Tại Harry Potter Thế Giới Ta Những Trò Chơi Kia Convert

Chương 17: Hấp dẫn của "Ma Pháp Bổng" và đến nơi

Sau khi tỉnh dậy, Cho Chang nhìn học tỷ của mình đang nhìn chăm chú vào cây gậy dữ tợn, không để ý đến hai người, nàng cần tập trung tinh thần dùng Ma Trượng giải trừ ‘Im Lặng Chú’, do dư vị cao triều vẫn còn nên thử mấy lần mới thành công. Thả trong tay Ma Trượng, nàng chuẩn bị hỏi thăm xử lý Carl như thể nào, nhưng thấy học tỷ của mình đang cố gắng há miệng thật to, muốn ngậm lấy cây gậy, bản năng liền hô lên.


“Penelope học tỷ?”
Penelope ánh mắt hơi trốn tránh Cho Chang, nàng suýt nữa phản bội tiểu cô nương, nhưng thật sự không phải do nàng a.
Nàng, Penelope, thề, ƈôи ȶhịȶ Carl quá mê người a, nhìn nó là nàng chỉ muốn lao vào ngậm thật chặt, tiểu huyệt nàng nước đã chảy lênh láng trên ghế.


Cho Chang cũng không để ý học tỷ thất thần, nàng ngồi vào trong lòng Penelope, nhìn Carl một mắt, rồi cúi đầu tò mò ngắm nhìn cây gậy, nó giống như vật phẩm Hắc Ma Pháp , tiểu cô nương thầm nhủ.


Nhưng cơ thể nàng vừa mới cao trào đột nhiên trở nên khô nóng, hô hấp dồn dập, ánh mắt mê ly, nhìn chăm chú vào cây gậy, nàng không tự chủ được, đưa tay cầm vào nó, cúi đầu xuống, muốn nhìn nó cho rõ hơn.


“Cho Chang.” Penelope hơi ghen vỗ mông đánh thức cô nàng. Cho Chang giật mình tỉnh lại, ngồi vào chân học tỷ, tay vuốt ngực nhỏ, miệng thở phì phò, rồi mới trợn mắt nhìn Carl.


“Thật là vật phẩm Hắc Ma Pháp tà ác , suýt chút nữa ta và học tỷ trúng chiêu, ngươi còn nói bố mẹ mình là Muggle.” Cho Chang tức tối mở miệng mắng to, suýt nữa nàng đã bị khống chế, bây giờ nghĩ lại hoảng sợ Hắc Ma Pháp có thể mê hoặc linh hồn, càng thêm đề phòng Carl.


Carl mặt đen lại, chính nàng tự biên tự diễn, rồi mở miệng mắng to nữa, tương lai đừng hòng được làʍ ȶìиɦ cùng hắn.(Carl - đặc biệt thù dai, thề)


Penelope cố bịt miệng để mình không cười ra tiếng, kìm nén đến đỏ mặt, cơ thể giật giật. Đặc biệt là nàng trong thấy tiểu cô nương bộ dáng hoảng hốt thở phì phò, một tay chóng nạnh, một tay chỉ vào mặt Carl mắng to, thỉnh thoảng dừng lại liếc nhìn ƈôи ȶhịȶ nuốt ngụm nước miếng, lại há mồm mắng tiếp, nàng nín cười khó chịu hơn.


Phát hiện học tỷ mình không bình thường, Cho Chang hấp tấp cúi xuống kiểm tra cơ thể nàng, một bên đề phòng nhìn ‘cây gậy’ nuốt nướng miếng. Penelope thấy vậy chịu không nổi, nằm ngửa ra sau ôm bụng cười to chảy ra nước mắt. Tiểu cô nương thấy vậy lo lắng òa khóc lên, một tay ôm học tỷ, tay kia cầm Ma Trượng đề phòng nhìn Carl.


