Chương 59

Được quản gia nhắc nhở, tuy Lục An tiên sinh muốn biết đáp án ngay lúc này, nhưng thấy bộ dạng yếu ớt của Tô Lâm Thu, ông đành phải kìm nén lại, đợi hắn khỏi bệnh.
“Dâng hương gì?” Tô Lâm Thu hỏi một cách khó hiểu.


Rõ ràng hắn chỉ ngủ một giấc thôi, tại sao lại có cảm giác bản thân đã ngủ rất lâu rồi vậy.
Sau đó, Lê Phùng Niên mới kể lại đại khái mọi chuyện cho hắn nghe, gồm cả những chuyện xảy ra quanh hắn suốt thời gian qua.


Tô Lâm Thu càng nghe càng thấy quá đỗi kinh ngạc, nhưng vẻ mặt của mọi người và cả vết thương trên người hắn đều nói cho hắn biết rằng – mọi chuyện đều là sự thật.


Phải mất mấy ngày sau đó Tô Lâm Thu mới hoàn toàn chấp nhận được mọi chuyện, tuy là hắn thấy mình và Lục An tiên sinh hẳn không có quan hệ gì, nhưng để ông yên tâm, hắn vẫn cố lấy tinh thần nhờ Lê Phùng Niên mang một chiếc kiệu tới, nâng hắn lên núi.


Sau khi bọn họ lên núi, trong đạo quan chẳng thấy ai cả, nhưng nhang đèn đều có đủ bên cạnh.
Lục An tiên sinh đứng trước tượng Tam Thanh cùng Tô Lâm Thu, mỗi người cùng thắp ba nén nhang, bái lạy rồi cắm nhang vào lư hương trước mặt tượng Tam Thanh.


Rất nhanh, làn khói màu trắng bay lên, bay thẳng tắp không hề ngừng lại, dù chỉ là một vệt cong cũng không có.
“Chuyện này…” Lục An tiên sinh nhớ tới những gì Phó quan chủ đã nói, kích động nhìn về phía Tô Lâm Thu, không nói nên lời.




Suốt thời gian quan ông cứ hết lần này tới lần khác hy vọng rồi lại thất vọng, lặp đi lặp lại chẳng biết bao nhiêu lần, cuối cùng mọi chuyện cũng đến lúc kết thúc.


Tô Lâm Thu thì càng thấy khó tin, từ nhỏ tới lớn phụ mẫu đều đối xử với hắn rất tốt, gia gia nãi nãi trong nhà cũng vô cùng khỏe mạnh. Giờ lại đột nhiên có người nói là hắn còn có một gia gia ruột…
Nếu đây là gia gia ruột của hắn, vậy những người khác thì sao?
Bọn họ đều là giả?


Lê Phùng Niên cảm nhận được tâm trạng của bằng hữu, nói: “Huynh cứ yên tâm ở lại đây dưỡng thương cho tốt, mọi chuyện cụ thể thế nào, ta sẽ viết thư gửi về Kim Lăng, hỏi rõ giúp huynh.”
Mặc dù Thủy huyện cách Kim Lăng một khoảng cách xa, nhưng nếu cố chút thì vẫn có thể qua lại trong vòng nửa tháng.


“Được, nhờ huynh hỏi rõ giúp ta.” Tô Lâm Thu cũng biết chuyện này không thể gấp được.
Khi hắn được nâng ra khỏi đạo quan trong tâm trạng rối bời, nữ nhi của Phương gia đã chạy lên từ dưới chân núi, khuôn mặt đỏ bừng lên vì mệt, thấm đẫm mồ hôi.


Nữ hài thở hổn hển, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tô Lâm Thu như muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ lấy một bao giấy dầu từ sau lưng đưa cho hắn, nói: “Đây là ít đồ ăn muội làm, xin huynh hãy nhận lấy.”


