Chương 121-122: Chương 121: TÀO LUYỆN VÀ QUÝ MINH PHƯỢNG 7 - Chương 122: TÀO LUYỆN VÀ QUÝ MINH PHƯỢNG 8

 
Editor: Hardys
 
Tào Luyện và các tướng sĩ tạo nên một trận đánh vô cùng đẹp mắt ở Vân Châu, Kiến Nguyên Đế phái Tri phủ và Tham tướng mới đến nhậm chức, đại quân lập tức lên đường về Kinh.
 


Trấn áp phản quân vô dụng không mất bao nhiêu thời gian nhưng bởi vì Vân Châu ở tận phía Tây Nam xa xôi, đại quân đi tới đi lui, dù đi nhanh nhất cũng tốn ba tháng.
 
Khi đến Kinh Thành đã là cuối tháng hai rồi, thời tiết mùa xuân hơi se lạnh, bụi cỏ cũng bắt đầu xanh.
 


Đường dài mênh mang, lúc này Tào Luyện không cưỡi ngựa mà ngồi trong xe để giảng giải binh pháp cho Quý Minh Phượng đang giả danh làm gã sai vặt.
 
Quý Minh Phượng học rất chuyên tâm.
 
Tào Luyện thích đùa cợt nàng: "Sao nào, nàng thật sự muốn làm nữ tướng quân sao?"
 


Quý Minh Phương không để ý lời trêu chọc của hắn nhưng Tào Luyện hỏi rất nhiều lần khiến nàng cảm thấy phiền, nàng dứt khoát đáp trả: "Đọc cái gì thì muốn trở thành cái đó sao? Học trò trong thiên hạ đều đọc đạo Khổng Mạnh*, ta cũng đâu thấy tất cả bọn họ đi làm Khổng Tử và Mạnh Tử đâu chứ."


 
*Đạo Khổng Mạnh: tư tưởng và chủ trương của Khổng Tử và Mạnh Tử.
 
Tào Luyện cười mà không nói.
 
Vui đùa thì vui đùa nhưng Tào Luyện thật sự nhìn ra Quý Minh Phượng có thiên phú làm nữ tướng quân.
 


Đến nay, Quý Minh Phượng đã học võ được một năm, võ công của nàng không bằng hắn nhưng không hề kém hơn tướng sĩ phổ thông.
 
Tựa như nhặt được viên ngọc chưa được mài giũa, Tào Luyện nổi lên lòng yêu tài năng của Quý Minh Phượng
 




Mà viên ngọc này lại là người bên gối, Tào Luyện càng nghĩ càng muốn nhiều thứ hơn.
 
Phủ Trấn Quốc Công có thể có một Từ lão thái quân, tại sao phủ Bình Dương Hầu không thể có Tào lão thái quân?
 
Tào thế tử tuổi còn trẻ thế mà đã nghĩ đến lúc mình thành lão Hầu gia.


 
Nếu Quý Minh Phượng không thiên phú luyện võ hoặc nghị lực bền bỉ thì Tào Luyện sẽ không toát ra ý niệm này. Nhưng biểu hiện của Quý Minh Phượng đã chứng tỏ cho Tào Luyện thấy rằng nàng xứng làm chính thê của hắn.
 
Trước khi đại quân vào Kinh, Tào Luyện đã sai Trần Lưu đi làm một việc.


 
Trần Lưu dồn roi thúc ngựa chạy về Kinh Thành trước, hắn ta đuổi hai nha hoàn thông phòng ở hậu viện thay chủ tử.
 
Hai nha hoàn thông phòng này đã thất sủng một thời gian dài, bây giờ được nhận tiền đuổi việc, hai nàng vẫn rất vui vẻ, không hề gây ra bất cứ rắc tối nào.
 


Nhiệm vụ đã hoàn thành, Trần Lưu trở về bẩm báo.
 


Lúc này Tào Luyện mới nói với Quý Minh Phương đang say sưa đọc sách: "Nàng muốn học binh thư nhưng ở biệt viện không ai dạy nàng. Chi bằng nàng theo ta hồi phủ bằng thân phân gã sai vặt, lúc ta ở thư phòng xem binh thư sẽ mang nàng theo, những lúc khác nàng cứ đợi ta ở hậu viện, chỉ cần nàng không gây chuyện thì không ai biết nàng ở đó."


 
Quý Minh Phượng nhíu mày, vừa muốn nói chuyện, Tào Luyện lại nói: "Trần Lưu và Ngô Đồng đều ở đó, việc luyện võ của nàng sẽ không bị trì hoãn."
 
Quý Minh Phượng vẫn hơi do dự, một khi đã vào Hầu phủ, sau này nàng muốn rời phủ e là khó càng thêm khó.
 


Tào Luyện cười nói: "Yên tâm, tới khi nàng cảm thấy nàng không cần học nữa, ta sẽ cho nàng quay về biệt viện."
 
Lời này rất hợp ý Quý Minh Phượng nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười của Tào Luyện, nàng cảm thấy Tào Luyện dường như đang có âm mưu gì đó.
 


Chỉ có điều, ai bảo bên phía Tào Luyện có thứ hấp dẫn được nàng chứ?
 
Cứ như vậy, Quý Minh Phượng cải nam trang vào ở hậu viện của Tào Luyện.
 


Ban ngày Tào Luyện đi làm quan, Quý Minh Phượng dùng thời gian đó luyện võ, nàng dùng nửa ngày còn lại để nghiên cứu binh thư, tới chỗ nào không hiểu thì đợi Tào Luyện trở về và giải thích cho nàng nghe.
 


