Chương 84: Liên quan gì đến ngươi?

- Vân Phi Dương!
Chung Vũ đứng trong đình viện, trong con ngươi lóe ra quang mang âm lãnh, hắn rõ ràng đã đã cảnh cáo, tên này không những không có cách xa Liễu Nhu, còn dám nắm tay nàng!
Không thể nhịn a, không thể nhịn!


Bao nhiêu cái ban đêm, hắn đều tưởng tượng nắm tay nhỏ Liễu Nhu, dạo bước trong rừng cây, dù trong một giây lát cũng được, nhưng gia hỏa này vậy mà nhanh chân đến trước! SiêuThần Yêu Nghiệt Trailer
Con ngươi hắn đỏ bừng, khí kình quanh thân không ngừng dâng cao, cuốn bay bụi đất dưới chân, cả giận quát:


- Ta… muốn giết ngươi!
Sắc mặt Vân Phi Dương nghiêm túc hẳn lên.
Người này bạo phát khí tức rõ ràng đạt tới Vũ Lực đỉnh phong, khí kình bao phủ bốn phía, chắc thuộc vũ kỹ nào đó, quả thực có chút khó giải quyết.


Đánh đám Hà Nhân Quốc, Mạc Thiếu Khai nhìn như rất nhẹ nhàng đơn giản, kì thực hắn ỷ vào Linh Hạch bộc phát ra bất ngờ. Còn tên Chung Vũ Vũ Lực đỉnh phong này, lực lượng đạt đến ngàn cân trở lên, rất khó xử lý!
Đương nhiên.
Cái này khó chỉ vì thuần túy võ đạo.


Nếu như đổi lại Độc Thuật, Vân Phi Dương đã sớm đánh hắn ngã.
- Chung Vũ!
Liễu Nhu ngăn trước người Vân Phi Dương, lạnh mặt nói:
- Ta đã nói qua, ngươi không thể vào Y Đường!


Chung Vũ nhìn quan như rất sợ Liễu Nhu, nhất thời thu liễm hỏa khí, khí kình cường thế cũng hạ xuống, hắn quay người đi ra ngoài, nói:
- Vân Phi Dương, nếu là nam nhân, thì đi ra đánh với ta một trận!
Câu nói này để Vân Phi Dương không có lý do trốn tránh, lúc này đi theo ra ngoài.




Nói thật, hắn hiện tại cũng rất khó chịu, nếu như không phải đột phá Vũ Lực bát đoạn, tu vi tăng tiến không ít, vừa rồi rất có thể sẽ bị tên này đánh lén thành công.
- Sư đệ!
Liễu Nhu cau mày hô:
- Trở về!
Vân Phi Dương cũng không dừng lại đến, hắn giơ tay lên nói:


- Sư tỷ, ta là nam nhân.
Liễu Nhu dậm chân một cái vội vàng đuổi theo.
Nàng biết thực lực Chung Vũ, còn tên sư đệ này mặc dù đánh ngã bọn người Nhiễm Bỉnh Loan, nhưng vẫn còn kém một chút, mà tên kia chỉ dùng man kình, ra tay không nhẹ không nặng, rất có thể sẽ đả thương sư đệ.


- Nghe nói Vân Phi Dương cùng Đinh Hỏa Đường Chung Vũ đối đầu!
- Hạng 36 Thiên bảng Chung Vũ?
- Không phải hắn thì còn ai vào đây, hai người chắc đang tại rừng cây, chúng ta mau đi xem một chút đi!
Rất nhiều học sinh biết được tin Vân Phi Dương cùng Chung Vũ quyết đấu, nhao nhao tiến về Y Đường.


"Đạp đạp ——"
Hắc Mao hùng hùng hổ hổ chạy đến Quý Thủy Đường, mới vừa vào đã rống họng hô:
- Tu ca! Không xong rồi! Phi Dương ca đối đầu với Chung Vũ!
- Người nào?
Diệp Nam Tu đứng lên, con mắt trừng to hơn mắt bò, La Mục đang ngủ say cũng hoảng hốt ngẩng đầu.
Hắc Mao thở phì phò, nói:


- Bài danh 36 Thiên bảng, Chung Vũ!
"A!"
Diệp Nam Tu ngã lại vào chỗ ngồi, sụp đổ nói:
- Phi Dương ca, ngươi tại sao lại chọc tới Thiên bảng thiên tài chứ!


Đông Lăng học phủ Thiên Địa hai bảng, ai khiêu chiến thắng, sẽ được tấn cấp, nhưng các học sinh đều biết, muốn lên đến Thiên bảng, có một chỉ tiêu bất thành văn, thực lực đủ để sánh ngang Vũ Đồ!
Thiên bảng.
Mới là thiên tài bảng chân chính của Đông Lăng học phủ!


- Phi Dương ca đang ở đâu?!
- Rừng cây Y Đường!
- Đi!
Diệp Nam Tu cùng mọi người Quý Thủy Đường nhao nhao chạy tới Y Đường.


Trên đường, rất nhiều học sinh cũng bước đến Y Đường, bọn họ để ý không phải Vân Phi Dương, để ý là Chung Vũ, dù sao, thiên tài Thiên bảng rất ít khi xuất thủ, hôm nay phải nhanh chân mà xem kỹ mới được!


