Tại Harry Potter Thế Giới Ta Những Trò Chơi Kia Convert

Chương 59: Chuyện lí thú ở Hogwarts

Sáng sớm.
"Ân...a...a....đã quá....a"
Nghe tiếng rên la, Hermione mơ màng tỉnh giấc, lấy cái gối che đầu lại giảm bớt tiếng ồn để ngủ tiếp. Nhưng tiếng rên rỉ kia lại như đứa bé tinh nghịch, luồn lách qua những lớp bông vải, trêu đùa lỗ tai của tiểu cô nương.
"Aaa! Sáng sớm không để người ta ngủ!"


Hermione bật người dậy, mắt trừng trừng nhìn Aine, cô nàng đang say mê nhún nhảy trên người Carl.
Tiểu cô nương nghe mụ mụ gọi mình, mở ra con mắt mê ly của mình, chào hỏi nàng.
"Buổi sáng vui vẻ, mụ mụ!."
"Ta không vui chút nào!" Hermione tức giận mắng.
"A? Ta vui a!"


Aine mặc kệ mụ mụ mình, cô nàng thoả thích hưởng dụng lấy ƈôи ȶhịȶ Carl. Hôm qua đ-t nhau đang sướng thì bị Hermione chiếm lấy mất, sáng nay phải bù mới được. Mông nhỏ của nàng nhấp nhanh hơn.
Carl cũng đã tỉnh, hắn bất đắc dĩ nhìn Hermione, không phải do hắn a. Hắn cũng đang ngủ ngon thì bị Aine nhún nhảy làm tỉnh giấc.


Hermione tức nghiến răng nghiến lợi, ghi hận Aine thêm một bút nữa. Rồi không để ý con yêu tinh kia, nàng thiết lập kết giới, chuẩn bị ngủ bù. Hôm qua bị hai cha con thao hai lỗ, nàng sướng kinh khủng, thể lực của nàng đã khôi phục hoàn toàn, nhưng tinh thần vẫn chưa a. Cao triều liên tục khiến nàng mệt ghê gớm.


"Sáng nay ngươi có tiết Ma Dược Học a?" Thấy Hermione muốn ngủ tiếp, Carl gọi lại nàng.
Hermione ngơ ngác dừng ở đó. Đúng vậy, còn phải đi học nữa.
"Ca ca, ngươi mau dạy ta "Phân Thân Thuật" a!." Cô nàng nhào đến, bộ ngực nhỏ ép lên ngực hắn, tỏ ra vẻ đáng thương năn nỉ nói.


Nhìn trong khuôn mặt vũ mị trước mặt mình, hắn nuốt một ngụm nước bọt, Hermione thật đẹp a. Nhưng mà bây giờ phải chăm sóc Aine a, hắn từ chối.


"Lần sau ta dạy ngươi, bây giờ không kịp!." Carl nói xong, cầm lấy hai tay Aine lấy quyền chủ động, căng cơ eo, nắc ƈôи ȶhịȶ từng phát thật mạnh vào trong tử cung cô con gái. Làm tiểu cô nương sướng mắt trợn trắng.
"Hừ. Carl ngu ngốc!" Hermione thấy hắn đang xâm nhập đ-t Aine. Bất mãn hừ lạnh một cái.


"Đồ yêu tinh, ghét nhất lũ yêu tinh!." Tiểu cô nương hận hận trừng mắt Aine.
Rồi nàng ngồi dậy, đánh thức Cho Chang cùng Penelope dậy đi học.
"Ta không được ngủ thì các ngươi cũng đừng hòng!." Hermione thì thầm nói.
Nửa tiếng sau.


"Đưa cái này cho Snape giáo thụ!." Carl dừng chinh phạt Aine lại, ném cho Hermione một lọ thuỷ tinh, nói.
Tiểu cô nương nhanh tay bắt lấy nó, cầm trên tay tò mò quan sát.
"Cái gì đây?"
"Thuốc phòng chó dại, Snape giáo thụ sẽ biết!."


"A! Thần thần bí bí!." Hermione bĩu môi, bỏ nó vào trữ vật rồi mang theo Lavender bước ra tiểu thế giới, đi đến phòng ăn.
Cho Chang cùng Penelope cũng theo sau, hai người sáng nay cũng có khoá.
-----------
Đến đại sảnh,


Hermione nhìn xung quanh, rồi ngồi xuống bên cạnh Ron tóc đỏ, thấy hắn cặm cụi cúi đầu ăn sáng, nàng tò mò hỏi.
"Sáng hôm nay có gì đặc biệt a?" Phòng ăn rất im ắng, dường như mọi người đang chìm đắm trong thế giới của mình.


Ron nghe thấy có người hỏi thăm, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên. Hermione giật mình một cái, nàng nàng hoảng sợ suýt nữa cho hắn một đấm.
Ron dưới mắt đầy quầng thâm, hai mắt sưng lên một vòng lớn. Khuôn mặt xấu kia trở nên nhìn giống hệt Gia Tinh. Hermione nhìn qua Harry bên cạnh cúi đầu, lại nhìn Ron, không xác định hỏi.


"Ngươi, là Ron?"
Ron nghe vậy u oán nhìn nàng, gật gật đầu.
"Sao lại thế này? Có chuyện gì xảy ra?." Cố nén ác tâm, nàng ngạc nhiên hỏi.
Harry cũng ngẩng đầu lên, hắn ngáp dài một cái, ánh mắt không có tiêu cự nhìn thẳng phía trước.
"Tối qua chúng ta gặp ác mộng!."


Hermione cũng thấy hai mắt Harry quầng thâm, nhưng hơi nhẹ, không bằng Ron.


"Ta mơ thấy Harry biến thành nhện to Tám mắt." Ron hơi hốt hoảng nói. Nghĩ đến giấc mơ kia, hắn run lẩy bẩy. Nhất là khi mơ đến người hắn "thích" nhất biến thành sinh vật hắn sợ nhất, từ từ ăn lấy các bộ phận trên cơ thể hắn. Ám ảnh của giấc mơ kia khiến hắn từ sáng đến giờ vẫn không dám nhìn Harry, sợ Harry yêu dấu đột nhiên biến thành con nhện to lớn.


Harry trầm ngâm không nói gì. Hắn mơ thấy Draco cùng Ron giết hại lẫn nhau, Hermione cùng các người bạn bỏ hắn đi xa. Hắn lại trở về cuộc sống hắc ám trong căn phòng nhỏ, dưới cầu thang nhà Dursley.


Hermione thấy không khí tuyệt vọng giữa hai người, nàng cũng không biết an ủi ra sao. Lại nhìn các bạn học xung quanh, học trưởng, họ cũng đang trong tình trạng tương tự. Không khí tiêu điều quanh quẩn trong phòng ăn.
"...."
Cách đó không xa, khuôn mặt Weasley song tử tái nhợt, run rẩy nhìn nhau.
Giống như đùa quá mức a.


Hi vọng Peeves sẽ không nói ra. Hai người thầm cầu nguyện.


Hôm qua Halloween, họ cùng Carl đã lên kế hoạch doạ ma mọi người. Chuyện sẽ ổn thoả nếu Peeves cùng các U Linh chỉ lén lút hù doạ các học sinh. Nhưng đến lúc khi chuẩn bị thực hiện kế hoạch, Fred lại đưa ra ý tưởng khác. Họ đem từ nơi Carl học được "Sợ Hãi Thuật" truyền thụ cho Peeves, cùng nhắc nhở với hắn nhiều lần, chỉ dùng nó để doạ lũ đáng ghét nhà Slytherin, rồi đắc ý lặng lẽ chờ mong đêm đến.


"Sợ Hãi Thuật" cũng không làm bọn họ thất vọng. Nhưng nó hiệu quả quá tốt rồi. Thuật này gợi ra trong nội tâm sợ hãi nhất và phóng đại nó.
Peeves rất hứng thú khi biết được thuật này, hắn tin tưởng sau này Hogwarts sẽ chơi rất vui.


Là một U Linh có uy tính, Peeves rất giữ lời chỉ thực hiện "Sợ Hãi Thuật" lên các học sinh Slytherin.
Nhưng không biết tại sao, "Sợ Hãi Thuật" vốn chỉ là cá thể Ma Pháp, lại bị Peeves thực hiện thành quần thể Ma Pháp.


Đêm đó, chính là tai nạn Hogwarts, từng tiếng khóc, tiếng la hét thảm thiết vang lên trong cả lâu đài. Hầu hết tất cả mọi người đều trúng chiêu.


Fred cùng George hai người vì biết phản chú nên không sao. Nhưng mà, nếu để cho học sinh 4 học viện biết hai người chính là chủ mưu vụ này. Có lẽ là một vụ bạo lực học đường tập thể đầu tiên ở Hogwarts a.
Hai người họ rùng mình một cái. Lặng lẽ trốn đi, tìm kiếm Peeves.


Tên kia chắc cũng biết mình gây hoạ nên núp đâu đó rồi.
"...."
Ma Dược Khoá, Slytherin cùng Griffindor.
"Hôm nay, chúng ta sẽ học về pha chế An thần dược tề!."


Trên bục giảng, Snape giáo thụ mặt đơ nhìn xuống nhóm học sinh đang phát ra khí tức tiêu điều kia. Không biết tại sao, hắn rất cao hứng khi thấy cái mặt đần độn của Ron tóc đỏ, cùng mặt tái mét Draco tóc vàng. Hai tên kia bị kinh phong giống y hệt Quirrell a.
Không không không, chắc là ảo giác.


Hắn vội vàng lắc đầu phủ nhận ý nghĩ của mình.
Hắn, Snape, là một giáo sư chuyên nghiệp, được bầu xét 10 năm nhận liên tục huân chương Merlin hạng 3 về giáo viên ưu tú.
Hắn, sẽ không cười trên nỗi đau của học sinh mình. Đương nhiên, nội tâm hắn nghĩ như thế nào không ai biết được.


"Tối hôm qua, không biết tên đần độn ngu ngốc nào, thực hiện Ma Pháp siêu quy mô tinh thần trong cả toà lâu đài!."
"Đây chắc chắn là một loại Hắc Ma Pháp mới, tương tự với một trong tam đại chú không thể tha thứ, Tra Tấn Chú Crusio!."


"Nó phóng đại nội tâm sợ hãi trong ký ức mỗi người, sợ cái gì, nó lựa chọn cái đó!."
"Đây là một loại Hắc Ma Pháp tuyệt vời...!"
"À không, ý ta là nó rất nguy hiểm!." Snape phát hiện mình nói sai, hắn ho nhẹ một cái, nhanh chóng sửa lại.


"Hiệu trưởng Dumbledore và các giáo sư sẽ điều tra chủ mưu của vụ việc này!."
Hắn nói thêm.
Thực ra, các giáo viên cũng không thấy loại Ma Pháp này như thế nào, đây có lẽ là một loại trò đùa Ma Pháp mới thôi. Halloween mà.


Nhưng có thành viên trong hội chủ tịch lại gửi thư đến phản ánh vì con cái họ bị doạ sợ, nên các giáo viên buộc phải tỏ ra quan tâm đến chủ mưu về việc này.


Ở phía dưới, Hermione nhớ lại ca ca đã từng đắc ý khoe khoang với nàng một loại Ma Pháp mới, nó sẽ chọn lấy kỷ niệm đẹp nhất, hạnh phúc nhất trong trí nhớ, rồi phóng đại cảm giác tuyệt vời lúc đó.


Nàng cũng đã thử nghiệm một lần, nó khiến nàng nhớ lại buổi sinh nhật 12 tuổi của nàng, lúc hắn âu yếm, phá trinh nàng. Ma Pháp này thật tuyệt, nàng yêu chết cảm giác đó, nó khiến nàng mê mẫn.
Nhưng Ma Pháp này cũng có tai hại, nó sẽ gây nghiện, ca ca chỉ dùng với nàng một lần rồi thôi.


Hắc Ma Pháp này, hẳn là trái ngược với Ma Pháp kia a.
Nàng khẳng định chuyện hôm qua có liên quan với hắn, còn có anh em song sinh nhà Weasley nữa.
....
Cuối tiết học, mọi người đã khá hơn vì đã phục dụng dược tề An Thần.


Hermione để hai người Harry ra ngoài trước, nàng ôm sách vở đi đến bàn giáo viên, cầm lấy lọ thuốc đưa trước mặt Snape.
"Giáo thụ, ca ca của ta bảo đưa cái này cho người!."
Snape ngẩng đầu lên, mặt không biểu tình nhìn vào lọ thuỷ tinh, rồi nhìn nàng.
"Carl tiên sinh? Cái gì đây?"


Hermione hơi mất tự nhiên, đây là phản ứng bình thường khi đứng trước giáo viên khó tính. Không biết Carl nói đến "Bệnh chó dại" là có ý gì, nhưng nàng lấy hết can đảm nói ra.
"Thuốc phòng chó dại, ca ca bảo giáo thụ ngươi sẽ biết!."


Snape đón nhận lọ thuỷ tinh, đưa lên mũi ngửi ngửi suy đoán ra thành phần.
"Nước bọt Độc Giác Thú, cải tỏi, ngân lang răng nanh,...!"
Chữa trị vết thương do sinh vật Ma Pháp gây ra a.
Snape thu lọ thuốc vào trong ngực, hắn không biết vì sao Carl biết hắn bị Fluffy cắn, nhưng mà hắn tin tưởng Carl không có ác ý gì.


Là một gián điệp hai mang, trực giác của hắn rất chính xác.
"Cảm ơn ngươi, Vạn Sự Thông tiểu thư!."
"Giúp ta nói với ca ca ngươi tiếng cảm ơn!."
Hermione thở ra một hơi, nàng tưởng rằng ca ca ác ý dùng Ma Dược đùa giỡn Snape. Rất may không sao. Tiểu cô nương mỉm cười cúi đầu nói.


"Không có gì giáo thụ, ta đi trước!."
Nói xong, nàng quay lưng bước đi.
"Griffindor thêm 10 điểm, Ravenclaw thêm 50!."
Tiếng nói của Snape vọng theo khiến Hermione dừng một chút, rồi sau đó mỉm cười đi tiếp.
Snape giáo thụ, ngạo kiều a.
-------Hết chương---------


"Sợ Hãi thuật" ta lấy ý tưởng bên Hokage Huyễn Thuật "Nại Lạc Kiến chi thuật".