Siêu Năng Lập Phương

Chương 23: Trở Về Thành Phố

Không đến nửa tiếng sau, Khương Tử Nguyên rốt cuộc đến được khu vực thiên thạch tiếp đất.
Chỉ bất quá, hắn không có đạp xe tiến vào, bởi vì thiên thạch đã rơi vào cánh rừng bên kia, muốn đi cũng đi không được.


Thế là Khương Tử Nguyên dựng xe ngoài đường, sau đó lội bộ vào khu rừng nhỏ trước mặt.
Mà đường trên núi thì khó đi vô cùng, đất đá lại lởm chởm, dây leo chằng chịt, nhưng như vậy cũng không ngăn được sự hứng thú của hắn.


Sau một phen tìm kiếm dưới ánh trăng, Khương Tử Nguyên rốt cuộc tìm thấy cái hố do thiên thạch tạo ra ở phía trước.
Nhưng nằm ngoài dự kiến của hắn là miệng hố thiên thạch không lớn lắm, chỉ rộng chừng ba mét mà thôi.


Mang theo tò mò bước lại, Khương Tử Nguyên lập tức ngẩn người, hai mắt trợn tròn như không tin vào mắt mình.
Đập vào mắt hắn không phải mấy viên đá như trên mạng, mà là một khối lập phương màu đen vô cùng tinh xảo.


Khối lập phương này có bốn cạnh vuông vức, đường cắt tinh tế đến lạ thường, tuy nhiên mỗi cạnh chỉ dài có 3cm.
Làm hắn ngạc nhiên là bề mặt của khối lập phương này lại có vô số hoa văn kỳ lạ.
Mặc dù không hiểu chút về những hoa văn đó, nhưng nhìn vào vô cùng huyền ảo.


Tuy không biết ý nghĩa của những hoa văn đó, nhưng Khương Tử Nguyên dám khẳng định, khối lập phương này không phải đồ vật do thiên nhiên tạo thành.
Nhưng đấy không phải điều khiến hắn ngạc nhiên nhất, mà làm hắn kinh ngạc nhất là khối lập phương này lại nằm lơ lửng trong miệng hố.




Đúng vậy, chính là lơ lửng chứ không phải chôn vùi trong đất đá, điều này làm hắn nhất thời không biết nên làm thế nào mới phải.
Sau khi định thần lại, Khương Tử Nguyên tiến lại gần, đưa tay cách khối lập phương một chút để cảm nhận nhiệt độ.


Khi nãy hắn thấy thiên thạch bốc cháy vô cùng dữ dội nên đoán khối lập phương sẽ rất nóng.
Nhưng nằm ngoài dự tính là khối lập phương này chẳng có chút nhiệt độ nào, hơn nữa còn lạnh lạnh là đằng khác.


Hơi chần chừ một lúc, Khương Tử Nguyên lập tức đưa tay nhặt lên, và phát hiện nó nặng hơn dự kiến của mình.
Theo ước lượng của hắn, khối lập phương này nặng ít nhất cũng khoảng 5kg.
Nhưng đúng lúc này, khối lập phương bỗng nhiên rung lên nhè nhẹ, sau đó truyền đến một trận tê dại.


Khương Tử Nguyên không khỏi kinh hãi, định vứt bỏ khối lập phương thì phát hiện nó đang kêu gọi mình.
Mang theo nghi hoặc trong lòng, Khương Tử Nguyên cầm khối lập phương quan sát thật kỹ.
Trong lúc hắn đang ngắm nghía khối lập phương, phía xa cánh rừng bỗng truyền đến ánh đèn lấp lóe.


Khương Tử Nguyên hơi nhíu mày, con ngươi khẽ đảo, lập tức nhặt cục đá đặt vào hố thiên thạch, sau đó xóa dấu vết rồi vội vàng rời khỏi.
Dù sao thứ này cũng có duyên với hắn, nên Khương Tử Nguyên không có ý định đưa cho người khác.


Lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối, Khương Tử Nguyên rất nhanh đã rời khỏi cánh rừng.
May mắn là chiếc xe đạp vẫn còn ở đó, bằng không phen này vô cùng phiền toái.
Khương Tử Nguyên bỏ khối lập phương vào túi quần, sau đó chậm rãi đạp xe về khách sạn.


Lúc này trên đường chỉ có lác đác vài chiếc xe qua lại, vì đây là trên núi, hơn nữa còn gần sáng nên khá ít người.
Nhưng đi trên đường, hắn cũng gặp không ít xe bánh mì cùng với những món ăn vặt khác.


Chỉ bất quá, lúc này Khương Tử Nguyên bỗng dưng nhớ tới chuyện gì đó, hắn dừng xe rồi trầm tư thật lâu.
Khẽ đảo mắt nhìn về phương hướng cánh rừng, trong đầu hắn bỗng nhiên nảy sinh một ý nghĩ.


Dù sao thuê xe ban đêm mà không mua gì sẽ bị người khác nghi ngờ, nên hắn quyết định mua một ít đồ ăn vặt.
Mua được ít đồ, Khương Tử Nguyên mang theo tâm trạng thoải mái trở về khách sạn.
Bước vào phòng, thấy Nhã Vy vẫn còn ngủ nên hắn quyết định về thành phố rồi tìm hiểu cũng chưa muộn.