Tuy Tô Lâm Thu biết trong khoảng thời gian bản thân bị mất trí nhớ đã làm chuyện gì, nhưng chính hắn lại không có ấn tượng gì lắm, vậy nên hắn theo bản năng nhìn về phía bạn tốt, đối phương nhìn hắn, nói: “Đây là tiểu muội ở Phương gia được huynh cứu.”
Hóa ra là người được hắn cứu.


Tô Lâm Thu cũng không tiện từ chối ý tốt của tiểu nữ hài, thế nên đành cúi người nhận lấy: “Đa tạ, ta sẽ ăn hết.”
Nghe hắn đáp, Phương tiểu muội nở nụ cười tươi rói: “Nếu huynh thích thì muội sẽ thường xuyên làm cho huynh.”


Tô Lâm Thu không biết đáp lại thế nào cho phải, may có Lê Phùng Niên ở bên cạnh nói giúp: “Ở đây gió lớn quá, chúng ta xuống núi trước đã.”
“Được.”


Sau khi bọn họ rời đi, “Tô Lâm Thu” bị nhốt bên trong tảng đá lớn tức giận muốn cào tường: “Rõ ràng người cứu muội ấy là ta!”


“Nhưng cơ thể ngươi dùng là của Tô Lâm Thu.” Tam Nương không biết đã bung dù đi tới cạnh hắn ta từ lúc nào: “Đâu thể để chuyện tốt thuộc về ngươi hết, chuyện xấu thuộc về hắn được, không công bằng với hắn. Hơn nữa, giờ ngươi đã dùng hết vận may của hắn, về sau hắn sẽ biến thành một tên cực kỳ xui xẻo, kết quả như ngày hôm nay đều do ngươi mà ra.”


“Tô Lâm Thu” nghe vậy thì im lặng.
Một lát sau, hắn ta lên tiếng hỏi: “Ngươi tới đây tìm ta làm gì?”


“Quan chủ bảo ngươi im lặng một chút, người nói nếu ngươi còn làm ồn nữa thì ngài không ngại đập nát ngươi thành tám miếng, sau đó ném mỗi miếng xuống hầm cầu, để ngươi có thể cảm nhận được cảm giác… tắm rửa.”
“…”
Lúc này “Tô Lâm Thu” mới im hẳn.


Thấy đã truyền lời xong, Tam Nương cầm dù quay về, nhưng chưa đi được bao lâu đã nghe “Tô Lâm Thu” lên tiếng: “Thật ra ta biết, làm như vậy cũng là một cách để bảo vệ tính mạng, chỉ cần ta chịu được thì sớm muộn gì cũng về nhà. Ta chỉ là thấy quá cô đơn, không có ai tâm sự như này có khi ta phát điên mất.”


“Không đâu.” Tam Nương đáp.
“Cái gì?”
“Buổi tối sẽ có người qua tâm sự với ngươi.”
“Thật sao?” “Tô Lâm Thu” tỏ vẻ nghi ngờ.
Tối đó, “Tô Lâm Thu” thấy trước cửa đạo quan có đốt tiền giấy, chớp mắt đã có vài bóng dáng xuất hiện xung quanh hắn.


Nhưng bóng hình đó chạy tới cướp tiền giấy, thấy hắn ta bị nhốt trong cục đá thậm chí còn nhiệt tình chia một ít cho hắn: “Huynh đệ, sao ngươi lại ở trong này vậy?”
“Tô Lâm Thu” rốt cuộc cũng hiểu ý mà Tam Nương muốn nói.
“Sao ngươi không nói gì thế?” Con quỷ kia tiếp tục hỏi.


“Tô Lâm Thu” nén nước mắt lại, đáp: “Huynh đệ, ngươi từ Đông Bắc tới đúng không?”
“Sao, ngươi cũng thế à?”
“Không phải, ta chỉ thấy ngươi từ xa tới cũng chẳng dễ dàng gì, hay là cứ tranh thủ nhặt thêm một ít đi.”
“Đúng là xa thật, mất suốt cả một đêm của ta.”


