Chương 006 : Say rượu gặp cứu tinh

Đại hán râu chợt đứng dậy, cởi phăng áo, phơi bộ ngực giống như sắt ra giữa băng tuyết và gió rét, vác càng xe đặt lên vai của mình. Hắn như một con ngựa, kéo cỗ xe lớn chạy nhanh về phía trước.


Lý Tầm Hoan không ngăn cản. Chàng biết trong lòng hắn hiện đang chứa đầy bi thống, cần phải phát tiết ra. Nhưng khi cửa xe khép lại, Lý Tầm Hoan không nén nổi, bất giác rưng rưng nước mắt.


Tuyết trên mặt đường đã đông thành băng cứng, trơn như mặt kính. Đại hán râu không tốn nhiều công sức lắm, mà cỗ xe vẫn lướt nhanh như bay.
Nửa giờ sau, xe đã đến Ngưu gia trang.


Ngưu gia trang là một thị trấn nhỏ nhưng rất phồn thịnh, lúc bấy giờ trời chưa tối hẳn, tuyết đã ngừng rơi. Hai bên đường có mấy người đang dùng chổi quét tuyết trước sân nhà.


Trời lạnh thế này mà có một đại hán mình trần kéo cỗ xe chạy tới, ai thấy cũng kinh hãi, có người quăng chổi chạy trốn.


Thị trấn đương nhiên là có tửu điếm. Cỗ xe chạy như bay đến trước cửa một tửu điếm rồi đột ngột dừng lại. Đại hán râu hét vang một tiếng, dùng sức đạp mạnh chân tới trước, lưng hất ngược ra sau. Nghe rắc một tiếng, thùng xe đã bị thủng một lỗ lớn, còn đôi chân của gã lún sâu vào trong tuyết. Tuyết trên mặt đường văng ra tung tóe.




Người trong thị trấn chưa từng thấy ai có thần lực như thế, ai cũng ngơ ngác.


Những người trong tửu điếm thấy đại hán râu xông vào như một vị ác thần, cũng kinh hãi trốn mất hơn phân nửa. Gã đem ba tấm ván ghép lại, sau đó khiêng một cái bàn đặt vào phía sau để dựa, lại lấy cái áo khoác bằng da hồ ly của Phan thiếu gia trải lên, rồi mới bế Lý Tầm Hoan đi vào, để ngồi thật thoải mái.


Mặt Lý Tầm Hoan không chút huyết sắc, môi cũng tím xanh, ai nhìn cũng biết chàng mang trọng bệnh. Một người sắp ch.ết lại vào uống rượu, tửu điếm đã mở cửa hơn hai mươi năm, chưa từng gặp khách kỳ lạ như thế. Cả chủ quán lẫn tiểu nhị đều đứng sững.


Đại hán râu vỗ bàn gọi lớn: “Chủ quán, đem rượu ra đây, rượu thượng hạng. Nếu có một chút nước trong đó, ta sẽ lấy thủ cấp bọn ngươi!”


Lý Tầm Hoan nhìn hắn một hồi lâu, bật cười: “Hai mươi năm nay, ngươi mới biểu lộ đôi phần hào khí của Thiết Giáp Kim Cương!”


Đại hán râu rùng mình, tựa như bị bốn tiếng Thiết Giáp Kim Cương làm kinh hãi. Nhưng gã lại ngẩng đầu lên, cười lớn: “Không ngờ thiếu gia còn nhớ cái tên này. Ta đã quên mất từ lâu.”


Lý Tầm Hoan nói: “Hôm nay ngươi phá lệ uống với ta một ly chứ?”
Thiết Giáp Kim Cương gật gật đầu: “Vâng! Hôm nay thiếu gia uống bao nhiêu, ta uống bấy nhiêu.”


Lý Tầm Hoan ngửa mặt lên trời, cười lớn: “Có thể làm cho ngươi phá giới uống rượu, đó cũng là diễm phúc của ta.”


Thực khách trong quán nghe hai người cười nói sang sảng, cũng lén nhìn qua. Không ai có thể tưởng tượng một người bệnh sắp ch.ết mà lại có thể vui vẻ đến thế.


Rượu đưa ra không phải là thượng phẩm, nhưng cũng không hòa nhiều nước lắm.
Thiết Giáp Kim Cương nâng chén: “Xin thiếu gia tha cho cái tội vô lễ. Mời thiếu gia một ly!”


Lý Tầm Hoan ngửa mặt, cạn một hơi, nhưng vì tay đã hơi run nên ly rượu sánh ra ngoài một ít.


Lý Tầm Hoan vừa ho sặc sụa vừa lau rượu dính trên áo, mỉm cười: “Từ trước đến nay ta chưa hề phung phí một giọt rượu nào. Không ngờ hôm nay lại...”


Đột nhiên Lý Tầm Hoan cười lớn: “Bộ y phục này đã đi cùng ta suốt bao năm, kể cũng là bằng hữu. Y phục lão huynh! Nhờ huynh mà ta có thể chống lại giá rét, ta mời huynh một ly!”


Đại hán râu vừa rót một ly, Lý Tầm Hoan bưng đổ hết lên áo mình.
Chủ quán cùng bọn tiểu nhị nhìn nhau, nghĩ thầm: “Thì ra tên này không những bị bệnh mà còn điên khùng nữa!”


Hai người cứ uống, uống không ngừng. Lý Tầm Hoan phải dùng cả hai tay mới nắm chặt được ly rượu, rồi gắng lắm mới đưa được lên miệng.


