Chương 86: Thức thứ hai Toái Sơn Cước!

Mọi người nhất trí nhận định Vân Phi Dương sẽ phải ăn hành, giờ phút này từng người trợn tròn mắt, bời vì Chung Vũ không ngừng công kích, khí kình như một làn sóng cao, nhưng thủy chung không trúng đối phương, góc áo cũng không chạm được!
- Tên này, chạy thật nhanh!


Đại gia hỏa trừng mắt, trong lòng khiếp sợ không thôi.
Dựa vào thân pháp, Vân Phi Dương không ngừng chuyển đổi phương vị, kiềm chế lực lượng cường đại của Chung Vũ, đối phương không những không dừng lại, mà công kích càng thêm nhiều lần.
Đáng tiếc.


Lại truy nhiều lần, vẫn không thể nào chạm được Vân Phi Dương, cuối cùng chỉ có thể thở phì phù dừng lại, cắn răng cả giận quát.
- Ngươi…cái tên này, có gan đừng chạy, cùng ta đánh một trận thật tốt!
- Ngươi có bệnh hả?
Vân Phi Dương ổn định thân thể, cười nói:


- Ta mới Vũ Lực bát đoạn, cùng ngươi chính diện đánh nhau, không phải tìm tai vạ!
- Cái này!
Chung Vũ không phản bác được.
- Vũ Lực bát đoạn?
- Không phải nói hắn có tu vi Vũ Lực thất đoạn sao?


Lúc đánh Mạc Thiếu Khai, bọn họ chỉ nghe nói Vân Phi Dương có thực lực Vũ Lực thất đoạn, tại sao giờ lại bát đoạn?
"Xoát —— "
Đột nhiên, Vân Phi Dương giơ tay lên, lưu quang du tẩu trên đầu ngón tay.
- Vũ Lực bát đoạn!
Mọi người thấy thế, nhao nhao kinh hô.
- Tên này…


Lương Âm ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ lại đột phá?
Theo dã ngoại trở về mới mấy ngày, đã đạt tới Vũ Lực bát đoạn, ngày ngày ăn Linh lực đan dược, cũng không nhanh như vậy nha!
Lương Âm có chút hoảng hốt, Tô Tình còn giật nhẹ nàng, nói:




- Ý, đừng do dự, nhanh thực hiện hứa hẹn gả cho hắn đi.
- Lăn ——
Hắc Mao xoa xoa con mắt, xác định ngón tay Vân Phi Dương hiện lên 8 đạo lưu quang, kích động nói:
- Mẹ ta ơi, Phi Dương ca đạt tới Vũ Lực bát đoạn rồi!
Khóe miệng Diệp Nam Tu co giật.
- Quá yêu nghiệt.


Đi vào học phủ không bao lâu, đã từ Vũ Lực tam đoạn đột phá đến loại trình độ này, để cả đám Quý Thủy Đường rung động.


Vân Phi Dương bạo lộ tu vi Vũ Lực bát đoạn, chấn kinh mọi người tại hiện trường, mà đây chính là hiệu quả hắn muốn. Dù sao, không lấy ra thực lực, sao để người khác biết, chính mình không dễ chọc đu!
"Hô —— "
Ngay tại thời điểm hắn đắc chí, Chung Vũ lần nữa mang theo cường thế lực lượng oanh tới.


Lần này, Vân Phi Dương không tránh, trong con ngươi hắn hiện ra một tia lạnh lùng, Linh Hạch trong thân thể triệt để bạo phát, quyền đầu mang theo ngàn cân chi lực ngang nhiên nghênh đón!
Hai cỗ ngàn cân chi lực đồng thời bạo phát, dậy sóng cuồn cuộn, quét bay cây cỏ hai trượng xung quanh, bụi đất tung mù mịt.


Mọi người thấy thế, tiếp tục lùi lại sau mấy bước!
Bành.
Lực lượng cường đại chạm vào nhau, nương theo tiếng vang, màng nhĩ mọi người truyền đến âm thanh ong ong, sắc mặt đại biến.
Quá mạnh.
Loại cảm giác này, giống như hai cường giả Vũ Đồ đang chiến đấu!
"Đạp đạp —— "


Vân Phi Dương lùi gấp hơn mười bước mới đứng vững thân thể, giờ phút này sắc mặt hắn hiện ra vẻ ngưng trọng, giơ tay lên lao đi vết máu nơi khóe miệng.
Thụ thương!
Liễu Nhu che lại miệng, kinh hoảng hô.
- Sư đệ!
- Ta không sao.
Vân Phi Dương lau vết máu, nhếch miệng cười một tiếng.


Tô Tình đẩy đẩy Lương Âm, đau lòng nói:
- Hắn thụ thương rồi.
Lương Âm không nói.
Giờ phút này, trong lòng nàng nổi lên tâm tình rất phức tạp, rõ ràng đến xem hắn bị ngược, sao thấy hắn bị thương lại không vui đây.
- Chẳng lẽ bị ngược còn chưa đủ thảm?
- Ừm!


Lương Âm kiên định.
- Nhất định là vậy.
Vân Phi Dương thụ thương, nhưng Chung Vũ cũng chẳng tốt hơn, hắn cũng lui lại mấy bước, ổn định thân thể, oa một tiếng phun máu, xem lượng máu thổ ra, rõ ràng muốn thảm hơn Vân Phi Dương rất nhiều!
Thổ huyết còn nhẹ đó.


Kinh mạch trong cơ thể hắn bị hao tổn, xương cốt nắm tay phải truyền đến cảm giác nhói nhói, khó vận chuyển Linh lực!
Chung Vũ chịu đựng đau đớn, cả kinh nói:
- Ngươi thi triển vũ kỹ gì?!
- Ta không nói ngươi biết.


