Chương 007 : Đánh nhầm con của người xưa

Tiệc rượu vừa tàn, thuốc giải cũng bắt đầu công hiệu. Không đầy sáu giờ sau, Lý Tầm Hoan cảm thấy khí lực dần dần hồi phục.


Trời đã hừng sáng. Đại hán râu đã thức trắng đêm, nhưng vì vui vẻ nên tinh thần sảng khoái, chỉ hơi đau đầu vì uống rượu.


Mai Nhị tiên sinh hai tay ôm đầu, than thở: “Đáng ch.ết, đáng ch.ết! Trời lại sáng rồi.”
Đại hán râu hỏi: “Trời sáng thì có gì là không tốt?”


Mai Nhị tiên sinh thở ra: “Ta uống rượu chỉ sợ trời sáng. Trời chưa sáng thì uống bao nhiêu cũng không sao, nhưng trời vừa sáng là nhức đầu, không sao uống nổi!”


Lý Tầm Hoan đang nhắm mắt dưỡng thần, cũng bật cười: “Chẳng riêng tiên sinh như thế, đó là bệnh chung của người uống rượu.”


Mai Nhị tiên sinh nói: “Đã thế, nhân lúc trời chưa sáng hẳn, chúng ta cạn thêm vài ly nữa đã.”
Lý Tầm Hoan cười nói: “Ngưu ẩm như thế, e rằng Mai Đại tiên sinh phải đau lòng!”




Mai Nhị tiên sinh cười lớn: “Vì thế mà lão đã trốn biệt vào phòng. Mắt không thấy thì tâm cũng đỡ phiền.”
Uống xong ly rượu, Lý Tầm Hoan lại gập mình ho rũ rượi.


Mai Nhị tiên sinh chăm chú nhìn, hỏi: “Chứng ho này có từ bao lâu?”
Lý Tầm Hoan nói: “Khoảng mười năm.”
Mai Nhị tiên sinh chau mày: “Lẽ ra ngươi nên bỏ rượu. Bệnh ho làm yếu phổi, uống rượu e rằng...”


Lý Tầm Hoan cười: “Hại phổi? Ta còn có phổi để mà yếu ư? Phổi ta đã nát cả rồi!”
Chàng đột ngột ngừng nói, ánh mắt lóe lên, trầm giọng: “Lại có khách ghé thăm.”


Mai Nhị tiên sinh biến đổi nét mặt, nói: “Khách đến đây vào lúc nửa đêm, nhất định không phải khách của lão Đại. Chỉ sợ lại có người đến tìm ta.”


Đến lúc này Mai Nhị tiên sinh mới thoáng nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng ở ngoài nhà vọng lại, không chỉ một người.
Một thanh âm cất lên: “Không biết đây có phải là Mai Hoa Thảo Đường chăng?”


Qua một lúc, nghe tiếng Mai Đại tiên sinh ở phòng khách vang lên: “Nửa đêm đến nhà, chẳng hay là trộm hay là cướp?”


Có tiếng trả lời: “Tại hạ đến để bái kiến, không phải trộm cướp, có chút lễ mọn kính dâng.”


Mai Đại tiên sinh cười lạnh: “Nửa đêm đến tặng quà, hiển nhiên không có hảo ý, xin chư vị trở về là hơn.”
Người ấy cười: “Đã thế, tại hạ chỉ còn cách mang bức họa của Vương Ma Khiết trở về.”


Mai Đại tiên sinh lạc giọng hỏi: “Vương Ma Khiết ư?”
Chưa dứt lời, cửa đã hé mở.


Mai Nhị tiên sinh khẽ chau mày: “Bọn này đã hiểu tính khí lão Đại, chọn đúng lễ vật đến viếng, tất có yêu cầu gì đây. Chúng ta ra xem thử là nhân vật thế nào.”


Nhưng lão không ra xem, chỉ mở hé cửa để nhìn.
Bọn đó gồm ba người. Một người nhỏ con, tuổi trạc tam tuần, ánh mắt lanh lợi, tay bưng một hộp gỗ dài dài.


Người thứ hai sắc diện trầm trọng, râu dài quá ngực, khoác trường bào đỏ tía thêu hoa lớn, ánh mắt rất có thần, mới nhìn cũng biết là người quen chỉ huy.


Người thứ ba là một chú bé trạc mười tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt tròn xoe, áo cánh màu đỏ có viền lông thỏ trắng, trông rất giống y phục của tượng Hồng Hài Nhi thường thấy.


Trừ chú bé ra, vẻ mặt hai người kia đang lo lắng.


Hán tử lanh lợi cầm hộp gỗ, vừa bước vào đã cúi mình cười nói: “Bức họa này chủ nhân ta mua rất đắt, đã được nhiều danh gia công nhận là bản thực, xin Mai Đại tiên sinh xem thử.”