“…”
Hai “người” đang nói chuyện với nhau, một lúc sau lại xuất hiện thêm hai con quỷ nữa.
“Tô Lâm Thu” bị một đám quỷ vây quanh tỏ vẻ: Ừm, đúng là hắn ta chẳng phải lo về việc cô đơn…


Trong đạo quan, Tam Nương nói với Phó Yểu: “Vài ngày trước thấy số người dâng hương khá nhiều, ta ngừng đốt tiền giấy. Không ngờ hôm nay vừa mở cửa đã có nhiều người tới vậy.”


“Ừm, ngươi ở đây để ý đám đó.” Phó Yểu bảo nàng ta coi chừng, còn nàng thì đứng dậy, kêu Triệu Hưng Thái ra ngoài cùng mình.
Triệu Hưng Thái đã lâu không ra ngoài vào ban đêm, thấy thế thì lập tức chạy về phòng lấy tiền.
“Tối nay chúng ta đi đâu?” Triệu Hưng Thái hỏi.


“Kinh thành.”

Sáng hôm sau, Liễu Phú Vân tạm biệt người thân bằng hữu ở ngoại ô.
Lệnh điều quan của hắn đã có, nhưng không phải ở Giang Nam, mà là một nơi phía nam của Giang Nam. Lần này đi có khi phải mấy năm nữa mới về, thế nên có không ít người tới tiễn hắn đi.


Sau khi tạm biệt hết người thân bạn bè, hắn nhìn về phía người đứng ở cuối, nói: “Ngài đưa ta tới đây được rồi.”
“Ta vốn muốn đi Giang Nam cùng ngươi, nhưng tháng này ta lại không đi được.” Tiểu hầu gia tỏ vẻ xin lỗi.


Liễu Phú Vân biết Hoàng hậu nương nương trong cung sắp sinh, mấy ngày trước còn té ngã một lần. Mặc dù hắn không biết rõ nguyên nhân phía sau là do vô tình hay có người cố ý hãm hại, nhưng tiểu hầu gia là đệ đệ duy nhất của Hoàng hậu nương nương, lúc này rời khỏi kinh thành du ngoạn cũng có chút không thể nào nói nổi.


“Sau này vẫn còn cơ hội mà.” Hắn biết ý của tiểu hầu gia không phải vậy, tới Giang Nam cũng chẳng phải chỉ vì hắn, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Thật ra vị quan chủ kia cũng không nhất định phải tới Giang Nam mới gặp được, ngài ấy cũng có thể đột nhiên tới kinh thành. Ngài ấy họ Phó, chuyện còn lại thì phải xem duyên phận.”


Có duyên phận sẽ nhìn thấy, không có duyên thì chỉ đành tới Giang Nam một chuyến.
“Phó?” Tiểu hầu gia im lặng một chút, ôm quyền cảm tạ: “Ta đã biết. Chúc Liễu huynh thuận buồm xuôi gió.”
“Vâng, tiểu hầu gia cũng bảo trọng.”
Nói xong, cả hai từ biệt nhau.


Đợi tới khi xe ngựa của Liễu Phú Vân khuất bóng, tiểu hầu gia mới thúc ngựa trở về.
Lúc tới gần cổng thành, đột nhiên bên cạnh có tiểu hài tử chạy vụt qua khiến hắn vội vàng ghìm cương ngựa lại, ngựa bị hoảng, không hiểu sao lại ném hắn xuống đất, làm xung quanh trở nên hỗn loạn.


“Chủ tử có sao không!” Đám tùy tùng vội vã nhảy xuống ngựa, chạy tới kiểm tr.a cơ thể hắn.


“Sao lại thế này!” Một tùy tùng trong nhóm thấy cặp phu thê vội vã chạy tới ôm hài tử lên, quát mắng: “Hai người lớn sống sờ sờ ra đó mà không trông coi được một hài tử, vậy thì đừng có mà nuôi nữa!”
Đôi phu thê kia vội vã che hài tử ra sau người, quỳ trên mặt đất cầu tha thứ.


