Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 57

Giang Nam cuối xuân, cỏ mọc chim oanh bay lượn, ấm áp một vùng.
Hiện giờ vừa đến tháng Ba, tuyết ở Trường An chỉ mới tan sạch sẽ, mà cỏ xanh Giang Nam đã trải ngàn dặm. Đặc biệt là tán chuối trong phủ Tuần phủ Kim Lăng, năm nay sinh trưởng tươi tốt, có thể thấy màu xanh tươi mát từ xa qua ô cửa sổ.


Mà thời tiết năm nay lại không mấy tốt.
Từ đầu xuân đến nay, mưa ở Giang Nam không ngớt. Một khi trời mưa nhiều hơn, rêu sẽ mọc bám trên tường, không khí ẩm mốc khiến người ở khó chịu.
Sau nhiều ngày mưa tầm tã, hôm nay cuối cùng trời cũng quang đãng.


Sáng sớm, ngay khi Quân Hoài Lang thức dậy, Phất Y đã mở toang cửa sổ với cửa lớn, nói muốn được tắm mình trong nắng ấm.


"Hiếm khi được một ngày nắng!" Quân Hoài Lang đang dùng bữa, Phất Y bên cạnh cười nói "Năm ngoái đến đây, cũng đâu có nghe nói ngày xuân ở Giang Nam luôn có mưa nhỉ? Cuối cùng hôm nay mặt trời cũng ló dạng, thoải mái hơn một chút rồi."


Bọn nha hoàn tiểu tư trong phòng đều vui vẻ. Hầu hết người hầu ở đây của Quân Hoài Lang đều từ Trường An theo đến. Trường An khô hanh, có ai đã từng trải qua ngày xuân ẩm ướt như vậy?
Quân Hoài Lang cười nhạt gật đầu, nhưng trong lòng lại chẳng vui cho lắm.
Y ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.


Kiến trúc ở Giang Nam chủ yếu là tường trắng ngói đen. Lúc này mặt trời vừa ló dạng, nắng sớm chói chang hắt xuống những tán chuối xanh ngắt, những bóng cây xanh mát đung đưa trên đình các non bộ, trước tường trắng ngói đen, vảy cá chép trong hồ lấp lánh dưới nắng, trông rất đẹp mắt.




Y lại âm thầm thở dài, chuyển tầm mắt đi nơi khác.
Y biết, Giang Nam không có nhiều những cơn mưa xuân, nhưng năm nay, mưa lại vô cùng nhiều.


Đợi khi hạ sang, mưa lớn sẽ tiếp tục kéo dài ở Giang Nam, khiến nước sông dâng cao, ngập ruộng nương màu mỡ. Mùa hạ năm nay ở kiếp trước, lũ lụt ở Giang Nam làm kinh thành chấn động, Hoàng đế ban chiếu chỉ khẩn muốn phụ thân y nhận lệnh khống chế lũ lụt.


Sau đó, thiếu hụt lượng lớn tiền bạc lương thực để cứu trợ thiên tai, dịch bệnh bùng phát ở Giang Nam, dân tị nạn nổi dậy làm phản, phụ thân y bị kết tội chém đầu ... tất cả đều diễn ra trong năm nay.


Vì thế cả năm qua, y luôn chuẩn bị cho mùa hạ này. Phụ thân y là chủ khảo khoa cử ở Giang Nam năm nay, hiện giờ y đang ở Giang Nam, không phải kinh thành, nếu muốn tránh hiềm nghi, thì không thể tham gia khoa cử năm nay như kiếp trước.


Nhưng cũng vì thế mà tiện lợi cho y đôi chút. Hiện tại y mười tám, thông thường đã đến tuổi có thể thi cử đỗ đạt làm quan. Nhưng giờ đây y nhàn rỗi ở nhà ba năm qua, nên có rất nhiều thời gian rảnh.


Kế đó, y bàn bạc với phụ thân, ngày thường rảnh rỗi y sẽ đến nha môn làm vài việc vặt. Được phụ thân cho phép, y có thể thường xuyên ra vào phủ nha Kim Lăng, tiếp xúc với một số hồ sơ và sổ sách. Khi họ ra ngoài tuần tra, y cũng có thể cùng đi.