Ánh mắt Mai Đại tiên sinh không rời chiếc hộp nhưng miệng lại đáp: “Không có công thì không dám nhận thưởng. Chẳng hay các vị cần gì?”


Người ấy cười: “Tại hạ xin Mai Đại tiên sinh chỉ cho phương pháp để tìm Mai Nhị tiên sinh.”
Mai Đại tiên sinh lập tức thở phào, tươi tỉnh đáp: “Chuyện đó dễ lắm.”


Lão ta vừa đón lấy cái hộp vừa kêu lớn: “Lão Nhị ra đây, có người tìm ngươi.”
Mai Nhị tiên sinh lắc đầu thở ra: “Hừ! Có Vương Ma Khiết thì cả huynh đệ cũng không màng.”


Lão già áo tía và hán tử lanh lợi vừa gặp Mai Nhị tiên sinh là mừng ra mặt. Nhưng chú bé Hồng Hài Nhi chau mày nhìn Mai Nhị tiên sinh hỏi: “Một tên bẩn thỉu như ngươi mà biết trị bệnh ư?”


Mai Nhị tiên sinh cười hì hì: “Bệnh nặng thì trị không khỏi, bệnh nhẹ thì trị không ch.ết, bệnh vừa vừa thì phải ráng sức.”


Lão già áo tía hình như sợ chú bé nói bậy, đằng hắng rồi cất tiếng: “Chúng ta ngưỡng mộ danh tiếng diệu thủ hồi xuân của tiên sinh đã lâu, cho nên cố mời cho được. Bất luận tiền chẩn mạch bao nhiêu cũng xin trao trước.”


Mai Nhị tiên sinh cười: “Té ra cả tính khí của ta chư vị cũng tường tận. Nhưng chư vị không sợ ta lấy tiền rồi chạy trốn sao?”


Lão già áo tía trầm mặt xuống, lặng thinh, nhưng ánh mắt rõ ràng đang nói: Ngươi có chạy đàng trời!
Hán tử lanh lợi cười nói: “Nếu tiên sinh bằng lòng, ngoài tiền chẩn mạch trả trước, sau này lại còn hậu tạ.”


Mai Nhị tiên sinh nói: “Ngoài tiền chẩn mạch trả trước, các vị có biết cái lệ ba điều không trị của tại hạ chăng? Kẻ cướp bất trị, kẻ trộm bất trị...”


Hán tử nhỏ con ngắt lời: “Xin giới thiệu với tiên sinh, kẻ hèn Ba Anh này chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, nhưng chủ nhân ta, Tần Hiếu Nghĩa lão gia là một hiệp khách tiếng tăm lừng lẫy giang hồ, chắc tiên sinh cũng đã từng nghe!”


Mai Nhị tiên sinh nhướng mắt: “Có phải Thiết đảm chấn bát phương Tần Hiếu Nghĩa không?”
Ba Anh đáp: “Vâng, chính lão gia ta!”


Mai Nhị tiên sinh gật gù: “Ừ, danh tiếng người này cũng không nhỏ. Vài hôm nữa, chư vị lại đến đây, nếu rảnh rỗi ta sẽ đi cùng một phen.”


Lão chưa dứt lời, chú bé Hồng Hài Nhi nhảy dựng lên: “Chúng ta lịch sự với tên láo lếu này làm chi? Trói quách mang về là xong.”


Ba Anh lật đật kéo tay cậu bé lại, cười dàn hòa: “Nếu bệnh nhân không trầm trọng thì để lại đôi ba ngày cũng chẳng sao. Nhưng bệnh tình đang nguy kịch, đừng nói vài ba ngày, vài ba giờ e cũng đã không kịp!”


Mai Nhị tiên sinh hỏi: “Bệnh nhân của các ngươi quan trọng, hay bệnh nhân của ta ở đây quan trọng?”
Ba Anh hỏi: “Tiên sinh đang có bệnh nhân ở đây ư?”


Mai Nhị tiên sinh gật đầu: “Không sai. Chưa trị lành bệnh cho hắn, ta chưa đi được.”


Ba Anh ngập ngừng: “Nhưng... nhưng bệnh nhân của bọn tại hạ là Tần đại thiếu gia, cũng là đệ tử tục gia độc nhất của chưởng môn Thiếu Lâm.”


Mai Nhị tiên sinh cũng nhảy chồm lên: “Con của Tần Hiếu Nghĩa thì sao? Đệ tử tục gia của chưởng môn Thiếu Lâm thì sao? Chẳng lẽ mạng hắn đáng giá hơn mạng bệnh nhân của ta?”


Tần Hiếu Nghĩa mắt như đổ lửa, nhưng vẫn đứng yên không nói. Hồng Hài Nhi đảo tròn đôi mắt: “Nếu bệnh nhân ở đây ch.ết thì sao?”