Carl xạm mặt lại nhìn hai cô nàng, một người thì ôm bụng cười to, người kia khóc mếu máo nhìn mình học tỷ, nhưng đừng thỉnh thoảng dừng lại nhìn vào hắn dương vật nuốt nước miếng một cái thì tốt hơn. Nếu không phải hắn đang cố gắng nhập vai tiểu tân sinh, thì đã phá cửa bỏ đi rồi.


Cười thoải mái một hồi lâu, nhìn trong ngực mình nước mắt nước mũi giàn giụa của tiểu cô nương, nàng ngẩng đầu cho Carl ánh mắt xinh lỗi, rồi bắt đầu dỗ dành tiểu cô nương, thật lâu tiểu cô nương mới ngừng khóc, ôm thật chặt học tỷ.


Không biết là quên hay là cố ý, Penelope giải thích bỏ qua đoạn “Hắc Ma Pháp bổng” của Carl, chỉ nói dối mình nhớ đến chuyện vui vẻ nên không chịu nổi cười to. Vậy mà Cho Chang vẫn tin, Carl cạn lời, con gái khi yêu trí thông minh số âm a? Hắn chửi bậy.


“Xin lỗi nhé, Carl học đệ.” Penelope hơi áy náy giải khai chú ngữ cho Carl.
“Không gì, là Cho Chang học tỷ hiểu nhầm.”
Hắn kéo quần lên, nhẹ nhàng phất tay, tỏ ra mình không để ý.


Nhưng tiểu cô nương đáng yêu không biết, trong sổ nhỏ của hắn đã ghi nhớ chuyện ngày hôm nay. (Carl - Nhỏ mọn, còn đặc biệt thù dai)


Penelope thầm nghĩ học đệ này không những đẹp trai, tính tình lại tốt. Liếc mắt nhìn cái quần còn chống ra lều lớn hình dương vật, khuôn mặt nàng đỏ lên, lặng lẽ nuốt nước miếng.


Cho Chang hai tay vẫn ôm chặt lấy học tỷ, mắt trừng trừng vào Carl, nhìn vào cái lều lớn, nàng phải nhắc nhở học tỷ mình cẩn thận nó.
Penelope cười cười, nàng vui mừng khi tiểu cô nương còn ngây thơ không biết gì về dương vật, chắc có lẽ là truyền thống phương Đông a.


Nghĩ đến đây, nàng vui vui vẻ hơn, nàng chờ mong cái dương vật này cắm vào sâu trong cơ thể nàng.
Nhìn tiểu cô nương vẫn đang ôm mình , nàng cảm thấy hơi có lỗi, cúi đầu hôn lên môi nàng. Cho Chang không biết gì cả vui vẻ đáp lại.


Tàu sắp đến Hogwarts, Penelope và Cho Chang nhanh chóng dọn dẹp ɖâʍ thủy trên cơ thể, rồi lấy quần áo từ túi Da Rồng mặc vào.
Penelope ngồi đối diện Carl hơi đỏ mặt, rồi tự giới thiệu chính mình và Cho Chang. Tiểu cô nương vẫn ôm cánh tay học tỷ, mắt vẫn còn đề phòng nhìn Carl.


“Ta hi vọng ngươi đến Ravenclaw.” Penelope chờ mong, nói.
“A, Ravenclaw” Carl làm bộ gật đầu một cái “Ta ngược lại thật ra hy vọng năm nay ta có thể bị phân đến Ravenclaw."


Cho Chang nghe vậy không vui, nàng chắc chắn Penelope học tỷ bị Carl ‘Ma Pháp bổng’ dụ dỗ, khó chịu trừng mắt Carl, nàng quyết định phải canh chừng bảo vệ học tỷ mỗi ngày.


Carl nói đi đến Ravenclaw không phải nói chơi, hắn quyết định đưa tiểu Hermione vào Gryffindor, ở đây mặc dù là một đám ngu xuẩn mà lỗ mãng ngốc nghếch nhưng dễ dàng kết bạn.


