Chương 91: Phẫn Nộ

Thiên Long cùng Diệp Cơ và Lâm Nhược Thiến đi về biệt viện của Lưu Hải. Mặc dù không quá được coi trong như Lưu Minh, nhưng dù sao Lưu Hải cũng là một trong những thiếu gia của Lưu Gia và cũng là một Hóa Thần Kỳ.


Vậy nên nơi ở của hắn cũng không quá kém, nơi ở của Lưu Hải rộng ít nhất cũng phải ngàn mét vuông. Nơi đây gồm ba dãy nhà, một dãy là nơi để Lưu Hải ở, một dãy là nơi tên khốn này chứa những cô gái nhà lành vô tội bị hắn bắt về làm đồ chơi.


Dãy còn lại thì để trống không ai ở. Thiên Long cùng hai người Diệp Cơ lúc này đã đứng trước dãy nhà chính mà tên Lưu Hải ở. Thiên Long quay ra nói với đám người bị hắn hạ nô lệ ấn ký


Thiên Long: "Các ngươi lui đi! Trong thời gian tới hãy chú ý những thông tin xung quanh Lưu Gia. Sau đó về báo với ta, để ta xem Lưu Gia này có nên tồn tại hay không!"
Đám người kia lập tức đồng thanh hô "Đã rõ thưa chủ nhân"


Thiên Long nghe vậy liền nói: "Đừng gọi ta là chủ nhân! Lúc còn ở trong Lưu Gia này thì hãy gọi ta là thiếu gia để tránh bị nghi ngờ linh tinh."
Đám người lập tức hô lên: "Rõ thưa thiếu gia!"


Thiên Long gật đầu nói: "Được rồi! Các ngươi lui đi, nhớ điều ta dặn! Hãy chú ý các tin tức, lời đồn về Lưu Gia này!"
"Rõ!"




Nói xong thì đám người này quay đầu tản ra mà làm những việc hằng ngày ở Lưu Gia để tránh bị nghi ngờ. Đồng thời như lời Thiên Long là đi tìm kiếm tin tức, lời đồn về Lưu Gia.


Vốn những tên này chỉ là mấy tên tay chân của Lưu Gia nên chúng không biết quá nhiều về nội bộ Lưu Gia. Vậy nên Thiên Long mới bảo bọn chúng đi điều tra, dù sao trong đám này cũng có một tên Hóa Thần Đỉnh Phong.


Chắc cũng có quyền hạn nhất định nào đó tiện cho việc điều tra. Thấy bọn chúng đã lui đi thì Thiên Long quay sang nói với hai người Diệp Cơ và Lâm Nhược Thiến
Thiên Long: "Được rồi! Chúng ta vào trong nghỉ ngơi đi! Dù sao chúng ta cũng sẽ mất ít nhất vài hôm để mà mấy tên kia nghe ngóng được gì đó!"


Hai nàng nghe vậy thì gật đầu, cả ba tiến vào bên trong gian nhà chính mà Lưu Hải ở. Thiên Long đặt tay lên cái cửa kéo, "xoạch" một tiếng, cửa được mở ra.


Đập ngay vào mắt Thiên Long và hai nàng là cảnh tượng cực kì kinh khủng. Gian phòng rộng gần trăm mét vuông, nằm la liệt giữa sàn nhà là nhũng cô gái. Nhưng những cô nàng này hoàn toàn không một mảnh vải che thân, người ai nấy cũng chi chít vết thương từ đòn roi, từ cái tát, từ cú đấm, thậm chí có người vì lý do nào đó mà đầu một nơi thân một nơi.


Có người thì mặt mũi còn bị tr.a tấn đến không nhìn ra gì nữa, không một ai là không có vết thương. Còn một số người bị treo trên tường, máu từ vết thương cứ thế theo bức tường chảy xuống sàn.


Cả căn phòng được nhuộm đỏ bởi máu của những cô gái này, và tất cả đều đã ch.ết cả rồi. Chứng kiến một cảnh này, Thiên Long triệt để ngây người, hai mắt hắn mở to ra, môi cứ mấp máy như nói gì đó nhưng không thể nào thốt ra được.


Diệp Cơ cùng Lâm Nhược Thiến ở bên cạnh hắn cũng cực độ chấn kinh khi thấy cảnh tượng này. Mặc dù biết tên khốn Lưu Hải này rất thích bắt những cô gái nhà lành về làm đồ chơi. Nhưng hoàn toàn không ngờ tên khốn này lại còn vừa làm nhục lại vừa tr.a tấn các nàng đến ch.ết.


