Chương 56: Nhân tâm khó dò

Sơn cốc Lợi Nhận Báo ở cũng không lớn, vẻn vẹn vài chục trượng, tràn ngập mùi thối khiến người ta buồn nôn.
Trong cốc chồng chất hài cốt, có của dã thú, cũng có của nhân loại. Nhìn những hài cốt này, Lý Nhược Nhiên cau mày:


- Nghiệt súc này cũng đã giết rất nhiều người qua đường, chúng ta giết ch.ết nó, cũng coi như vì dân trừ hại.
Hai gã Thợ Săn khác không có ý nghĩ này, bọn họ đang quan sát tỉ mỉ trong cốc.
- Mau nhìn!


Đột nhiên, một tên Thợ Săn chỉ về phía trước quát lên, hai người Lý Nhược Nhiên vội vàng chuyển mắt nhìn lại, thấy trong khe hở chổ chất đầy hài cốt, sinh trưởng một gốc thực vật cao hai thước.
- Đây là —— Ma Linh Thảo!


Tên gọi Triệu Tự hiện ra vẻ mừng như điên, Lý Nhược Nhiên nghe vậy, thần sắc cũng ngạc nhiên không thôi.
- Ma Linh Thảo?
Vân Phi Dương nói thầm:
- Xem ra rất trân quý.


Khi bên ngoài cốc, hắn dựa vào Linh Niệm đã phát hiện bụi cỏ này, tuy cũng có thể xác định đây là dược tài, hắn cũng không ngờ bọn người kia sẽ giật mình như thế.
Lăng Sa La đi lên:


- Đại ca ca, Ma Linh Thảo nhất định phải tại nơi có Thi khí nồng đậm mới có thể trưởng thành, là tam phẩm cao giai dược tài rất khó gặp được.
Vậy à.
Vân Phi Dương giờ đã hiểu rõ.
Lăng Sa La tiếp tục bàn luận.




- Ta nghe nói, trong Ma Linh Thảo ẩn chứa Linh lực cường đại, lấy luyện đan, có thể nhanh chóng đề bạt tu vi võ giả.
- Thật hay giả vậy?
Vân Phi Dương cả kinh.
Thế giới lấy võ làm đầu, không gì có thể mê người hơn tăng thực lực, khó trách đám người Lý Nhược Nhiên thấy Ma Linh Thảo lại khiếp sợ như vậy.


- Có thể tăng cao tu vi, vật này tất nhiên là đồ tốt.
Vân Phi Dương tâm động không ngừng, dù sao, giờ phút này hắn thiếu thực lực rất nhiều.
Lý Nhược Nhiên kinh ngạc chỉ chốc lát rồi nói:
- Ma Linh Thảo chắc đã thành hình, bảo vật như thế có thể bán với giá tốt.
Nói xong, hắn đi lên trước.



Đúng lúc này, tên thợ săn gọi Triệu Tự bạo phát tu vi, một chưởng vỗ hướng Lý Nhược Nhiên, nhưng mà, Lý Nhược Nhiên như sớm có phòng bị, lúc này xoay người giơ chưởng nghênh đón.


Song chưởng chạm nhau, hai người nhao nhao lui lại mấy bước. Nhưng mà, không chờ Lý Nhược Nhiên ổn định thân hình, một tên Thợ Săn khác đứng bên cạnh bỗng nhiên cũng xuất thủ đánh lén!


Lý Nhược Nhiên ngăn trở công kích của Triệu Tự, nhưng không thể tránh được một kích của tên khác, cuối cùng lưng bị đánh trúng, cả người lảo đảo lùi lại sau mấy bước, cuối cùng ngã trên mặt đất phun ra một ngụm máu tươi.
- Các ngươi…


Sắc mặt Lý Nhược Nhiên tái nhợt, kinh mạch bị hao tổn nghiêm trọng, chỉ có thể phẫn hận, nhìn chằm chằm hai người:
- Tiểu nhân bỉ ổi vô sỉ!
- Ha ha ha.
Triệu Tự vỗ tay, hướng về phía thợ săn kia nói:
- Ca, hắn nói chúng ta bỉ ổi vô sỉ kìa.
Ca?


