Chương 93: Lại đến Luyện Võ Tháp!

Trọng sinh đến nay, Vân Phi Dương đều không đặt toàn bộ tâm tư vào võ đạo, bời vì đã từng đau khổ tu luyện ba ngàn năm, tu luyện không thú vị. Huống chi, Thần Giới diệt vong, cừu nhân ch.ết sạch, hắn coi như nỗ lực tu luyện cũng không có gì dùng, còn không bằng đặt tâm tư vào việc tán gái.


Bị trấn áp vạn năm, tâm tính hắn phát sinh cải biến to lớn, nghĩ đến thời gian nhàn vân dã hạc, truy cầu võ đạo không có mãnh liệt như trước. Chuyện này nếu để các cường giả Thần Giới trước kia biết, khẳng định sẽ chế giễu hắn không có tiền đồ, không có chí khí.
Có điều.


Hiện tại không giống.
Lâm Chỉ Khê làm chút thủ đoạn, xui khiến Mục Oanh nói ra lời vừa nãy, triệt để thiêu đốt tâm tư muốn mạnh hơn của hắn.
Không phải chỉ là võ đạo sao?


Đừng để ca nghiêm túc, nếu nghiêm túc, hoảng sợ ch.ết các ngươi! Huynh muội Âm Dương kia, còn có Thiên Bảng thiên tài, các ngươi chờ đó, đợi ta xuất quan, sẽ giẫm bọn ngươi dưới chân!
"Ba ——"
Vân Phi Dương đá một cánh cửa Quý Thủy Đường, nhìn Bảo Lỵ đang giảng bài, hào khí hô.


- Bảo lão sư, ta...
"Xoát!"
Một chân Bảo Lỵ đá tới, bành một tiếng, Vân Phi Dương bị đá văng ra ngoài Quý Thủy Đường, miệng sùi bọt mép giơ tay lên, run rẩy nói:
- Ta... Ta muốn xin phép nghỉ, bế... Quan!
Bảo Lỵ hồi chân, lạnh lùng nói:
- Chính xác.
Hôm sau.


Đông Lăng học phủ đang dần bình tĩnh, nhưng khi Khí Mạc to lớn xuất hiện giữa không trung, lại bị triệt để đánh vỡ, rất nhiều học sinh nhao nhao ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy trong tầng thứ nhất Luyện Võ Tháp, Vân Phi Dương lại xuất hiện bên trong Chích Nhiệt Chi Sa.
- Tên này, lại muốn khiêu chiến?




Khóe miệng mọi người co giật.
Trước đây không lâu, Vân Phi Dương đứng trong Chích Nhiệt Chi Sa một lần là tám giờ, khiến bọn hắn ám ảnh, đến nay không ai dám đi khiêu chiến!
- Phi Dương ca đi vào rồi!
- Đến, chúng ta đánh cược, đoán Phi Dương ca lần này có thể chống đỡ bao lâu!


- Ta đoán chín canh giờ!
- Ta... Ta đoán mười canh giờ!
Mọi người Quý Thủy Đường nhao nhao đặt cược.
Cùng lúc đó, diễn võ trường Đông Lăng học phủ, Thôi Băng Duệ mang theo thủ hạ bày đặt bàn cược!


Cược lần này là , bất kỳ người nào, tùy ý ngân phiếu, thời gian không hạn chế, chỉ cần đoán trúng Vân Phi Dương chống đỡ được bao lâu, sai sót không quá hai canh giờ, hết thảy một bồi 10! Nếu như không thể đạt đến tám canh giờ, vô luận đặt cược bao nhiêu, nhà cái cũng một bồi 10, toàn bồi!


Nghe được tin tức này, đám học sinh như ong vỡ tổ vọt tới diễn võ trường, tranh nhau chen lấn đặt cược, dù sao, sai sót không cao hơn hai canh giờ, chẳng phải có phần thắng rất lớn!
- Ta đặc mười canh giờ.
- Hắc hắc, thật thông minh nha, con số này vừa vặn nhiều hơn tám canh giờ hai canh giờ, phần thắng rất lớn.


- Ta cũng đặt mười canh giờ!
- Ta cũng vậy!
Mọi người nhao nhao đặt cược, tám thành trong số người đặt trên mười canh giờ, bởi vì con số này đáng tin nhất.
- Thôi ch.ết mịa rồi...
Nhìn thấy nhiều người đặt cược xếp hàng tới bên ngoài diễn võ trường, nước mắt Thôi Băng Duệ ào ào rơi xuống.


Lần này bắt đầu phiên giao dịch do Vân Phi Dương bày mưu đặt kế, quy tắc cũng do hắn định ra, tất cả thu nhập chia đôi, nhưng Thôi Băng Duệ rõ ràng, cái này không phải cá cược a, giống như dư tiền quá nên cho người ta thôi!


Người nào cũng biết, lần trước xông tháp, toàn bộ da thịt tên này bị nướng đen thui, nếu chống đỡ xuống, cũng sẽ không vượt qua mười hai canh giờ, đến lúc đó mọi người đến đổi cược, chính mình sợ phải bỏ ra một số tiền lớn.


- Công tử, ngắn ngủi một canh giờ, con số đã lên ba vạn lượng, đặt mười canh giờ nhiều nhất, đến hai vạn tư, theo cái đà này đến tối, con số này chắc sẽ đến 10 vạn.
Một tên thủ hạ cầm kết toán tiền cược, nói.
Thân thể Thôi Băng Duệ thoáng chút ngã quỵ.
Mười vạn lượng!