Trần Lưu là một sư phụ tốt, Quý Minh Phượng cũng đã từng trải qua giai đoạn đặt nền tảng ban đầu cho nên nửa năm sau, kiếm thuật và đao pháp của Quý Minh Phượng đều có chút thành tựu, nàng đã có thể đối phó với hai ba tên hộ vệ tầm thường.
 


Những binh thư Tào Luyện đưa cho Quý Minh Phượng, nàng cũng đã đọc gần xong hết chỉ còn một quyển cuối cùng.
 


Lúc nàng đọc xong quyển cuối cùng này cũng là lúc Tứ cô nương phủ Bình Dương Hầu đồng thời cũng là muội muội A Ngư của Tào Luyện xuất giá, nàng ấy gả cho Từ ngũ gia phủ Trấn Quốc Công.
 


Năm đó, Quý Minh Phượng trốn vào trong xe ngựa của Tào Luyện, nàng đã từng gặp A Ngư một lần. Trong ấn tượng của nàng, A Ngư là một tiểu cô nương vô cùng ngoan ngoãn và xinh đẹp.
 


Hầu gia cưng chiều Tứ cô nương, hạ nhân trong Hầu phủ đều bận rộn chuẩn bị cho ngày xuất giá của Tứ cô nương, bầu không khí ngập tràn sự vui mừng.
 
Ngay cả Quý Minh Phượng luôn chuyên tâm tập võ và ru rú trong hậu viện của Tào Luyện cũng nghe nói đến.
 


Quý Minh Phượng không khỏi cảm thán thời gian trôi qua quá nhanh, lúc này nàng mới chợt nhận ra mình đã làm nữ nhân của Tào Luyện hai năm.
 


Hai năm qua, Tào Luyện dạy nàng rất nhiều điều. Quý Minh Phượng tận mắt thấy thân thủ tuyệt diệu của Tào Luyện cũng tận mắt thấy khí thế của hắn trên chiến trường. Nàng được Tào Luyện giảng dạy binh pháp nửa năm, có đôi khi Tào Luyện bày bàn cát dạy nàng bài binh bố trận, thái độ hắn nghiêm túc ngoài dự đoán của nàng. Quý Minh Phượng không rõ tình cảm của mình đối với Tào Luyện là gì nhưng lúc Tào Luyện ôm chặt nàng vào ban đêm, nàng cũng không còn kháng cự như lúc đầu, thậm chí là tình nguyện.


 
Song, nàng không thể cứ như vậy với Tào Luyện cả đời, hắn có thân phận của hắn, nàng chỉ là một con sói nhỏ được hắn nuôi trước khi… hắn lấy thê tử mà thôi.
 


Quý Minh Phượng quyết định, chờ sau khi Tứ cô nương xuất giá, nàng sẽ thương lượng với Tào Luyện chuyện đưa nàng về ở biệt viện lại. Hiện tại, Hầu phủ bận rộn chuẩn bị cho việc vui của Tứ cô nương, nàng nói sẽ làm hỏng tâm trạng của Tào Luyện, hắn cũng sẽ không đồng ý.
 


Vào ngày A Ngư xuất giá, Tào Luyện tiễn muội muội đến phủ Trấn Quốc Công. Chạng vạng, hắn đã uống một bụng rượu ở bên kia, sau khi trở về thì ói một trận. 
 
Tào Luyện say bét nhè, hắn đến hậu viện, đương nhiên Quý Minh Phượng phải chăm sóc.
 
Ói xong rồi, Tào Luyện nằm lên giường.


 
Quý Minh Phượng giúp hắn cởi y phục, mùi rượu trên người hắn thật sự rất khó ngửi, Quý Minh Phượng bưng nước ấm đến lau người giúp hắn.
 
Tào Luyện nói khát nước.
 
Quý Minh Phượng lau cổ cho hắn xong thì đi rót trà giải rượu.
 


Uống một chén không đủ, Quý Minh Phượng dứt khoát cầm cả ấm trà đến.
 
Tào Luyện uống "ừng ực" hơn nửa bình.
 
Uống xong không bao lâu, hắn đẩy Quý Minh Phương ra rồi thất tha thất thểu đi ra phòng ngoài.
 
Quý Minh Phượng dọn dẹp đồ đạc trong phòng trước.
 


Lúc Tào Luyện tắm xong quay lại thì đã tỉnh táo hơn một chút, hắn đứng cho Quý Minh Phượng lau người giúp.
 
Quý Minh Phượng lau chùi vài cái thì Tào Luyện đột nhiên cởi bỏ dây lưng, nhìn Quý Minh Phượng và nở nụ cười nhàn nhạt: "Đã lau người một lần rồi."
 


Quý Minh Phượng cũng cười lại rồi nàng ném khăn lên người hắn.
 
Tào Luyện bật cười, túm chặt cổ tay Quý Minh Phượng và đẩy nàng lên giường, sau đó nhào về phía nàng tựa như sói đói.
 
Quý Minh Phượng ghét bỏ mùi rượu trong miệng hắn, làm gì thì làm cũng không cho hắn hôn.


 
Tào Luyện nhất định phải hôn cho bằng được.
 


Trước kia hắn có thể sử dụng biện pháp thô bạo để khống chế Quý Minh Phương, tiếc là bây giờ thân thủ nàng không tệ, dù không bằng Tào Luyện nhưng nàng dốc toàn lực phản kháng. Tào Luyện vừa mới đụng vào môi nàng một cái thì đột nhiên bị nàng lên gối vào bụng một cái, suýt chút nữa khiến hắn ói ra hết toàn bộ rượu.