Đại hán râu đột ngột vỗ bàn, hét lên một tiếng: “Cuộc đời lắm chuyện bất bình, chỉ mong rượu có thể làm người ta say không bao giờ tỉnh! Ta uất hận, ta uất hận vô cùng.”


Lý Tầm Hoan khẽ chau mày nhưng lại cười: “Hôm nay chúng ta nên vui mới phải, ngươi nói cái gì mà bất bình, cái gì mà không tỉnh? Nhân sinh đắc ý, tu tận hoan; Mạc sử kim tôn không đối nguyệt. Người khi đắc ý nên say; Chén vàng trống rỗng chớ bày dưới trăng.”


Đại hán râu cười lên như phát điên cuồng: “Cuộc đời khi tốt đẹp nên tận hưởng. Thiếu gia, ta lại mời một ly.”


Giọng cười của gã thê lương cực độ, khiến ly rượu trong tay người khác cũng sánh ra ngoài. Tiếng cười chưa dứt, gã đã gục đầu xuống bàn nức nở.


Vẻ mặt Lý Tầm Hoan chợt có phần ảm đạm, nhỏ nhẹ nói: “Hai mươi năm nay, nếu không có ngươi, e rằng ta không có cách nào để sống qua ngày. Ta biết nỗi khổ của ngươi, cũng cảm thấy mình bắt ngươi phải thiệt thòi nhiều. Từ nay về sau, mong ngươi chấn hưng lại hùng phong thuở trước. Được như thế, dù ta...”


Đại hán râu đột nhiên nhảy dựng lên, lớn tiếng cười nói: “Thiếu gia, sao lại nói những chuyện làm mất hứng như thế? Chúng ta nên uống bằng ly lớn hơn mới phải!”


Hai người lúc khóc lúc cười, rồi lại vừa khóc vừa cười. Chủ quán cùng bọn tiểu nhị nhìn nhau nghĩ thầm: “Té ra cả hai tên này đều mắc bệnh điên khùng.”


Lúc ấy, lại có một người loạng choạng bước vào, gục đầu xuống quầy rượu, rên rỉ: “Rượu, rượu, mau mang rượu ra đây!”


Bộ điệu của hắn tựa như sắp ch.ết khát, không uống rượu lập tức là không được.
Lão chủ chau mày, nghĩ thầm: “Lại thêm một thằng điên nữa!”
*
* *


Người mới vào mặc một áo bào màu lam đã bạc phếch, hai tay áo và trên ngực dính một chút dầu mỡ. Móng tay hắn đầy bùn đất. Mặc dù đầu hắn đội khăn nho sĩ, nhưng tóc rối bời, để lộ một khuôn mặt vừa vàng vọt vừa ốm o. Hình như hắn là một nho sĩ nghèo khổ.


Tiểu nhị chau mày, mang lại một hũ rượu.


Gã hàn nho không cần dùng ly, bưng nguyên hũ uống ừng ực như cá kình uống nước. Gã nốc một hơi thì đã cạn hơn nửa hũ, nhưng đột ngột phun ra, thét lên: “Cái này mà gọi là rượu ư? Đã chua như giấm, lại còn pha nước.”


Tiểu nhị trừng mắt, nhưng nhìn qua một bên rồi nói: “Trong tửu điếm chúng ta cũng có rượu ngon, bất quá...”
Gã hàn nho phẫn nộ: “Ngươi tưởng đại gia không có tiền mua rượu ư? Đây, cầm lấy!”


Gã ném lên quầy một nén bạc năm mươi lượng.
Kỹ nữ và tiểu nhị giống nhau ở chỗ điều chỉnh nét mặt theo số tiền. Tên tiểu nhị trong tửu điếm này cũng không ngoại lệ, lập tức mang rượu ngon ra.


Gã hàn nho cũng không dùng ly, miệng người kề vào miệng hũ, uống một hơi cạn sạch rồi nhắm mắt ngồi yên, dường như chỉ còn thở ra chứ không thể hít vào, không nhúc nhích động đậy gì nữa. Người khác thì tưởng chừng hắn đã uống quá gấp nên bị nghẹn họng.


Nhưng Lý Tầm Hoan thì biết hắn đang thưởng thức và bình phẩm.


Sau một lúc, hắn thở dài, ánh mắt vụt sáng lên, gương mặt đã có chút sinh khí, từ từ nói: “Rượu tuy không ngon, nhưng ở chỗ như thế này có thể sơ sài một chút cũng được.”


Tiểu nhị cười, khom lưng nói: “Hũ rượu này tệ điếm đã để dành mười mấy năm rồi, đến hôm nay vẫn không nỡ lấy ra.”


Gã hàn nho đột nhiên vỗ bàn, lớn tiếng: “Hèn chi mùi rượu hơi nhạt, thì ra đã để quá lâu. Mau pha vào cho ta một hũ mới nấu, nhớ pha đúng ba phần, không được nhiều không được ít. Lấy thêm vài dĩa thức ăn để ta nhắm rượu.”


Tiểu nhị hỏi: “Chẳng hay lão gia muốn dùng thức nhắm gì?”


Gã hàn nho nói: “Ta cũng biết nơi này chẳng có thứ gì ngon. Ngươi làm một con vịt cho ta, lấy một ít gừng non để xào bộ lòng. Thế cũng đủ rồi, nhưng gừng dứt khoát phải là gừng non, lông vịt phải nhổ thật sạch!”


Hắn có vẻ nghèo đói, nhưng về vấn đề ăn uống thì lại chẳng chút mơ hồ. Lý Tầm Hoan cảm thấy rất hứng thú, nếu trong lúc bình thường chắc chắn chàng sẽ sang đó, tạm thời kết giao bằng hữu để uống một phen cho thỏa thích. Nhưng lúc này, chàng cảm thấy mình có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào, không nên liên lụy, làm người khác phải buồn khổ.