Lý Nhược Nhiên khẽ giật mình, giống như hiểu rõ điều gì.
- Ha ha ha.
Thợ săn kia cười nói:


- Lý Nhược Nhiên, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta tên Triệu Trâu, bỉ ổi vô sỉ thì như thế nào? Chỉ cần đạt được mục đích, huynh đệ ta dạy ngươi đạo lí cuối cùng này, nhớ kỹ kiếp sau phải cẩn thận một chút, biết không?
- Ca, ta giết hắn nhanh, Ma Linh Thảo sẽ thuộc về huynh đệ chúng ta.
Triệu Tự âm u nói.


Triệu Trâu khoát khoát tay, quay người nhìn về phía Lăng Sa La:
- Lý Nhược Nhiên trúng chưởng của ta, đã không còn có thể uy hϊế͙p͙, trước này giải quyết nữ nhân vướng bận này đi.
- Hắc hắc.
Triệu Tự xoa xoa tay, cười xấu xa:


- Ca, nữ nhân này giao cho ta giải quyết đi, nhìn tướng người nàng kìa, giải trí tí chắc sướng lắm.
Người này ngay từ đầu giả bộ rất nghiêm túc, hiện tại đã bộc lộ bản tính.
Triệu Trâu khẽ nhíu mày, nhưng biết tính cách đệ đệ mình, sau đó phất phất tay, nói:


- Ừm làm gì làm đi, tốc chiến tốc thắng, nhớ kỹ không nên để lại người sống.
- Được.


Triệu Tự không nhịn nổi đi lên, trên mặt hiện ra nét ɖâʍ đãng không hề che giấu, nhưng khi hắn đi được nữa đường ngang qua trước người Triệu Trâu, ánh mắt lấp lóe sát cơ lạnh lùng, ống tay áo trượt xuống lộ ra dao găm, bỗng nhiên đâm qua.
Phốc
Dao găm đâm vào bụng Triệu Trâu, máu tươi phun trào.


Triệu Trâu nằm mơ cũng không nghĩ tới, đệ đệ lại đột nhiên đâm mình, một khắc này, hắn cũng không có cảm giác đau đớn từ vết thương, hắn cảm thấy tim mình như ngàn mủi kim châm châm vào, đau không thể tưởng được, hắn trừng to mắt, khó có thể tin:
- Đệ đệ, ngươi
- Hắc hắc hắc.


Triệu Tự dữ tợn cười:
- Ca, ngươi đi cửu tuyền gặp cha mẹ đi, ta tin bọn họ chờ ngươi rất lâu rồi đấy.
- Ngươi…


Triệu Trâu muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thốt ra một chữ, thống khổ ngã trên mặt đất, trước khi ch.ết, trong thức hải hiện ra trí nhớ khi còn bé, hắn nhìn thấy mình lần lượt bảo hộ đệ đệ, không cho người khác khi nhục đệ đệ mình, hắn nhớ rỏ trước lúc lâm chung cha mẹ hắn nắm tay hắn dặn dò phải chăm sóc bảo vệ đệ đệ.


Đệ đệ là người hắn thương yêu nhất nhưng lại ở sau lưng chém hắn một đao.
Quả thật là bi kịch.
- Ha ha ha!
Ý thức được ca ca đã ch.ết, Triệu Tự xoay người, xông thẳng đến Lăng Sa La, điên cuồng cười to:
- Ca ca ta ch.ết rồi, ngươi cũng phải ch.ết, Ma Linh Thảo chỉ thuộc về một mình ta!


- Không bằng cầm thú.
Đột nhiên, thanh âm Vân Phi Dương lạnh lùng từ phía sau truyền đến, Triệu Tự quay người, hướng về phía hắn âm u nói:
- Tiểu tử, đừng nóng vội, một hồi đến phiên ngươi.
- Thật sao?