Tiểu hầu gia lúc này cũng ngẩng đầu lên từ mặt đất, lại nhận ra có một nữ tử mặc hắc y đứng trước mặt mình từ khi nào không hay.
Sau đó hắn nghe nữ tử hắc y đó trêu chọc nói: “Chà, hành lễ lớn tới vậy sao? Nhưng mà hôm nay ta ra ngoài không mang theo tiền, chỉ đành bố thí cho ngươi thứ khác.”


Tùy tùng nghe vậy, đang định tức giận thì tiểu hầu gia lại gọi bọn họ qua đỡ mình lên, sau đó nhìn về phía nữ tử trước mặt, nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai?”


“Ta là ai không quan trọng.” Nữ tử ném hạc giấy vào lòng ngực hắn: “Tỷ tỷ của ngươi sắp sinh rồi nhỉ? Lúc nàng sinh, nếu xảy ra bất kỳ vấn đề gì thì hãy đốt con hạc giấy này, mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa hết.”
Nữ tử nói xong thì xoay người đi vào đám đông.


Tiểu hầu gia cầm hạc giấy, ngẩng đầu nhìn lên thì đã không còn thấy bóng dáng của đối phương nữa.
“Chủ tử, cái này…”
“Không sao.” Tiểu hầu gia xoay người lên ngựa, nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy được bóng dáng của nữ tử kia.


Sau đó, hắn nhìn hạc giấy, hai chân kẹp bụng ngựa tiếp tục vào thành.
Hầu phủ, tiểu hầu gia cầm theo hạc giấy đi tới chính viện.
Đám hạ nhân trong phủ liên tục hành lễ với hắn, nhưng khi hắn đi tới trước cửa chính viện lại bị ngăn cản.


“Xin thế tử đứng đây đợi một lát, nô tỳ phải vào thông báo trước một tiếng.”
Vẻ mặt tiểu hầu gia không thay đổi, hắn đã quen đứng đợi bên ngoài.
Nô tỳ kia nhanh chóng mời hắn vào bên trong.


“Ngươi tới đây có chuyện gì?” Trong phòng, hầu gia phu nhân nhắm chặt hai mắt, trong tay cầm chuỗi phật châu, trước mặt bà ta là một quyển kinh phật, trong phòng còn đốt đàn hương. Mọi thứ ở đây đều đang nói rằng bà vừa mới niệm kinh.


Tiểu hầu gia thấy nhiều nên không trách, hành lễ xong liền nói: “Lúc nãy ở trên đường ta đã gặp được một vị kỳ nhân, nàng nói rằng nếu lúc Hoàng hậu nương nương sinh nở xảy ra vấn đề gì, chỉ cần đốt con hạc giấy này là mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa. Nhi tử ôm theo tâm tư thà tin chứ không nên bỏ, cầm hạc giấy tới cho ngài.”


Lúc này hầu gia phu nhân mới mở hai mắt, hỏi: “Ngươi đang nguyền rủa tỷ tỷ của mình xảy ra chuyện sao?” Giọng nói của nàng tuy không có ý trách mắng, nhưng cũng không hề dịu dàng.
“Nhi tử không dám.” Tiểu hầu gia cúi đầu.
“Ra ngoài.” Hầu gia phu nhân nói.
Tiểu hầu gia mím môi, cầm hạc giấy ra ngoài.


Tùy tùng ở ngoài thấy hắn như vậy thì không nhịn được mà nói: “Chủ tử, ngài cần gì phải làm thế? Nữ nhân kia nói mấy lời khó hiểu như vậy, người bình thường hẳn sẽ chẳng ai tin, ngài đâu cần coi là thật rồi khiến phu nhân thêm lo lắng.”


Tiểu hầu gia nhìn hạc giấy trong tay, mỉm cười ném vào hồ nước bên cạnh.
Sao hắn lại không biết hành động của mình vớ vẩn được cơ chứ, chỉ là đã lâu rồi hắn không nói chuyện với mẫu thân mà thôi.


Tối đó, tiểu hầu gia trở về phòng mình, đang chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên phát hiện con hạc giấy mà mình đã vứt đi lại xuất hiện ngay trên đầu giường hắn.
Ánh mắt hắn dừng lại, không nói gì, chỉ bình tĩnh ném hạc giấy ra ngoài cửa sổ lần nữa.