Còn về quan viên cùng đến với phụ thân, ai phụ trách ghi chép, ai phụ trách sổ sách, người nào phụ trách việc nào, y đại khái cũng đã nắm rõ.
Quân Hoài Lang biết, trong số những người hãm hại phụ thân ở kiếp trước, nhất định có quan viên bên cạnh ông.


Công vụ ngày thường phức tạp, một mình phụ thân không thể giải quyết hết, sau khi quyết định sách lược, rồi phân chia cho mọi người thi hành. Chỉ có những quan viên bên cạnh ông mới có thể đổ tội danh tham ô lên người ông mà không để lại chút dấu vết gì.


Người có thể làm những chuyện này, cũng không cần lo ngại về sau, hẳn là có quan lớn trong kinh chống lưng.
Chuyện mà y cần làm là tìm ra người hãm hại ẩn nấp bên cạnh phụ thân, đề phòng gã, sau đó tìm kẻ chủ mưu phía sau gã.


Tầm mắt Quân Hoài Lang trống rỗng, suy nghĩ cũng trôi dạt nơi xa. Thấy y hồi lâu không động đũa, Phất Y vội hỏi "Thiếu gia đang nhìn gì vậy?"
Đúng lúc này, một con én cất tiếng hót, bay đến trước hiên.
Quân Hoài Lang lặng lẽ thu hồi ánh mắt.


"À, ta thấy một con én trên mái hiên." Quân Hoài Lang khẽ cười, lại cầm đũa lên "Nếu nó muốn làm tổ ở đó, đừng đuổi nó. Năm nay mưa nhiều, để nó trú ở đó đi."
Phất Y chao ôi một tiếng, mỉm cười gật đầu "Thiếu gia luôn tốt bụng như vậy."


Ngay lúc này, một tiểu tư từ bên ngoài chạy vào.
"Thiếu gia, Thẩm thiếu gia gửi thiệp mời, hỏi thiếu gia hôm nay có thời gian không!" tiểu tư kia nói.
Quân Hoài Lang ngẩng đầu "Lưu Phong? Sao huynh ấy đến sớm vậy, hôm nay là ngày nghỉ mà?"


Tiểu tư nhanh chóng đáp "Thẩm thiếu gia nói hôm nay thư viện nghỉ, ngài ấy đã quen dậy sớm, ngủ không được, nhân lúc hôm nay trời đẹp, nên đến tìm người sớm, muốn cùng người ra ngoài đi dạo, uống rượu."


Quân Hoài Lang không nhịn được cười "Chẳng trách lại hăng hái như vậy, hóa ra do thèm rượu thôi."
Nói rồi, Quân Hoài Lang đứng dậy "Bảo Lưu Phong đợi ta ngoài sảnh một lát, ta thay y phục xong sẽ tới."
Tiểu tư kia nhận lệnh rồi lui ra ngoài.
Phất Y bước tới hầu hạ Quân Hoài Lang rửa mặt thay y phục.


Thẩm Lưu Phong là nhi tử duy nhất của tri phủ Kim Lăng, nhưng nói thẳng ra thì cũng không phải là con ruột của tri phủ.


Thê tử của Thẩm tri phủ ở thành Kim Lăng qua đời rất sớm, sau đó cũng không tái hôn. Thẩm Lưu Phong là nhi tử duy nhất của huynh trưởng quá cố của ông, kế đó được ghi dưới tên tri phủ, nuôi dưỡng như nhi tử ruột thịt, năm nay hai mươi, đang đi học ở thư viện Lâm Giang ở thành Kim Lăng.


Năm ngoái, Quân Hoài Lang kết giao với Thẩm Lưu Phong cũng có chút lòng riêng. Lúc đó, họ vừa tới Kim Lăng, Quân Hoài Lang muốn thăm dò điều tra quan viên địa phương, nhưng thứ bậc khác biệt, nên muốn bắt đầu từ con cháu thế gia trong thành Kim Lăng.


Nhưng không ngờ hai người bọn họ rất hợp ý nhau, tiếp xúc không bao lâu đã trở thành bằng hữu.
Khi Quân Hoài Lang sắp xếp mọi chuyện đâu ra đấy, đi đến sảnh trước đã nhìn thấy người đang đợi trong sảnh.