Nếu đi chung đến Ravenclaw thì mỗi ngày nàng chắc chắn sẽ ở bên hắn, không để ý đến ai, với lại tính cách kiêu ngạo, hơi ngạo kều của nàng ở Ravenclaw không tìm được bạn chơi, hắn muốn tiểu cô nương có một tuổi thơ hoàn mỹ. Chứ không phải do hắn sợ Hermione cản hắn tán gái a. (Carl - biện luận)


Nghe Carl khẳng định, Penelope học tỷ cười thầm, nàng là ban trưởng Ravenclaw nên được phép ở riêng một mình một phòng, có thể bí mật làʍ ȶìиɦ với nhau, hơn nữa, lấy lí do bẬn công việc để làm việc riêng, nàng có nhiều cơ hội để gặp mặt Carl hơn.


Nhớ đến dương vật lớn của Carl, nàng không tự chủ được nuốt nước miếng, phía dưới tiểu huyện lại chảy ra ɖâʍ dịch.


Đang vui vẻ trò chuyện với 2 học tỷ mỹ lệ, Carl để ý Hermiome trong Tiểu Thế Giới đang chuẩn bị ra ngoài , hắn vụng trộm cho Penelope học tỷ hai người làm “Tâm Linh kết giới”, đề phòng 2 lão xử nam Dumbledore cùng Snape nhìn lén. Rồi vội vàng đứng dậy chào tạm biệt hai người, mở cửa đi ra.


Cho Chang thấy Carl đã đi, chỉ còn mình với học tỉ thì trở nên vui vẻ, nàng tò mò hỏi học tỷ: “Ngươi làm thế nào để tên kia im miệng?.”
Không muốn tiểu cô nương biết nàng hứa hẹn với Carl, Penelope bịa chuyện:
“Hắn với ta làm ‘Lời Thề Bất Diệt’ a.” (Unbreakable Vow)


Cho Chang sùng bái nhìn mình học tỷ, Ma Chú này năm cuối mới học a, học tỷ thật lợi hại.
Nhìn ánh mắt hồn nhiên của Cho Chang, nàng âm thầm nói tiếng xin lỗi, Penelope thề, ngoài Carl ra sẽ không có nam nhân nào khác. (còn có nữ nhân a, ai nào đó - Carl chửi bậy)
------------ đường phân cách---------------------


Hermione vừa bước ra khỏi không gian, thấy ca ca đứng chờ ngoài cửa.
Nàng vui vẻ hỏi thăm:
“Ngươi đã đi đâu, lúc nãy đã hứa với ta làʍ ȶìиɦ 5 lần?.”
Carl hơi lúng túng, liếc nhìn toa xe phía sau, nói dối:


“Ta đói bụng nên tìm kiếm đồ ăn.” Carl tay phải để sau lưng, nhanh chóng mở ra một cái Cổng Không Gian mini kết nối đến chỗ nữ nhân phục vụ đẩy toa ăn cách đó không xa, để lại ít tiền rồi vơ một loạt đồ ăn bỏ vào túi. Rút tay ra khỏi cổng không gian đưa cho Hermione.


Nàng nghi ngờ mở ra túi thức ăn, thấy trong túi thức ăn có nhiều đậu, Carl âm thầm hỏng bét, tiểu cô nương càng thêm hoài nghi, Carl biết rõ nàng ghét nhiều thức ăn vị đậu.


Nàng đến gần ngửi ngửi trên người hắn, rồi hằm hằm trừng mắt nhìn. Carl cảm thấy đời mình đã xong, hắn đã dọn dẹp sạch sẽ ɖâʍ dịch của Cho Chang, lại không nghĩ rằng tiểu cô nương lại ngửi được.
Hermione khó chịu nhìn hắn, ngửa bàn tay ra rồi nói:
“Đưa đây!.”


Đang chờ cơn bão đến ,Carl đột nhiên mộng bức, hắn hỏi lại,
“Đưa cái gì?.”
“ɖâʍ dịch ta, ngươi vậy mà trốn đi uống trộm một mình.” Tiểu cô nương trừng mắt, phê bình Carl dám uống lén.


Carl xạm mặt lại, hắn đâu có thèm khát ɖâʍ dịch của Hermione, lúc trước ɖâʍ dịch tiểu cô nương nhiều, hắn uống hết để khỏi chảy ra giường, phải dọn dẹp nhà, nhưng hắn thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn vì tiểu cô nương ngửi được mùi ɖâʍ dịch, nhưng không phát hiện đó không phải là của mình.


Carl nhanh chóng lấy từ trong nhẫn không gian ra 4 chai nộp lên cho Hermione.
“Hôm qua ngươi cao trào ta lấy được 5 chai ɖâʍ dịch, đây là 4 chai, còn 1 chai còn lại ta sẽ uống.”
Tiểu cô nương ánh mắt tán thưởng nhìn xem hắn, mở nắp một chai uống lên, cất 3 chai còn lại vào nhẫn không gian, không quên nhắc nhở


“ Ngươi còn thiếu ta 5 lần?.”
Carl cười xoà vỗ ngực cam đoan.
Trẻ con dễ dạy, tiểu cô nương lại uống một hớp gật gù. Lại nhớ đến lý do mình tìm Carl.


Nàng bắt đầu hỏi thăm Carl về việc khắc Không Gian Phù Văn, nàng hơi khó khăn khi điều khiển cấp độ phân tử Nhiệt Thị Lực. Hắn vừa đi dọc theo hành lang, vừa giải thích kỹ xảo cho Hermione.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Trong nháy mắt, trời đã tối lại, xe lửa rốt cuộc phải đến lâu đài Hogwarts .


Trong lúc hai anh em định đi về thu thập hành lý, tùy thời chuẩn bị thời điểm xuống xe , phía trước không xa vang lên âm thanh ầm ĩ cùng tiếng đánh nhau.


Carl hắn nghe được trong đó có âm thanh Harry trán sẹo và còn có Ron tóc đỏ . Mặt khác, còn có một cái âm thanh ngạo mạn lộ ra mười phần đặc biệt, Carl vui vẻ, đây chắc hẳn chính là Đệ Tam Gay Draco Malfoy a.


Tring ấn tượng của Carl, Draco Malfoy cũng không phải thật sự là hài tử xấu, hắn sinh ra ở một cái gia đình thần thánh thuộc hai mươi tám tộc Thuần Huyết Vu Sư , phụ mẫu và thân thích cũng là Death Eater, tự nhiên mưa dầm thấm đất, có tính cách ích kỷ cùng đối lập với Muggle ngạo mạn.


Nhưng mà, ai bảo Carl bản thân là Muggle đâu, với lại trong phim gốc hắn từng mắng tiểu Hermione là Máu Bùn, Carl là người mười phần mang thù, mặc dù bây giờ chưa mắng nhưng tương lai sẽ mắng a, Carl biện luận.


Cho nên dù cho biết bản chất của hắn, Carl vẫn cố cho hắn một phát Gay Chú, không muốn cùng cái Thuần Huyết Vu Sư này có qua lại gì —— Hắn chỉ thích la ly, la la dưỡng thành không thơm a, dạy dỗ hùng hài tử làm gì, để hắn đi chơi gay?.


Carl đi theo Hermione đến nơi, gặp phải Ron tóc đỏ đang lấy hết dũng khí đứng chắn phía trước Harry trán sẹo, tay cầm Ma Trượng hơi run rẩy, cố nén hoảng sợ chỉ vào Draco phía đối diện đang ôm cánh tay bị Loang Lổ cắn . Malfoy, cùng hai tên người hầu bảo vệ hai bên của hắn: Crabbe cùng Goyle. Tiểu trán sẹo Harry đứng núp phía sau đang dùng ánh mắt long lanh của hắn nhìn chăm chú vào đại phát thần uy Ron tóc đỏ đang thi triển.


Thấy cảnh này, Carl biết sự việc đã kết thúc, nhẹ phất tay, một đoàn sương mù hồng phấn né tránh tất cả mọi người lặng lẽ rơi vào người Harry cùng Draco.


Draco Malfoy ôm tay đau đang muốn chửi thề Ron, nhưng khi nhìn đến ánh mắt màu xanh của Harry liền không rời ra được, lại phát hiện ánh mắt đó lại nhìn chằm chằm vào tên tóc đỏ đáng ghét kia. Không biết vì sao nhưng hắn cảm giác rất đau lòng khi người mà Harry nhìn không phải hắn.


Nghĩ đến đây, Draco càng tức, ánh mắt có lưu luyến rời đi khuôn mặt Harry , nghiến răng nhìn tóc đỏ, phẫn hận hô lên: “Đáng giận ha Harry,tóc đỏ đáng chết,hãy chờ đó .” Liếc nhìn qua hai người Carl, rồi cùng hai tên người hầu rời đi.


Nhìn tâm trạng hơi sa sút của Draco Malfoy, Harry lại có chút không nỡ, hắn phát hiện mình hơi thích nghe tiếng cười đặc biệt của Draco, phân vân liệu có nên đuổi theo hay không, nhưng nhìn thấy Ron đang cố gắng bảo vệ mình lại thôi, Ron là người đến trước, trong lòng nói tiếng ‘Xin lỗi’. [Duma thề tởm vl - Edittor]


Mặc dù Hermione không thích hai thằng đần này, nhưng nàng vẫn hiền lành vẫn tới gần hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra, Ron đón ánh mắt khâm phục của Harry, kể cho tiểu cô nương về 28 gia tộc thần thánh và thuần huyết luận Slytherin. Tiểu cô nương rất tức giận, nàng xuất thân Muggle, nên nàng chán ghét Slytherin.


Nhìn Draco Malfoy đằng xa, Carl lại cảm thấy tội nghiệp Snape, lại có thêm một gay muốn cướp đi Harry thân yêu của hắn.
Kéo tay Hermione, Carl ra hiệu tàu sắp đến, tiểu cô nương nghe vậy chào hai người, rồi chạy tới cầm tay hắn cười cười. Carl hướng về hai tên Gay gật đầu, quay người về không gian.
......
......


Cuối cùng, sau khi đã trải qua một đoạn lặn lội đường xa , xe lửa vang lên tiếng còi hơi, tốc độ dần dần chậm lại.
Trong màn đêm, Hogwarts cao lớn tròn bóng đen càng ngày càng gần.
Cuối cùng, bọn hắn đạt tới chỗ cần đến, Carl chờ mong đã rất lâu về Học Viện Ma Pháp.


Các học sinh xô xô đẩy đẩy , một cái tiếp một cái dồn xuống xe lửa.
Carl bằng vào sức mạnh ưu thế, nhẹ nhàng ôm Hermione từ trong đám người giết ra một đầu huyết lộ “Huyết Lộ”.


Vừa xuống xe, mắt nhìn thấy là một cái đài đứng nho nhỏ, một đạo tục tằng âm thanh tại hô to: “Năm thứ nhất tân sinh! Năm thứ nhất tân sinh đến bên này!”
Chủ nhân của âm thanh còn đặc biệt nhắc tới Harry Potter. Carl biết, đây là bãi săn trông coi Hogwarts, âm thanh Hagrid.


Hắn tìm xung quanh bóng dáng hai học tỷ, thấy Penelope cầm tay Cho Chang đang vẫy tay về phía bên này, hắn nhìn qua cười cười ra hiệu đã biết, tiếp đó lôi kéo Hermione đang tò mò chậm rãi đi đến.


Hagrid không hổ có huyết thống của cự nhân , hắn có vóc người cao lớn viễn siêu đủ loại như các vận động viên bóng rổ,cách Carl thật xa, không cần Siêu cấp thị lực liền có thể trông thấy hắn.
Tất cả tân sinh đều dưới sự hướng dẫn của hắn, khó khăn, dọc theo một đầu đường nhỏ đi xuống.