Mai Nhị tiên sinh cười lạnh nhạt: “Nếu hắn ch.ết thì dĩ nhiên không cần ta trị nữa. Tiếc là hắn không ch.ết nổi đâu!”
Hồng Hài Nhi cười khẩy một tiếng: “Chưa chắc!”


Vừa nói dứt, chú bé vụt bắn mình vào gian nhà kế bên, thân pháp nhanh như một mũi tên khiến đại hán râu cũng kinh ngạc. Ba Anh khẽ liếc Tần Hiếu Nghĩa, cả hai không ngăn cản gì.


Vừa vào bên trong, Hồng Hài Nhi nhìn chăm chăm Lý Tầm Hoan, lớn tiếng hỏi: “Ngươi chính là gã bệnh nhân đó ư?”
Lý Tầm Hoan cười: “Tiểu huynh đệ, chẳng lẽ ngươi muốn ta ch.ết sớm à?”


Hồng Hài Nhi trợn mắt: “Hoàn toàn không sai. Ngươi ch.ết rồi thì thằng cha bẩn thỉu đó mới chịu đi trị bệnh cho Tần đại ca.”


Cậu bé vừa nói vừa vung tay áo, trong tay áo phóng ra ba mũi tụ tiễn nhỏ xíu hướng thẳng vào mặt và yết hầu Lý Tầm Hoan, nhanh đến kỳ lạ, chính xác đến kỳ lạ, kình lực lại rất uy mãnh.


Không thể ngờ một cậu bé chưa tới mười tuổi lại có tâm tính ác độc và thủ pháp ghê gớm như thế. Nếu không phải Lý Tầm Hoan mà là một người nào khác, e rằng phải bỏ mạng dưới ám khí của nó.


Lý Tầm Hoan vừa đưa tay ra thì ba mũi tụ tiễn đã nằm gọn trong tay, chau mày nói: “Trẻ con mà đã ác độc như thế, lớn lên sẽ ra sao?”


Hồng Hài Nhi cười lạnh: “Ngươi đừng tưởng có công phu dùng tay không bắt tụ tiễn thì có thể giáo huấn ta.”


Cậu bé nhảy vọt lên một cái, trên tay đã có cặp đoản kiếm sáng loáng, chưa dứt lời đã hướng về Lý Tầm Hoan xuất liên tiếp bảy chiêu.


Đứa nhỏ này thân thủ linh hoạt, biến chiêu nhanh chóng, xuất thủ lại tàn độc khác thường, dù người lăn lộn giang hồ nhiều năm cũng chưa chắc sánh bằng. Mỗi chiêu thức đều như xuất ra bằng một mối thâm thù đại hận, chỉ muốn mỗi chiêu đâm cho đối phương thủng một lỗ to.


Lý Tầm Hoan thở dài: “Xem ra cậu bé này lớn lên sẽ là một tên Âm Vô Cực!”
Gã đại hán chau mày: “Âm Vô Cực nổi danh là Huyết Kiếm nhưng không sát hại kẻ vô tội, còn cậu bé này...”


Hồng Hài Nhi cười lạnh: “Âm Vô Cực là cái thá gì? Lúc bảy tuổi ta đã từng giết người. Còn hắn?”


Lý Tầm Hoan vẫn ngồi yên một chỗ, còn cậu ta vung đoản kiếm càng đánh lại càng ác độc, càng thâm hiểm hơn, nhưng không tài nào đả thương đối thủ.


Lý Tầm Hoan cười buồn: “Nó nói không sai. Âm Vô Cực lúc còn trẻ cũng không ác độc bằng nó!”
Gã đại hán trầm giọng: “Tên oắt con này lớn lên sẽ là họa lớn của võ lâm! Hay là...”


Lý Tầm Hoan chép miệng: “Ta thật tình không nỡ...“


Hồng Hài Nhi đánh ngót trăm chiêu vẫn không hạ thủ được, biết rằng hôm nay gặp phải nhân vật khó đối phó, tức đến đỏ mắt, nghiến răng: “Các ngươi có biết thân phụ ta là ai không? Các ngươi mà động đến sợi tóc ta, nếu không bị loạn đao phanh thây thì cũng bị chém làm tám khúc.”


Lý Tầm Hoan trầm mặt: “Như vậy nghĩa là ngươi dám giết người, chứ kẻ khác không dám đả thương ngươi ư?”
Hồng Hài Nhi vênh mặt: “Ngươi có gan lớn thì giết ta đi, chẳng thành vấn đề!”


Trầm ngâm một lúc, Lý Tầm Hoan nói thật chậm: “Lúc này ta vẫn chưa muốn ra tay, vì ta thấy ngươi còn nhỏ dại, nếu có người nghiêm dạy, có thể thành người hữu dụng. Bây giờ, nhân lúc ta chưa đổi ý, ngươi hãy lui ra!”


Hồng Hài Nhi tự biết mình khó mà đắc thủ, liền thu kiếm lại thở hổn hển, cất tiếng hỏi: “Võ công của ngươi khá lắm. Ngươi là ai? Tại sao trước nay ta chưa gặp ngươi?”