Vân Phi Dương lắc đầu, một gia hỏa đến thân nhân cũng dám giết, Cầm Thú cũng không bằng, nhưng lại không thể không thừa nhận, tại thế giới lấy võ làm đầu, nhân tính quá phức tạp, một người vì lợi ích, cái gì cũng có thể vứt bỏ, dù chí thân, dù lương tâm cũng bỏ được!
- Hừ.


Triệu Tự cười lạnh đi tới:
- Nét mặt ngươi để cho ta rất khó chịu, cho nên, ta tiễn ngươi lên đường trước.
- Uy.
Lăng Sa La nhíu mày hô:
- Ngươi có ý gì, không phải đã nói muốn giải quyết ta sao, tại sao có thể tùy tiện thay đổi chủ ý thế.


Triệu Tự nghe vậy, nhất thời ngơ ngẩn, xoay người một mặt cười xấu xa:
- Hắc hắc, chờ không nổi đúng không, vậy thì tốt, ngày hôm nay ta hảo hảo thỏa mãn ngươi, cam đoan để ngươi dục tiên dục tử, sung sướng vạn phần!
- Đến đây đi.
Lăng Sa La hướng hắn nháy mắt mấy cái.


Bị trêu đùa như thế, tà hỏa Triệu Tự bốc lên, nhưng vẫn duy trì tỉnh táo, vừa đi đến, một bên quơ dao găm:
- Lăng Sa La, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn cho ta, nếu không, con dao tẩm độc này không cẩn thận mà rạch một phát, lúc đó thì mất vui.


Khó trách Triệu Trâu ch.ết nhanh như thế, dao găm có kịch độc, đâm vào người một phát, kịch độc lan ra ch.ết đương trường, có thể nghĩ độc này mạnh như thế nào.
- A?
Lăng Sa La giật mình:
- Dao găm có độc?
Triệu Tự cười xấu xa:


- Đúng vậy, độc này tên Đoạn Hồn Tán, người bị trúng độc có thể mất mạng trong nháy mắt, thần tiên cũng khó cứu.
Lăng Sa La che miệng, kinh hoảng thốt:
- Thật đáng sợ.
- Ha ha ha.


Triệu Tự lần nữa cười như điên, nhưng mà, hắn cười cũng không lâu, bỗng cảm thấy Linh lực trong thân thể tán loạn, thân thể không còn khí lực, mềm nhũn ngã trên mặt đất, giật mình nói:
- Hóa Công Tán!


Cách đó không xa Lý Nhược Nhiên cũng đại biến, hắn đang âm thầm vận công liệu thương, linh khí yếu kém trong đan điền đột nhiên biến mất, hiển nhiên cũng trúng Hóa Công Tán.
- Phù phù.
Vân Phi Dương cũng vô lực ngã trên mặt đất.
- Khanh khách.


Vốn Lăng Sa La rất sợ hãi, đột nhiên cười rộ lên, đi đến trước mặt Triệu Tự, đá hắn một cước:
- Dám ở trước mặt cô nãi nãi chơi độc, không biết tự lượng sức mình.
Triệu Tự cả kinh:
- Ngươi hạ độc?
- Còn ai vào đây.
Lăng Sa La vỗ vỗ tay nhỏ, cười nói:


- Cái này kêu là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau.
- Nữ nhân đáng giận!
Triệu Tự phẫn nộ không thôi.


Đầu tiên giải quyết Lý Nhược Nhiên, rồi xuất thủ đánh lén Triệu Trâu, chỉ còn lại một cô gái yếu đuối Vũ Lực lục đoạn, vốn hắn tưởng bản thân đã nắm vững thắng lợi, ai nghĩ đến trong giây phút mấu chốt này, hắn lại trúng Hóa Công Tán, cán cân thắng lợi vụt khỏi tầm tay.
 






Truyện liên quan