- Ai, soái ca kia thật biết gây chuyện a, sự việc Mạc Thiếu Khai còn chưa xử lý xong, đã đối đầu với Thiên bảng Chung Vũ.
Trên đường thông hướng rừng cây, Tình Tình lắc đầu lên tiếng.
"Hừ."
Lương Âm bĩu môi, nói:


- Tên này không gây phiền phức, thì toàn thân không thoải mái, cũng tốt, bị Thiên bảng thiên tài đánh một trận, có lẽ sẽ yên tĩnh hơn.
"Ô ô."
Tình Tình nháy mắt, nói:
- Ý, nghe lời này của ngươi, giống như rất hiểu soái ca nha, nói, ngươi có phải thích hắn hay không?


Khuôn mặt nhỏ của Lương Âm đỏ lên, phủ nhận.
- Làm gì có!
- Đỏ mặt rồi kìa!
- Đi mau!
Lương Âm xấu hổ giận dữ đẩy Tình Tình ra.
- Ai.
Tình Tình thở dài, nói:


- Nói thật, nếu như không phải có người trong lòng, một soái ca vừa có thiên phú vừa có tướng mạo như thế, ta chắc chắn sẽ không buông tha!
Lương Âm trừng cô bạn mình một cái, nói:
- Đồ mê trai!
Tình Tình che miệng cười rộ lên, nàng chân thành nói:


- Theo ánh mắt của ta, Vân Phi Dương này thật không đơn giản, đáng giá phó thác cả đời, ngươi ngàn vạn không thể bỏ qua.
Lương Âm trầm mặc.
Tình Tình nói vài câu, nàng không cách nào phủ nhận.


Theo Địa Sơn Trấn Vũ Lực nhị đoạn, cho tới bây giờ Vũ Lực thất đoạn, mới đi qua không bao lâu, nêu như không phải ẩn giấu tu vi, như vậy, loại phát triển tốc độ này, thực sự quá kinh khủng!
Còn việc tinh giản chiêu thức.
Trên đời còn có ai có thể làm được hoàn mỹ như thế, tùy ý như thế!


Không chỉ có chừng này.
Nhớ tới đảm phách tiến vào Thạch Điện kia.
Nhớ tới tên kia tay không bắt sau lưng Hồng Nê Viêm Nhân, cùng quả quyết nhảy xuống hồ.
Nhớ tới tên kia tàn nhẫn giết ch.ết cường đạo đầu mục!


Lương Âm thậm chí bắt đầu hoài nghi, hắn có phải là lão yêu quái sống thật lâu, dù sao, người đồng lứa nào có điên cuồng như vậy!
Nếu như Vân Phi Dương biết, một nữ nhân rất hận mình, nhìn thấy tất cả ưu điểm trên người mình, khẳng định sẽ không biết nên khóc hay cười.
"Hừ."


Lương Âm mặt lạnh lùng, nói:
- Theo tính cách tên kia, khẳng định sẽ theo đuổi rất nhiều nữ nhân, người nào gả cho hắn, sợ rằng sẽ mốc meo cả đời a!
Tình Tình cười nói:
- Không thể nói lung tung được, theo ta thấy, ngươi cùng Vân Phi Dương giống như oan gia, không về sau sẽ ở cùng một chỗ đây.


Lương Âm phát điên nói:
- Còn là tỷ muội ta sao! Có thể đừng nhắc đến gia hỏa vô sỉ kia không? Ta vừa nghe đến tên hắn đã tức giận!
- Tốt thôi!
Tình Tình phối hợp nói:
- Đi, chúng ta đi xem gia hỏa vô sỉ kia sẽ bị Chung Vũ đánh thành đầu heo như thế nào!
- Đây mới là ta hảo tỷ muội chứ!


Lương Âm cười rộ lên, chợt tăng tốc, mong đợi nói:
- Thật muốn nhanh nhìn thấy hình dạng tên kia bị đánh.


Rừng cây bên cạnh Y Đường. Nơi này vốn rất vắng vẻ, ngày thường có rất ít người đến, bây giờ đứng đầy học sinh, thậm chí, kẻ đến sau chỉ có thể đứng ngoài bìa rừng, nhìn vào trong.
Trung ương khu rừng.
Vân Phi Dương ngạo mà đứng.


Đối diện hắn, Thiên bảng bài danh 36 Chung Vũ nắm chặt song quyền, con ngươi lấp lóe lửa giận.
Vân Phi Dương rất buồn bực.
Mình cũng không đắc tội hắn, sao phát lửa lớn dữ vậy.
- Tiểu tử.
Chung Vũ đè ép thanh âm nói:
- Ta đã cảnh cáo ngươi rồi!
Vân Phi Dương nghĩ một lát, tiếp lời.


- Cách Liễu sư tỷ xa một chút?
Chung Vũ cắn răng, nói:
- Ngươi không những không nghe, còn... Còn nắm tay nàng, a a a!
Nói xong, tên này ôm đầu, điên cuồng gào thét.
Khóe miệng Vân Phi Dương kịch liệt run rẩy, nghĩ thầm, não tử người anh em này thật có mao bệnh.
- Không thể tha thứ...


Chung Vũ nắm tóc, như dã thú phát cuồng, quát lớn.
- Không thể tha thứ!
"Ba ——"
Đột nhiên, Vân Phi Dương lui lại một bước, nắm bàn tay nhỏ của Liễu Nhu, trầm mặt nói:
- Ta bắt tay nữ nhân ta, liên quan gì đến ngươi?
 






Truyện liên quan