Lý Tầm Hoan hỏi lại: “Ngươi hỏi danh tính ta, không lẽ còn muốn phục thù hay sao?”


Hồng Hài Nhi cười đầy vẻ ngây thơ: “Ngươi đã tha mạng ta, sao ta còn dám phục thù? Ta phục ngươi lắm. Ta đã tấn công tới một trăm lẻ bảy kiếm, thế mà ngươi vẫn ngồi yên không nhúc nhích.”


Ánh mắt Lý Tầm Hoan sáng lên, cười hỏi: “Ngươi muốn học không?”
Cậu bé cả mừng: “Ngươi chịu thu ta làm đệ tử à?”


Lý Tầm Hoan cười: “Nếu ta có thể thay thân phụ ngươi dạy dỗ và quản thúc ngươi, thì sau này ngươi còn có thể trở thành người tốt.”


Không đợi Lý Tầm Hoan nói dứt, Hồng Hài Nhi đã phục xuống đất, lên tiếng: “Xin sư phụ nhận của đệ tử một lạy.”


Chữ “lạy” vừa ra khỏi miệng, ba vệt sáng từ sau lưng nó vút ra. Đó chính là Cẩn Bối Đê Đầu Hoa Trang Cung, chế tạo rất tinh xảo.
Rõ ràng toàn thân cậu bé đều là ám khí.


Bây giờ Lý Tầm Hoan mới thật sự cả kinh. Nếu chàng không có cái phản xạ của một người đánh quen trăm trận, thì lần này chắc hẳn sẽ trọng thương bởi tay đứa trẻ ác độc này.


Hồng Hài Nhi ám toán vẫn không trúng, lại nhảy vọt tới, thét lên: “Ngươi là cái thứ gì mà đòi thay thân phụ dạy dỗ ta? Ngươi không đáng thu nhận đồ đệ như ta!”


Đại hán râu xồm nghiêm mặt quát lớn: “Thằng nhãi này ác độc bẩm sinh, tâm tính sài lang, để lại không được đâu.”
Lý Tầm Hoan thở dài, phất nhẹ cánh tay.
*
* *


Biết Hồng Hài Nhi định giết người, nhưng Ba Anh và Tần Hiếu Nghĩa vẫn điềm nhiên, đứng yên không động đậy.
Mai Đại tiên sinh chỉ lo nhìn ngắm bức họa say mê, không màng tới mọi thứ xung quanh.


Mai Nhị tiên sinh chớp mắt: “Đứa nhỏ đó định giết người, chẳng lẽ các ngươi không quan tâm tới?”
Ba Anh xòe hai bàn tay ra, lớn tiếng cười: “Thật tình, chuyện của cậu bé ấy không ai quản được!”


Mai Nhị tiên sinh cười lạnh: “Nhưng nếu đứa nhỏ ấy bị giết thì sao?”
Ba Anh cười nhưng không đáp.


Mai Nhị tiên sinh lại nói: “Các ngươi yên tâm như thế, rõ ràng cho rằng võ công đứa trẻ ấy không tồi, chỉ giết người chứ không bị người giết, phải thế không?”


Nhịn không nổi, Ba Anh bật cười: “Võ công cậu ta rất khá, đã đánh thắng nhiều cao thủ giang hồ. Huống hồ cậu ta có một thân mẫu tốt, lại có một thân phụ còn tốt hơn. Người nào đã bại thì đành chịu thôi!”


Mai Nhị tiên sinh hỏi: “Thân phụ nó không quản thúc được nó hay sao?”
Ba Anh hỏi lại: “Có một đứa con thông minh như thế, thân phụ nào lại nhẫn tâm quản thúc quá nghiêm?”


Mai Nhị tiên sinh cau mặt: “Không sai. Thân phụ nó thấy con giết người, không chừng cũng mắng mấy câu, nhưng trong lòng vui vẻ. Nhưng hôm nay, gặp bệnh nhân của ta, sợ rằng nó bị xúi quẩy rồi.”
Ba Anh nhướng mắt: “Sao thế?”


Mai Nhị tiên sinh nói: “Bệnh nhân này chỉ cần nhích tay là thanh lý xong cái mạng nhỏ xíu của nó.”


Ba Anh bật cười: “Chỉ cần nhích tay là có thể kết liễu đời nó? Ta không tin! Bệnh nhân của ngươi chẳng lẽ như Lý Thám Hoa, Tiểu Lý Phi Đao, phóng ra không trật đao nào hay sao?”


Mai Nhị tiên sinh điềm nhiên cười đáp: “Chẳng giấu gì ngươi, bệnh nhân ấy chính là Lý Thám Hoa.”
Nghe xong, sắc mặt Ba Anh lập tức trắng bệch như tờ giấy, cười khan rồi nói: “Tiên sinh hà tất phải đùa giỡn.”