Sáng hôm sau khi tỉnh lại, đầu giường cũng không có hạc giấy nào cả.
Nhưng ngay khi hắn mặc xong y phục chuẩn bị ra ngoài, lại lấy được một thứ từ trong ống tay áo ra.
Vẫn là con hạc giấy bị hắn vứt đi hai lần ngày hôm qua.






Truyện liên quan

Ta Có Thể Xem Thấu Vạn Vật Tin Tức

Ta Có Thể Xem Thấu Vạn Vật Tin Tức

Hàm Ngư Vương Chi Chi207 chươngTạm ngưng

Tiên Hiệp

13.7 k lượt xem

Đường Cái Cầu Sinh, Ta Có Thể Triệu Hoán Ám Ảnh Binh Đoàn

Đường Cái Cầu Sinh, Ta Có Thể Triệu Hoán Ám Ảnh Binh Đoàn

Hỉ Hoan Hồng Đậu Thang307 chươngTạm ngưng

Võng DuHệ Thống

5.4 k lượt xem

Ta Có Thể Cùng Linh Sủng Cùng Chung Thuộc Tính

Ta Có Thể Cùng Linh Sủng Cùng Chung Thuộc Tính

Tam Sinh Bạn Quai253 chươngFull

Huyền HuyễnXuyên KhôngCổ Đại

3.4 k lượt xem

Ta Có Một Cái Không Gian Châu

Ta Có Một Cái Không Gian Châu

Thiên Sử Tiến Hóa669 chươngTạm ngưng

Tiên HiệpHuyền HuyễnXuyên Không

18.5 k lượt xem

Ta Có Thể Siêu Việt Không Gian

Ta Có Thể Siêu Việt Không Gian

Đại Lực Bảo681 chươngTạm ngưng

Đô ThịHuyền HuyễnXuyên Không

3.1 k lượt xem

Linh Khí Sống Lại: Ta Có Thể Vô Hạn Phục Chế

Linh Khí Sống Lại: Ta Có Thể Vô Hạn Phục Chế

Không Bạch Chi Mộng336 chươngTạm ngưng

Đô ThịHuyền HuyễnDị Giới

12.7 k lượt xem

Sư Phụ Theo Ta Có Được Không

Sư Phụ Theo Ta Có Được Không

Mạt Liễu20 chươngFull

Ngôn TìnhXuyên KhôngNữ Cường

424 lượt xem

Hokage: Ta Có Hải Tặc Số Liệu Bao

Hokage: Ta Có Hải Tặc Số Liệu Bao

Đậu Hủ Thị Vệ498 chươngFull

Đồng Nhân

18.6 k lượt xem

Ta Có 99 Loại Biến Thái Nhân Cách

Ta Có 99 Loại Biến Thái Nhân Cách

Thục Sơn Tiểu Bán Tiên500 chươngFull

Huyền HuyễnHài Hước

3.8 k lượt xem

Tinh Linh Chi Ta Có Một Nhà Chăn Nuôi Phòng

Tinh Linh Chi Ta Có Một Nhà Chăn Nuôi Phòng

Mộ Bàn Bàn1,009 chươngFull

Xuyên KhôngĐồng NhânHệ Thống

6.5 k lượt xem

Toàn Cầu Tai Biến: Ta Có Thể Siêu Cấp Gấp Bội

Toàn Cầu Tai Biến: Ta Có Thể Siêu Cấp Gấp Bội

Lạt Tiêu Tuyết Bích276 chươngFull

Khoa HuyễnMạt Thế

2.8 k lượt xem

Cửu Thúc Thế Giới: Ta Có Thể Copy Paste

Cửu Thúc Thế Giới: Ta Có Thể Copy Paste

Tiểu Bạch Ái Đạn Cầm245 chươngDrop

Đô ThịKhoa HuyễnDị Năng

5.6 k lượt xem