doanh. Trần Nhiên và các quan chức cấp cao đều ở hết đây, không ít người hoảng hốt, nhưng cũng có người không hoảng loạn vì họ đã hay về bí mật quân sự nòng cốt.


Khi Boss Quỷ Ăn Xác đến đại bản doanh, Thống lĩnh Quân Tuần tr.a và mấy phó quan cao cấp điều khiển công cụ bay nhảy lên đầy dũng mãnh.
Này thì đao thì võng lưới, tất cả các loại thuật pháp đều chào hỏi tới chỗ nó.
Con Boss gầm lên giận dữ, đôi cánh kích động xé lưới, toan phóng ra ánh sáng.


Ngăn chặn tâm linh!
Một nữ phó quan có đôi mắt sáng chói lóa, thúc đẩy bí thuật tâm linh, kỹ năng do con Boss gửi đi bị chặn một giây thật.
Chỉ một giây thôi nhưng đã đủ.
Chỉ thấy sĩ quan Thống lĩnh đứng vững trên hư không, cho một đao tạo chuỗi dư ảnh. Ầm! Sóng đao bổ xuống cuốn lấy Boss Quỷ Ăn Xác.


Ôi? Người Thống lĩnh này lại có cấp B7, cùng lắm chỉ cách cấp A một bước mà thôi.
Thảo nào có thể tổng chỉ huy Quân Tuần tr.a ở thành phố Kim Lăng, gần với Quân Phòng thủ.


Xoát! Máu thịt văng tung tóe, để lộ khung xương bên dưới, nhưng cùng lắm chỉ có thế mà thôi… Hình như mục đích của Thống lĩnh không phải muốn giết nó.


Boss nhỏ ma quỷ cấp 5 là thế nhưng cấp độ năng lượng lại không đi đôi với cấp C của nhân loại, cần tới cấp B của nhân loại mới xử lý nổi. Song, muốn trực tiếp chém giết lại là chuyện không thể nào vì phòng ngự từ cơ thể chính của nó quá mạnh. Thế nhưng Thống lĩnh lão luyện, đã biết không giết được nó từ sớm, cho nên trên thuật đao của anh ta có tăng thêm hiệu quả tê liệt và cố định thân.


(P5)
Thế là… cơ thể con Boss có một khoảnh khắc cứng đờ. Dường như nó nhận ra hiểm nguy, há miệng, muốn phóng ra khối ánh sáng.
Nhưng tại thời điểm này cửa sổ nhà cao tầng phía sau thị trấn đã mở bung, để lộ một nòng pháo với đường kính nửa mét.


Hạt năng lượng lưu trữ năng lượng, nhắm mục tiêu, bắn nổ.
Đây là nhóm quân võ có tốc độ tấn công nhanh nhất thuộc Quân Tuần tr.a ở thành phố Kim Lăng.


Hiển nhiên các lãnh đạo trong Bộ chỉ huy đã dự đoán Boss Quỷ Ăn Xác gặp cảnh mai phục thất bại bèn hiện ra từ chỗ tạm trú trong hố đất từ lâu; cũng nghĩ đến cảnh nó sẽ tới bên thị trấn nhỏ. Thành ra bọn họ đã có hết thảy chuẩn bị.
Đó là chiến thuật.
Ầm!!


Một chùm ánh sáng mang đường kính nửa mét tới người con Boss trong chớp mắt.
Oanh tạc.
Với cơ thể văng tung tóe máu thịt, con Boss phát ra tiếng kêu r3n đau đớn thê lương, ngay cả cánh xương cũng bị gãy một đoạn, cơ thể nó bị đánh bay, cuối cùng nặng nề nện xuống đất.


Tỏa ra khói và mùi thịt nướng nồng nặc.
Mẹ kiếp, được rồi?!
Một số người sinh lòng tham lam, vội vàng không dằn lòng nổi đã chạy tới, như thể làm thế là giành được chỗ ngon gì đó. Bất thình lình có tiếng báo động bên phía quân đội vang lên: “Lập tức rời chỗ gần nó, lẹ lên!”


Nhưng không kịp nữa rồi.
Boss Quỷ Ăn Xác mở to đôi đồng tử, miệng há ra, một luồng khí đen bao trùm, trong nháy mắt nuốt chửng bảy tám người và một ít Quỷ Ăn Xác bên cạnh.
Toang.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:


Việc hệ trọng đã xong, phần sau sẽ về kết thúc công việc, dù gì vẫn còn nguy cơ tiềm ẩn, còn các bên điều tra. Con rồng bé ác độc phải kết thúc âm mưu thành công mới có thể an tâm nằm núi vàng núi bạc đếm tiền… Kẻ Nổi Giận không tính là vũ lực quân sự cao cấp, chưa kể còn cho nổ dưới lòng đất, cho nên không có khả năng diệt sạch nhà họ Thôi. Tuy nhiên người biết tu luyện cũng như có tí tố chất trong nhà đó đã không còn, không khác gì với bị diệt.






Truyện liên quan