Người đó cao gầy, thanh tao tuấn tú. Hắn buồn chán lười biếng ngồi trong sảnh nhìn các bức họa thư pháp, thấy Quân Hoài Lang đến, hắn đứng lên mở quạt, chậm rãi ung dung phe phẩy.
Đôi mắt hồ ly nhướng cao trên gương mặt góc cạnh, mang theo chút dáng vẻ của công tử phong lưu.


Lần đầu tiên gặp hắn, Quân Hoài Lang thấy hắn mặc áo gấm lụa là, thắt lưng đeo ngọc bội quý giá, chiếc quạt gấp trong tay hắn còn là đồ cổ nổi tiếng từ hàng trăm năm trước, nên chỉ có thể nghĩ hắn là một tay ăn chơi.


Mãi về sau y mới biết, phụ thân quá cố của hắn là phú thương giàu có nổi tiếng ở Giang Nam, giàu nứt đố đổ vách, sau khi ông ấy qua đời, tất cả gia sản đều thuộc về hắn. Thẩm tri phủ cũng rất yêu thương hắn, ăn uống dùng mặc chưa từng tệ bạc, thế nên dù vẻ ngoài thoạt nhìn giống kẻ phong lưu, nhưng thật ra hắn rất thật thà giản dị.


"Hoài Lang, đệ dậy muộn quá rồi đấy." hắn đứng đó phe phẩy quạt, cười nói "Trời đẹp như vậy còn không mau ra ngoài, không biết lúc nào sẽ lại mưa tiếp."
Quân Hoài Lang cười nói "Hôm nay trời nắng, chắc là không nhanh như thế."
Nói rồi y dẫn Thẩm Lưu Phong cùng ra ngoài.


Bước tới cửa sảnh trước, Thẩm Lưu Phong không quên giơ tay, cầm quạt chỉ vào bức họa trên tường sảnh trước "Ta thấy bức họa này, treo ở mặt tiền của phủ Tuần phủ cũng hơi khiên cưỡng quá rồi. Chỗ ta có vài bức bút tích thật của Đường Dần*, khá là thích hợp, hôm nào đưa đến cho đệ."


*Đường Dần là một danh hoạ, một nhà thơ nổi tiếng đời nhà Minh.
Quân Hoài Lang mỉm cười, vội ngăn hắn lại "Ấy đừng. Nếu phụ thân biết ta nhận vật quý giá như vậy của huynh, phải lấy gì làm đáp lễ cho tri phủ đại nhân đây?"


Thẩm Lưu Phong nghe thế càu nhàu "Mấy bức đó có bao nhiêu đâu, cần gì đáp lễ?"
Quân Hoài Lang cười bất lực.
Khi còn ở Trường An, y chỉ nghe nói thương nhân giàu có ở Giang Nam, có thể xứng với câu "ngọc làm nhà ở, vàng làm ngựa cưỡi"*, bây giờ xem ra, đúng thật là vậy.


*Ngọc làm nhà ở, vàng làm ngựa cưỡi (白玉为堂金作马): dùng diễn tả sự giàu có của nhà họ Giả trong Hồng Lâu Mộng - Tào Tuyết Cần.
"Ta cũng không hiểu thư pháp hội họa, đưa cho ta thì tiếc lắm." Quân Hoài Lang ậm ờ cho qua chuyện, cùng hắn lên xe ngựa.


Vừa lên xe, Thẩm Lưu Phong bắt đầu phàn nàn "Năm nay kiểu thời tiết quái đản gì vậy chứ? Mới vào xuân đã mưa dầm dề không dứt. Ta cảm thấy xương cốt trên người ta sắp nổi mốc cả rồi, mà vẫn phải ngày ngày đến thư viện học tập."
Những lời này làm Quân Hoài Lang nhớ đến một chuyện.


Nơi Thẩm Lưu Phong học tập là thư viện Lâm Giang.
Kiếp trước, để điều tra chân tướng hàm oan của phụ thân, sau khi vào triều, y dùng mọi cách tìm hồ sơ lũ lụt ở Giang Nam xem xét kỹ lưỡng.


