Chương 42: Diễn lại trò cũ

Hôm sau.
Đông Lăng học phủ - diễn võ trường, giờ này liên tục có học sinh lần lượt chạy đến chiếm vị trí tốt trước nhất, nếu trễ chỉ sợ không còn chổ, hôm nay tên gia hỏa tên Vân Phi Dương kia sẽ giao đấu cùng Nhiễm Bỉnh Loan.


Thế giới lấy võ làm đầu, bình thường có người tiến hành tỉ thí, nhất định gây chú ý cho mọi người, dù biết đây là một trận giao đấu mà thực lực đối thủ cách xa nhau, vẫn vui lòng đến đây xem.


- Lần này cược, ta đặt trên thân Nhiễm đại công tử năm trăm lượng, đánh bạc một chiêu giải quyết Vân Phi Dương.
Sau khi chọn được vị trí tốt, một thiếu niên dương dương đắc ý nói.
- Nhiều như vậy?
Đồng bạn bên cạnh vẻ mặt đau khổ:
- Ta chỉ đặt có hai trăm lượng.


- Mẹ kiếp thật hay đùa đấy?
Thiếu niên lúc trước mở miệng nói chuyện nói:
- Cơ hội tốt như vậy, ngươi chỉ đặt hai trăm lượng.
- Nhắc tới cũng kỳ, Vân Phi Dương rõ ràng không được coi trọng, còn bày ra vụ đặt cược này đây, không phải đang muốn cho thiên hạ tiền sao?


Trận đấu không có ý nghĩa, người thông minh đều đặt Nhiễm Bỉnh Loan, làm nhà cái, có thể kiếm được tiền mới lạ.


- Lý Phi, ngươi cũng không biết, Thôi thiếu cùng Nhiễm Bỉnh Loan là bạn bè thân thiết, mở ra vụ cược không phải vì kiếm tiền, hắn chỉ đang ủng hộ Nhiễm Bỉnh Loan để cho uy vọng Nhiễm Bỉnh Loan vang xa thôi.
- Chậc chậc, thật sự là thổ hào nha.




- Tất nhiên rồi, Thôi gia là thủ phủ tại Đông Lăng thành, tiền nhiều không chỗ tiêu mà lo gì.
- Mau nhìn, Nhiễm đại công tử đến!


Đột nhiên, có người hô, ánh mắt mọi người tại hiện trường tức thời chuyển qua thấy bên ngoài diễn võ trường, Nhiễm Bỉnh Loan một thân trang phục màu đen, đang cùng thủ hạ chầm chậm đi tới, song song với hắn là thiếu niên áo trắng tên Thôi Thạch.
- Thôi thiếu cũng tới.


- Sự việc khiêu chiến long trọng như vậy, làm bạn bè khẳng định phải đến trợ uy.
Thôi Thạch chừng 17 tuổi, tướng mạo rất khá, chỉ có thân thể hơi gầy, tu vi chỉ có chỉ Vũ Lực tam đoạn, tuy võ đạo rất thấp, nhưng trong nhà có tiền, rất có uy danh tại học phủ.
Hắn theo Nhiễm Bỉnh Loan đi tới, cười nói:


- Nhiễm ca, tiểu đệ đã tại Thanh Phong Lâu chuẩn bị tiệc rượu, đợi giao đấu kết thúc, chúng ta hảo hảo đi chúc mừng một phen.
Nhiễm Bỉnh Loan nhướng mày, ngạo nghễ nói:
- Đối mặt với một tên rác rưởi, thắng cũng bình thường không có gì đặc biệt mà phải chúc mừng.
Thôi Thạch khẽ cười nói:


- Nhiễm ca nói phải là tiểu đệ sai
- Đúng như thế.
Nhiễm Bỉnh Loan nhàn nhạt hỏi:
- tr.a thân phận tiểu tử kia thế nào?
Thôi Thạch lắc đầu:


- Tiểu đệ mấy ngày nay một mực phái người nghe ngóng, cái tên Vân Phi Dương này giống như trống rỗng xuất hiện, thân phận Đông Lăng thành cũng gần đây được xử lý mói có.- Như thế nói, cũng không có hậu trường gì?
Nhiễm Bỉnh Loan cười lạnh, nắm nắm tay nói:


- Hắn phế tay đệ đệ ta, ngày hôm nay ta nhất định phải phế hai đùi hắn, để hắn bò xuống đài.


Thân là Nhiễm gia đại công tử, trong lòng hắn cũng có mưu sâu tính kỹ, muốn báo thù cho đệ đệ tự nhiên cũng phải điều tr.a rõ ràng thân phận Vân Phi Dương, nếu như thân phận không tầm thường, hắn cũng không dám làm quá mức, nếu như không có thân phận gì, vậy thì xuất thủ độc ác chà đạp.


Thôi Thạch dặn dò:
- Nhiễm ca, nên chú ý một chút, dù sao nơi này là Đông Lăng học phủ, không thể làm quá mức.
- Hừ.
Nhiễm Bỉnh Loan lạnh lùng:


- Bổn công tử cùng hắn quang minh chính đại tỉ thí, quyền cước không có mắt, sinh tử bất luận, cao tầng học phủ kia cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt mà thôi.
- Đúng vậy.
Thôi thạch không nói nữa.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...


Một nhân vật chính từ từ bước lên diễn võ tràng, một nhân vật chính khác Vân Phi Dương lại chậm chạp không xuất hiện, khiến nhiều người dưới đài rất bắt đầu nghị luận, suy đoán tiểu tử này có thể trốn hay không.
- Hắc hắc, Vân Phi Dương khẳng định sợ chạy rồi.


