Siêu Năng Lập Phương

Chương 24: Nói Chuyện Trong Đêm

Thấy cảnh thất thố của Khương Tử Nguyên, ông nội khẽ vuốt chòm râu rồi mỉm cười.
Nụ cười hiền hòa ấy bao hàm cả sự ấm áp, tuy nhiên nếu chú ý kỹ sẽ phát hiện sự quan tâm đang ẩn sâu bên trong.
Bất quá ông nội sẽ không hỏi về chuyện tình cảm nam nữ, tất cả cứ thuận theo tự nhiên là được.


Mà thấy người ông của mình mỉm cười như vậy, Khương Tử Nguyên đã hiểu hết thảy.
Nhưng hắn không có ý định giải thích, vì càng giải thích càng dễ hiểu lầm hơn.
Chỉ có điều, lúc này đại não của Khương Tử Nguyên bỗng nhiên xẹt qua một ý nghĩ.


Hắn dừng động tác lướt ảnh trên điện thoại, thay vào đó là vẻ mặt đầy suy tư, thật lâu sau mới thấp giọng hỏi:
"Ông nội, nếu cháu có gì không đúng thì xin ông thứ lỗi cho. Nhưng cháu có điều nghi hoặc, đó là ông cũng có vợ phải không?"


Sở dĩ hỏi như vậy là vì sống với ông nội đã lâu, nhưng hắn chưa từng nghe ông của mình nhắc tới lần nào.
Cho tới giờ, mọi thứ về ông nội vẫn rất mơ hồ, tựa như màng sương mờ ảo đang che mờ ánh mắt của hắn vậy.


Vì lẽ đó, sẵn có dịp thích hợp như hôm nay, nên hắn muốn hỏi thử một chút xem sao.
Hắn thật sự muốn biết thêm về người ông của mình, chỉ là từ nhỏ đến lớn chưa từng nghe đề cập qua.
Tuy nhiên Khương Tử Nguyên cũng có phán đoán của mình, chỉ là không biết có đúng hay không mà thôi.


Về phần ông nội, khi nghe hắn hỏi, động tác vuốt râu đã chậm lại rất nhiều, sau đó cười cười.
Tiếp đó, ông nội gõ nhẹ vào đầu hắn, tựa như khiển trách rồi chậm rãi nói:
"Cháu nghĩ người sống đến từng tuổi này, thật sự chưa có bạn đời hay sao?"
"Vậy, người đó còn không ông?"




Khương Tử Nguyên thuận miệng hỏi thăm, nhưng lập tức ngậm miệng, vì hắn biết mình đã lỡ lời.
Mặc dù có phần lỡ lời, bất quá hắn cũng muốn nghe ông nội trả lời câu này.
Theo phán đoán của hắn, có lẽ ông nội sẽ lãng tránh, sau đó chuyển sang chủ đề khác.


Với lại, sống với nhau nhiều năm như vậy, hắn chưa thấy người thân nào bên cạnh ông nội cả.
Có lẽ người bà mà hắn mong đợi đã sớm qua đời rồi cũng nên, với lại người thân đã mất hết, nên ông nội mới nhận cha hắn làm con nuôi.


Lúc này, Khương Tử Nguyên len lén đánh giá người ông của mình, tuy nhiên hắn chẳng thấy biểu hiện tức giận nào trên khuôn mặt già nua kia.
Hắn thấy ông nội đang nhìn mình rồi mỉm cười, sau đó tiện tay rót một tách trà để thưởng thức.


Thấy vậy, Khương Tử Nguyên mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, thầm nghĩ trong đầu:
"Xem ra những gì mình nghĩ đã đúng, có lẽ đã chạm đến nỗi đau của ông nội rồi cũng nên."
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của hắn, ông nội lại thưởng thức trà thơm một cách thoải mái.


Thật lâu sau đó, ông nội bỗng nhiên nhắm mắt, hồi lâu sau chậm rãi mở ra, hiền hòa nói:
"Người đó vẫn còn sống, nhưng. . ."
Nói đến đây, ông nội bỗng nhiên im lặng, sau đó ngẩn đầu nhìn lên bầu trời xa xăm.
Khương Tử Nguyên biết chuyện nên không dám hỏi nữa, nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.


Nhưng người tính không bằng trời tính, đúng lúc này, ông nội lại nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó chậm rãi mở miệng:
"Ở đời không nên trăng hoa quá nhiều, vì làm như vậy, đến cuối cùng cũng chẳng đi tới đâu."


"Tuy nhiên, người đi với cháu cả đời là người luôn bên cạnh cháu những lúc cháu khó khăn, là người luôn âm thầm lo lắng cho cháu, đấy mới là người cháu cần tìm, như vậy cuộc sống mới có ý nghĩa."
Nói đến đây, ông nội như nghĩ tới chuyện gì đó, trầm tư thật lâu rồi nói tiếp:


"Với lại, cháu nên chú ý một chút, đôi khi đó chỉ là những hành động nhỏ nhất, nhưng đó chính là người mà cháu cần tìm đấy."
Nghe mấy lời này, Khương Tử Nguyên ngẩn người, sau đó im lặng suy nghĩ, trong lòng không ngừng có tạp niệm.


