Tại Harry Potter Thế Giới Ta Những Trò Chơi Kia Convert

Chương 67: Tai nạn Hogwarts

Quirrell hôm nay rất vui vẻ, mặc dù lần trước hắn bị chủ nhân mắng thành chó vì dùng ý tưởng ngu ngốc : dùng Cự Quái để đánh lạc hướng Dumbledore sao đó cướp Ma Pháp Thạch. Nhưng không sao, chủ nhân đã cho hắn cơ hội lần nữa, hắn đang lên kế hoạch giết chết Harry Potter.


Hôm nay Dumbledore không có ở Hogwarts, hắn cho rằng đây là một cơ hội tốt, lặng lẽ thi ác chú lên cây chổi Harry, với mục đích để hắn ngã từ độ cao 20m xuống chết tươi.


Hắn tin rằng sẽ không có Vu Sư nào biết sử dụng Phiêu Phù Chú để đón lấy Harry đâu. Hắn chắc chắn điều đó. Vì chỉ có Quirrell đại nhân vĩ đại được chúa tể Voldermort dạy bảo mới biết Phiêu Phù Chú có thể làm người bay lên được. Hắn cho là vậy.


Đến giữa trận đấu, hắn liếc nhìn xung quanh, thấy không ai để ý đến mình, vội vàng niệm thần chú điều khiển cái chổi Harry. Hắn rất vui mừng vì Harry trán sẹo kia lung lay sắp đổ, hắn như trào máu gà nhiệt tình đọc to hơn.


Ân? Tên nào lại dám xen vào chuyện thần thánh của Quirrell đại nhân, không biết Voldermort đang nghỉ ngơi sau gáy của hắn a.
Hắn quyết tâm dùng 200% năng lực để thi pháp.
A, gặp cao thủ. Hắn lặng lẽ liếc nhìn xung quanh. Nhưng lại không để ý Snape đang ngồi một bên hắn.


Hai người cắn răng nổi cả gân xanh, một người muốn giết Harry từ 20m ngã xuống chết, một người lại nguyền rủa cây chổi kia để cho nó gảy mất.


Snape đúng là hận nhất James Potter a. Rõ ràng có thể mặc kệ cho Harry ngã xuống rồi dùng Phiêu Phù Chú đón lấy, nhưng hắn lại muốn phá huỷ giấc mộng Harry, cố dằn vặt để Harry vứt bỏ cây chổi.
Đột nhiên, một phát Ác chú giống như xuyên qua thời gian, không gian. Bắn trúng ngay Quirrell.


Quirrell mộng bức, hắn bị đánh lén. Chẳng lẽ có người phát hiện chủ nhân phía sau gáy?.
Nhưng mà, Thần chú này giống như không hiệu nghiệm a? Hắn kiểm tra thân thể mình. Rồi lắc đầu, tiếp tục sự nghiệp của mình nguyền rủa Harry ngã chết.
"Ọttttttttt" Một giai điệu du dương từ dưới mông hắn vang lên.


"A? Hôm nay cũng không ăn gì nhiều a?" Hắn ôm lấy bụng mình khó hiểu nói.
Có lẽ là hắn rắm, nên hắn không ngửi được mùi của mình. Nhưng mà Snape cùng những người xung quanh vội vàng chạy khỏi khu vực bị nhiễm vũ khí sinh hoá.
Các ngươi chạy làm gì? Hắn khó hiểu nhìn xung quanh.


Mặc kệ, không có ai thì sẽ không phát hiện hắn làm chuyện xấu.
"Rọộttttttt"
Quá đã. Đánh rắm thật thoải mái. Hắn xoa xoa bụng mình.
Quirrell ngồi nghiêm chỉnh, chuẩn bị đọc tiếp thần chú.
"Quirrell!" Một tiếng la hét tức giận truyền vào trong đầu hắn.


"A. Chào buổi sáng, chủ nhân. Ta đang muốn giết Harry Potter đây!" Hắn vội vàng khom người, dương dương đắc ý khoe khoang nói. Hắn tin tưởng chủ nhân sẽ khen ngợi hắn vì ý tưởng để Harry ngã chết trên cái chổi yêu dấu.
"Aaaaaaa. Đáng chết. Ngươi đã ăn cái gì?" Voldermort hét to.