 
Tào Luyện bị đau, đau tới mức ôm bụng đứng thẳng dậy, hắn trừng mắt với nữ tử dưới thân rồi chửi thề một câu: "Mẹ nó! Nàng thật sự dám đánh ta!"
 
Quý Minh Phượng nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.
 
Tào Luyện không vui, tức giận tới mức mặc lại y phục rồi bỏ đi.
 


Quý Minh Phượng nhìn chằm chằm đầu giường.
 
Không lâu sau, Quý Minh Phượng hạ màn xuống rồi ngủ.
 


Tào Luyện ngủ không được, hắn rất tức giận, hắn cảm thấy mình trả giá vì Quý Minh Phượng nhiều như vậy mà nàng lại chê miệng của hắn, chán ghét tới mức ra tay đánh hắn, điều này chứng tỏ con sói nhỏ vẫn chưa được thuần hóa hoàn toàn vẫn chưa có ý nghĩ sống dựa vào hắn.
 


Đêm khuya thanh tĩnh, Tào Luyện đột nhiên bật ra một tiếng cười lạnh thấu xương.
 
Do hắn đối xử quá tốt với Quý Minh Phượng, sủng ái nàng tới nỗi khiến nàng xem tất cả là đương nhiên, không biết quý trọng.
 


Nếu đã là sói nhỏ thì phải dạy dỗ thật tốt để cho nàng biết cái gì là vỗ tay tán thưởng, sau đó nàng mới hiểu cái gì là có phúc không biết hưởng.
 
Ngày hôm sau, Tào Luyện sai thuộc hạ mua hai ca cơ xinh đẹp về rồi thu xếp cho bọn họ ở sương phòng trong hậu viện.
 


Tào Luyện không ở trong phủ, bọn người hầu dọn dẹp phòng gây ra tiếng động rất lớn. Quý Minh Phượng đứng ở dưới mái hiên, thờ ơ nhìn toàn bộ quá trình, mãi cho đến khi hai ca cơ xinh đẹp cười khanh khách đi vào, nàng mới hiểu được ý đồ của Tào Luyện.
 


Vào ban đêm, Tào Luyện đến phòng của một ca cơ, ca cơ vốn đang ca hát, hát làm sao lại thành "Thế tử thật xấu!", sau đó trong phòng truyền ra âm thanh khiến người ta đỏ mặt.
 


Quý Minh Phượng thức trắng đêm không ngủ, ngực tựa như bị người ta nhét một ngọn lửa vào, nóng tới mức khiến nàng muốn giết người.
 


Nàng còn muốn rời khỏi nhưng ba bốn ngày nay Tào Luyện đều ở trong phòng của ca cơ, nếu Quý Minh Phượng muốn gặp hắn, ngoại trừ đi tới phòng ca cơ tìm thì không còn cách nào. Nhưng nếu nàng thật sự đến tìm, có lẽ Tào Luyện tưởng nàng bất mãn chuyện hắn sủng hạnh ca cơ.
 


Quý Minh Phượng vô cùng kiên nhẫn.
 
Năm ngày sau, rốt cuộc Tào Luyện cũng đặt chân tới phòng của nàng, sau khi vào trong hắn giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì mà ôm Quý Minh Phượng vào lòng, còn muốn hôn nàng.
 


Quý Minh Phượng ngăn miệng hắn lại, bình tĩnh hòa nhã mà nói: "Ta đã học xong binh thư, Thế tử từng nói, chờ ta học xong binh thư sẽ sắp xếp cho ta về biệt viện."
 


Tào Luyện nở nụ cười, nắm cằm của nàng rồi nói: "Sớm không đi trễ không đi, ta vừa sủng hạnh người khác thì lập tức đòi đi, có phải ghen tị không?"
 
Giọng nói Quý Minh Phượng có hơi mỉa mai: "Thế tử nói sao thì là vậy đi, ta chỉ hi vọng Thế tử hết lòng tuân thủ lời hứa."
 


Tào Luyện nhìn nàng lạnh lùng quay mặt đi, trong lòng bất chợt cảm thấy rất khó chịu.
 


Hắn vốn không đụng vào hai ca cơ kia, hắn chỉ muốn diễn trò để Quý Minh Phượng biết quý trọng hắn. Tào Luyện tin rằng hiện tại Quý Minh Phượng lạnh lùng vì nàng đang ghen tị và tức giận, chỉ cần hắn tiếp tục dỗ dành nàng, hằng đêm đều ở cùng với nàng thì Quý Minh Phượng sẽ giống như trước, tay nàng cầm binh thư, đôi mắt sáng ngời, hào hứng về phía hắn. Nhưng nhìn thái độ lạnh như băng của Quý Minh Phượng, Tào Luyện không có bất cứ cảm giác dễ chịu nào.


 
Hắn ôm nàng, thấp giọng nói: "Chỉ là hai ca cơ mà thôi, vậy mà nàng cũng tức giận sao? Chỉ cần nàng mở miệng, ta lập tức bán các nàng ấy."
 


Quý Minh Phượng cười khúc khích và nói: "Thế tử đừng đùa nữa, dù sao ca cơ cũng là người, còn ta chỉ là con sói cái, súc sinh như ta không hiểu mấy thứ phức tạp đó đâu. Ta muốn đi là vì biệt viện rộng lớn, phía sau còn có một ngọn núi có thể giải sầu."
 


Trong lời nói nàng tràn đầy châm biếm, giống như một bạt tai đánh thẳng vào mặt Tào Luyện.
 