Mai Nhị tiên sinh thản nhiên đáp: “Nếu ngươi không tin thì có thể vào trong mà xem!”
Ba Anh khựng lại, rồi lập tức xông vào trong, lớn tiếng hô: “Lý Thám Hoa! Lý đại hiệp hạ thủ lưu tình.”


Mai Nhị tiên sinh thở ra, chậm rãi nói: “Những cái đồ tự xưng là nghĩa hiệp ấy, té ra cũng chỉ có thế! Mạng con cái mình thì coi trọng, còn mạng kẻ khác thì còn thua mạng chó. Con cái mình giết người thì được, còn kẻ khác thì đừng hòng động tới nó.”


Sắc mặt nghiêm nghị nặng nề của Tần Hiếu Nghĩa chợt nở một nụ cười hiểm ác.


Nhưng lão cố gắng che giấu nụ cười đó, để có thể buông tiếng thở dài: “Nếu Lý Tầm Hoan giết đứa bé đó, e rằng hắn sẽ ân hận suốt đời.”
*
* *


Phát chưởng của Lý Tầm Hoan vừa phóng, xem ra rất thông thường chứ không có gì kỳ lạ.


Tuy Hồng Hài Nhi tuổi nhỏ nhưng khi giao đấu thì lại già dặn vô cùng. Cậu ta nhìn thấy phát chưởng của đối phương, nhưng không tránh cũng không né. Nó đoán biết đây là hư chiêu, còn sát chiêu chưa xuất ra, vì thế chỉ nghiêng mũi kiếm để thủ thế, cũng dùng hư chiêu để ứng phó.


Phát chưởng của Lý Tầm Hoan dù có biến hóa ra sao thì thế kiếm của cậu ta cũng có thể tùy nghi mà thay đổi. Nếu phát chưởng của Lý Tầm Hoan đột nhiên biến thành thực chiêu thì chiêu kiếm của cậu ta cũng có thể biến thành thực chiêu để đâm thủng bàn tay của Lý Tầm Hoan.


Chiêu thức của cậu ta quả nhiên lợi hại, cả về bộ vị, về thời gian, về lực đạo, xét về mặt nào cũng thích hợp. Những kiếm thủ trong giang hồ muốn vận dụng được chiêu thức như thế cũng không phải là nhiều. Hiển nhiên cậu ta không những được danh gia truyền thụ mà còn có thiên bẩm để luyện võ công.


Chiêu thức võ công tuy là được sư phụ truyền thụ, nhưng trong lúc giao tranh phải biết ứng biến và phán đoán. Điều này không một ai có thể truyền thụ được. Tâm cơ có linh hoạt thì vận dụng mới kỳ diệu.


Tiếc rằng hôm nay nó phải gặp một cao thủ như Lý Tầm Hoan.
Phát chưởng của Lý Tầm Hoan phóng ra, không biến hóa thay đổi gì, nhưng rất nhanh, nhanh đến mức kẻ khác khó mà tưởng tượng được.


Hồng Hài Nhi phán đoán đúng, nhưng cách đối phó của nó hoàn toàn không dùng được. Đến khi kiếm trong tay nó muốn đâm vào tay Lý Tầm Hoan, thì bàn tay Lý Tầm Hoan đã vỗ lên ngực của nó rồi.


Nhưng cậu ta không thấy đau đớn gì, chỉ nghe hơi ấm từ bàn tay của đối phương bừng bừng chạy khắp toàn thân, tựa như trong cơn giá lạnh được uống một ngụm rượu nóng.


Lúc đó tiếng hô đầy lo lắng của Ba Anh từ ngoài cửa vọng vào: “Lý đại hiệp hạ thủ lưu tình...”


Khi Ba Anh vào tới nơi thì Hồng Hài Nhi đã ngã xuống đất như người say rượu vừa tỉnh dậy, toàn thân mềm nhũn, không thể vận một chút khí lực nào.
Ba Anh thất sắc, kinh hãi hô hoán: “Vân thiếu gia! Thiếu gia làm sao rồi?”


Hiển nhiên Hồng Hài Nhi cũng biết mình đã lâm nguy, khóe mắt đỏ lên, khẽ nói: “Ta... ta e rằng đã bị tên này hạ độc thủ rồi... Ngươi mau về gọi gia gia đến báo thù cho ta!”


Nói chưa dứt câu, cậu ta đã khóc òa lên.
Ba Anh giậm chân tại chỗ, mồ hôi tuôn đầy trán.


Đại hán râu lạnh lùng nói: “Thằng ranh con đó tuy bị phế võ công nhưng mạng sống vẫn còn. Thiếu gia xuất thủ còn có chỗ lưu tình, chứ nếu là ta... Hừ!”
Ba Anh tựa hồ không nghe thấy gã nói gì.


Đại hán râu nghiêm giọng: “Nếu ngươi muốn báo thù thì cứ việc xuất thủ đi!”
Ba Anh không nói gì, đột nhiên phục xuống lạy Lý Tầm Hoan.


Lý Tầm Hoan thấy chuyện ra ngoài dự liệu, chau mày hỏi: “Chú bé này quan hệ thế nào với ngươi?”
Ba Anh đáp: “Tiểu nhân là Ba Anh. Lý Thám Hoa không nhận ra tiểu nhân nhưng tiểu nhân nhận ra Lý Thám Hoa.”


Lý Tầm Hoan điềm đạm: “Ngươi nhận ra ta thì tốt lắm. Nếu song thân cậu ta muốn báo thù thì hãy nói họ đến tìm ta. Bây giờ ngươi nên nhanh chóng đưa đứa bé này về chữa trị. Nếu điều trị đúng cách, thì tuy sau này không thể động thủ đánh người, nhưng sinh hoạt không có gì trở ngại.”


Chú bé khóc òa lên, la lớn: “Tên ác độc kia! Ngươi dám phế võ công của ta... Ta không muốn sống nữa... ta không muốn sống...”


Đại hán râu nghiêm nghị, lớn tiếng nói: “Đó chỉ là dạy ngươi sau này đừng xuất thủ đả thương người khác bừa bãi mà thôi, không chừng vì thế mà ngươi sống thọ hơn. Nếu không, tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn như ngươi tất phải ch.ết yểu, đoản mạng oan uổng.”


Bên ngoài bỗng có tiếng người lạnh lùng hỏi: “Nếu vậy thì sao sát thủ vô tình Lý Thám Hoa đến nay vẫn chưa bị giết?”
Đại hán giận dữ quát lớn: “Ai đó?”


Một lão già mặt tím râu dài chầm chậm bước vào, hỏi: “Mới mười năm không gặp, Lý Thám Hoa quên mất cố nhân rồi ư?”


Ánh mắt Lý Tầm Hoan khẽ lay động, chau mày mỉm cười: “Thì ra là Thiết đảm chấn bát phương Tần đại hiệp. Khó mà trách được cậu bé này hứng lên là giết người, bởi vì đã có Tần đại hiệp đỡ sau lưng thì giết ai chẳng được?”


Tần Hiếu Nghĩa cười lạnh: “Số người tại hạ giết, e không bằng phân nửa của Lý huynh.”


Lý Tầm Hoan đáp: “Tần đại hiệp hà tất phải khiêm tốn như thế. Tại hạ giết người vì tính khí lạnh lùng độc ác, còn các hạ giết người là vì thế thiên hành đạo”...”


Chàng mỉm cười nói tiếp: “Nếu hôm nay cậu bé này giết được tại hạ, nhất định giang hồ sẽ không trách nó vì giành thầy thuốc mà giết người, mà nhất định sẽ ca tụng nó cùng Tần đại hiệp đã vì giang hồ mà trừ hại. Có phải thế không?”


Tần Hiếu Nghĩa rất lão luyện, rất trầm tĩnh, nhưng lúc này cũng hơi đỏ mặt.


Hồng Hài Nhi càng nghe càng ngơ ngác, đến lúc này bỗng buột miệng khóc ré lên: “Tần lão bá! Sao lão nhân gia chưa chịu ra tay báo thù cho tiểu điệt?”


Tần Hiếu Nghĩa cười lạnh: “Nếu ngươi bị người khác đả thương, đương nhiên sẽ có người phục thù cho ngươi. Nhưng ngươi bị Lý Thám Hoa đả thương thì đành chịu thôi.”


Hồng Hài Nhi hỏi: “Tại... tại sao vậy?”
Tần Hiếu Nghĩa liếc Lý Tầm Hoan một cái, hỏi: “Ngươi biết kẻ đả thương ngươi là ai không?”


Hồng Hài Nhi lắc đầu đáp: “Tiểu điệt chỉ biết hắn là một tên hung ác, lòng dạ đen tối, xuất thủ tàn độc.”


Ánh mắt Tần Hiếu Nghĩa lóe lên một tia cười ác độc, chậm rãi nói: “Đó chính là Thiên hạ đệ nhất đao Lý Tầm Hoan, cũng là bạn sinh tử chi giao của gia gia ngươi.”


Lão vừa nói xong, Hồng Hài Nhi sững sờ. Lý Tầm Hoan càng sững sờ hơn, lạc giọng hỏi: “Cậu ta là con nhà ai?”
Ba Anh thở dài: “Cậu ấy là Long Thiếu Vân thiếu gia, đại công tử của Long Tiêu Vân lão gia.”


Câu nói này như sấm nổ bên tai Lý Tầm Hoan, hồn vía chàng bỗng bay mất hết.


Chàng ngồi cứng đờ như khúc gỗ, cặp mắt tinh anh cũng lạc thần như mắt người sắp ch.ết, khóe mắt không ngớt run rẩy, mồ hôi lạnh theo sống mũi chảy xuống khóe miệng.