Gã hàn nho thì coi như chẳng thấy ai, cứ tự rót rượu, tự cạn ly. Mắt hắn hầu như không nhìn thấy gì khác, ngoài rượu.


Ngay lúc đó, chợt nghe tiếng vó ngựa khua vang rồi dừng ngay trước cửa quán. Mặt gã hàn nho đột nhiên biến sắc. Hắn định đi ra, nhưng liếc nhìn hũ rượu, lại ngồi xuống uống tiếp ba ly, gắp một miếng lòng vịt, từ từ nhấm nháp, ngâm nga: “Tửu hương lộ thượng chí, tha xứ bất công hành. Ha ha... Đường nào có rượu ta đi. Những nơi không rượu làm gì có ta.”


Bên ngoài có tiếng quát lớn: “Tốt lắm. Tên tửu quỷ còn muốn chạy đằng trời à?”
Một giọng khác quát theo: “Ta đã biết mà, chỉ trong tửu điếm mới tìm được hắn!”


Cùng với tiếng quát, năm sáu người cùng lúc xông vào vây lấy gã hàn nho. Cả năm người đều mặc y phục chẽn, lưng đeo đao kiếm sáng ngời, thân thủ xem ra cũng không phải tệ.


Một tên ốm yếu mặt dài, tay cầm roi ngựa chỉ vào mũi gã hàn nho, hạch sách: “Nhận tiền thì phải cứu nạn. Tại sao ngươi lấy tiền rồi mà lại không chẩn bệnh, trốn ra đây uống rượu, như thế thì còn nghĩa lý gì nữa?”


Gã hàn nho cười hề hề: “Không lẽ các vị chưa hiểu đạo lý này sao? Chỉ vì ta đang nổi cơn thèm rượu mà thôi! Mai Nhị tiên sinh khi lên cơn nghiện, thì dù trời sập trước mặt cũng uống rượu xong mới la lên. Làm sao ta còn tâm trí để chữa bệnh cho người?”


Một đại hán mặt rỗ nói: “Triệu lão đại! Ngươi nghe thấy chưa? Thằng nghiện rượu này không phải là người tốt, chỉ cần tiền bạc đến tay thì cha mẹ vợ con cũng không nhìn nhận!”


Đại hán mặt dài phẫn nộ nói: “Cái tật của thằng nghiện rượu này ai mà không biết, nhưng bệnh của lão tứ không có hắn chữa thì không được. Nếu ta giục hắn thì hắn sẽ chữa bậy bạ. Ngươi có biện pháp nào khác chăng?”


Lý Tầm Hoan cứ tưởng bọn chúng đến phục thù gì đó, nhưng nghe câu chuyện mới biết vị Mai Nhị tiên sinh này là một thầy lang ở giang hồ, đã lấy tiền bạc mà không chịu trị bệnh.


Bọn mới đến trông rất hung tợn, quát thét om sòm, nhưng hắn vẫn ngồi vững như Thái Sơn, uống liền liền hết ly này đến ly khác.


Triệu lão đại vung roi ngựa trong tay, thoắt một cái đã cuốn hũ rượu trước mặt hắn xuống đất, rồi lớn tiếng: “Đừng lôi thôi nữa. Chúng ta đã tìm được ngươi thì ngươi phải ngoan ngoãn theo chúng ta về chữa bệnh! Chỉ cần chữa khỏi bệnh của lão tứ, ta đảm bảo ngươi lại có rượu uống dài dài.”


Nhìn hũ rượu bể nát, Mai Nhị tiên sinh thở dài: “Bọn ngươi đã biết được tính khí của Mai Nhị tiên sinh ta, thì chắc phải biết ta bình sinh có ba điều không trị.”


Triệu lão đại trừng mắt hỏi: “Ba điều gì không trị?”
Mai Nhị tiên sinh nói: “Thứ nhất, tiền chẩn mạch không trả trước, không trị. Mà trả thiếu một phân cũng không trị!”


Đại hán mặt rỗ sừng sộ nói: “Chúng ta có trả thiếu ngươi phân nào đâu?”


Mai Nhị tiên sinh điềm nhiên nói tiếp: “Thứ hai, lễ phép không đủ hay lời lẽ bất kính, không trị. Thứ ba, quân cường đạo trộm cướp giết người, không trị!”


Hắn thở ra rồi lắc đầu nói: “Bọn bay đã phạm tới hai điều, còn muốn Mai Nhị ta đi chữa bệnh, thì thật là ngu ngốc, chẳng khác người điên leo lên xà nhà ngồi câu cá.”


Tên kia tức giận đến phình cổ lên, hùng hổ gầm gừ: “Không trị thì sẽ lấy mạng ngươi.”
Mai Nhị tiên sinh điềm nhiên: “Mất mạng thì lại càng không trị.”


Đại hán mặt rỗ xoay tay phóng một chưởng, cả chiếc ghế lẫn Mai Nhị tiên sinh văng ra bảy tám thước, lăn dưới đất, khóe miệng lão đã rướm máu.


Thấy thái độ điềm tĩnh của Mai Nhị tiên sinh, Lý Tầm Hoan tưởng lão là một dị nhân trên chốn giang hồ, cao thâm không lộ ra ngoài. Bây giờ chàng mới biết lão chỉ cứng miệng, còn tay chân chẳng cứng chút nào.


Triệu lão đại rút đao quát lớn: “Ngươi còn dám nói nửa chữ không, đại gia sẽ chặt một cánh tay của ngươi trước rồi mới nói tiếp.”