Thấy Quý Minh Phượng ngồi im bất động, gương mặt ngược lại càng lúc càng lạnh, bỗng nhiên Tào Luyện không còn tâm trạng dỗ dành nàng nữa.
 
Muốn đi đúng không? Đi thì đi đi, ai mà thèm chứ!


 
Dỗ dành thì nàng không chịu vậy thì ném nàng lên thôn trang, lạnh nhạt với nàng mấy tháng, xem đầu nàng còn có thể cứng đến bao giờ?
 
"Được, nàng đi cũng được, dù sao ta cũng sắp thành hôn, gian phòng này cũng nên thu dọn sạch sẽ sớm một chút để lại cho phu nhân của ta."
 


Tào Luyện đẩy Quý Minh Phượng ra, nghênh ngang mà đi.
 
Quý Minh Phượng nhìn xung quanh gian phòng mà hắn muốn dành cho chính thê, trên mặt nàng chỉ còn nụ cười tự giễu.
 
Ngày hôm sau, Quý Minh Phượng mang theo Trần Lưu và Ngô Đồng về biệt viện.
 


Bọn họ vừa rời khỏi, Tào Luyện đã lập tức bán hai ca cơ không phát huy tác dụng mà còn gây phản ứng ngược cho hai người không thân lắm.
 
Tào Luyện cứng đầu cứng cổ, thật sự lạnh nhạt Quý Minh Phượng tận ba tháng.
 


Chờ tới khi Tào Luyện không nhịn được mà nghĩ hiện tại Quý Minh Phượng đang làm gì thì muội muội đã xuất giá quay về, hơn nữa, muội ấy còn nói một sự kiện trọng đại liên quan đến sự tồn vong của Hầu phủ.
 


Đại sự trước mắt, Tào Luyện làm gì có tâm tư lo lắng tới chuyện tình cảm nam nữ chứ?
 
Hắn bắt đầu giúp đỡ phụ thân giống trống khua chiêng, bày mưu tính kế chuyện tương lai.
 


Tháng chín, sông Hoàng Hà ở huyện Nam Ngũ vùng Thiểm Tây bị vỡ đê, Thái tử và Kiến Nguyên Đế diễn một vở tuồng ở trên triều. Kiến Nguyên đế cố ý giao nhiệm vụ cực khổ là cứu trợ dân trong lúc thiên tai cho Thái tử nhưng thật ra là muốn rèn luyện Thái tử, cũng tiện thể cho hắn ta chiếm được lòng dân. 


 
Phụ tử Tào Luyện tương kế tựu kế, phái người tiễn thái tử đi trước một đoạn.
 


Mưu phản là tội lớn sẽ để lại tiếng xấu muôn đời, bọn họ không thể đối phó trực tiếp với Kiến Nguyên Đế, lão Hoàng thượng vì Thái tử nên mới tính kế Hầu phủ, nếu Thái tử ch.ết, để xem lão Hoàng thượng sẽ làm được gì nữa?
 


Tuy kế hoạch có nguy hiểm nhưng may mà ông trời cũng đứng về phía bọn họ, chuyện lớn đã thành!
 


Mãi cho tới lúc này, Tào Luyện mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến mình đã không gặp Quý Minh Phượng tròn một năm, Tào Luyện quyết định lập tức đi nhìn nữ nhân đáng thương kia một cái. Đã lâu không đến đó, chắc chắn nàng hiểu lầm hắn thật sự đã quên nàng rồi nhỉ?
 


Nhưng Tào Luyện còn chưa ra khỏi cửa thì Trần Lưu mang vẻ mặt nghiêm trọng trở về, hắn ta nói Quý cô nương đánh Ngô Đồng ngất xỉu rồi chạy trốn trong đêm.
 
Cả người Tào Luyện run lên một cái, suýt chút nữa đứng không vững!
 
*Chương 122: TÀO LUYỆN VÀ QUÝ MINH PHƯỢNG 8*
Chương 8
 


Editor: Hardys
 
Tào Luyện luôn đề phòng Quý Minh Phượng chạy trốn cho nên hắn sắp đặt hai người Trần Lưu và Ngô Đồng thủ bên người nàng.
 


Mới chỉ hai ba năm, dù Quý Minh Phượng có tư chất trời cho cũng không thể đánh lại Trần Lưu và Ngô Đồng, hai người bọn họ đều dốc sức luyện võ tới tận bảy tám năm, sau này làm nhiệm vụ vài lần, dù là võ nghệ hay năng lực ứng biến, hoặc là độ tỉ mỉ trong suy nghĩ đều không thể thua Quý Minh Phượng.


 
Nhưng Tào Luyện phát hiện ra một chuyện.
 
Bởi vì hắn đặc biệt xem trọng Quý Minh Phượng, ở chung ba năm, Trần Lưu và Ngô Đồng đã hạ thấp sự đề phòng với Quý Minh Phượng.
 
Quý Minh Phượng lập kế hoạch chạy trốn này cũng đã lâu rồi.
 


Trước kia dường như Tào Luyện bỏ qua những nữ nhân khác vì nàng, Quý Minh Phượng còn có thể dùng tình cảm của hắn để lừa dối bản thân, cho nên rất lâu không rời khỏi. Sau này, Tào Luyện thân mật với ca cơ dưới mí mắt của nàng, buổi tối đó Quý Minh Phượng phẫn nộ vô cùng, nàng lập tức có kế hoạch muốn chạy trốn.