Đột nhiên, Vân Phi Dương xông lại, khóe miệng hiện ra mỉm cười, bỗng nhiên nâng chân, như gió thu quét lá rụng đá tới.
Chung Vũ biến sắc, lúc này gia cố khí kình quanh thân, nhưng Linh lực vận chuyển bị ngăn trở, không thể gia cố đến trạng thái hoàn mỹ!
"Bành —— "


Vân Phi Dương đánh nát khí kình phòng ngự của Chung Vũ, một chân chạm trên người hắn, đạp bay ra hơn mười thước, cuối cùng đâm vào một gốc cây.
Một cước này quả nhiên rất nhanh, rất dứt khoát!


Khi mọi người lấy lại tinh thần, đồng loạt nhìn về phía Chung Vũ, thấy tiểu tử này uể oải nằm dưới tàng cây, trên thân cây vậy mà hình thành một dấu chân!
Nhìn thấy dấu chân kia, tất cả đều kinh hãi.
- Ám kình!?
Có người kinh hô.


Ám kình là một loại cảnh giới nắm giữ lực lượng hoàn mỹ, có thể xuyên thấu hết thảy, Vân Phi Dương đánh bay Chung Vũ, lực đạo xuyên thấu bên trong thân thể, lưu lại dấu chân trên tàng cây, là minh chứng tốt nhất.
Dưới tình huống bình thường, chỉ có vũ kỹ mới có thể sinh ra hiệu quả như thế!


- Một chiêu này cũng không tệ lắm.
Vân Phi Dương tiêu sái thu hồi chân, khóe môi nhếch lên mỉm cười.
Hắn sử dụng một chiêu này, là thức thứ hai Tam Thức Cầm Long Thủ, Toái sơn thủ! Tu luyện tới đại thành, có thể không xem phòng ngự, trực tiếp phá hư nội tạng của mục tiêu!


Tìm hiểu Toái sơn thủ khiến Vân Phi Dương hao phí không ít thời gian. Cũng may, đoạn lịch luyện giữa rừng núi kia để hắn chân chính nắm giữ, ngày hôm nay thi triển coi như ngưu đao tiểu thí, mà đối phó Chung Vũ loại phòng ngự rất mạnh này, có thể nói vừa đúng!
Đương nhiên.


Một chiêu này không thể để cho Toái sơn thủ, chắc là đổi tên là Toái Sơn Cước.
Rõ ràng quyền pháp vũ kỹ, lại bị hắn suy một ra ba, dùng chân thi triển, nếu như để cường giả sáng tạo Tam Thức Cầm Long Thủ biết được, chắc chắn sẽ chấn kinh.
"Oa —— "


Chung Vũ suy yếu lần nữa phun ra một ngụm máu, hắn bị Toái Sơn Cước đá trúng, khí kình Huyền Thanh quyết nát bét, kinh mạch trong thân thể hao tổn nghiêm trọng, hoàn toàn mất năng lực chiến đấu.
Tên này cũng là hán tử, nhịn đau nói:


- Vân Vân Phi Dương ngươi rất mạnh, Liễu Nhu nàng không nhìn nhầm, hi vọng ngươi đối đãi nàng thật tốt, nếu không, ta sẽ không bỏ qua ngươi.
Các học sinh quan chiến nhao nhao mắt trợn tròn.
Thiên bảng thiên tài a!
Bị đánh thảm như vậy dạng, Vân Phi Dương cũng quá bưu hãn đi?
- Ý!


Tô Tình che miệng, trong con ngươi lóe ra vẻ chấn kinh.
- Nhanh gả cho hắn đi.
- Hừ.
Lương Âm hất bím tóc đuôi ngựa rời đi.
Vốn đến xem trò cười, kết quả lại để hắn làm náo động, thật là…!
Nàng nói thầm:


- Kỳ quái, vì cái gì ta không tức giận, lại có một loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Tô Tình vội vàng đuổi theo, nói:
- Uy uy , chờ ta một chút.
- Ha ha ha!


Bọn người Diệp Nam Tu cùng Hắc Mao cười ha hả, Vân Phi Dương đánh bại Thiên bảng thiên tài, để bọn hắn chấn kinh lại hưng phấn, nếu như không phải quá nhiều người trước mặt, chỉ sợ sớm đã điên cuồng nhào qua.


Học sinh Quý Thủy Đường chiến thắng Thiên bảng hạng 36 Chung Vũ, không thể nghi ngờ sẽ cực kỳ lực rung động, nếu như tin tức truyền đi, khẳng định sẽ oanh động một hồi!
Vân Phi Dương vỗ tay, tới trước mặt Chung Vũ, nói:


- Tiểu tử, truy muội tử không phải như thế, vấn đề này không có đơn giản, có rảnh ca dạy ngươi mấy chiêu, khẳng định để ngươi ôm mỹ nhân về.
Chung Vũ đang suy yếu nghe vậy, ánh mắt sáng lên, khó nhọc hỏi lại.
- Thật chứ?
Vân Phi Dương ngồi xổm xuống, son sắt nói:


- Chỉ cần không phải nữ nhân Vân Phi Dương ta nhìn trúng, ngươi muốn theo đuổi người nào, ta cũng cho ngươi toại nguyện!
- Nàng!
Chung Vũ khó khăn giơ tay, chỉ hướng Lương Âm đang rời đi.
- Cái đệch!
Vân Phi Dương một chưởng vỗ qua, nói.
- Lương Âm là vợ ta!
Chung Vũ yếu ớt nói:


- Đại ca, ta chỉ Tô Tình mà.
- Tô Tình?
Vân Phi Dương búng tay một cái.
- Không có vấn đề.
 






Truyện liên quan