"Xoẹtttttt" Quirrell nghiêng mông, đánh rắm thêm phát nữa.
"Cũng không có gì, chủ nhân. Ta chỉ ăn một mẫu bánh mì nhỏ thôi. Chẳng lẽ ngài muốn nhấm nháp mùi vị của thức ăn?" Quirrell chỉ hai mắt sáng lên, hắn có lẽ tìm ra cách nịn hót mới.
"Aaaaa thối quá. Ta muốn ngươi chết.!"


"Crucio Crucio Crucio" Liên tục ba phát tra tấn chú lên người Quirrell
"A...chủ nhân...." Cơ thể Quirrell co rút lại, la hét đau đớn.
"Tột ột ột......"
"A....ngu ngốc. Tại sao ta lại lựa chọn người hầu như thế này!"
"...."
"Mau, nhanh đưa Quirrell giáo thụ vào bệnh viện. Hắn ngửi mùi rắm của mình bị ngất đi."


Người qua đường A (bạn cùng phòng của Carl) đứng xa xa chỉ vào chỗ bị khói mù màu vàng bao phủ kia.
"Ngươi đi đi!" Người qua đường B đứng bên cạnh đẩy lưng hắn.
"Ta hình như có việc bận, đi trước!" A hô lên rồi chạy mất tiêu. Mùi khắm kia ai mà dám lao vào.
"Các ngươi mau mau sơ tán."


"A. Snape giáo thụ. Ta đi ngay." Bọn học sinh kia thấy lão con dơi, cuống quýt chạy trốn.
"Hừ!" Hắn hừ lạnh một cái, rồi không biết từ đâu lấy ra cái mặt nạ phòng đọc đeo vào.
"Mùi rắm này, thật hôi."
---------
"Ta đã cứu được Harry, Snape bị mùi rắm hun chịu không nổi nên đã dừng thi pháp!" Ron vui mừng nói.


"Đúng vậy, nhưng ngươi nên giải quyết đám mây vàng kia như thế nào!" Aine cho mình một cái "Siêu - thanh lọc chú" che lại khứu giác của mình. Siêu Cấp Cảm Quan của nàng đã ngửi thấy mùi rắm kia khi nó vừa được thả ra.


"A? Thôi chết, ta chưa học được phản chú!" Ron la toáng lên. Đây là Ma Pháp hắn nhận được từ truyền thừa trong mật thất Gryffindor, nghe nói là từng là một trong các loại Siêu Hắc Ma Pháp cổ đại. Từng làm một thành phố lớn bị bỏ hoang mấy năm. Sau này có người nghiên cứu được phản chú mới giải quyết được vấn đề này. Ma Chú này sau đó đã bị cấm, Gryffindor may mắn nhận được, và để nó trong truyền thừa của mình.


Aine cười trên nỗi đau của người khác, nàng nhìn về chỗ ba ba, không thấy ai cả. Họ đã biến mất từ lúc nào.
Không có Quirrell phá đám, Harry bỗng nhiên gượng lại được, trèo lên cây chổi vững vàng như trước.


Đám đông thấy Harry lao nhanh xuống đất, bụm tay vỗ vào miệng như đang muốn nôn ói. Hắn đáp xuống đất bằng cả tứ chi, ho khạc ra, và một quả cầu màu vàng rơi trong lòng bàn tay. Hắn giơ cái vật ấy lên cao khỏi đầu, hét to,
"Ta đã bắt được Snitch!"


Nhưng không có ai để ý đến hắn, tất cả khán giả đang chạy trốn tán loạn, bởi vì Snape muốn sử dụng "Xua Tan Chú" đuổi đám mây vàng cứt kia đi. Nhưng lại khiến nó tản ra, bao phủ cả khán đài.
Harry cực kỳ lúng túng. Không có những tiếng hò reo, không có chúc mừng. Hắn ngơ ngác đứng ở đó.