Mai Nhị tiên sinh lau miệng nói: “Không trị là không trị! Mai Nhị tiên sinh mà sợ bọn tiểu tặc tụi bây sao?”
Triệu lão đại thét lên, nhỏm lên muốn phóng tới.


Đại hán râu bỗng vỗ bàn quát lớn: “Ở đây là chỗ uống rượu. Ai không uống rượu thì cút hết đi.”


Tiếng quát bất ngờ như sấm nổ giữa trời quang đãng, làm Triệu lão đại giật mình, bất giác lui lại nửa bước, trừng mắt: “Ngươi... ngươi là thằng nào mà dám đến đây xen vào việc của đại gia?”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Cút đi vẫn chưa đủ thú vị. Bảo chúng bò ra ngoài đi.”
Đại hán lại thét: “Thiếu gia bảo chúng bay bò ra, có nghe thấy không?”


Thấy một người bệnh hoạn không còn khí lực, một người say đến nỗi mắt lờ đờ, gan của Triệu lão đại phục hồi kích thước như cũ, hùng hổ nói: “Vậy là các ngươi không biết điều. Đại gia sẽ dùng bọn ngươi mà khai đao cũng được!”


Ánh đao lóe lên, ngọn đao trong tay hắn chém thẳng vào Lý Tầm Hoan.
Đại hán râu chau mày, đưa cánh tay lên đỡ.


Hình như hắn đã say quá rồi, dám dùng cánh tay đỡ đao bén. Chủ quán cũng không nhịn nổi, la lớn lên, cứ tưởng là máu sắp chảy đầm đìa, cánh tay sắp đứt lìa ra.
*
* *


Nào ngờ sau khi ngọn đao chém xuống, cánh tay vẫn nguyên lành như chưa có ngọn gió nào thổi qua, nhưng ngọn đao lại dội ngược lại, tuột ra khỏi tay. Toàn thân Triệu lão đại lắc lư đứng không vững, lảo đảo mấy cái, rồi thụt lùi mở miệng hô hoán: “Tiểu tử này có công phu hoành luyện Kim chung trảo Thiết bố sam, bọn ta gặp ma quỉ rồi!”


Đại hán mặt rỗ cũng biến sắc mặt, cười xảo trá: “Xin bằng hữu cho biết cao danh quí tính. Chúng ta không đánh không quen, mong rằng sau này có thể kết làm bằng hữu.”


Đại hán râu lạnh lùng: “Thứ ngươi mà đòi kết giao bằng hữu với ta à? Cút đi!”


Triệu lão đại nhảy tới hét lớn: “Bằng hữu đừng hϊế͙p͙ người quá đáng, nên biết Hoàng Hà Thất Giao bọn ta không phải dễ bắt nạt đâu. Nếu là...”


Hắn chưa dứt lời thì đã bị gã mặt rỗ kéo lại nói nhỏ mấy câu, vừa nói vừa liếc nhìn con dao nhỏ để cạnh chén rượu của Lý Tầm Hoan.


Sắc mặt của Triệu lão đại không còn chút máu, run giọng: “Không phải hắn đâu.”


Gã mặt rỗ nhẹ giọng: “Không phải hắn thì là ai? Nửa tháng trước, ta đã nghe lão rùa đen ở Long Thần miếu nói hắn đã nhập quan trở lại. Nhiều năm trước lão rùa đen đã từng gặp hắn, chắc không nhìn lộn đâu.”


Triệu lão đại nói: “Nhưng con ma bệnh hoạn này....”
Gã mặt rỗ gắt: “Tên này tinh thông đủ món ăn nhậu, trai gái, cờ bạc, nên sức khỏe chẳng bao giờ tốt. Nhưng con dao của hắn...”


Vừa đề cập đến con dao, giọng hắn run rẩy: “Không ai học hết chữ ngờ. Đối với bất cứ ai, chúng ta cũng có thể ngang tàng, nhưng sao chúng ta cứ phải đụng chạm đến hắn chứ?”


Triệu lão đại cười khổ: “Nếu ta sớm biết hắn ở đây thì dù kề dao tận cổ, ta cũng không vào.”


Hắn đằng hắng hai tiếng, mỉm cười cúi mình nói: “Bọn tiểu nhân có mắt không tròng, không nhận ra lão nhân gia nên đã quấy nhiễu tửu hứng, thật đáng tội ch.ết. Bọn tiểu nhân xin lui.”


Không biết có nghe thấy bọn chúng nói không, Lý Tầm Hoan cứ tiếp tục uống rượu và tiếp tục ho, tựa như không có chuyện gì.
Bọn người đó xông vào hùng hục như hổ, nhưng rút lui êm dịu như chó cúp đuôi.


Vị Mai Nhị tiên sinh kia giờ mới từ từ bò dậy, nhưng không đến chỗ Lý Tầm Hoan để tạ ơn. Lão vừa đặt mông xuống ghế, đã vỗ bàn quát lớn: “Rượu, mau đem rượu qua đây!”


Bọn tiểu nhị dụi mắt, không ai có thể tin rằng người có khẩu khí ngang tàng này lại vừa bị đánh tả tơi, phải bò lê bò lết dưới đất.


Thực khách trong tửu điếm đã chạy trốn sạch, chỉ còn lại ba người ngồi. Rượu từng ly từng ly uống cạn, uống nhiều nhưng nói ít.


Lý Tầm Hoan nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, đột nhiên cười: “Rượu quả nhiên có nhiều điều kỳ lạ! Khi không muốn say thì cái say lại đến rất nhanh, nhưng khi muốn say thì không thể nào say được!”