Đảo mắt, liền đi tới phần lộ cuối, vào mắt là một mảnh hồ lớn có màu đen.
Bên kia bờ hồ, thật cao trên sườn núi đứng vững một tòa thànhn nguy nga, tòa thành bên trên ngọn tháp mọc lên như rừng, từng phiến từng phiến cửa sổ tại dưới bầu trời lấp lóe ánh sao.


Hagrid xếp đặt để cho các học sinh lên thuyền, mỗi chiếc thuyền có thể ngồi bốn người, Carl cùng Hermione lên thuyền sau đó, Ron dắt tay Harry không tình nguyện theo lên, hai người không chịu được sự chào hỏi nhiệt tình của Hermione.


Đội tàu xuất phát, dọc theo đường đi, bốn phía một mảnh trầm mặc, tất cả mọi người đều lẳng lặng thưởng thức, trên vách đá cao trong mây thiên có mấy cái toà thành tuyệt cảnh cực lớn không ngừng tới gần, chung quanh thỉnh thoảng phát ra từng tiếng thở dài.


Xuyên qua một mảnh dây thường xuân mạn sau đó, đội tàu dọc theo một đầu đường hầm đen như mực , tựa hồ đi tới tòa thành dưới mặt đất, cuối cùng đạt tới một cái chỗ giống bến tàu dưới mặt đất, tiếp đó lại leo lên một mảnh đá vụn cùng tiểu đá cuội dưới mặt đất.


Những học sinh mới nhao nhao xuống thuyền, đi theo Hagrid đi tới một cái cửa cực lớn làm bằng cây sồi phía trước.
Cuối cùng, bọn hắn chân chính đi tới đại môn Hogwarts phía trước.
Hagrid hướng về phía cửa gỗ gõ ba cái, đại môn lập tức mở ra.


Cửa ra vào là một vị một nữ tóc đen vu sư to conmặc trường bào màu xanh biếc, nàng tinh thần nghiêm túc, xem xét cũng rất không dễ chọc.
“Tân sinh năm thứ nhất , McGonagall giáo thụ.” Hagrid nhìn McGonagall giáo thụ hơi chột dạ, nói.
Nhìn giáo thụ, hắn cũng sợ hãi không được cũng phải hoảng.


Có thể không sợ hãi sao?!

Hagrid nghỉ hè nhiều lần làm trái quy tắc sử dụng Ma Pháp, còn vụng trộm mua một cái Ma Pháp Bộ cấm nuôi tam đầu khuyển...... Bây giờ chính là thời điểm có tật giật mình.
Dù cho McGonagall hay là tiểu học muội của hắn!


“Cám ơn ngươi, Hagrid. Giao nơi đây để cho ta tiếp đón.” McGonagall giáo thụ gật gật đầu, tìm được Carl và Hermione trong đám người,rồi dẫn những học sinh mới tiếp tục đi đến phía trước.


Xuyên qua cửa phòng cực lớn , McGonagall giáo thụ đưa bọn hắn dẫn tới đại sảnh bên kia, một khoảng không gian rất nhỏ trong gian phòng


“Hoan nghênh các ngươi tới đến Hogwarts,” Nàng nói, “Khai giảng yến liền bắt đầu, bất quá, các ngươi nên đến phòng ăn ngồi vào vị trí trước, đầu tiên muốn cùng các ngươi đại gia xác định một chút, các ngươi riêng phần mình tiến vào chỗ nào một chỗ học viện. Phân viện là một hạng rất trọng yếu nghi thức, bởi vì các ngươi ở trường trong lúc đó, học viện Hogwarts giống như nơi các ngươi tại nhà. Các ngươi muốn cùng trong học viện với những bạn học khác đi học chung, cùng một chỗ tại học viện ký túc xá dừng chân, cùng một chỗ tại học viện công cộng trong phòng nghỉ trải qua thời gian ngoài khóa.”


Sau đó, nàng hơi giới thiệu bốn sở học viện, lại đề chút chú ý hạng mục, sau đó để những học sinh mới chờ chốc lát, nàng liền tại chỗ rời đi.