Mặc dù không hiểu những gì ông nội nói, nhưng hắn âm thầm ghi nhớ trong đầu.
Bởi vì hắn biết, phàm là những chuyện người lớn nhắc nhở, tám chín phần mười đều có nguyên nhân của nó.


Chỉ là hiện tại hắn vẫn chưa hiểu, tuy nhiên, cho dù có hỏi, hắn tin ông nội cũng không trả lời, vì vậy im lặng là giải pháp tốt nhất.
Kỳ thật những gì Khương Tử Nguyên suy đoán đã đúng 100%, nếu lúc này hắn mở miệng, ông nội sẽ lắc đầu.


Lùi một bước mà nói, ông nội đang gợi ý cho hắn, nhưng với tính cách hiện tại, có lẽ hắn không thể hiểu ngay lập tức.
Mọi thứ đều cần thời gian để thẩm thấu, chuyện tình cảm và con đường tương lai cũng vậy.
Lúc này Khương Tử Nguyên bỗng nhớ lại những người con gái mà mình từng quen.


Bắt đầu từ Thùy Linh cho tới Minh Anh và những người khác, nhưng trong số đó, dường như không có ai phù hợp với những gì ông nội nói.
Khương Tử Nguyên nhẹ lắc đầu, hắn nhấc ấm rót cho mình một tách trà rồi đưa lên thưởng thức.


Sau đó hai ông cháu lại nói sang chủ đề khác, và lần này ông nội kể cho hắn nghe nhiều câu chuyện thần kỳ.
Nào là bên ngoài vũ trụ vẫn còn rất nhiều vũ trụ khác, và những vũ trụ đó được gọi là vị diện.


Có điều những vị diện đó cũng có phân cấp bậc với nhau, tỷ như nơi hắn ở được gọi là vị diện cấp thấp.
Về phần cái gì mà "vũ trụ song song" thì không có thật, vì bản thân mỗi người là tồn tại duy nhất trong cõi đời này.


Với lại trên thế gian này không có cái gọi là "bất tử", bởi vì phàm thai đều có giới hạn nhất định.
Khương Tử Nguyên nghe xong cảm thấy hoa cả mắt, hắn hoàn toàn không hiểu những gì ông nội đang nói.


Mặc dù không biết ông nội lấy đâu ra nhiều thứ kỳ lạ như vậy, nhưng Khương Tử Nguyên vẫn không lên tiếng phản đối.
Nhưng như nhớ tới chuyện gì đó, Khương Tử Nguyên lập tức mở ba lô, lấy khối lập phương màu đen ra đưa cho ông nội rồi hỏi:


"Ông nội, ông có biết đây là đồ chơi gì không? Cái này là thiên thạch cháu nhặt được trong lúc ngắm trăng trên đỉnh Huyền Thiên Sơn đấy."
Ông nội nghe vậy thì hơi nheo mắt để nhìn cho kỹ, sau một lúc thì lắc đầu nói:


"Mặc dù không biết đây là gì, nhưng tốt nhất đừng để người ngoài biết đến nó, bằng không sẽ kéo đến vô số phiền phức."
Nói đến đây, ông nội cầm khối lập phương lật tới lật lui vài vòng, sau đó nhẹ gật đầu:


"Nhìn bề ngoài, dường như khối lập phương này không phải thiên nhiên tạo thành, mà do ai đó tạo ra mới đúng. Về phần công dụng ra sao thì ông không biết, nhưng tốt nhất nên giữ cho kỹ, nói không chừng đây là món quà ông trời muốn tặng cho cháu đấy."


Nhưng như nghĩ đến chuyện gì đó, ông nội nhìn hắn một cái đầy thâm ý, mỉm cười nói:
"Năm sau cháu cũng 19 tuổi rồi, nên kiếm một người thích hợp để lập gia đình đi! Như vậy căn nhà này mới bớt tĩnh mịch đi một ít, có như vậy cha mẹ cháu mới an lòng nơi suối vàng."
"Vâng ạ!"


Khương Tử Nguyên đưa tay nhận lại khối lập phương, đồng thời gật đầu biểu thị sẽ cất giữ cẩn thận, tuyệt đối không để nó vuột mất khỏi tay mình.
Thật ra không cần ông nội nhắc nhở, hắn cũng biết không nên đem chuyện này khoe khoang ra ngoài.


Làm như vậy không có ý nghĩa gì, có khi còn mang đến tác dụng ngược.
Loại chuyện ngu ngốc này hắn sẽ không làm, cho dù có cho tiền cũng sẽ không nói cho người ngoài biết.
Huống hồ, thiên thạch hình lập phương này không phải đồ vật bình thường, tốt nhất nên lặng lẽ tìm hiểu là tốt nhất.


Còn chuyện lập gia đình thì hắn sẽ để trong lòng, vì cho tới giờ, hắn vẫn chưa tìm thấy người thích hợp.