Tránh trong đám người, Hàn Thế Gia cười lạnh không thôi, người này sáng sớm đã đứng ở vị trí tốt nhất, chờ nhìn Vân Phi Dương bị ngược.
Lương Âm cũng có ý nghĩ như thế, giờ phút này nàng bĩu môi thầm nghĩ:


- Quả nhiên là một gia hỏa hϊế͙p͙ yếu sợ mạnh, đối mặt Nhiễm Bỉnh Loan, bị dọa không dám tới.
Lương Âm vốn còn chút áy náy, thấy Vân Phi Dương chậm chạp không đến, tưởng rằng hắn sợ chiến, điểm hổ thẹn vừa sinh ra trong lòng nàng biến mất không còn tăm tích.


Thế giới này chỉ có nói tới vũ lực, người khiêu chiến không dám tới sẽ bị người thóa mạ.
- Vân Phi Dương không tới à?
- Tên này chẳng lẽ chạy thật?


Suy nghĩ hồi lâu, vẫn không thấy Vân Phi Dương, rất nhiều người bắt đầu suy đoán, Nhiễm Bỉnh Loan đứng trên đài không lo lắng, giao lộ ra vào học phủ đã bị hắn phái người nhìn chằm chằm, nếu Vân Phi Dương trốn sẽ bị người hăn áp giải đến đây.


- Tiểu tử, ngươi mặc dù không đến, cũng không trốn được kết cục hai chân bị phế.
Nhiễm Bỉnh Loan quyết tâm phải ngược Vân Phi Dương một trận báo thù cho đệ đệ mình.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...
- Vân đại ca, huynh ở đâu...


Đứng tại bên ngoài diễn võ trường, Mục Oanh giờ phút này cũng ngó nhìn chung quanh, sáng sớm hôm nay nàng chạy tới trúc lâm tìm Vân Phi Dương lại không gặp hắn, lúc này nàng mới đành phải theo Lâm Chỉ Khê đi đến diễn võ trường.
- Vân đại ca của ngươi hẳn đã trốn đi rồi.


Lâm Chỉ Khê thản nhiên nói:
- Cái này rất phù hợp tính cách vô sỉ của hắn.
- Không phải.
Mục Oanh kiên định:
- Vân đại ca không phải người như vậy.
Nếu như nghe được câu này, Vân Phi Dương nhất định sẽ rất cảm động, toàn bộ học phủ, chỉ có nàng tin tưởng hắn.


Lâm Chỉ Khê biết lòng tiểu ny tử hướng về Vân Phi Dương, lắc đầu nói:
- Oanh Oanh, ngươi hi vọng hắn đến, bị Nhiễm Bỉnh Loan đánh cho tàn phế hả?
Mục Oanh khẽ giật mình, vội vàng lắc đầu đáp:
- Vân đại ca trốn đi là tốt nhất.


Nếu như lại nghe được câu này, Vân Phi Dương khẳng định lệ rơi đầy mặt, Oanh Oanh đáng yêu nhất cũng cho rằng hắn sẽ bị ngược, thật sự đau lòng quá đi.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...


Thời gian thoáng chốc qua đi, Vân Phi Dương vẫn chưa xuất hiện, mọi người bắt đầu mất kiên nhẫn, Nhiễm Bỉnh Loan muốn mở miệng tuyên bố giao đấu lần này kết thúc, thì Vân Phi Dương cuối cùng chậm rãi xuất hiện bên ngoài diễn võ trường.


Bộ dáng Vân Phi Dương nhìn rất chật vật, toàn thân phủ đầy bùn đất, giống như vừa trong đống bùn đánh nhau lăn qua lăn lại.
- Tên này còn dám tới.
- Làm chính mình thành dạng này, muốn mọi người đồng tình à?
Mọi người nhao nhao khịt mũi coi thường.
- Vân đại ca...


Nhìn thấy Vân Phi Dương, Mục Oanh nhất thời khẩn trương, Lâm Chỉ Khê lạnh lùng nói khẽ:
- Tên này còn dám đến, có mấy phần cốt khí ấy chứ!
Nhắc tới cũng kỳ.


Sau khi Vân Phi Dương xuất hiện, cũng không có lên đài, mà đi tới hướng Mục Oanh cùng Lâm Chỉ Khê, hắn đến trước mặt Mục Oanh mỉm cười, sau đó trêu:
- Lâm công tử, ngươi cho rằng ta có mấy phần thắng.
Lâm Chỉ Khê khẽ nhíu mày, tên này nói chuyện, mang theo một cỗ mùi vị kỳ lạ.


Nàng không nghĩ nhiều, từ tốn nói:
- Không có phần thắng.
Vân Phi Dương nhún nhún vai, giả vờ tức giận nói:
- Cái này cũng quá coi thường ta đi.
Lâm Chỉ Khê lên tiếng đáp trả:
- Ta nói sự thật.
Vân Phi Dương nhếch miệng cười hỏi lại.
- Ngươi nói, nếu như ta thắng thì sao?


- Không có khả năng.
- Muốn cược hay không.
- Không hứng thú.
- …
Vân Phi Dương diễn trò cũ, tính toán gài nàng như gài Lương Âm, tiền đặt cược là để Lâm Chỉ Khê gả cho hắn, đáng tiếc người ta không bị gài, khiến hắn rất ảo não, sau cùng chỉ có thể hậm hực đi đến đài giao đấu.


 






Truyện liên quan