Không những thế hắn còn lưu lại xác của những cô gái này cơ chứ. Hai nàng hoàn toàn không thể nói gì hơn, lúc này hai nàng còn thầm nghĩ


"Nếu mà tất cả mấy tên thiếu gia cùng gia chủ và đám trưởng lão đều như này thì.....sẽ có bao nhiêu cô gái nhà lành bị bọn chúng làm nhục cùng giết hại rồi."


Hai nàng đang thầm nghĩ thì bỗng dưng cảm thấy một luồng sát khí cực độ rợn người phát ra từ người Thiên Long. Hai nàng cảm nhận sát khí này của Thiên Long còn phải rùng mình.


Nhưng rất nhanh sau đó, Thiên Long thu hồi lại luồng sát khí tưởng như ngưng thực này lại. Thấy hắn thu hồi lại thì hai nàng mới thở dài một hơi thầm nghĩ
"Làm sao hắn có thể phát ra sát khí kinh khủng như vậy cơ chứ!"


Lúc này Thiên Long sắc mặt hoàn toàn đen lại, trán hắn nổi đầy gân xanh, hai bàn tay nắm chặt nổi từng đường gân lên. Hai hàm răng cắn chặt lại, không ngừng lẩm bẩm nói
Thiên Long: "Phải bình tĩnh! Phải bình tĩnh! Phải bình tĩnh! Không được manh động! Thiên Long mày phải bình tĩnh, vì đại sự."


Thiên Long giờ đây cực kỳ phẫn nộ, hắn thực sự rất muốn giết sạch cái Lưu Gia này lắm rồi. Khi hắn nhìn vào xác những cô gái kia, hắn liền nghĩ ngay tới việc mỗi người trong đó đều có ước mơ, đều muốn có được một cuộc sống yên bình, đều muốn có được một người mà họ có thể dựa vào.


Và đặc biệt họ đều muốn sống! Nhưng, họ lại không được như ý, họ bị tên chó ch.ết Lưu Hải bắt về. Họ bị hạ nhục, bị tr.a tấn đánh đập cho tới khi sinh mạng họ chấm dứt. Không những vậy, họ còn ch.ết không được yên, xác bị vứt chồng chất tại căn phòng này, không được chôn cất hay hỏa táng.


Cứ nghĩ đến đây thôi là Thiên Long cực độ phẫn nộ, càng phẫn nộ hơn đó là dựa theo những ký ức hắn lấy được từ Lưu Hải. Nó hoàn toàn không có chút ký ức nào liên quan đến những cô gái này cả, mà ký ức Thiên Long thu được là nhũng điều khi sống khiến cho Lưu Hải phải nhớ kỹ.


Điều đó chứng tỏ một điều rằng, Lưu Hải lúc còn sống hoàn toàn chả một chút quan tâm gì đến việc này. Hắn cứ thế chơi ch.ết các nàng rồi vứt một chỗ, nó chỉ như một lẽ thường tình không đáng để nhắc tới đối với hắn.


Chính vì vậy mà Thiên Long hoàn toàn không có thu được một chút nào ký ức về những cô nàng bị làm nhục rồi bị giết như này. Thiên Long cực độ phẫn nộ nhưng phải rất cô gắng để kiềm chế bản thân không lập tức rút kiếm ra chém sạch Lưu Gia này.


Thiên Long nhìn về những cái xác trong căn phòng mà nghiến răng gằn ra từng chữ một
Thiên Long: "Chó ch.ết! Lưu Gia, chúng mày hãy cầu nguyện rằng tao không tr.a ra được mặt rác rưởi của chúng mày đi! Bằng không tao sẽ chấm dứt huyết mạch Lưu Gia ngay tại đây luôn!"


Thực sự thì Thiên Long thực sự khá là đen, trong ba dãy nhà thì hắn nhớ kiểu gì lại thành ra đi đúng vào dãy nhà Lưu Hải chứa những cô gái này để rồi dẫn đến việc này. Cảm xúc của Thiên Long giờ khá là hỗn loạn, vừa phẫn nộ vừa thương hại cho những cô nàng


Thiên Long mất một lúc lâu mới ổn định lại được tâm trạng của mình. Hắn thực sự không chịu nổi cảnh tượng này, hắn từ nhỏ đã được mẹ hắn dạy bảo là phải biết tôn trọng phái nữ, họ là những người cần được đàn ông che chở.


Điều dạy đó đã ăn vào máu của hắn rồi, vậy nên đối với phái nữ hắn cực kỳ ân cần, rất ít khi to tiếng hay ra tay với họ. Nhưng mà con nào bố láo quá hắn không ngại quại ch.ết cụ nó, vì dù sao hắn cũng thuộc phe bình đẳng giới.