 
Nàng không hận Tào Luyện, hắn là anh hùng và vẫn là Thế tử Hầu phủ ham mê nữ sắc, Quý Minh Phượng chỉ trách mình trầm mê trong đó, nàng lầm tưởng rằng mình và Tào Luyện sẽ mãi ở bên nhau, giữa bọn họ sẽ không có người ngoài xen vào.
 


Sau khi trở về biệt viện, Quý Minh Phượng vừa tiếp tục tập võ cùng Trần Lưu, vừa nghĩ cách chạy trốn.
 
Dựa vào võ công của nàng hiện tại, sau khi rời khỏi, chỉ cần không xui xẻo bị mấy người cao thủ để mắt, một mình nàng dư sức hành tẩu giang hồ.
 


Quan trọng là làm cách nào để bắt Trần Lưu và Ngô Đồng phục tùng đây.
 


Ngược lại Ngô Đồng dễ đối phó hơn vì Ngô Đồng hầu hạ bên cạnh nàng, dựa vào sự tin tưởng của Ngô Đồng đối với nàng, tỷ lệ đánh lén thành công của Quý Minh Phượng rất lớn, khó ở chỗ là bất kể nàng đi đâu, dù xa hay gần đều có Trần Lưu theo dõi nàng chằm chằm.
 


Ở biệt viện chắc chắn không thể thành công, không ngờ bầu không khí vui mừng của Tết Đoan Ngọ đã khiến Quý Minh Phượng nảy ra một ý tưởng.
 
Ngày Đoan Ngọ, Quý Minh Phượng đề nghị ra phố đi dạo.
 


Tào Luyện không giam cầm nàng, Ngô Đồng và Trần Lưu đều đồng ý, một người đi bên cạnh nàng, một người đi theo nàng từ đằng xa.
 
Từ lần đó trở đi, mỗi tháng Quý Minh Phượng đều ra ngoài hai ba lần.
 


Có đôi khi đi lên trấn phía trên, có đôi khi sẽ đến thị trấn bên cạnh, thậm chí là đến Kinh Thành. Đến Kinh Thành, Quý Minh Phượng cố ý nhìn xung quanh về phía phủ Bình Dương hầu để cho Ngô Đồng và Trần Lưu hiểu lầm rằng nàng muốn ngẫu nhiên gặp Tào Luyện đã bỏ rơi nàng rất lâu rồi.
 


Đi tới đi lui nhiều lần, tới tháng chín, Quý Minh Phượng đi đến thị trấn bên cạnh.
 
Đường phố trấn nhỏ không phồn hoa như Kinh Thành, ít người nên không có cơ hội chạy trốn.
 
Trần Lưu, Ngô Đồng cũng sẽ không ngờ nàng sẽ trốn.
 


Đi ngang qua tiệm tơ lụa, Quý Minh Phượng nhìn các thiếu nữ trẻ tuổi đang tỉ mỉ lựa vải ở bên trong, lập tức nảy lòng tham, nàng dẫn Ngô Đồng vào trong chọn chất vải.
 
Những nơi như thế này, Trần Lưu chỉ đành đứng chờ ở nơi đối diện cửa hàng.
 


Trong tiệm tơ lụa cũng có thợ may, Quý Minh Phượng muốn đi mặc thử, Ngô Đồng cũng đi theo nàng.
 
Trong phòng thử đồ dành riêng cho khách hàng nữ, Quý Minh Phượng đánh Ngô Đồng ngất xỉu thành công, sau đó mở cửa sổ trốn ra.
 


Trần Lưu chờ một lúc, cảm thấy thời gian cũng khá lâu, rốt cuộc hắn cũng phát hiện có gì đó không đúng, hắn không để ý chưởng quầy ngăn cản mà xông thẳng vào.
 
Phát hiện cửa sổ bị mở toang, Trần Lưu không có thời gian quan tâm Ngô Đồng đang hôn mê mà lập tức đuổi theo.
 


Nhưng lúc đó Quý Minh Phượng đang trốn trong tiệm tơ lụa.
 
Nàng mở cửa sổ vì muốn đánh lừa Trần Lưu, thật ra nàng lén chuồn đến phòng vải của cửa hàng. Đợi Trần Lưu rời khỏi, Quý Minh Phượng vội vàng rời khỏi bằng cửa trước và lẫn vào đám người.
 


Kinh Thành chí có bốn cửa ở bốn hướng, còn thị trấn ở vùng ngoại ô thì khác, không có cửa thành vây quanh, hướng nào cũng có thể rời khỏi. Dù sao Trần Lưu chỉ có một mình, Quý Minh Phượng mua chút lương khô rồi trốn vào trong hầm của một hộ gia đình, trốn nữa tháng rồi nàng mới xuất hiện. Lúc này người của Tào Luyện đã đến nơi khác tìm nàng thì nàng càng dễ trốn hơn nữa.


 
Đương nhiên, Quý Minh Phượng cảm thấy Tào Luyện không tìm nàng suốt một năm, có lẽ đã sớm quên nàng, hắn vốn sẽ không phái người tìm nàng. 
 


Bất kể như thế nào, một mặt Quý Minh Phượng liên tục đề phòng, mặt khác nàng không ngừng giả trang, có đôi khi nàng chạy suốt đêm, có đôi khi trốn vào vùng núi hơn nửa tháng, ngay cả nàng cũng không biết bản thân mình muốn đi đầu, tự do tự tại mà phiêu bạt khắp nơi, Tào Luyện làm sao tìm thấy nàng đây?


 
Tìm mấy tháng đều không thấy người, sắc mặt Tào Luyện càng lúc càng u ám.
 