Lũ lụt bắt đầu từ cuối tháng Năm và đầu tháng Sáu. Mưa nhiều ngày khiến nước sông dâng cao làm vỡ đê, chảy ngược vào trong thành Kim Lăng. Mà vị trí đê điều sụp đổ là tại thư viện Lâm Giang ở Kim Lăng.


Thư viện Lâm Giang là thư viện rất nổi tiếng ở Giang Nam, có lịch sử hơn năm trăm năm kể từ khi thành lập. Nhiều quan viên trong kinh cũng xuất thân từ thư viện Lâm Giang, ngay cả Quốc trượng Giang thái phó đương triều cũng từng là học trò của thư viện Lâm Giang năm đó.


Lúc đó chỉ còn hai tháng nữa là đến mùa thu. Xung quanh thư viện Lâm Giang có rất nhiều học trò Giang Nam đến học tập và thi cử. Vụ vỡ đê rất dữ dội và bất ngờ, không ít học trò đã bị chết chìm vào thời điểm đó.


Nghĩ vậy, Quân Hoài Lang hỏi "Thư viện của huynh ở ngay bên sông. Nếu trời mưa, thủy triều lên, sẽ không tràn ra ngoài chứ?"
Thẩm Lưu Phong nghe vậy liền nói "Bên sông có con đê rất cao, mưa nhỏ thế này sao tràn ra được?"


Trước giờ hắn luôn nói rất nhiều, nghe Quân Hoài Lang hỏi, cứ thế tiếp tục huyên thuyên "Con đê đó là do thúc phụ ta tu sửa, vừa cao vừa dày. Mấy năm trước Giang Nam có mưa lớn, trong thành ngập đến mức không đi lại được, con đê đó lại không có chút hư hại gì."
Quân Hoài Lang nghe vậy thì sững người.


Vậy mùa hạ năm nay ở kiếp trước, con đê tại sao lại bị vỡ?
Y lâm vào trầm tư.
Hiện giờ, y đã gần như nắm rõ quan viên dưới quyền phụ thân. Kì thi Hương đang đến gần, bọn họ cũng không cần tiếp tục tuần tra khắp nơi, mà bắt đầu chuẩn bị đề thi rồi.


Nếu đã như vậy, y sẽ có chút thời gian rỗi đến thư viện Lâm Giang xem thử.


Ở kiếp trước y đã trang bị đầy đủ kinh nghiệm, xem như cũng thành thạo trong chuyện trị thủy tu sửa đê điều. Nếu có thể phát hiện dấu hiệu vỡ đê sớm, y sẽ báo với phụ thân, lập tức sơ tán dân chúng, thì tai họa lũ lụt sẽ được giảm bớt đôi chút.


Hơn nữa, mưa lớn kéo dài, trong thành tích nước, lúc vỡ đê sẽ khiến không ít người chết, rất dễ gây ra dịch bệnh.
Quân Hoài Lang trầm tư, chuyên tâm suy nghĩ một lúc, không nghe thấy Thẩm Lưu Phong nói gì sau đó.
Mãi đến khi Thẩm Lưu Phong gọi y lần thứ hai, y mới định thần lại "Gì cơ?"


Thẩm Lưu Phong mới lặp lại lần nữa.
"Ta nói, mấy ngày trước nghe thúc phụ nói, trong kinh sẽ phái thêm một quan viên tới, giám sát kì thi Hương năm nay." hắn nói "Đệ nói xem, ở đây có gì để giám sát đâu chứ? Cũng không biết là quan viên của bộ nào đến ..."


Quân Hoài Lang nghe vậy ngẩn người, ngạc nhiên nhìn Thẩm Lưu Phong.
Có quan viên kinh thành giám sát?


Kiếp trước, y chưa từng nghe nói có quan viên trong kinh đến Giang Nam giám sát, lúc y lật xem hồ sơ chỉ thấy phụ thân là người phụ trách toàn bộ chuyện lũ lụt Giang Nam, không còn quan viên nào có chức vị cao hơn và quyền hạn lớn hơn.
... sao đến đời này, lại có vậy?
Quân Hoài Lang nhất thời có chút lo lắng.


Nếu quan viên được phái tới là người bên phe hãm hại phụ thân, thì tình hình mùa hạ năm nay sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn.