Chương 003 : Báu vật động lòng người

Lý Tầm Hoan nhìn qua một lượt, thấy yết hầu tr.a Mãnh thủng một lỗ. Người giết hắn có lẽ không muốn máu bắn ra lung tung, nên vừa rút kiếm ra thì đã ấn ngay vào đó một cục tuyết. Khi tuyết tan hết thì vết thương cũng đã đông máu lại rồi.


Thi thể tr.a Mãnh vẫn đứng thẳng, dựa vào trụ gỗ, không ngã xuống. Như vậy đủ thấy kiếm pháp của người giết hắn nhanh nhẹn vô tưởng, chỉ một kiếm là xuyên yết hầu, rồi lập tức rút kiếm ra, lực đạo vừa đủ không chút dư thừa, nên thi thể hắn vẫn còn đứng vững.


Có thể tr.a Mãnh cũng định chống cự, nhưng hắn chưa kịp động đậy thì đã bị đâm xuyên qua yết hầu, nên vẫn đứng thăng bằng ở đó.
Chiêu kiếm này nhanh quá!


Sắc mặt của Lý Tầm Hoan lộ vẻ kinh ngạc. Chàng biết Kim sư tr.a Mãnh thành danh đã hơn hai mươi năm nay, bôn tẩu giang hồ ít khi chịu lép vế.


Chiêu bài của Kim Sư Tiêu Cục cũng nổi tiếng là khó bắt nạt, đủ thấy tr.a Mãnh không phải là kẻ yếu. Nhưng lần này hắn không kịp phản kháng chút nào, chỉ một chiêu đã bị người ta xuyên thủng yết hầu.


Cho dù thay vào chỗ tr.a Mãnh là một người bằng gỗ, muốn một kiếm xuyên thủng yết hầu mà người gỗ không ngã ra, tuyệt nhiên không dễ dàng gì.




Lý Tầm Hoan xoay mình phóng vào tửu điếm. Trên cửa không buông rèm, bàn ghế chưa bày biện, hiển nhiên tửu điếm không buôn bán trong thời tiết như thế này.


Trong gian nhà rộng thênh thang, chỉ có một bàn bên cửa sổ là đã dọn thức ăn, nhưng chưa ai đụng đến, thậm chí ly rượu cũng còn nguyên chưa uống.


Bốn gã đồng tử đến từ Cực Lạc Động cũng đã biến thành bốn tử thi. Đầu tử thi hướng ra ngoài, chân hướng vào giữa phòng, thành hình chữ thập. Những chiếc lục lạc văng ra tứ tung bên cạnh, sắc mặt vẫn mang một nụ cười giả trá, yết hầu đều bị kiếm xuyên thủng.


Bên kia, Ngu Nhị ngã vào một góc cột, hai tay lão còn nắm cứng, hình như nắm đầy ám khí. Nhưng ám khí chưa kịp phóng ra thì đã bị kiếm xuyên thủng yết hầu.


Lý Tầm Hoan không rõ là kinh ngạc hay vui mừng, cứ lẩm bẩm: “Kiếm pháp nhanh quá! Kiếm pháp nhanh quá!”


Nếu là hai ngày trước, Lý Tầm Hoan không sao đoán nổi ai có thể sử kiếm nhanh như vậy. Năm xưa, Tuyết Ưng Tử ở Thiên Sơn xưng là đệ nhất kiếm khách, kiếm pháp tuy khinh khoái linh hoạt, nhưng không hiểm ác như thế này. Huống hồ, từ sau trận giao chiến ở thung lũng Ưng Sầu, vị kiếm khách tuyệt thế này đã gác kiếm qui ẩn. Đến nay không chừng xương cốt lão đã chôn vùi trên đỉnh núi Thiên Sơn, ngàn năm băng tuyết không tan.


Gần hơn, những danh hiệp tung hoành thiên hạ như Trầm Lãng, Hùng Miêu Nhi, Vương Lân Hoa... đã cùng biệt tích giang hồ. Nghe nói họ đã đóng thuyền ra biển để tìm một vị tiên sinh nơi hải ngoại. Huống hồ, những vị này đều không dùng kiếm.


Ngoài họ ra, Lý Tầm Hoan chưa biết kẻ nào có thể sử kiếm nhanh như thế. Nhưng bây giờ, chàng đã biết một người.
Đó là thiếu niên A Phi cô độc, vừa thần bí vừa u uất.


Lý Tầm Hoan nhắm mắt lại, hình dung lại khung cảnh ban nãy. A Phi uể oải đi vào tửu điếm, bọn hộ pháp Đồng Tử của Cực Lạc Động lập tức xông ra bao vây lấy gã.


Nhưng bọn chúng vừa rút lục lạc ra thì lưỡi kiếm của A Phi đã nhanh như điện xẹt, độc như rắn mổ, xuyên thủng yết hầu của bọn chúng, những nụ cười nham hiểm trên mặt còn chưa kịp tắt.


Ngu Nhị ở góc phòng bên kia muốn phóng ám khí. Hắn nổi tiếng về khinh công và ám khí, tất nhiên tay chân mau lẹ. Nhưng tay mới móc ám khí ra chưa kịp phóng, thì A Phi đã vọt đến, đâm lưỡi kiếm qua yết hầu.


Lý Tầm Hoan thở dài, nhẹ nói: “Đồ chơi ư? Thế mà có người nói thanh kiếm của hắn là một món đồ chơi.”


Lý Tầm Hoan đột nhiên phát hiện trên cột có mấy dòng chữ khắc bằng kiếm: “Huynh đã giúp ta giết Gia Cát Lôi, nên ta giúp huynh giết bọn người này. Ta không muốn nợ ngươi, vì ta nghĩ con người không nên mắc nợ.”


Xem đến đây, Lý Tầm Hoan không nén được, cười khổ, nghĩ thầm: “Ta giúp ngươi giết một người, ngươi giúp ta giết đến sáu mạng. Ngươi cũng biết con người không nên mắc nợ, thì sao lại để ta nợ ngươi?”.


Nhưng họ Lý lại đọc xuống dưới: “Ta giúp huynh giết bọn này, tuy số lượng đông hơn nhưng chất lượng có khác. Trường hợp huynh giết người có thể đổi ngang sáu người này, cho nên huynh không nợ ta. Ta cũng không muốn người khác nợ ta.”


Lý Tầm Hoan phá lên cười, nghĩ: “Tiểu bằng hữu tính toán nợ nần chưa được tinh vi, xem ra không thể buôn bán phát tài.”
Chữ trên cột chỉ có mấy hàng đó, nhưng bên dưới còn có khắc một mũi tên.


Theo hướng mũi tên chỉ, Lý Tầm Hoan đi qua một khung cửa. Bỗng chàng chợt nghe một tiếng la kinh hãi.
Rồi chàng thấy một thanh kiếm sáng ngời, mũi kiếm chỉ thẳng vào mặt mình. Mũi kiếm đang rung nhè nhẹ.


Người cầm kiếm là một lão già mập mạp, râu tuy chưa bạc, nhưng nếp nhăn trên mặt rất nhiều, có lẽ đã khá cao tuổi.
Hai tay lão cầm chặt thanh kiếm, lớn tiếng hỏi: “Ngươi... ngươi là ai?”


Tuy lão cố gắng nói lớn nhưng giọng vẫn run rẩy.
Lý Tầm Hoan đột nhiên nhận ra lão, mỉm cười hỏi lại: “Lão không nhận ra ta ư?”
Lão lắc đầu.


Lý Tầm Hoan tiếp: “Ta nhận ra lão. Lão là chủ nhân tửu quán này. Mười năm trước, lão đã uống với ta mấy chén rượu!”


Mắt lão già bớt vẻ cảnh giác nhưng hai tay vẫn giữ chặt chuôi kiếm, hỏi tiếp: “Xin hỏi quí tính của khách quan.”
Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Ta họ Lý!”


Lão thở một hơi dài, buông kiếm rớt xuống đất nghe “cạch” một tiếng, mặt mũi tươi tỉnh hẳn lên: “Thì ra là Lý Thám Hoa! Lão phu đã đợi các hạ ở đây hơn nửa ngày.”


Lý Tầm Hoan hỏi lại: “Đợi ta ư?”


Lão chủ quán gật đầu: “Vừa rồi có một vị công tử anh hùng đã giết khá nhiều ác nhân, nhưng còn chừa lại một tên, giao cho lão phu canh giữ, có bảo rằng Lý Thám Hoa lát nữa sẽ đến. Công tử đó dặn lão phu giao tên ấy cho Lý Thám Hoa, nếu có gì sơ xuất thì sẽ lấy mạng lão phu.”


Lý Tầm Hoan hỏi gấp: “Tên ấy đâu?”
Lão chủ quán đáp: “Dưới bếp!”
*
* *


Nhà bếp không nhỏ lắm nhưng thu dọn rất sạch sẽ, quả nhiên có một người đang bị trói ngược vào ghế. Hắn rất nhỏ con, cạnh tai có một chùm lông màu đen.


Lý Tầm Hoan thì đã sớm biết A Phi giữ lại tên này để mình tr.a hỏi, nhưng tên này lại không ngờ gặp Lý Tầm Hoan. Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ kinh hãi, cơ bắp nơi khóe miệng không ngừng giần giật, không nói nên lời. Thì ra A Phi không những trói mà còn nhét giẻ vào miệng hắn.


Có lẽ A Phi sợ hắn dùng lời lẽ dụ dỗ hay uy hϊế͙p͙ lão chủ quán nên mới nhét giẻ vào miệng. Lý Tầm Hoan càng cảm thấy thiếu niên này rất cẩn thận. Nhưng sao A Phi lại không điểm huyệt hắn?


Ngọn tiểu đao trên tay Lý Tầm Hoan lấp loáng. Tay chàng cử động chỉ để lấy giẻ trong họng hắn ra, nhưng hắn hoảng sợ đến ngất đi.


Hắn định mở miệng xin tha ch.ết, nhưng quai hàm đã tê liệt, một chữ cũng không nói ra được.


Lý Tầm Hoan không thúc giục hắn, thong thả ngồi xuống ghế đối diện, rồi nhờ lão chủ quán dọn rượu thịt trên bàn ngoài kia vào trong bếp. Lý Tầm Hoan từ từ rót một chén, uống cạn rồi mỉm cười hỏi: “Xin hỏi quí tính.”


Sắc mặt hắn vàng khè, đưa cái lưỡi khô cằn ɭϊếʍƈ quanh đôi môi rồi mới mở miệng nói: “Tại hạ là Hồng Hán Dân.”
Lý Tầm Hoan nói: “Ta đã thấy ngươi uống rượu. Dùng một ly nhé?”


Lý Tầm Hoan cắt đứt dây trói, rót một ly rượu đưa cho hắn. Hắn cả kinh, mắt trợn lên, dùng sức xoa bóp hai cánh tay vừa bị trói chặt đến tê cứng, chưa dám đưa tay đón lấy ly rượu, nhưng cũng chưa dám từ chối.


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Nếu có người mời ta uống rượu, nhất định ta không cự tuyệt.”


Hồng Hán Dân không còn cách nào khác, đành nhận lấy. Tay hắn run rẩy, chỉ uống được phân nửa, còn một nửa làm đổ lên áo.


Lý Tầm Hoan thở ra, nhẹ nhàng nói: “Đáng tiếc, đáng tiếc. Ngươi hãy bắt chước ta, tìm một con dao nhỏ để tập khắc gỗ, sẽ hết run tay ngay. Điêu khắc có thể làm cho bàn tay ổn định không run, đó là bí quyết của ta.”


Rót thêm hai chén rượu nữa, Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Giai nhân không thể đường đột, rượu ngon không thể bỏ phí. Hai việc này nhất định ngươi nên nhớ kỹ.”


Hồng Hán Dân dùng cả hai tay bưng ly rượu, sợ rượu lại sóng ra ngoài, nên vội chúi đầu tới, kề miệng uống cạn.


Lý Tầm Hoan nói: “Tốt lắm! Những điều khác trong cuộc đời ta đều không nên học, chỉ có hai điều này đáng học, bây giờ đã nói cho ngươi biết hết. Ngươi phải làm gì để cảm tạ ta chứ?”


Hồng Hán Dân lắp bắp: “Tại hạ... tại hạ...”
Lý Tầm Hoan nói: “Ngươi không cần phải làm gì nhiều, chỉ cần trao lại cái túi ấy là ta vừa ý rồi.”
Hai tay Hồng Hán Dân run lẩy bẩy, rất may là ly không còn rượu.


Hít một hơi rất dài, hắn hỏi lại: “Cái túi nào?”
Lý Tầm Hoan nheo mắt: “Ngươi không biết ư?”
Hồng Hán Dân cố hết sức hé môi mỉm cười: “Tại hạ quả thật không biết!”


Lý Tầm Hoan lắc đầu than thở: “Ta cứ tưởng những kẻ thích uống rượu đều khẳng khái ngay thẳng, nhưng ngươi... ngươi thật làm ta thất vọng.”


Hồng Hán Dân cười nói: “Lý... Lý... Lý đại hiệp có lẽ đã hiểu nhầm. Tại hạ quả thật...”


Lý Tầm Hoan đột nhiên trầm giọng: “Ngươi đã uống rượu của ta mà lại dối ta. Hãy mau đem rượu trả lại cho ta.”
Hồng Hán Dân vội đáp: “Vâng, vâng... Tại hạ đi mua ngay.”


Lý Tầm Hoan lắc đầu: “Ta chỉ cần hai ly rượu ngươi vừa uống. Ta không cần ngươi mua rượu khác.”


Hồng Hán Dân chững lại, lấy tay áo gạt mồ hôi, nhỏ giọng hỏi: “Nhưng... nhưng rượu đã uống rồi thì làm sao trả lại?”
Lý Tầm Hoan điềm nhiên: “Dễ lắm.”


Ánh dao nhoáng lên, mũi tiểu đao ấn ngay giữa ngực Hồng Hán Dân.
Lý Tầm Hoan lãnh đạm nói: “Rượu còn trong bụng ngươi. Ta chỉ cần mổ bụng ngươi là lấy được.”


Hồng Hán Dân tái mặt, nhưng cố gượng cười: “Lý đại hiệp hà tất phải đùa giỡn với tiểu nhân như thế.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Ngươi tưởng ta đùa giỡn ư?”


Lý Tầm Hoan nhẹ nhàng ấn mũi dao xuống, chỉ muốn làm hắn rách một chút da, chảy một chút máu.


Chỉ có kẻ hèn nhát mới nói dối, nhưng khi kẻ hèn nhát thấy máu mình đổ ra, thì chắc chắn sẽ sợ hãi mà nói ra sự thật. Đạo lý này không ai hiểu rõ hơn Lý Tầm Hoan.


Nhưng chàng có cảm giác mũi dao chạm vào ngực Hồng Hán Dân như chạm vào đá. Gương mặt hắn vẫn cười giả trá, tựa như không có cảm giác gì cả.


Lý Tầm Hoan chớp chớp mắt, dừng tay lại. Không ngờ con quỉ nhát gan này lại đao thương chém không vào.


Thế mà Lý Tầm Hoan không chút kinh ngạc. Ngược lại, chàng mỉm cười hỏi: “Ngươi vào chốn giang hồ chắc cũng đã lâu?”


Hồng Hán Dân không hiểu vì sao chàng đột ngột hỏi câu này. Hắn hơi sửng sốt, rồi nói: “Đã hai mươi năm rồi!”


Lý Tầm Hoan nói: “Vậy chắc ngươi biết, trong giang hồ có những bảo vật rất thần kỳ. Tuy ít người mắt thấy, nhưng đã đồn đãi nhiều năm, trong đó có một cái chính là...”


Mắt Lý Tầm Hoan nhìn thẳng vào Hồng Hán Dân, nói từng chữ một: “... chính là Kim Ty Giáp. Nghe nói vật này đao chém không vào, lửa đốt không cháy. Ngươi ở trên giang hồ đã hai mươi năm, chắc đã từng nghe qua.”


Sắc mặt Hồng Hán Dân trở nên trắng bệch như tấm khăn trải bàn, nhổm dậy lao mình ra cửa.
Thân pháp của hắn không chậm, vừa nhoáng lên một cái đã ra đến cửa, nhưng Lý Tầm Hoan đã chặn sẵn ngoài cửa rồi.


Hồng Hán Dân nghiến răng, xoay người rút cây Liễn Tử Thương sáng loáng ra. Ánh bạc nhấp nhoáng, sợi xích trên cây thương này như con độc xà, lao đến Lý Tầm Hoan.


Xem ra hắn đã luyện Liễn Tử Thương tối thiểu cũng hai ba chục năm. Sợi xích mềm mại được kình lực biến thành thẳng tắp, rít gió vù vù phóng thẳng vào yết hầu của Lý Tầm Hoan.


Chỉ nghe “coong” một tiếng, chén rượu trong tay Lý Tầm Hoan đã đón lấy mũi thương đâm đến.
Không hiểu sao, mũi thương không làm ly rượu bể nát.


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Sau này nếu có người khuyên ta bỏ rượu, nhất định ta sẽ nói cho họ biết uống rượu có nhiều ích lợi. Chén rượu cũng có thể cứu mạng ta.”


Hồng Hán Dân đứng sững như tượng đá, mồ hôi đổ ra như mưa.


Lý Tầm Hoan tiếp: “Nếu không muốn đánh nhau, ngươi hãy cởi Kim Ty Giáp ra để trả tiền rượu. Như vậy cũng tạm trả được món nợ hai ly rượu khi nãy.”
Hồng Hán Dân run giọng: “Các hạ... các hạ thật sự cần...”


Lý Tầm Hoan ngắt lời: “Ta không cần vật đó. Ngươi có thể thừa lúc không ai chú ý mà đánh cắp đồ vật, đó là bản lãnh của ngươi. Nhưng ngươi không nên nói với kẻ khác là ta lấy. Ta không thích bị vu oan.”


Hồng Hán Dân đáp: “Không sai, tiểu nhân đã lấy cái túi ấy. Trong túi ấy đích thị là Kim Ty Giáp. Nhưng... nhưng...”
Hắn không nói được nữa, nước mắt chực trào ra...


Lý Tầm Hoan nói: “Kim Ty Giáp là vật chí bảo phòng thân, nhưng ngươi đoạt nó để làm chi? Cho dù ngươi có mặc mười bộ Kim Ty Giáp, một dao của ta cũng lấy được mạng ngươi. Ngươi hà tất phải vì nó mà mất mạng!”


Chàng thở dài rồi tiếp: “Những bảo vật trên thế gian, chỉ người có đức mới nên giữ. Loại người như ngươi không nên giữ những vật thế này. Ngươi nên đem nó tặng cho ta, còn có thể sống thêm vài năm nữa.”


Hồng Hán Dân hạ giọng: “Tiểu nhân cũng biết mình không xứng với vật ấy, nên cũng chưa bao giờ muốn chiếm làm của riêng...”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Chẳng lẽ ngươi muốn đem nó tặng cho người khác? Ai thế?”


Hồng Hán Dân cắn răng, môi rướm máu.
Lý Tầm Hoan điềm nhiên: “Ta rất có nhiều cách buộc người ta phải nói thật, nhưng ta vốn không thích dùng. Hy vọng ngươi không buộc ta phải dùng đến.”


Cuối cùng, Hồng Hán Dân thở ra: “Được. Ta nói.”
Lý Tầm Hoan gật đầu: “Tốt nhất là ngươi nên nói từ đầu.”


Trầm ngâm giây lát, Hồng Hán Dân nói: “Lý đại hiệp có biết một tên siêu trộm tên Đái Ngũ hay không? Cái loại đạo chích thấp kém ấy, có lẽ Lý đại hiệp không biết đâu.”


Lý Tầm Hoan cười: “Chẳng những ta biết tên mà còn biết mặt hắn. Người đó khinh công rất giỏi, bản lãnh ăn trộm cũng rất khá, hơn nữa, tửu lượng cũng không tồi.”


Hồng Hán Dân nói: “Bộ Kim Ty Giáp này vốn là của hắn, không hiểu đã đánh cắp từ đâu.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Thế sao nó lại lọt vào tay bọn ngươi?”


Hồng Hán Dân đáp: “Hắn và Gia Cát Lôi vốn là bạn cũ. Bọn tiểu nhân gặp hắn trong một quán rượu ở Trương Gia Khẩu. Khi say túy lúy, hắn đem Kim Ty Giáp ra khoe. Gia Cát Lôi nhìn thấy thì đỏ mắt, thế rồi... thế rồi...”


Lý Tầm Hoan trầm mặt xuống: “Các ngươi đã làm chuyện không quang minh chính đại, lại còn dám trách người khác ư?”


Hồng Hán Dân cúi mặt thở dài: “Đái Ngũ chắc chắn phải biết Kim Ty Giáp là vật mà cả giang hồ muốn đoạt lấy. Hắn đã mặc cái áo ấy thì đáng lý không nên uống rượu.”


Lý Tầm Hoan lạnh lẽo nói: “Không phải là hắn không nên uống rượu, mà đúng ra là không nên giao kết với loại bằng hữu như các ngươi.”
Vì hổ thẹn, da mặt của Hồng Hán Dân từ trắng xanh hơi đỏ dần lên.


Lý Tầm Hoan tiếp: “Kim Ty Giáp tuy được gọi là một trong Võ Lâm Tam Bảo nhưng thực ra cũng không có lợi ích gì mấy, chỉ trừ lúc hai cao thủ võ công xấp xỉ nhau giao tranh. Tất cả những người đoạt được nó đều khó tránh khỏi mất mạng. Ta không biết tại sao nó lại hấp dẫn mọi người như thế, chắc phải còn một nguyên do khác nữa.”


Hồng Hán Dân nói: “Không sai, trong đó còn có một bí mật. Nhưng bây giờ thì bí mật này không còn là bí mật nữa rồi, bởi vì...”


Hắn vừa nói đến đây thì lão chủ quán đã bưng vào hai hũ rượu, tươi cười: “Rượu mới hâm, xin Thám Hoa đại nhân uống một chén cho nóng rồi hãy chuyện trò.”


Lý Tầm Hoan cười buồn: “Nếu lão muốn sau này ta còn ghé tới, thì hãy bỏ lối xưng hô ấy đi. Nghe đến bốn tiếng Thám Hoa Đại Nhân đó là ta nuốt rượu không trôi.”


Cái ly hãy còn nằm trong tay Lý Tầm Hoan, lão rót đầy vào. Hương rượu xông phưng phức lên mũi, sắc mặt Lý Tầm Hoan tươi hẳn lên.
Lý Tầm Hoan cười: “Rượu ngon!”


Chàng ngửa cổ uống cạn, rồi lại gập mình xuống ho sù sụ.
Lão chủ quán thở dài, kéo một chiếc ghế lại, dìu Lý Tầm Hoan ngồi xuống: “Ho hen rất thương tổn đến thân thể, Thám Hoa phải cẩn thận hơn.”


Lão chợt mỉm cười, nói tiếp: “Rượu này chuyên trị ho hen, quí khách uống vào đảm bảo sẽ không còn ho nữa.”


Lý Tầm Hoan cười: “Rượu mà có thể trị ho thì quả là thập toàn thập mỹ. Lão cũng nên uống một ly.”
Lão chủ quán lắc đầu: “Lão phu không uống.”


Lý Tầm Hoan nhướng mắt, hỏi: “Tại sao? Người bán sủi cảo thà ăn màn thầu chứ không muốn ăn sủi cảo, chẳng lẽ người bán rượu cũng chỉ muốn uống nước chứ không uống rượu hay sao?”


Lão chủ quán đáp: “Bình thường thì lão phu cũng uống mấy ly, nhưng rượu trong hũ này thì lão phu không thể uống!”
Ánh mắt lờ đờ của lão ta đột nhiên trở nên sắc bén, gian xảo.


Lý Tầm Hoan không lưu ý, chỉ mỉm cười hỏi: “Sao thế?”


Lão chủ quán nhìn vào ngọn tiểu đao trên tay Lý Tầm Hoan, từ tốn nói: “Bởi vì nếu lão phu uống chén rượu này, chỉ cần vận động chân lực là chất độc sẽ bộc phát, thất khiếu ứa máu mà ch.ết.”


Lý Tầm Hoan há hốc miệng, cứng họng, cực kỳ sửng sốt.
Hồng Hán Dân vừa sợ vừa mừng: “Không ngờ lão trượng lại giúp ta. Sau này nhất định Hồng mỗ sẽ hậu tạ.”


Lão chủ cười nhạt: “Ngươi không cần cảm ơn ta.”
Hồng Hán Dân hơi biến sắc nhưng vẫn cười nói: “Tiền bối thật là chân nhân bất lộ tướng, chẳng lẽ cũng muốn...”


Miệng hắn vẫn nói nhưng tay đã vung ra ngọn Liễn Tử Thương.


Lão chủ quán nổi giận quát lên một tiếng, thân hình gầy còm tự nhiên cao lên một thước, tay trái vừa lật ra đã nắm được ngọn thương, lớn tiếng quát: “Cái thứ như ngươi mà cũng dám động thủ với lão gia hay sao?”


Lão già nhát gan chỉ trong nháy mắt đã biến thành con người khác, ngay cả sắc mặt cũng đổi thành đỏ tía, ẩn hiện ánh hồng quang.


Hồng Hán Dân nhìn thấy sắc diện kỳ lạ đó, chợt nhớ ra một người, kinh hãi la lên: “Tiền bối tha mạng... Tiểu nhân không biết tiền bối là...”


Đã trễ mất rồi. Quyền bên phải của lão chủ quán đã phóng ra, nghe “bình” một tiếng là thân hình Hồng Hán Dân bay ra ngoài, sợi xích trên tay cũng bị đứt đôi. Thân thể hắn va vào tường, rớt vào cái chảo đang để trên bếp.


Thần lực của phát quyền này thật sự kinh người.
Lý Tầm Hoan thở một hơi, khẽ lắc đầu: “Ta đã nói trước rồi. Ngươi mà có Kim Ty Giáp thì sẽ ch.ết sớm hơn.”


Lão chủ vứt nửa cây Liễn Tử Thương xuống đất, nhìn vào thi thể Hồng Hán Dân một cách xuất thần, từng nếp nhăn trên mặt hiện ra rõ mồn một, chậm rãi nói: “Đã hai mươi năm, ta không giết người.”


Rồi lão chớp mắt, nói tiếp: “Nhưng ta chưa quên cách giết người, phải không?”
Lý Tầm Hoan hỏi lại: “Ngươi vì những chuyện này mà giết người, thì có đáng không?”


Lão đáp: “Hai mươi năm trước, ta có thể giết người không vì chuyện gì cả!”


Lý Tầm Hoan nói: “Nhưng đến nay thì đã hai mươi năm rồi. Ngươi lánh mặt được suốt hai mươi năm kể cũng không phải là dễ, bây giờ nếu vì một chuyện như thế mà lộ mặt thì có đáng chăng ?”


Sắc mặt lão già hơi biến đổi, nói: “Thì ra ngươi đã biết ta là ai rồi.”