Mai Nhị tiên sinh đột nhiên cũng ngước mặt nhìn trời, cười ha hả: “Nhất túy giải thiên sầu; Túy tử thắng phong hầu. Ha ha! Say sưa giải được ngàn sầu; ch.ết say so với phong hầu còn hơn. Có kẻ muốn say cho đến ch.ết, nhưng tiếc rằng ta không muốn để hắn thoải mái mà ch.ết!”


Đại hán râu khẽ chau mày. Mai Nhị tiên sinh loạng choạng bước qua, nhìn thẳng Lý Tầm Hoan: “Ngươi có tự biết mình còn sống được bao lâu không?”
Lý Tầm Hoan lãnh đạm đáp: “Có lẽ không lâu!”


Mai Nhị tiên sinh hỏi tiếp: “Biết mình còn sống không lâu, sao không chuẩn bị hậu sự, lại còn đến đây uống rượu?”


Lý Tầm Hoan cười: “Sinh tử là lẽ thường. Sao có thể vì chuyện vặt đó mà làm lỡ tửu hứng?”


Mai Nhị tiên sinh vỗ tay cười lớn: “Không sai! Chuyện sinh tử là chuyện nhỏ, uống rượu mới là chuyện lớn. Ngươi nói cũng dễ nghe lắm.”
Lão ta lại trừng mắt nhìn Lý Tầm Hoan, hỏi: “Ngươi có biết ta là ai không?”


Lý Tầm Hoan cười: “Chưa được quen biết.”
Mai Nhị tiên sinh trố mắt: “Ngươi thật sự không biết ta là ai ư?”
Đại hán râu không nhịn nổi, quát lên: “Không biết là không biết, sao ngươi lại lôi thôi thế?”


Mai Nhị tiên sinh không lý gì đến hắn, cứ trừng trừng nhìn Lý Tầm Hoan: “Nếu thế thì ngươi cứu ta không phải vì muốn xin ta trị bệnh ư?”


Lý Tầm Hoan cười: “Nếu các hạ muốn uống rượu thì cứ qua đây, uống với ta mấy ly. Còn nếu muốn trị bệnh thì xin mời đi nơi khác, đừng làm mất tửu hứng của ta!”


Mai Nhị tiên sinh nhìn Lý Tầm Hoan hồi lâu không chớp mắt, rồi từ từ nói: “Rất là may mắn, rất là may mắn. Ngươi gặp được ta, quả là cực kỳ may mắn!”


Lý Tầm Hoan nói: “Ta không có tiền bạc để chẩn mạch, mà cũng không hơn gì bọn cường đạo là mấy. Xin mời các hạ trở về bàn!”


Nào ngờ Mai Nhị tiên sinh lắc đầu: “Không được, không được. Bệnh của người khác thì ta không trị, nhưng bệnh của ngươi thì ta phải trị. Muốn ta không trị thì ngươi phải giết ta trước.”


Hồi nãy, người ta đòi giết hắn thì hắn nhất định không trị, bây giờ gặp kẻ không cần trị thì lại nằng nặc đòi trị. Đám tiểu nhị chỉ muốn trở về nhà để ngủ ba ngày ba đêm, không muốn thấy ba gã điên này nữa. Nếu ba gã cứ tiếp tục nói chuyện điên khùng như thế, e rằng ai nghe phải đều tức tối mà ch.ết.


Đại hán râu động tâm, hỏi: “Ngươi quả thật trị được bệnh của thiếu gia?”
Mai Nhị tiên sinh ngạo nghễ nói: “Trừ Mai Nhị tiên sinh ta ra, chỉ sợ trong thiên hạ không còn ai trị được bệnh của hắn!”


Đại hán râu đứng phắt lên, nắm lấy cổ tay lão: “Ngươi có biết người này mắc bệnh gì không?”


Mai Nhị tiên sinh trừng mắt: “Ta không biết thì còn ai biết? Ngươi tưởng cái gã họ Hoa đó có thể chế được Hàn Kê Tán ư?”


Đại hán râu thất thanh hỏi lại: “Hàn Kê Tán? Chất độc thiếu gia trúng là Hàn Kê Tán ư?”


Mai Nhị tiên sinh cười đắc ý: “Ngoài Hàn Kê Tán của Mai gia, trên thế gian này chẳng còn loại độc nào làm khó được Lý Tầm Hoan.”


Đại hán râu vừa kinh ngạc vừa hoan hỉ: “Vậy Hàn Kê Tán của Hoa Phong là do ngươi chế?”


Mai Nhị tiên sinh cười lớn: “Ngoài Diệu lang trung Mai Nhị tiên sinh, còn ai chế được Hàn Kê Tán? Các ngươi kiến thức nông cạn, ngay việc này cũng không biết.”


Đại hán râu mừng rỡ nói: “Thì ra ngươi là Diệu Lang Trung ở trong Thất Diệu Nhân. Thì ra thuốc độc này do ngươi chế. Người chế ra độc dược, tất sẽ có thuốc giải. Thì ra thiếu gia được cứu rồi.”


Lý Tầm Hoan cười buồn: “Thì ra người ta muốn sống đã là khó, mà muốn ch.ết một cách yên tĩnh cũng chẳng dễ gì!”
*
* *
Cỗ xe được cột thêm mấy con ngựa, chạy băng băng dưới trời tuyết.


Lần này, đại hán râu đã thuê một tên phu xe, gã ngồi trong xe để chăm sóc cho Lý Tầm Hoan, và cũng để canh phòng Diệu Lang Trung.