Sắc diện đại hán râu cũng thay đổi, mồ hôi cũng tuôn ra như mưa. Hắn hiểu rõ quan hệ giữa thiếu gia với phu phụ Lâm Thi Âm, Long Tiêu Vân. Hiện giờ Lý Tầm Hoan đã đánh trọng thương đứa con yêu của họ, nỗi đau của chàng thật khó mà tưởng tượng.


Ba Anh thở dài: “Thật không ngờ... Chỉ vì đại công tử của Tần lão gia là Ngọc diện thần quyền Tần Trọng không may bị thương trong lúc truy bắt Mai Hoa Đạo, nhờ Thánh Dược Tiểu Hoàn Đan của Thiếu Lâm mà tạm thời bảo toàn được tính mạng, nhưng vẫn nguy kịch trong sớm tối. Ai cũng biết Diệu đại phu Mai Nhị tiên sinh là đệ nhất hảo thủ trị ngoại thương trong thiên hạ, lại chuyên về trị liệu những vết thương do ám khí tà môn ngoại đạo. Vì thế Tần lão gia cố tìm kiếm tung tích Mai Nhị tiên sinh mà đến được đây. Nào ngờ, Long thiếu gia tuổi còn non nớt, hành động nóng nảy khiến tình hình trở nên nát bét.” Hắn cứ tự nói một mình, cũng chẳng cần biết là có ai nghe mình nói hay không.


Lúc này Mai Nhị tiên sinh đã hiểu được nỗi khổ tâm của Lý Tầm Hoan. Lão vội xem qua thương tích Hồng Hài Nhi rồi đưa tay chẩn mạch, sau đó đứng lên nói: “Ta bảo đảm tính mạng đứa bé này không có gì nguy kịch, sau này ăn ngủ đi lại tuyệt đối bình thường.”


Ba Anh hỏi: “Thế còn võ công?”
Mai Nhị tiên sinh lạnh lùng hỏi lại: “Tại sao nhất định phải giữ lại võ công? Chẳng lẽ sau này còn muốn nó ra tay giết người bừa bãi nữa?”


Ba Anh khựng lại hồi lâu, rồi than thở: “Mai Nhị tiên sinh chưa biết. Long tứ gia chỉ có một cậu quý tử này, mà nó còn có thiên bẩm về võ học, cho nên phu phụ Long tứ gia đều kỳ vọng nó sau này sẽ làm rạng rỡ cho gia đình. Nếu biết được đứa con yêu không còn luyện võ được, thì không hiểu phu phụ Long tứ gia sẽ khổ tâm đến thế nào.”


Mai Nhị tiên sinh lạnh lùng nói: “Bọn chúng chỉ có thể tự trách mình giáo huấn không nghiêm, dung túng cho con làm càn làm bậy, chứ còn trách ai được nữa?”


Mọi người nói gì với nhau, Lý Tầm Hoan hoàn toàn không nghe lọt vào tai.


Không hiểu vì sao, lúc này Lý Tầm Hoan lại chìm vào những hồi ức xa xăm. Kể cả những hồi ức không nên nhớ lại giữa lúc này, chàng cũng nhớ lại hết.


Chàng nhớ hôm đó là mùng bảy Tết, vì một chuyện cần, nên chưa hết Tết đã buộc phải đi ra ngoài. Hôm đó, tuyết đang rơi.


Lâm Thi Âm bày một tiệc rượu vừa phong phú vừa tinh nhã trong tiểu viện của mình để cùng Lý Tầm Hoan uống rượu ngắm tuyết.


Lâm Thi Âm sống từ thuở nhỏ đến khi trưởng thành nơi gia đình họ Lý. Thân phụ của nàng là em họ của thân phụ Lý Tầm Hoan. Hai vị lão nhân gia khi còn sinh tiền đã đính ước cho đôi trẻ, vì thế mà tình thân lại càng thân hơn.


Nhưng Lý Tầm Hoan và Lâm Thi Âm không vì tị hiềm mà xa cách như một số nam nữ thế tục. Họ không những là tình nhân mà còn là bằng hữu tâm giao.


Tuy hơn mười năm trôi qua nhưng tâm trí Lý Tầm Hoan vẫn còn nhớ rõ, rất rõ ngày ấy... Ngày ấy hoa mai nở rộ rất đẹp, nàng nở một nụ cười đã say đến ba phần, so với hoa mai còn diễm lệ hơn nhiều. Ngày ấy thật tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ. Nhưng bất hạnh đột ngột ập xuống.


Trên đường Cam Thiểm từ quan ngoại trở về, chàng bị kẻ thù cấu kết với Quan Ngoại Tam Hung dữ tợn nhất thời ấy tấn công.