Với lại hắn cũng không có ý định đem chuyện này đi nói với người khác, dù sao thứ này quá đặc thù.
Quyết định xong, hắn đem khối lập phương bỏ vào ba lô, sau đó lên giường nằm rồi ngủ lúc nào không hay.


Đến sáng hôm sau, dưới sự trợ giúp của chuông báo thức, Khương Tử Nguyên lững thững thức dậy.
Sau một lúc tỉnh táo, hắn mới đi vệ sinh cá nhân rồi kêu Nhã Vy thức dậy.
Hắn bước tới kéo mền ra thì thấy cô nàng vẫn ngủ như chết, nhưng đập vào mắt là một thứ màu đen là lạ.


Cũng vì Nhã Vy nằm nghiêng sang một bên, nên quần bị tuột xuống tí xíu, để lộ ra qυầи ɭót bên trong.
Khương Tử Nguyên không dám manh động, tối hôm qua là quá đáng lắm rồi, giờ thêm nữa thì chẳng ra gì.


Là đàn ông con trai, thấy bạn mình lộ hàng là phải che lại chứ không được đứng nhìn cho đã mắt.
Nghĩ vậy, hắn liền tiến lại nắm lưng quần kéo lên, vừa đúng lúc cô nàng giật mình tỉnh dậy.
Phương Nhã Vy đánh hắn mấy cái rồi lăn ra nằm tiếp, cơ hồ chưa có ý định rời giường.


"Dậy đi mày, sắp tới giờ ăn sáng rồi kìa." Khương Tử Nguyên khều khều.
"Lười quá à!!!" Phương Nhã Vy lắc lắc cái đầu.
"Lười gì?! Về dọn đồ đi, một hồi còn lên xe về nữa!" Khương Tử Nguyên vỗ vai Phương Nhã Vy.
Nhưng trái lại, cô nàng lắc đầu nguầy nguậy, nói: "Hummmm. . ."


"Gì?" Khương Tử Nguyên cười cười, chọt chọt vào eo Nhã Vy rồi hỏi.
"Không gì! Kéo tao dậy đi!" Phương Nhã Vy lắc đầu rồi giơ hai tay lên.
Khương Tử Nguyên thở dài một cái, vừa kéo Nhã Vy lên thì bị ghì lại, làm hắn phải chống tay xuống giường nhìn cô nàng.


Phương Nhã Vy đưa tay sờ mặt hắn, cười cười nói: "Mày đẹp trai!"
Nghe vậy hắn đành cười khổ, đứng dậy nói: "Rồi rồi! Dậy được chưa? Con lạy má, sắp tới giờ rồi kìa!"
"Mai mốt không thèm khen mày nữa." Phương Nhã Vy nói xong thì ngồi dậy bước khỏi phòng.


Nhìn theo bóng lưng Phương Nhã Vy, Khương Tử Nguyên im lặng không nói, tựa như bản thân đang nghĩ đến chuyện gì đó.
Chừng 15 phút sau, cả lớp ăn sáng xong thì xuống núi, tiếp đó lên xe thẳng tiến đến Huyền Thiên Thiền Viện rồi mới về thành phố.


Đến thiền viện, cả đám đi thắp nhang cầu nguyện xong thì bắt đầu tản ra chụp hình.
Trong lúc uống nước, Phương Nhã Vy đột nhiên đòi chụp chung một tấm, thế là hắn gật đầu đồng ý.


Tìm được địa điểm thích hợp, Khương Tử Nguyên ngồi chéo chân lên ghế, còn Nhã Vy thì đứng phía sau choàng tay ôm cổ rồi nghiêng đầu như đang nói nhỏ cho hắn nghe.
Chụp xong tấm này, hắn với Nhã Vy đi chụp chung với mấy đứa bạn.


Trong lúc đó, hắn vô tình nhìn thấy rất nhiều người đẹp, thế là toàn bộ đều nằm vào sổ đỏ của hắn.
Tham quan thiền viện đến 11 giờ thì cả lớp lên xe đi về, dọc đường Phương Nhã Vy nằm lên đùi hắn ngủ ngon lành.


Mà lúc này cũng mệt, nên hắn không để ý mà dựa lưng vào ghế rồi ngủ luôn.
Xe chạy đến 7 giờ tối thì tới trường Bách Khoa, ngồi chờ một lúc thì cô Thanh tới đón Nhã Vy.
Thấy hắn, cô Thanh gật đầu rồi cười cười, thấy vậy hắn đứng dậy chào hỏi các thứ.


Chào hỏi với trò chuyện với cô Thanh được một lúc thì Khương Tử Nguyên về nhà.
Đến nơi thì thấy ông nội đang đứng trong sân đợi mình, hắn liền mỉm cười rồi vác ba lô bước vào.
Đợi hắn ngồi xuống, ông nội bắt đầu hỏi thăm về chuyến đi chơi Huyền Thiên Sơn.


Nghe đến đó hắn liền nhe răng cười rồi đưa mấy tấm hình chụp với cả lớp cho ông nội xem.
Nhưng trong lúc vô tình, Khương Tử Nguyên để lộ tấm hình mình với Nhã Vy chụp chung trong Huyền Thiên Thiền Viện.
Thấy vậy Khương Tử Nguyên lập tức lướt qua tấm khác, tránh cho ông nội hiểu lầm này nọ.


Nhưng dưới góc nhìn của người từng trải, ông nội còn không hiểu hay sao?