Phu nhân Hooch không biết từ đâu chui ra, nắm tay Harry giơ lên hô to: "Gryffindor đã thắng với tỷ số 170 – 60." rồi vội vàng bỏ chạy mất dép.
"Harry, đi nhanh." Ron vừa bịt mũi vừa chạy đến kéo Harry chạy trốn.
Trận đấu kết thúc trong tình cảnh cực kỳ bối rối.
-------


Giảng đường Hogwarts, McGonagall giáo thụ bịt mũi đứng phía trên, dùng "Khoách Đại Chú" hô lên.
"Có thiếu ai không?"
Đám người nhìn xung quanh tự kiểm tra lại bạn học của mình. Carl cũng ôm lấy Hermione đứng trong đám đông. Hắn nãy giờ cười đau cả bụng. Ai phát minh loại Ma Chú này đúng là kỳ tài.


"Trường học chúng ta lại một lần nữa bị Hắc Ma Pháp tấn công. Ta thề sẽ trừ 100, không là 200 điểm nếu bắt được kẻ chủ mưu." McGonagall giáo thụ tức giận la lên.
Ron phía dưới rụt rè núp sau Harry, trong lòng thầm cầu nguyện "Không ai thấy ta, không ai thấy ta!"


Huynh đệ Weasley vẫn chưa thay trang phục thi đấu, hai người cầm cái chổi của mình đi đến gần Ron vỗ vai của hắn,
Fred: "Hắc hắc, làm tuyệt lắm!"
George: "Vụ này sẽ được ghi vào lịch sử Hogwarts!"
Fred: "Ba mẹ sẽ tự hào về ngươi!"
George: "Ngươi sẽ được đi du lịch Azkaban a..."


Ron nghe vậy mặt tái mét, vội vàng bịt miệng lại hai người anh en, mắt lấm lét nhìn xung quanh, không ai để ý mới thở phào một hơi.
"Các ngươi đừng nói nữa. Làm ơn!" Ron ra vẻ tội nghiệp nói.
Fred: "Ân, dạo này ta hơi nghèo!"
George: "Ta muốn một ít tiền để mua tài liệu Luyện Kim"


"Được, ta cho các ngươi!" Ron tức cắn răng nói.
"Ha ha, ngươi là anh em tốt của bọn ta!" X . Fred cùng George vỗ tay vui vẻ nói. Thực ra họ chỉ đùa giỡn thôi, bảo khố của Gryffindor đủ để họ chơi đùa cả đời.
"À, ngươi nhớ truyền cho bọn ta cái Ma Chú đánh rắm nữa!" Fred nói thêm.


"Flint chắc sẽ rất thích núp trong phòng ngửi rắm của mình" George tà ác nói.
Harry bị mấy người đùa giỡn làm tâm trạng hắn tốt hơn hẳn. Không được ai chúc mừng, cũng không sao. Có những người bạn tốt là được.
Hermione kéo Carl đi đến chỗ mấy người.


"Ngươi học được phản chú chưa?" Nàng biết Ron nhận được đánh rắm chú, mấy ngày nay nàng vẫn thấy hắn khoe khoang.
"Chưa." Ron cúi đầu nói.
"Được rồi, ngươi nên cố gắng hơn." Cô nàng an ủi
"Chúc mừng chúng ta được nghỉ Giáng Sinh sớm!" Hermione cười hô lên.


"A? Nghỉ sớm?" Cho Chang không hiểu gì hỏi thăm.
Fred giành trước kể lại loại Ma Chú lợi hại này.
"Wow, thật tuyệt. Carl, ta muốn đi nhà ngươi chơi!" Cho Chang hai mắt sáng lên.
Penelope đứng bên cạnh gật đầu. Chào hỏi bố mẹ chồng có lẽ là một ý tưởng tốt.
"Cùng đi." Carl cười đồng ý.


Fred cùng George hâm mộ nhìn Carl cùng mấy cô gái. Đẹp trai, thông minh, tài giỏi, lại có nhiều bạn gái. Là người thắng nhân sinh a.
Ron cũng gọi lại Harry "Ngươi ghé nhà chúng ta chơi!"
Huynh đệ Weasley nghe vậy gật đầu. Chúa cứu thế ghé nhà chắc là một việc thần thánh.
"...."


"Giáo thụ, Quirrell giáo thụ đã ngất tại chỗ vì ngửi được mùi rắm của mình" Người qua đường A từ trong đám đông chui ra.
"Đúng vậy, chính ta cũng nhìn thấy!" Người qua đường B lại gần nói thêm.