Tuy chàng giết được mười chín tên nhưng cuối cùng cũng bị trọng thương không chống đỡ được nữa, sắp mất mạng dưới Hoa Khổ Lam tẩm độc của Đại hung Bốc Bá.
Lúc đó Long Tiêu Vân đến.


Long Tiêu Vân dùng ngọn ngân thương đánh Bốc Bá dạt ra, cứu được sinh mạng chàng, lại tận tình cứu chữa vết thương, hộ tống chàng về đến gia trang.


Từ đó, Long Tiêu Vân không những là ân nhân mà còn trở thành bằng hữu tốt nhất. Nhưng một ngày nọ, Long Tiêu Vân lâm trọng bệnh. Một hán tử như đúc bằng sắt, không tới nửa tháng đã trở nên yếu ớt vàng vọt, hình hài chỉ còn da bọc xương.


Lý Tầm Hoan dò xét rất lâu mới biết hắn chỉ vì Lâm Thi Âm mà lâm bệnh. Một hán tử mình đồng da sắt mà lại khốn khổ vì ái tình, cuối cùng tương tư nhập cốt.


Hiển nhiên hắn chưa biết Lý Tầm Hoan và Lâm Thi Âm đã có hôn ước, nên ngỏ lời thỉnh cầu Lý Tầm Hoan gả tiểu muội cho mình. Hắn thề nguyền sẽ chăm sóc cho nàng chu đáo suốt đời suốt kiếp.


Lý Tầm Hoan làm sao đồng ý được?
Nhưng chàng cũng làm sao đành lòng nhìn ân nhân ch.ết vì bệnh tương tư?


Hơn nữa, chàng lại càng không thể khẩn cầu Lâm Thi Âm kết hôn với người khác, mà Lâm Thi Âm cũng nhất định không thể đồng ý.


Tâm trí Lý Tầm Hoan đầy mâu thuẫn, chỉ còn biết tìm quên trong men rượu, say bí tỉ năm ngày năm đêm, rồi mới hạ quyết tâm. Đó là một quyết định đau lòng nhất của chàng.


Chàng quyết định nhường lại Lâm Thi Âm, còn chính mình rời khỏi nơi này.


Cuối cùng, chàng nhờ Lâm Thi Âm qua chăm sóc bệnh tình cho Long Tiêu Vân, còn bản thân mình lại sống buông thả, đắm mình trong hoa thiên tửu địa, cả tháng không về nhà một lần.


Chàng muốn tạo cơ hội cho Long Tiêu Vân thân cận với Lâm Thi Âm.


Khi Lâm Thi Âm ràn rụa nước mắt trước mặt mình, Lý Tầm Hoan lại cười lớn tiếng, phất tay áo bỏ đi. Lý Tầm Hoan ngày càng sa đọa sâu hơn, thậm chí đưa Tiểu Hồng và Tiểu Thúy - hai danh kỹ đất kinh thành - về nhà.


Hai năm sau, trái tim của Lâm Thi Âm cuối cùng cũng nát ra. Cuối cùng nàng đã chấp nhận Long Tiêu Vân, kẻ đã săn đón, lo lắng cho nàng suốt hai năm.


Kế hoạch của Lý Tầm Hoan đã thành công, nhưng thành công này đem đến cho chàng biết bao chua cay đau xót. Làm sao chàng có thể ở lại nơi đây, để cùng ai ngắm hoa thưởng tuyết như ngày nào?


Vì thế chàng đã tặng cả sản nghiệp cho Lâm Thi Âm làm của hồi môn rồi đơn độc ra đi, quyết tâm vĩnh viễn không gặp lại người xưa.
Thế mà chàng lại vừa đả thương đứa con duy nhất của họ.


Lý Tầm Hoan một mình uống cạn chén buồn, nuốt nước mắt vào lòng, chầm chậm đứng lên hỏi: “Long tứ gia đang ở đâu? Ta muốn cùng các ngươi đến gặp ông ấy!”


Lý Viên ngày nào bây giờ đã biến thành Hưng Vân Trang, nhưng đôi câu đối ngự bút vẫn còn trước cửa: “Nhất môn thất tiến sĩ, Phụ tử tam thám hoa”. Một nhà bảy người tiến sĩ, phụ tử ba lần thám hoa.


Nhìn đôi câu đối này, Lý Tầm Hoan nghe lòng quặn thắt, tựa như vừa trúng một cước mạnh ngay giữa ngực, không tài nào cất bước qua cổng.


Ba Anh đã bồng Hồng Hài Nhi đi vào trong. Tần Hiếu Nghĩa cũng đã kéo Mai Nhị tiên sinh vào cửa. Bọn gia đinh ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Lý Tầm Hoan.


Bọn chúng hết sức lạ lùng, tại sao lại có một kẻ lạ mặt cứ đứng ngẩn ra trước cửa?






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

892 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

519 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

77 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

ky phat90 chươngFull

Trinh Thám

515 lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.5 k lượt xem