Lý Tầm Hoan cười: “Tử diện nhị lang Tôn Đạt hai mươi năm trước vốn là một nhân vật khét tiếng, cả gan dám dắt vợ của Dương Đại Hồ Tử, thủ lãnh bảy mươi hai bến bãi chạy trốn. Dũng khí đó đã làm ta thán phục.”


Lão giận dữ nói: “Lúc này ngươi vẫn còn dám ăn nói bừa bãi ư?”


Lý Tầm Hoan vẫn điềm nhiên: “Ngươi đừng nghĩ rằng ta đang trào phúng ngươi. Một nam nhân dám liều mạng trốn đi cùng nữ nhân mình yêu, mặc cho thiên hạ phỉ báng, thậm chí hy sinh tất cả không tiếc rẻ. Một nam nhân như thế tối thiểu cũng không thẹn là nam nhân, ta bội phục là phải. Nhưng bây giờ...”


Chàng lắc đầu, thở dài nói tiếp: “Bây giờ ta thật thất vọng. Bởi vì ta không ngờ Tử Diện Nhị Lang lại là một kẻ tiểu nhân co đầu rút cổ, chỉ dám âm thầm hạ độc, không dám dùng bản lãnh chân thực để quyết thắng bại với kẻ khác.”


Tôn Đạt nhìn Lý Tầm Hoan đầy phẫn nộ, nhưng chưa kịp nói gì thì đột nhiên có tiếng cười vang lên: “Ngươi nói như thế cũng là tâng bốc lão rồi. Muốn hạ độc thì cũng cần phải có học vấn, hắn chưa có bản lãnh đến thế.”


Đây là thanh âm của một nữ nhân, nghe thật êm tai.


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Không sai. Đáng lẽ ta phải sớm nhận ra đây là thủ đoạn của Tường Vi phu nhân. Lý Tầm Hoan được ch.ết dưới tay của người đẹp nổi tiếng giang hồ hai mươi năm trước, tính mạng cũng không uổng phí lắm.”


Tiếng cười hích hích đáp lại: “Cái miệng ngươi quả là biết nói chuyện. Nếu hai mươi năm về trước mà ta gặp ngươi, thì chắc không trốn theo hắn đâu.”


Trong tiếng cười, cô nàng yểu điệu bước ra. Hai mươi năm đã trôi qua, nhưng nàng cũng chưa già lắm. Đôi mắt hãy còn đầy nét phong tình, hàm răng vẫn còn trắng đẹp, nhưng vòng eo của nàng...


Nàng không còn eo nữa, thân hình giống như một cái thùng không lớn lắm, tàm tạm chứa đủ nước để tưới hai mẫu ruộng.


Lý Tầm Hoan nghẹn họng, tựa như đang cố nuốt chửng một quả trứng gà. Đây mà là Tường Vi phu nhân ư? Thật khó mà tin được.


Mỹ nhân tàn phai nhan sắc theo thời gian, vốn là một điều khiến người ta vừa nuối tiếc vừa thương cảm. Nhưng cựu mỹ nhân không biết mình không còn là gái đôi mươi nữa, cố gắng dùng dây cột siết lại những lớp mỡ dư thừa trên người, dùng phấn son để san lấp những nếp nhăn, thì không làm cho người ta thương cảm, mà làm cho người ta phì cười.


Đạo lý đó rất rõ ràng, nhưng thật kỳ lạ là phần đông nữ nhân trên đời không hề biết đạo lý ấy, đúng hơn là cố tình không muốn biết.


Tường Vi phu nhân khoác một áo da màu đỏ, tóc búi cao hình chữ vạn, từ xa đã ngửi thấy mùi nước hoa thơm nồng nặc.


Bà ta nhìn Lý Tầm Hoan, duyên dáng cười: “Thám Hoa thật phong lưu, quả là danh bất hư truyền. Đã hai mươi năm trời, ta chưa gặp được một nam nhân nào có thần khí như thế. Hai mươi năm trước...”


Bà ta thở dài nói tiếp: “Hai mươi năm trước nhà ta lúc nào cũng đầy khách. Những thiếu niên anh hùng, những kiếm khách phong lưu, không ai không muốn đến thăm ta. Chỉ cần trò chuyện với ta hai câu, nhìn ngắm ta một phút, thì họ cảm thấy giống như được ăn nhân sâm, vui lòng bỏ mạng. Ngươi không tin thì có thể hỏi lão.”


Tôn Đạt trầm mặt xuống, quyết định không nói câu nào.
Lý Tầm Hoan nhìn vào cổ Tường Vi phu nhân mà cứ tưởng đang nhìn một miếng mỡ treo lơ lửng ở bụi tường vi, rồi nhìn Tôn Đạt, khẽ thở dài.


Chàng cảm thấy cuộc sống hai mươi năm qua của lão thật khó mà chịu đựng. Tường Vi phu nhân cũng thở dài: “Hai mươi năm nay ta buồn bã vô hạn, trốn trong nhà không dám gặp ai. Ta thật hối hận, không hiểu tại sao lại theo một gã đàn ông vô dụng mà chạy trốn.”


Tôn Đạt không dằn được, cũng thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Ai không hối hận thì người đó là một con rùa!”


Tường Vi phu nhân quắc mắt nói: “Ngươi đang nói gì đó? Ngươi nói... Lão nương bỏ chốn lầu hoa tươi đẹp để theo ngươi tới chỗ khỉ ho cò gáy này chịu khổ, một mỹ nhân như hoa như ngọc đã vì ngươi mà dáng vẻ trở thành thế này, ngươi có gì hối hận? Ngươi nói đi, nói đi!”


Mũi Tôn Đạt thở hổn hển, miệng ngậm chặt không nói tiếng nào.


Tường Vi phu nhân nói tiếp: “Thám Hoa nghĩ mà xem. Hạng nam nhân như hắn thật vô lương tâm, nếu biết hắn trở thành như thế này thì hồi đó ta ch.ết đi còn hay hơn.”


Bà ta cố gắng dùng tay dụi mắt, nhưng một chút nước mắt cũng không có.
Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Cũng may phu nhân không ch.ết, nếu không tại hạ phải hối hận suốt đời.”


Tường Vi phu nhân lại cười duyên: “Thật đấy à? Ngươi quả thật muốn gặp ta đến thế ư?”


Lý Tầm Hoan cười: “Đương nhiên là thật! Một mỹ nhân mập mạp như phu nhân, thì thế gian này làm sao tìm được người thứ hai kia chứ?”


Sắc mặt Tường Vi phu nhân tức giận đến trắng bệch lại. Lão Tôn nén không được, cười phì ra.


Lý Tầm Hoan thản nhiên nói tiếp: “Thật ra, phu nhân đoạt lấy Kim Ty Giáp cũng vô dụng, chẳng dùng được. Giả tỉ phu nhân có tự chẻ người làm đôi thì cũng không thể tròng nó vào được.”


Tường Vi phu nhân nghiến răng nói: “Nếu ta để ngươi ch.ết quá nhẹ nhàng thì thật là có lỗi với trời đất.”
Bà với tay lên búi tóc, rút ra một cây trâm rất nhỏ, rất nhọn, nghiến răng bước tới chỗ Lý Tầm Hoan.


Lý Tầm Hoan vẫn ngồi im, bất động như núi Thái Sơn.
Tôn Đạt chau mày: “Đoạt được Kim Ty Giáp rồi, chúng ta nên tính chuyện khác. Hà tất phải sinh sự với hắn.”


Tường Vi phu nhân hét lên: “Chuyện của lão nương, không cần ngươi xía vào!”
Lý Tầm Hoan không động đậy, chỉ trừng mắt nhìn.


Tường Vi phu nhân đến trước mặt Lý Tầm Hoan, đang định dùng cây trâm đó đâm mù mắt chàng, thì Tôn Đạt từ phía sau đã phóng lên, tung một cước đá bà ta văng tới mái nhà.


Mái nhà bị thân thể của bà ta chạm vào, rung chuyển như vừa nhận một đòn nặng ngàn cân, bụi bay mù mịt. Đến khi bà ta rớt xuống đất thì đã tắt hơi rồi.
*
* *


Lý Tầm Hoan kinh ngạc hỏi: “Tại sao ngươi lại giết mụ để cứu ta?”


Tôn Đạt vẫn còn giận dữ, đáp: “Suốt hai mươi năm nay, ta đã nhịn đủ rồi. Nếu không giết mụ, có lẽ trong vòng nửa năm ta sẽ bị mụ bức tử.”


Lý Tầm Hoan nói: “Nhưng chuyện này là do ngươi cam tâm tình nguyện mà? Chẳng lẽ ngươi đã quên chuyện hai mươi năm về trước...”


Tôn Đạt nhướng mắt: “Ngươi tưởng ta dụ dỗ mụ ư? Ngươi tưởng là ta dẫn mụ chạy trốn hay sao?”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Chẳng lẽ không phải ư?”


Tôn Đạt thở dài: “Khi ta gặp mụ, ta không biết mụ là vợ Dương Đại Hồ Tử, cho nên mới cùng mụ...”


Lão ho hắng mấy tiếng rồi nói tiếp: “Ta đâu có biết mụ ta muốn lợi dụng ta, nhất định phải theo ta đi. Lúc đó, Dương Đại Hồ Tử kéo hai ba chục cao thủ đến, ta không chạy cũng không được.”


Lý Tầm Hoan nói: “Ít ra thì bà ta cũng thích ngươi. Nếu không thì tại sao bà ta phải làm như thế”
Tôn Đạt hừ một tiếng thật lớn: “Thích ta ư?...”


Hắn cắn răng, cười lạnh nhạt nói: “Sau này ta mới biết, ta chỉ là một người thế mạng mà thôi. Té ra, thừa cơ hội Dương Đại Hồ Tử xuất quan, mụ đã lén lút đi lại với một tên mặt trắng, hơn nữa lại sắp có con. Mụ sợ khi Dương Đại Hồ Tử trở về sẽ không thể giải thích được, bèn thu xếp hành trang, định cùng tên mặt trắng đó trốn chạy.”


Lý Tầm Hoan gật đầu: “Thì ra bên trong có những uẩn khúc ly kỳ đến thế.”


Tôn Đạt nói: “Nào ngờ thằng mặt trắng đó đã đánh cắp hơn phân nửa số châu báu của mụ lấy ở chỗ Dương Đại Hồ Tử. Mụ mất mát cả thân xác lẫn tiền tài, trong lúc không biết xoay xở thế nào thì gặp được một thằng xúi quẩy là ta đây.”


Lý Tầm Hoan cười: “Ngươi đã biết nội tình, tại sao không giải thích với mọi người?”


Tôn Đạt cười buồn: “Về sau khi say rượu, mụ ta mới tiết lộ chuyện này. Bấy giờ gạo đã nấu thành cơm, có muốn giải thích cũng hết kịp rồi.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Thế còn đứa trẻ ấy đâu?”


Tôn Đạt ngậm miệng không nói.
Lý Tầm Hoan thở dài hỏi tiếp: “Đã thế thì ngươi phải sớm giết mụ, sao phải đợi đến giờ?”
Tôn Đạt vẫn câm lặng.


Lý Tầm Hoan lại hỏi: “Dù sao ta cũng sắp ch.ết, ngươi nói với ta thì có sao đâu?”


Trầm ngâm một lúc, Tôn Đạt mới chậm rãi nói: “Mở tửu điếm cũng rất có ích, có thể thường xuyên nghe ngóng một số chuyện vui. Ngươi có biết gần đây giang hồ có chuyện gì hấp dẫn không?”


Lý Tầm Hoan cười: “Tại hạ đâu có mở tửu điếm.”
Tôn Đạt nhìn quanh bốn phía như sợ có người nghe trộm.


Sau đó lão hạ giọng: “Ngươi có biết không, ba mươi năm về trước có một người tung hoành thiên hạ, danh tính là Mai Hoa Đạo, nay đã tái xuất giang hồ!”
Ba tiếng Mai Hoa Đạo quả thật làm Lý Tầm Hoan thắc mắc.


Tôn Đạt tiếp: “Mai Hoa Đạo ngang dọc giang hồ lúc ngươi còn nhỏ, chắc ngươi không biết sự lợi hại của hắn đâu. Giang hồ khi ấy không ai không sợ hắn, ngay cả chưởng môn phái Điểm Thương, tự xưng là Giang hồ đệ nhất kiếm khách Ngô Thiên Vấn, cũng ch.ết dưới tay Mai Hoa Đạo.”


Lão ngưng một chút rồi tiếp: “Hơn nữa, hành tung của hắn rất bí ẩn, thần quỷ cũng khó đoán. Ngô Thiên Vấn vừa tuyên bố muốn tìm hắn, hai ngày sau đã bị hắn giết ch.ết ngay trong vườn nhà mình. Toàn thân không một vết thương, chỉ có....”


Nói đến đây, Tôn Đạt ngừng lại nhìn quanh quất, tựa như sợ Mai Hoa Đạo xuất quỷ nhập thần, đột ngột hiện ra sau lưng lão vậy.
Nhưng bốn bề vẫn tĩnh mịch, nghe rõ cả tiếng hoa tuyết rơi xuống mái nhà.


Tôn Đạt nói tiếp: “... Chỉ có năm vệt máu bầm nhỏ như năm đóa hoa mai ở ngực. Vết máu nhỏ như đầu mũi kim, người người đều biết đó là tiêu chí của Mai Hoa Đạo. Thật ra chưa ai biết hắn đã dùng thứ ám khí hay binh khí tà môn ngoại đạo gì lợi hại đến thế. Bởi vì những người từng giao đấu với hắn không một ai sống sót cả, do đó không ai biết được diện mạo của hắn như thế nào.”


Lão ngừng một chút, rồi tiếp: “Mọi người chỉ biết hắn nhất định là nam nhân.”
Lý Tầm Hoan “À” một tiếng.


Tôn Đạt tiếp: “Bởi vì hắn không những cướp tài mà còn đoạt sắc nữa. Trong giang hồ, bất luận là hắc đạo hoặc bạch đạo đều hận hắn thấu xương, nhưng không có cách nào đối phó. Ai nói ra miệng là muốn đối phó với hắn, chỉ trong vòng ba ngày là bị giết ch.ết, trước ngực nhất định phải có dấu hiệu của hắn.”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Bất cứ ai ch.ết dưới tay hắn cũng mang vết thương chí mạng trước ngực ư?”


Tôn Đạt gật đầu: “Không sai! Trước ngực là yếu điểm, cũng là nơi người luyện võ phải phòng vệ cẩn mật nhất. Thế mà Mai Hoa Đạo lại chuyên môn hạ thủ ngay chỗ đó, không có ngoại lệ, giống như muốn biểu diễn cho giang hồ thấy hắn lợi hại cỡ nào.”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Vì thế mà ngươi cho rằng chỉ cần mặc Kim Ty Giáp thì có thể chế phục Mai Hoa Đạo, chỉ cần chế phục được hắn là sẽ vang danh thiên hạ. Bạn hữu hắc bạch giang hồ cũng vì thế mà cảm kích ngươi, không ai tìm ngươi để tính nợ cũ, phải không?”


Ánh mắt Tôn Đạt lóe sáng: “Trong giang hồ ai ai cũng biết, chỉ cần thoát được một chiêu chí mạng trước ngực, thì có thể tìm cơ hội chế ngự hắn....”
Sắc diện lão hứng khởi cực kỳ.


Lão nhướng mày nói tiếp: “Bởi vì chiêu thức đó của hắn chưa từng thất thủ, hắn không cần tính đường lui, chuyện phòng vệ bản thân nhất định phải có sơ xuất.”
Lý Tầm Hoan nói: “Nghe cũng có lý.”


Tôn Đạt cười lớn: “Nếu không có lý thì sao trên giang hồ ai cũng muốn đoạt Kim Ty Giáp?”


Lý Tầm Hoan nói: “Nhưng nếu ngươi cứ ở đây trồng mấy chậu hoa, uống vài chén rượu, thì những địch thủ ngày xưa cũng đã quên mất ngươi rồi. Sống như thế lại chẳng thư thái ư? Tại sao phải chuốc lấy phiền hà?”






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

892 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

518 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

77 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

ky phat90 chươngFull

Trinh Thám

515 lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.5 k lượt xem

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Công Tử Lệnh Y1,459 chươngFull

Võng DuLịch SửCổ Đại

6.4 k lượt xem