Hắn tức giận vô cùng, hắn sợ những đêm dài miên man và trống rỗng, sợ mình không tìm thấy nữ nhân kia, thậm chí sợ không có cơ hội nói nàng biết hắn đã sớm lập kế hoạch cưới nàng làm thê.
 


Ban ngày, Tào Luyện là Thế tử hầu phủ, hắn sẽ cùng phụ thân âm thầm bàn bạc cách đối phó với âm mưu vu oan hãm hại tiếp theo của Kiến Nguyên Đế. Đêm đến mới đúng là lúc Tào Luyện bị giày vò, hắn nhớ nữ nhân kia, nhớ lúc thân mật ôm nàng và giảng binh thư cho nàng, hắn rất nhớ đôi mắt thẹn quá hóa giận khi bị hắn đánh ngã xuống đất, càng nhớ da diết khoảnh khắc triền miên quấn quýt nhau vào mỗi tối.


 
Lại qua một năm, tháng tư, người Hồ xâm lấn biên cương, Tào Luyện và phụ thân dẫn đầu đại quân đến Đông Bắc nghênh tiếp quân địch.
 
Tào Luyện bộc phát toàn bộ tức giận, trút hết trên người binh địch.
 


Chém giết từ tháng tư đến tháng mười một, trước khi Kiến Nguyên Đế xúi giục Bành Trung động thủ, phụ thân đã đón đầu ông ta, cố ý giả dạng vô ý ngã xuống ngựa, bị thương lúc giao chiến.
 


Phụ thân ngã ngựa, Tào Luyện dựa theo kế hoạch mà chạy đến ứng cứu, ngay khoảnh khắc hắn vung đao đánh lui quân địch, dường như Tào Luyện thấy một bóng dáng gầy gò quen thuộc thoáng xuất hiện trong đám người đang hỗn chiến. Bóng dáng kia phảng phất muốn đi về phía bọn họ nhưng ngay tại lúc hắn và phụ thân thoát khỏi nguy hiểm thì đã nhanh chóng rút lui.


 
Ma xui quỷ khiến Tào Luyện nghĩ tới Quý Minh Phượng.
 
Nàng thích binh thư như thế, Tào Luyện đã sớm nhìn ra nàng muốn làm nữ tướng quân, dựa vào võ công và sự gan dạ sáng suốt của nàng, việc nàng đến chiến trường giết địch cũng không phải lạ!
 


Nàng chỉ tới giết địch thôi sao? Có phải trong lòng nàng vẫn nhớ đến hắn, cố ý trốn ở xung quanh, nếu thấy hắn gặp nguy hiểm thì dưới tình huống cấp bách nàng dự định nhào ra cứu, bây giờ thấy hắn đã an toàn, nàng lại núp, không chịu gặp hắn?
 
Tào Luyện không ngủ cả đêm.
 


Hai năm, hắn đã không gặp nàng hơn hai năm rồi.
 
Nhưng Tào Luyện không dám mạo muội đến mỗi doanh trại tìm nàng, sợ nàng nghe được tin sẽ rời khỏi.
 
Chân phụ thân đã "gãy", chiến sự vẫn chưa kết thúc, Tào Luyện tiếp tục dẫn binh giết địch.
 


Hiện tại, Tào Luyện cố ý lộ ra sơ hở, trên cánh tay đã trúng một đao.
 
Hắn ôm tay ngã xuống ngựa, cận vệ chung quanh đã được hắn dặn dò nên đều tiếp tục giao chiến với binh địch đối diện, chưa đến cứu hắn.
 


Mắt thấy mấy tên binh sĩ giơ trường đao xông về phía hắn, Tào Luyện vừa cố gắng đi tới lụm trường thương rớt cách hắn vài bước, vừa lộ ra sơ hở lớn cho mấy tên binh lính kia.
 


Tào Luyện đang đánh cược, hắn cược xem trong lòng nữ nhân kia có hắn hay không, cược rằng nàng chỉ là một chú sói nhỏ chứ không phải sói mắt trắng, nàng hưởng lợi từ hắn nhiều như vậy sẽ không thể nào thoải mái quên đi sạch sẽ.
 


Cược thắng, hắn sẽ bắt nàng lại, vĩnh viễn sẽ không rời bỏ nàng.
 
Nếu thua, hắn xem như nàng là một con sói mắt trắng!
 


Ngay tại lúc Tào Luyện cầm lấy trường thương, chuẩn bị lật người đánh trả thì một bóng dáng nhỏ nhắn từ trong đám người xông tới, ngăn chặn những tên lính này giúp hắn.
 


Tào Luyện nở nụ cười, hắn chụp lấy trường thương rồi tung người lên, dựa vào sau lưng Quý Minh Phượng, hắn vừa giết địch vừa nghiến răng nghiến lợi giải thích với nàng: "Ta vốn không chạm qua hai ca cơ kia, nàng bị ngốc à! Ta tức giận, chỉ diễn trò mà nàng cũng nhìn không ra?"
 


Thời điểm Quý Minh Phượng lộ diện, nàng biết mình sẽ không thoát khỏi tay Tào Luyện nhưng nàng không ngờ, hai năm không gặp, Tào Luyện không phải híp mắt đánh giá nàng cũng không hỏi nàng tại sao ở đây mà lại nói một câu như thế.
 


Hai ca cơ kia là một cái gai trong lòng Quý Minh Phượng, dù có rời khỏi Tào Luyện, nàng vẫn không nhổ ra được.
 
Nếu Tào Luyện nói lời này trễ chút thì Quý Minh Phượng sẽ không tin.
 