Gã cũng chưa yên tâm lắm, không ngớt hỏi: “Ngươi đã có thuốc giải chưa? Sao lại phải đi tìm người khác? Tìm ai? Ở đâu? Có kịp không?”


Mai Nhị tiên sinh chau mày: “Người ta tìm không phải là ai xa lạ, chính là Mai Đại tiên sinh, anh ruột ta. Hắn ở gần đây thôi, ngươi cứ yên tâm. Những bệnh nhân mà ta đã nhận chữa trị thì không thể ch.ết được.”


Đại hán râu hỏi: “Sao phải tìm hắn?”
Mai Nhị tiên sinh đáp: “Bởi vì thuốc giải Hàn Kê Tán cất ở nhà hắn. Lý do này ngươi có vừa ý không?”
Đại hán râu giờ mới lặng thinh, không vặn hỏi nữa.


Mai Nhị tiên sinh hỏi lại hắn: “Môn công phu của ngươi luyện là Kim chung trảo Thiết bố sam hay là Thập tam thái bảo hoành luyện?”
Đại hán râu trừng mắt nhưng vẫn đáp: “Thiết bố sam!”


Mai Nhị tiên sinh mỉm cười lắc đầu: “Cái công phu ngu dốt đó, ngoài việc có thể hù dọa bọn tiểu tặc tầm thường, không còn ích lợi gì nữa. Không ngờ trên đời lại có kẻ luyện.”


Đại hán râu lạnh lùng: “Công phu ngu dốt cũng còn hơn là chẳng có công phu.”


Mai Nhị tiên sinh không giận, lại lắc đầu cười: “Nghe nói muốn luyện Thiết bố sam thì nhất định phải là đồng tử, không được gần nữ sắc. Hy sinh như thế có phải là lớn lắm không?”


Đại hán râu “Hừ” một tiếng.


Mai Nhị tiên sinh lại nói: “Trong vòng năm mươi năm nay chỉ có một người khổ luyện cái công phu ngu dốt đó mà thôi, tên là Thiết giáp kim cang Thiết Truyền Giáp. Nhưng nghe đồn hai mươi năm trước hắn đã bị ai đó đánh cho một chưởng rơi xuống vực sâu, không biết sống ch.ết ra sao. Không chừng hắn chưa ch.ết, vẫn còn có thể ngồi uống rượu.”


Đại hán râu tựa như đang cắn chặt một cái chân gà, bất luận Mai Nhị tiên sinh nói gì hỏi gì, gã cũng một mực lặng thinh. Mai Nhị tiên sinh đành phải nhắm mắt dưỡng thần.


Không biết bao lâu sau, đại hán râu lại hỏi: “Nghe nói Thất Diệu Nhân người nào cũng ti tiện vô sỉ, nhưng dường như ngươi không giống thế.”


Mai Nhị tiên sinh vẫn nhắm mắt, đáp: “Lấy tiền chẩn mạch mà không trị bệnh, há chẳng phải ti tiện vô sỉ ư?”


Đại hán râu cười: “Nếu bằng lòng trị bệnh cho bọn đó, thì mới là vô sỉ. Lấy tiền và trị bệnh là hai việc khác nhau. Tiền của hạng người đó đúng là nên cướp lấy, càng trắng trợn càng tốt.”


Mai Nhị tiên sinh cũng cười: “Ta không ngờ, con người như ngươi mà cũng không đến nỗi ngu dốt!”


Đại hán râu than thở: “Tiểu nhân bị người đời xếp hạng cũng chưa hẳn là tiểu nhân, quân tử được người đời nhìn nhận cũng chưa chắc là quân tử.”


Lý Tầm Hoan ngồi dựa vào thành xe, khóe miệng phảng phất nụ cười. Chàng nửa như đang nghe họ nói chuyện, nửa như mơ màng một việc gì, tâm trí không biết ở nơi nào.


Mọi sự ô uế trên đơi này hình như có thể bị tuyết chôn vùi tất cả. Từ cửa xe nhìn ra, trời đất một màu trắng xóa tinh khiết. Thì ra được sống cũng là một chuyện tương đối tốt.


Tâm trí Lý Tầm Hoan đang chập chờn một bóng hình.
Nàng đang mặc y phục màu tím nhạt, khoác áo choàng cũng màu tím. Khi đứng giữa trời đất trắng xóa như thế này, nàng trông như một đóa Tử la lan.


Chàng nhớ, nàng rất thích tuyết. Lúc tuyết xuống, nàng thường kéo tay chàng chạy ra sân, ném tuyết vào người chàng, rồi cười khanh khách chạy trốn, buộc chàng phải đuổi theo.


Chàng nhớ, lúc chàng dẫn Long Tiêu Vân về, tuyết cũng đang rơi, lúc đó nàng đang ngồi ở tiểu đình cạnh Mai Hoa Lâm, xem hoa tuyết đáp lên hoa mai.


Chàng nhớ, lan can của tiểu đình đó sơn màu đỏ, hồng mai cũng đỏ, nhưng khi nàng ngồi trên lan can ấy, thì hoa và lan can tựa như đã mất hết màu sắc.


Lúc đó chàng không để ý thấy Long Tiêu Vân biểu lộ tình cảm gì, nhưng sau này tưởng tượng thấy. Ngay lần đầu gặp nàng, có lẽ Long Tiêu Vân đã ngây ngất đắm say.


Bây giờ tiểu đình ấy có còn không? Nàng có còn thường ngồi trong tiểu đình, dựa lan can đỏ để xem hoa tuyết đáp lên hoa mai không?


Lý Tầm Hoan quay lại nhìn Mai Nhị tiên sinh, cười: “Trong xe có rượu, chúng ta lại uống mấy ly.”
*
* *
Tuyết rơi lúc nhặt lúc thưa.