McGonagall giáo thụ nghe vậy lo lắng hơn, giáo viên khoá phòng ngự Hắc Ma Pháp mỗi năm luôn luôn gặp chuyện xui xẻo, chẳng lẽ năm nay Quirrell lại nghỉ dạy giữa chừng, nhập viện vì lý do "Đánh rắm quá thúi bị hun ngất"? Bà cảm thấy tương lai học viện là một mảnh u ám.


"Thúi quá, sinh vật Rừng Cấm đang bạo động lần nữa!" Hargid quàng một cái khăn thật dày từ bên ngoài chạy vào, thở hổn hển nói. Lần trước giữa đêm báo thức Nhện Tám Mắt chạy lung tung, may mà có kết giới Hogwarts mới không vào được. Lần này nghiêm trọng hơn, hắn nhìn thấy Nhân Mã hô to muốn chuyển nhà a.


"Làm sao bây giờ, Rừng Cấm, còn có Quirrell giáo thụ nữa. Hiệu trưởng Dumbledore bây giờ vẫn chưa về!" McGonanagll mím môi nói.
"Giáo thụ, ta muốn xung phong cứu Quirrell giáo thụ" Ron tóc đỏ với bộ dạng liều chết đi ra nói. Theo sau là Harry cùng huynh đệ Weasley. Carl không xen vào chuyện này nên đứng ngoài nhìn xem náo nhiệt.


"Ngươi đến đây làm gì. Đi về hàng đi." McGonagall giáo thụ ra lệnh.
"Không. Quirrell giáo thụ cần ta." Ron phản bác nói. Có lẽ hắn không đẹp trai, có lẽ hắn không học giỏi, có lẽ hắn nghèo...nhưng hắn dũng cảm. (Carl: Tự tin lên, vứt bỏ từ "có lẽ" đi)


Nguyên nhân Quirrell giáo thụ đánh rắm chính là do hắn, nếu hắn không nghe lời Hermione nên luyện tập bắn tỉa nhiều hơn, nên chỉ là xa 200m cũng bắn hụt. Đáng ra người chịu tội là lão con dơi Snape kia. Ron u oán nhìn Snape trong gốc đang hút cần.


"Nhìn gì? Ta chỉ có một bình!" Snape thấy Ron nhìn mình, vội vàng che dấu bình thuỷ tinh kia. Cái này chính là nước hoa mà Lily yêu dấu đã tặng cho hắn. Hắn trân quý giữ gìn đến bây giờ không dám sử dụng.


Nhưng hôm nay có mùi rắm Quirrell quá thúi, hắn đành sử dụng nó, chỉ có tình yêu Lily mới xua đuổi mùi thúi khi khỏi cái mũi ưng xinh xắn của hắn thôi.
Ron ra vẻ ghét bỏ, nhìn vị trí Snape giấu bình thuỷ tinh kia, gần háng ai mà thèm.
"Ta sẽ làm được, giáo thụ, hãy tin ta!" Ron tự tin nói.


"Được rồi, nếu không được thì đừng cố!" McGonagall giáo thụ đành chấp nhận. Rồi bà nhìn về Snape.
"Ngươi cũng muốn? Không cho ngươi!" Snape giáo thụ giành trước nói.
Mặt McGonagall đen lên, ai cần của quý của ngươi làm gì. "Ta muốn mượn mặt nạ phòng độc của ngươi." Bà cố nhẫn nại nói.


"Không nói sớm." Snape ném mặt nạ cho Ron, rồi ôm lấy lọ nước hoa hít lấy hít để.
"Ngươi phải cẩn thận!" McGonagall giáo thụ vỗ vai hắn an ủi.
"Vâng, ta sẽ không làm mọi người thất vọng!" Hắn nhìn Harry gật gật đầu, rồi đeo lên mặt nạ anh dũng bước đi. Nhìn cái bóng lưng kia, McGonagall đau buồn chảy nước mắt.


"Không hổ là học sinh học viện Gryffindor. Lòng dũng cảm là trên hết."
....
Không biết qua bao lâu.
"Tên Ron kia còn sống không?" Người qua đường A nhìn cửa ra vào đại sảnh nói.
"Không biết nữa. Nếu chết chắc cũng có huân chương liệt sỹ Merlin a" Người qua đường B cảm thán nói.


"Ngươi hâm mộ huân chương Merlin?" Người qua đường A tò mò nhìn bạn mình.
"Đúng vậy, huân chương Merlin a. Có ai không muốn đâu." Người qua đường B mơ mộng nói
"Vậy ngươi còn đứng đây làm gì? Đi a!" Người qua đường A xô đẩy nói.


"Hừ, ta ngửi nhiều rắm quá nên giờ bị hoa mắt chóng mặt." Người qua đường B giả vờ xỉu.
Người qua đường A ghét bỏ nhìn B. Ngửi rắm nhiều? Ta ngửi ít chắc?
"Trở về rồi" Trong đám người, có người ồ lên.


Mọi người đi đến cửa ra vào nhìn ra bên ngoài. Một bóng người đi chậm rãi giữa sương mù màu vàng cứt.
"Để Ron đi vào!" McGonagall giáo thụ hét lớn.


Mọi người tách ra một con đường, Ron thở hổn hển đi tới. Hắn tháo mặt nạ ra nhìn về McGonagall giáo thụ. "Không được, Quirrell giáo thụ vẫn đang đánh rắm."
"Wow. Không thể nào!" Người qua đường A hét lên
"Mông giáo thụ chắc phải nở hoa" Người qua đường B cảm thán.
"..."
"Yên lặng!" McGonagall giữ trật tự.


"Snape giáo thụ, có Ma Dược nào giải quyết không?"


"Ta không phải bác sĩ chữa bệnh tiêu chảy, hỏi Pomfrey ấy!" Snape phản bác. Hắn rất chán ghét Harry, nhưng hắn cũng không cho phép người nào làm hại Harry, muốn hại thì cũng chính là hắn làm. Quirrell đã chạm đến cấm kỵ của hắn. Không cho hắn một phát "Thần Phong Vô Ảnh" là may rồi, còn muốn cứu? nằm mơ.


"Pomfrey giáo sư đâu?" McGonagall nghe vậy kêu lên.
"Pomfrey giáo sư đã bị rắm hun ngất xỉu." Người qua đường A kêu lên.
McGonagall giáo thụ không tự chủ chú ý đến mấy cái người qua đường này, giống như nãy giờ họ phát biểu hơi nhiều a.
"Không có Pomfrey giáo thụ, như vậy, các ngươi còn chờ cái gì?"


"Ai về nhà nấy a"
Nói xong, bà lặng lẽ chuồn đi. Mùi thúi đã bắt đầu lan đến đại sảnh Hogwarts rồi. Có gì chờ Dumbledore trở về giải quyết. Còn Quirrell, đợi hắn quen với mùi rắm của mình tự trở về thôi.


Ron ngơ ngác đứng ở đó, giống như McGonagall giáo thụ quên cái gì a. Công lao của hắn đâu? Ít nhất phải cộng điểm khuyến khích chứ.


"Weasley tiên sinh, có lòng dũng cảm xả thân cứu giáo thụ. Gryffindor thêm 5 điểm." Giọng nói đắc ý của Snape vang lên. Hắn lợi dụng cơ hội ngay và luôn, lỡ tí nữa McGonagall nhớ lại thêm điểm thì chết. Hắn đang chờ mong Slytherin nhận được cúp lần thứ 7.


"A? 5 điểm?" Ron há hóc mồm muốn nói cái gì. Nhưng lại bị Harry kéo lại.
"Ngươi nhìn!" Harry nói thầm.
Ron quay đầu nhìn thấy Snape đang híp mắt chờ hắn cãi lại.
"Cảm tạ giáo thụ!" Ron nghiến răng nghiến lợi nói.
Snape thầm hồ đáng tiếc. Suýt nữa là được rồi. Nghĩ đến nguyên nhân Ron tóc đỏ thay đổi.


Hắn híp mắt nhìn sang Harry, phun nộc độc nói.
"A, chúc mừng Potter tiên sinh. Đã chiến thắng trò chổi bay đần độn."
Rõ ràng hắn giận James Potter rồi giận lây sang Quidditch.
"..."
"Đi thôi, không còn gì để xem!" Carl gọi các cô gái đi trở về Tiểu Thế Giới.
------Hết Chương------