Nếu như trúng, phải bồi thường một triệu a!
Thôi Băng Duệ vô lực nói:
- Ca của ta, chút tiền ấy ta còn có thể chịu đựng nổi, ngươi... Ngươi vui vẻ là được rồi!


Mọi người nhao nhao đặt cược, đại bộ phận đặt mười canh giờ, cũng có người thấy Vân Phi Dương trong khoảng thời gian này biểu hiện quá xuất sắc, đặt lên 12 canh giờ, thậm chí có người đặt hai mười canh giờ.


Lương Âm cũng tới đặt cược, nàng lấy ngân phiếu một trăm lượng ba đập trên bàn, ánh mắt nhìn về phía Vân Phi Dương, vốn định đặt mười sáu canh giờ, sau cùng cắn răng nói:
- Ta đặt ba mươi canh giờ!
Uiiii.
Học sinh chung quanh nhao nhao trợn tròn mắt.


Ba mươi canh giờ, gần hai ngày, vậy mà cũng dám cược, quá tín nhiệm Vân Phi Dương hay tiền nhiều quá sài không hết nên lấy ra cho mọi người.
- Ta cũng đặt ba mươi canh giờ.
Tô Tình đi theo cũng đặt cược. Bất quá, nàng không mạnh tay như Lương Âm, đặt năm trăm lượng. Lương Âm thấy thế, đau lòng nói:


- Tình Tình, ngươi đặt quá nhiều đi.
- Không có việc gì, tiện thể cổ vũ sĩ khí cho soái ca của ta.
- Ngươi...
Lương Âm cúi đầu, trái lo phải nghĩ, đột nhiên quyết định, từ trong ngực lấy ra chín trăm lượng, nói:
- Đặt thêm ba mươi canh giờ!
Tô Tình ngạc nhiên nói:
- Ý, ngươi điên?


"Hừ."
Lương Âm quệt miệng nói:
- Một ngàn hai lượng này không phải tiền đặt cược, mà là nguyền rủa, nguyền rủa tên kia lập tức thất bại, bị nướng thành than đen!
Tô Tình lắc đầu.


Làm bạn thân, nàng biết Lương Âm xuất thân nhà giàu, không thiếu tiền, nhưng ngày bình thường cũng rất tiết kiệm, quần áo mới đều không dám mua, sẽ vì nguyền rủa Vân Phi Dương mà xuất ra hơn một ngàn lượng.
Tô Tình thầm nghĩ:


- Nha đầu ngốc này trong nóng ngoài lạnh, rõ ràng muốn cổ vũ người ta, hết lần này tới lần khác lại nói điềm xấu.
Lương Âm đặt ba mươi canh giờ, từ đó về sau, không ai dám đặt như thế, bời vì cái này quá khoa trương, chẳng lẽ tên này có thể chịu nổi đến thời gian đó.


Lúc bên ngoài đặt cược, Vân Phi Dương đang ngồi xếp bằng trong sa mạc, chèo chống hai canh giờ, hắn ngại nhiệt độ đề cao không đủ nhanh, dứt khoát vận chuyển lên Nghịch Thiên Quyết, chung quanh nhiệt độ nhanh chóng đề cao, tốc độ nhanh gấp đôi so với lần trước!
- Tên này... Vận chuyển tâm pháp?


- Vận chuyển tâm pháp, nhiệt độ đề bạt càng nhanh, hắn không biết sao?
Ngoại giới, mọi người thấy nhiệt độ không khí tăng lên, sóng nhiệt gào thét, nhao nhao mắt trợn tròn, Thôi Băng Duệ càng muốn ngất, sau cùng che ngực, khóc ròng nói:
- Ca ta ơi... Ngươi không thể như vậy chứ, để cho ta sống với a!


- Vân Phi Dương, ngươi rốt cục nghiêm túc sao?
Lâm Chỉ Khê đứng trên tảng đá bên hồ, gió nhẹ thổi qua, thổi bay mái tóc, hiển lộ ra gương mặt hoàn mỹ không tì vết, môi mỏng hơi vểnh, xuất hiện một tia mỉm cười.
- Lâm tỷ tỷ.
Mục Oanh đứng bên cạnh, thấy Lâm Chỉ Khê cười, nói:


- Ngươi cười lên thật đẹp, nếu như Vân đại ca có thể nhìn thấy, nhất định sẽ ngây ngốc nói —— gả cho ta đi a.
Mục Oanh học được rất giống.
Lâm Chỉ Khê vội vàng thu hồi nụ cười, khôi phục lãnh diễm, xoay người lên tiếng.


- Oanh Oanh, đi thôi, ta tới giúp ngươi thật tốt giảng giải một chút về Nghịch Thiên Quyết.
- Ừm.
Mục Oanh đi theo, tâm lý tự trách.
- Vân đại ca... Thật xin lỗi... Ta thực đã sớm nói Nghịch Thiên Quyết cho Lâm tỷ tỷ, huynh sẽ không trách ta chứ?


Cũng may Vân Phi Dương nghe không được, nếu không, hắn khẳng định sẽ lớn tiếng gào thét: Oanh Oanh ơi Oanh Oanh, ngươi cứ như vậy bị nữ nhân kia mê hoặc sao?!
 






Truyện liên quan