Theo hướng tay Mai Nhị tiên sinh chỉ, cỗ xe rẽ vào một con đường nhỏ ven sườn núi, đến trước một cây cầu nhỏ thì hết đường đi.


Trên mặt tiểu kiều, tuyết trải mới nguyên không một dấu chân người, chỉ thấy dấu chân của chó in rõ. Dưới mắt Lý Tầm Hoan lúc này thì ngay cả những dấu chân chó cũng giống như những đóa hoa mai rơi rụng cạnh lan can.


Đại hán râu vịn Lý Tầm Hoan đi lên tiểu kiều, chợt thấy trước mắt có rừng mai, trong rừng mai có năm ba gian nhà bằng đá. Hoa đỏ, nhà trắng, cảnh sắc giống như một bức tranh.


Trong rừng mai văng vẳng có tiếng người, khi đến gần mới thấy một lão già mặc y phục rất đàng hoàng, đội mũ cao, đang chỉ huy hai gã đồng tử rửa sạch tuyết trên cây mai.


Đại hán râu hỏi nhỏ: “Vị này là Mai Đại tiên sinh ư?”
Mai Nhị tiên sinh cười: “Trừ cái lão điên ấy ra thì còn có ai đem nước đi rửa băng tuyết?”


Đại hán râu bật cười: “Chẳng lẽ lão không biết rằng sau khi rửa thì tuyết lại rơi trên cây, mà nước cũng lập tức đóng thành băng hay sao?”


Mai Nhị tiên sinh thở dài rồi nói: “Lão có thể phân biệt bất cứ bức họa nào là giả hay thật, có thể chế ra độc dược lợi hại nhất, có thể chế ra giải dược tuyệt diệu nhất. Thế nhưng đạo lý đơn giản như thế này lão lại hoàn toàn không hiểu!”


Dường như thanh âm đã vọng tới nơi. Mai Đại tiên sinh quay lại nhìn, lập tức giống như nhìn thấy chủ nợ, thất sắc la hoảng, vớ lấy áo bào lao vào nhà, miệng hô hoán: “Nhanh, nhanh! Phải thu dọn hết những bức họa cùng thư pháp, nếu không, cái thằng phá nhà này mà nhìn thấy sẽ đánh cắp ngay để bán lấy tiền mua rượu.”


Mai Nhị tiên sinh cười ha hả: “Lão Đại cứ yên tâm, hôm nay ta đã có người mời rượu rồi. Ta dẫn đến cho ngươi hai vị bằng hữu.”


Chưa dứt lời, Mai Đại tiên sinh đã nhắm mắt xua tay: “Ta không muốn gặp bằng hữu của ngươi. Bằng hữu của ngươi không có tên nào đàng hoàng, chỉ nhìn một cái là xúi quẩy đến ba năm!”


Mai Nhị tiên sinh nhảy dựng lên, lớn tiếng quát: “Ái chà! Ngươi khinh thường ta quá! Chẳng lẽ ta không kết giao được với bằng hữu đàng hoàng hay sao? Được, được! Lý Thám Hoa, lão đã phụ hảo ý, chúng ta đi thôi.”


Đại hán râu lo lắng hỏi: “Chưa lấy thuốc giải thì làm sao đi được?”


Nào ngờ, Mai Đại tiên sinh vụt quay đầu lại, đi về hướng bọn họ, vẫy tay nói: “Khoan, khoan... Có phải ngươi đang nhắc tới Tiểu Lý Thám Hoa, một nhà bảy vị tiến sĩ, ba đời thám hoa không?”


Mai Nhị tiên sinh giọng lạnh lùng: “Chẳng lẽ lại còn một vị đệ tam Lý Thám Hoa khác hay sao?”
Mai Đại tiên sinh nhìn chăm chăm Lý Tầm Hoan: “Chính là vị này ư?”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Không dám. Tại hạ chính là Lý Tầm Hoan!”


Mai Đại tiên sinh nhìn ngang nhìn dọc chàng một hồi, bỗng nhiên nắm lấy tay Lý Tầm Hoan cười lớn: “Nghe danh hai mươi năm, không ngờ có ngày được gặp... Lý huynh, Lý huynh... huynh làm lão phu ngày đêm mong nhớ đến ch.ết đi được.”


Lão ta vừa ngạo mạn đã cung kính, đột nhiên tỏ thái độ thân tình khiến Lý Tầm Hoan không khỏi bất ngờ.


Mai Đại tiên sinh vòng tay, khom mình gần sát đất, cung kính: “Lý huynh đừng trách! Vừa rồi ta thất lễ chỉ vì lão đệ của ta thật chẳng ra người, hai năm trước có dẫn về một tên bằng hữu, bảo rằng kẻ đó là một chuyên gia về thư họa, kêu ta đem tàng thư ra cho hắn giám định. Nào ngờ chúng dùng hai cuộn giấy trắng để tráo lấy hai bức danh phẩm của Tào Bất Hưng rồi cao chạy xa bay, hại ta ba tháng ăn ngủ không yên.”


Lý Tầm Hoan lên tiếng bào chữa: “Xin Mai Đại tiên sinh đừng trách hắn. Khi tửu hứng nổi lên mà không tiền bạc, mùi vị đó thật không dễ chịu chút nào.”


Mai Đại tiên sinh cũng cười: “Nếu vậy, thì ra Lý huynh cũng là người trong tửu đạo?”


Lý Tầm Hoan cười: “Thiên tử hô lai bất thượng thuyền. Tự đạo thần thị tửu trung tiên. Ha ha! Thiên tử kêu réo cũng chẳng lên thuyền. Ta đây say mèm mới giống thần tiên.”