Nhưng thậm chí Tào Luyện còn chưa thấy mặt nàng, hắn trực tiếp dựa vào lưng nàng, cùng nhau đón địch. Hắn tin tưởng mà giao toàn bộ an toàn phía sau lưng cho nàng, cộng với ngữ khí nghiến răng nghiến lợi của hắn, không hiểu sao đã khiến Quý Minh Phượng tin rồi.
 


Quý Minh Phượng nở nụ cười, nhưng nàng không đáp lại gì cả.
 


Tào Luyện đánh ngã kẻ địch, áp sát vào lưng nàng lần nữa và nói: "Ta sắp đặt một thân phận mới giúp nàng, sau khi hồi kinh sẽ cưới nàng làm chính thê, nếu tin ta thì đêm nay đến lều vải của ta, còn không tin thì mau biến khỏi đây!"
 


Nói xong, Tào Luyện lên ngựa một lần nữa, xông thẳng về tiền tuyến.
 
Một ngày chém giết đã trôi qua, quân lính người Hồ đã tan rã.
 


Ban đêm, Tào Luyện ngồi một mình trong lều vải, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn chằm chằm cửa lều. Khắp nơi đều đốt đèn dầu, mỗi lần có người bước ngang qua lều vải của hắn, cửa lều sẽ in lên một bóng dáng từ dài biến thành ngắn rồi từ ngắn biến thành dài.
 


Lại một bóng dáng mới đi tới, đến gần cửa lều vải, rồi lại đi thẳng về phía trước.
 
Tào Luyện cắn răng.
 
Bất chợt, bóng dáng vừa bỏ đi vài bước kia lại quay lại, đứng trước cửa lều vải.
 
Thị vệ chính là thuộc hạ của hắn, họ nhận ra Quý Minh Phượng. 
 


Vậy nên không có thông báo, rèm cửa được vén lên, cả người Quý Minh Phượng ăn mặc hệt như tiểu binh sĩ đang tiến tới.
 
Tào Luyện ngồi bất động, nhìn chằm chằm nữ nhân ở đối diện.
 


Hơn hai năm, nàng không béo cũng không gầy, hơi đen một chút, gương mặt bị mưa gió và máu tanh chiến trường làm khô ráp một chút nhưng lại càng thêm anh khí bức người rồi.
 
"Xem như nàng còn có lương tâm." Tào Luyện oán hận nói.
 


Quý Minh Phượng không để ý đến những lời này của hắn, ngồi ở một bên, nói với vẻ hiếu kỳ: "Chàng phát hiện ra ta lúc nào? Ngày phụ thân chàng ngã ngựa sao?"
 
Nàng ẩn núp rất kỹ nhưng do phụ tử bọn họ gặp phải hiểm cảnh, nàng mới nhịn không được.
 


Tào Luyện hừ hừ, coi như thừa nhận.
 
Quý Minh Phượng im lặng.
 
Nàng không biết nên nói gì, phủ nhận tình cảm của bản thân, hắn sẽ không tin, chủ động nói muốn hắn không phải là lời nàng có thể nói ra miệng,
 


"Qua thay thuốc giúp ta." Tào Luyện đột nhiên cởi áo choàng bên ngoài, lộ ra nửa bả vai.
 
Ban ngày, hắn vì ép nàng xuất hiện nên đã cố ý trúng một đao.
 


Trên người Thế tử gia rất trắng càng làm nổi bật miệng vết thương máu thịt lẫn lộn khiến nó càng thêm đáng sợ, lần này Quý Minh Phượng lên chiến trường cũng có bị thương ngoài da một chút nên càng cảm thấy đồng cảm với hắn hơn.
 


Nàng không hề ưỡn ẹo gì đó, nàng ngồi bên cạnh Tào Luyện và bôi thuốc giúp hắn.
 
Lúc này, nàng mới giống nữ nhân, động tác rất dịu dàng.
 


Tào Luyện nhoài người tới ngửi ngửi mái tóc của nàng rồi nói với vẻ chán ghét: "Cả người toàn mùi mồ hôi, làm sao ta có thể nhìn trúng nàng được nhỉ?"
 
Quý Minh Phượng cười cười, cố ý tăng thêm lực trên tay.
 
Tào Luyện hít vào một hơi.
 


Quý Minh Phượng liếc hắn một cái, tiếp tục bôi thuốc.
 


Đau quá, lửa giận cũng vơi hơn phân nữa, cũng chẳng muốn nhắc tới nợ cũ, Tào Luyện nói thẳng: "Lần này xuất chinh, ta cố ý đề bạt một tướng sĩ cùng họ và cùng quê với nàng. Ta đã nói chuyện với hắn trước rồi, dặn hắn khi nói chuyện với người ngoài thì nói hắn ta có một muội muội giỏi võ từ nhỏ, bởi vì muội muội hắn thích múa đao cầm thương nên bị người ta chán ghét, cũng vì vậy mà đến 22 vẫn chưa gả ra ngoài. Sau khi hồi kinh, luận công ban thưởng xong rồi, hắn sẽ được chuyển đến Kinh Thành, lúc đó nàng thuận tiện dọn vào nhà hắn, đợi ta tìm cơ hội đến nhà cầu hôn."


 
Ngược lại đó lại là biện pháp tốt, dù sao Quý Minh Phượng hiện tại và Quý Minh Phượng lúc trước đào tẩu Viên gia tựa như hai người khác nhau, cho dù Quý phụ thân có đến đây, cũng không dám nhận nữ nhi này.
 


Quý Minh Phượng yên lặng, vừa nghe hắn nói vừa buộc băng gạc giúp hắn, nàng vừa rũ mắt xuống vừa hỏi: "Nếu ta không tới, không phải chàng uổng công sắp xếp rồi hả?"
 