E hèm! Hơi lạc đề. Quay lại hiện tại, hai người Diệp Cơ cùng Lâm Nhược Thiến thấy Thiên Long đã ổn định lại tâm trạng thì mới tiến lại gần. Trước đó hai nàng cũng bị luồng sát khí của Thiên Long làm cho đổ cả mồ hôi rồi, hai nàng lên tiếng nói


Diệp Cơ: "Ngươi đừng quá xúc động nữa! Chỉ cần điều tr.a xong thì ngươi có thể quyết định diệt sạch cái Lưu Gia rác rưởi này hay không! Hiện tại thì hãy cô kìm nén lại thôi."


Lâm Nhược Thiến: "Đúng vậy! Lưu Gia này nếu làm nhiều tội ác thì chúng cũng sắp phải hứng chịu hậu quả thôi. Bây giờ ngươi cứ bình tĩnh lại đã và có thể đem bọn họ đi chôn tử tế!"


Các nàng sợ Thiên Long lại một lần nữa bạo phát ra luồng sát khí kia và khiến cho cao tầng Lưu Gia cảm nhận được mà tiến về chô này thì phiền phức a! Thiên Long được các nàng an ủi thì cũng thở ra một hơi nói


Thiên Long: "Ta biết! Ta ổn rồi, giờ thì chúng ta hỏa thiêu bọn họ đi! Chôn cất họ ở cái đất Lưu Gia bẩn thỉu này thì ta nghĩ các nàng cũng không muốn đâu!"


Hai nàng nghe vậy thì gật đầu, sau đó ba người tiến vào bên trong căn phòng. Thiên Long nhìn xung quanh còn có một vài người bụng to lên, có vẻ là mang thai nhưng mà bụng lại có một vết rạch ngắn giống như bị một kiếm đâm xuyên qua vậy.


Thiên Long nghiến răng nói: "Khốn kiếp! Sinh linh chưa được chào đời hắn cũng không tha!"
Thiên Long cùng hai nàng giúp những người bị treo xác trên tường xuống, đặt những cái xác gần nhau. Sau khi làm xong, Thiên Long thầm nói


Thiên Long: "Mong các nàng kiếp sau sống được một cuộc sống yên bình hạnh phúc. Không gặp phải những tên như tên Lưu Hải này!"
Nói xong hắn quay sang nhìn Diệp Cơ nói: "Nhờ nàng đó!"


Diệp Cơ cũng gật đầu, sau đó trên tay nàng xuất hiện ngọn lửa màu trắng, ngay khi ngọn lửa xuất hiện thì nhiệt độ trong phòng cấp tốc giảm xuống. Thấy vậy Thiên Long vẫn không nhịn được cảm thán trong lòng
Thiên Long: "Dị hỏa quả nhiên vẫn rất chi là bá đạo a!"


Lâm Nhược Thiến thì quen biết với Diệp Cơ từ trước nên biết nàng có dị hỏa rồi nên cũng không có gì bất ngờ. Diệp Cơ phất tay một cái, ngọn lửa bao phủ lấy cơ thể những cô nàng kia. Chỉ sau một lúc, cơ thể các nàng bị đốt cháy, nhưng hoàn toàn không phải thành tro tàn mà thành từng hạt tuyết tan ra xung quanh.


Một lúc sau thì tất cả thi thể các cô gái xấu số cũng được giải quyết xong. Thiên Long liền quay sang nói
Thiên Long: "Được rồi! Chúng ta rời khỏi phòng này thôi, ta không muốn phải ở trong này thêm một giây phút nào nữa!"


Hai nàng nghe vậy thì gật đầu, cả ba liền rời khỏi phòng này. Nhưng ngay khi vừa bước chân ra khỏi phòng này thì một tiếng "cạch" phát ra từ một chỗ nào đó bên trong phòng.


Điều này khiến Thiên Long chú ý, hắn liền lập tức quay lại phòng. Hắn tiến tới nơi phát ra tiếng đó, đi vào trong góc phòng, tiếng đó phát ra bên dưới tấm gỗ trên sàn nhà. Thiên Long thấy chỗ này có điều khác biệt, hắn thò tay nhấc tấm gỗ lên thì ngạc nhiên hô
Thiên Long: "Đây là...."


•••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Cầu đề cử
Cầu KP
Cầu ủng hộ aaaaa!
Chương sau tầm tối 9h nha!






Truyện liên quan