Mai Đại tiên sinh cười: “Hay lắm, hay lắm! Kỳ Hạc! Ngươi ngừng tay, đừng rửa hoa mai nữa. Mau mau đào hai hũ rượu Trúc Diệp Thanh lên, để ta mời Lý Thám Hoa thưởng thức.”


Lão ta vừa cười vừa vái chào, nói tiếp: “Hoa đẹp dành tặng giai nhân, rượu ngon để đãi danh sĩ. Hai hũ rượu này ta đã chôn dưới đất hai mươi năm, chỉ dành thết đãi đại danh sĩ như Lý huynh.”


Mai Nhị tiên sinh xen vào: “Câu này nhất định không phải giả dối. Những vị khách khác, đừng nói rượu làm chi, ngay cả một hũ giấm lão cũng không cho. Nhưng hôm nay Lý huynh đến không phải để uống rượu!”


Mai Đại tiên sinh nhìn Lý Tầm Hoan một cái, mỉm cười: “Chất độc Hàn Kê Tán chỉ là chuyện nhỏ. Lý huynh cứ uống cho thỏa thích, tại hạ sẽ sắp xếp sau.”


Thảo đường bày biện cực kỳ trang nhã hài hòa. Hũ rượu Trúc Diệp Thanh đã chôn hai mươi năm tỏa mùi thơm phức.


Rượu cạn ba tuần, Mai Đại tiên sinh mới nói: “Nghe đồn bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ trong hoàng cung là đồ giả, còn tranh thật là ở tôn phủ Lý huynh. Chẳng hay chuyện đó đúng sai thế nào?”


Hiểu ra nguyên do được tiếp đãi nồng hậu, Lý Tầm Hoan cười: “Chuyện đó không sai.”
Mai Đại tiên sinh hớn hở: “Giả tỉ Lý huynh cho mượn xem qua, tại hạ sẽ cảm kích vô cùng!”


Lý Tầm Hoan nói: “Mai Đại tiên sinh đã thích, tại hạ chẳng dám khước từ. Chỉ tiếc rằng tại hạ cũng là một tên phá gia chi tử, mười năm trước gia sản khánh kiệt, cả bức họa ấy cũng về tay người khác.”


Mai Đại tiên sinh ngồi lặng như tượng đá, tựa như vừa bị đập một côn lên đầu, không ngừng chép miệng: “Đáng tiếc, đáng tiếc...”


Lão nói luôn một hơi mười mấy tiếng “đáng tiếc”, rồi vùng đứng dậy lớn tiếng kêu: “Kỳ Hạc! Đem số rượu còn thừa cất đi, Lý Thám Hoa uống đủ rồi!”


Mai Nhị tiên sinh chau mày: “Không có Thanh Minh Thượng Hà Đồ thì không có rượu uống nữa ư?”
Mai Đại tiên sinh lạnh lùng: “Hũ rượu này vốn không phải để mời!”


Lý Tầm Hoan không giận, lại còn cười. Chàng thấy lão tuy hẹp hòi lại cổ quái, nhưng tính khí trung thực, ít ra cũng không phải là ngụy quân tử.


Nhưng đại hán râu nhịn không nổi, nhảy dựng lên, lớn tiếng hét: “Không có Thanh Minh Thượng Hà Đồ thì cũng không có thuốc giải sao?”
Tiếng hét của hắn quá lớn, khiến gian nhà chấn động tựa hồ muốn bay cả nóc.


Mai Đại tiên sinh hoàn toàn không biến sắc, vẫn lạnh lùng: “Rượu cũng không có, thì sao lại có thuốc giải?”


Đại hán râu nổi giận đùng đùng, dường như muốn nhảy sang, nhưng Lý Tầm Hoan ngăn lại, thản nhiên nói: “Mai Đại tiên sinh vốn không quen biết, dĩ nhiên không cần tặng thuốc giải cho chúng ta. Chúng ta đã được thưởng thức mỹ tửu rồi, sao lại còn thất lễ với chủ nhân?”


Đại hán dịu giọng: “Nhưng... thiếu gia... thiếu gia...”
Lý Tầm Hoan xua tay một cái, rồi chắp tay tươi cười: “Tiếc rằng cuộc gặp gỡ nào cũng có lúc chia tay. Tại hạ xin cáo lui vậy!”


Nào ngờ Mai Đại tiên sinh quay lại hỏi: “Ngươi không cần thuốc giải nữa ư?”
Lý Tầm Hoan lắc đầu: “Vật có chủ, tại hạ trước nay không thích nài xin.”


Mai Đại tiên sinh lại hỏi: “Nếu ngươi không có thuốc giải thì tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc. Ngươi có biết không?”
Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Sinh tử hữu mạng, tại hạ vốn không để ý.”


Mai Đại tiên sinh trố mắt nhìn Lý Tầm Hoan một hồi, dịu giọng nói: “Không sai. Cả Thanh Minh Thượng Hà Đồ mà ngươi cũng tặng cho người khác, còn nói gì đến sinh mạng bản thân? Người được như thế, thiên hạ khó tìm.”


Đột nhiên lão lớn tiếng: “Kỳ Hạc! Đem rượu ra đây!”
Đại hán râu vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, lên tiếng hỏi: “Còn thuốc giải thì sao?”


Mai Đại tiên sinh trừng mắt, lạnh lùng: “Đã có rượu, sao lại không có thuốc giải?”






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

892 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

518 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

77 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

ky phat90 chươngFull

Trinh Thám

515 lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.5 k lượt xem