Tào Luyện cười lạnh: "Uổng công thì uổng công, có người ngốc tới nỗi không chịu làm Thế tử phu nhân mà cực khổ lăn lộn ở bên ngoài, ta có phí công thì đã là gì đâu? Nàng không muốn gả cho ta, còn có rất nhiều cô nương cầu ta cưới các nàng ấy."
 


Quý Minh Phượng lập tức đứng lên, thản nhiên nói: "Vậy chàng đi cưới đi."
 
Nàng xoay ngoài tính rời khỏi.
 
Tào Luyện nhào tới tựa như mãnh thú chụp mồi, trực tiếp ôm Quý Minh Phượng từ sau lưng rồi ôm nàng ngã xuống đất.
 
Quý Minh Phượng mắng hắn: "Vết thương của chàng!"
 


Tào Luyện nhìn mặt nàng, gương mặt khiến hắn tưởng niệm tới mức phát cuồng, ánh mắt đã đỏ lên: "Con sói mắt trắng như nàng còn biết đau xót cho ta? Hai năm qua, mẹ nó, nàng trốn đi đâu vậy! Nàng có biết ta hối hận tới mức nào không!"
 


Hối hận vì bản thân mình trong lúc kích động đã diễn trò k1ch thích nàng, hối hận vì mình để ý sĩ diện lại còn vì bận rộn đại sự mà bỏ bê nàng cả năm trời, hối hận vì...mình chỉ sắp đặt hai người canh giữ nàng nên mới cho nàng cơ hội chạy trốn mất dạng.
 


Dỗ dành xong rồi, hắn không muốn cho Quý Minh Phượng thấy dáng vẻ này của hắn. Tào Luyện xé chiến bào của nàng một cái, chôn mặt vào trong ngực nàng, quyết tâm trừng phạt nàng.
 
Quý Minh Phượng: ...
 
Thật ra, thứ hắn muốn chính là cái này nhỉ?






Truyện liên quan

Do Ta Viết Tự Truyện Không Thể Nào Là Bi Kịch

Do Ta Viết Tự Truyện Không Thể Nào Là Bi Kịch

Không Trường Thanh518 chươngTạm ngưng

Khoa Huyễn

3.3 k lượt xem

Ta Vì Tức Lũ Viết Đam Vô Lương Tâm

Ta Vì Tức Lũ Viết Đam Vô Lương Tâm

Tử Dục11 chươngTạm ngưng

Đam Mỹ

25 lượt xem

Hồng Hoang: Ta Vì Minh Hà, Ném Lăn Chư Thiên

Hồng Hoang: Ta Vì Minh Hà, Ném Lăn Chư Thiên

Đại Nhục Bao Tử302 chươngFull

Huyền HuyễnXuyên KhôngHệ Thống

11.9 k lượt xem

Người Tại Thôn Phệ, Ta Vì Diễn Đạo Chi Chủ

Người Tại Thôn Phệ, Ta Vì Diễn Đạo Chi Chủ

Điện Từ Chân Quân400 chươngTạm ngưng

Huyền Huyễn

7.9 k lượt xem

Đấu La Chi Thỉnh Kêu Ta Viện Trưởng đại Nhân Convert

Đấu La Chi Thỉnh Kêu Ta Viện Trưởng đại Nhân Convert

Bích Không Huyền Nguyệt606 chươngFull

Huyền HuyễnCổ Đại

38.1 k lượt xem

Nhân Vật Chính Cướp Ta Vị Hôn Thê, Ta Trở Tay Trộm Nhà Hắn

Nhân Vật Chính Cướp Ta Vị Hôn Thê, Ta Trở Tay Trộm Nhà Hắn

Duy Nhất Trạm400 chươngĐang ra

Huyền Huyễn

18.7 k lượt xem

Hồng Hoang Chi Ta Vì Khổng Tuyên Convert

Hồng Hoang Chi Ta Vì Khổng Tuyên Convert

Đấu Chiến Thánh Phật684 chươngFull

Tiên HiệpVõ Hiệp

28.5 k lượt xem

Ta Viết Sách Liền Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ Convert

Ta Viết Sách Liền Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ Convert

Độc Chước Hưởng Túy357 chươngFull

Đô Thị

7.1 k lượt xem

Vai Chính Đối Ta Vì Yêu Sinh Hận Sau Ta Xuyên Đã Trở Lại ( Xuyên Nhanh ) Convert

Vai Chính Đối Ta Vì Yêu Sinh Hận Sau Ta Xuyên Đã Trở Lại ( Xuyên Nhanh ) Convert

Mông Mông Bất Manh92 chươngFull

Đô ThịNữ CườngĐam Mỹ

2.1 k lượt xem

Ta Vì Thiên Đế, Triệu Hoán ức Vạn Tiên Thần Convert

Ta Vì Thiên Đế, Triệu Hoán ức Vạn Tiên Thần Convert

Loạn Thế Phù Ca547 chươngDrop

Huyền Huyễn

24 k lượt xem

Ta Vì Nữ Nhi 0 Một Giây Convert

Ta Vì Nữ Nhi 0 Một Giây Convert

Ngô Hữu Bát Tông Tội1,085 chươngFull

Đô ThịNgôn Tình

2.7 k lượt xem

Ta: Vi Tước Gia Convert

Ta: Vi Tước Gia Convert

Vi Thiên Bảo178 chươngFull

Tiên HiệpVõ HiệpHài Hước

2.8 k lượt xem