Chương 0011 : Cứu tinh từ đâu đến ?

Nghe tiếng hô hoán bên ngoài, mụ chột chạy ra ngoài, cau mày nói: “Chuyện gì mà kinh ngạc đến thế?”
Người mới đến nói: “Ta vừa gặp Thiết diện vô tư Triệu Chính Nghĩa, lão nói tên họ Thiết đang ở...”


Hắn vừa nói vừa đẩy cửa bước vào, đột nhiên im bặt, vì đã thấy người mình muốn nhắc đến đang có mặt trong nhà.
Mụ chột cười khanh khách: “Ngươi không ngờ ư?”


Người mới đến thở dài rồi đáp: “Triệu Chính Nghĩa nói hắn đang ở trong nhà của Long Tiêu Vân. Đúng là ta không ngờ...”
Hắn nắm lấy tay áo mụ chột, hỏi: “Đại tẩu! Sao các người tìm được hắn?”


Mụ chột đáp: “Đây là tin của lão Ô Qui ở miếu Long thần, nói rằng hắn và Lý Tầm Hoan theo con đường này đến đây, chúng ta bèn đi theo. Lẽ ra chúng ta còn ngại Lý Tầm Hoan mà chưa dám hành động, nào ngờ hắn đã chia tay với Lý Tầm Hoan rồi.”


Gã mù cười nham hiểm nói: “Thế mới gọi là ông trời muốn lấy mạng hắn, ma quỉ cũng bịt mắt hắn lại.”


Người tới sau cùng rất khác với bảy người kia, vẫn giữ dáng vẻ hào khách giang hồ, mặc áo chẽn, lưng mang cây Lê Hoa Thương lớn, cao hơn người một khúc.




Hắn ngửa mặt lên trời thở dài, nói rất chậm rãi: “Ông trời có mắt! Ông trời có mắt! Cuối cùng hắn cũng lọt vào tay Trung Nguyên Bát Nghĩa chúng ta. Mối huyết hải thâm thù của Ông đại ca cuối cùng cũng...”


Tiếng nói của hắn nghẹn ngào dần, rồi đột nhiên hắn quì xuống trước cái hũ màu đen, khóc rống lên. Bảy người còn lại cũng quì xuống, nước mắt đầm đìa.


Rất lâu sau, hắn nhảy nhổm lên, quắc mắt nhìn đại hán râu, giận dữ hỏi: “Thiết Truyền Giáp, ngươi còn nhận ra ta đấy chứ?”
Thiết Truyền Giáp gật đầu, chậm rãi chào: “Huynh vẫn khỏe chứ?”


Gã hào khách giang hồ giận dữ: “Đương nhiên là ta khỏe. Biên Hạo ta bình sinh không làm chuyện ám muội, cho nên không phải lẩn trốn một ai. Những ngày tháng vừa qua, đương nhiên là ta vui hơn ngươi nhiều.”


Gã mặt rỗ giận dữ: “Tam ca còn nhiều lời với hắn làm chi? Hãy mau mổ bụng hắn ra, moi lấy trái tim để tế vong linh của đại ca ở dưới cửu tuyền là xong.”


Biên Hạo trầm giọng: “Lão Thất, câu này chưa chắc đã đúng. Huynh đệ chúng ta nếu cần giết người cũng phải giết một cách quang minh chính đại, đừng để cho thiên hạ dị nghị. Phải làm cho đối phương tâm phục khẩu phục.”


Gã mù gật gù nói: “Không sai. Chúng ta đã đợi mười bảy năm rồi, nếu cần cũng có thể chờ thêm chút nữa.”
Hắn nói câu này mấy lần, mọi người không cần thiết phải nói thêm gì nữa.


Mụ chột cất tiếng hỏi: “Lão Tam! Ý của ngươi như thế nào?”


Biên Hạo đáp: “Không những chúng ta phải nói cho rõ, mà còn phải mời những kẻ khách quan đến để chủ trì công đạo. Nếu mà ai nấy đều nói tên họ Thiết kia đáng ch.ết, lúc đó chúng ta sẽ giết hắn cũng chưa muộn.”


Gã mặt rỗ nhảy chồm lên quát lớn: “Còn phải hỏi để làm gì? Ta không tin lại có ai nói việc của hắn làm là không đáng ch.ết.”


Gã mù nói một cách lạnh nhạt: “Không ai nói là hắn không đáng ch.ết, thì hỏi có sao đâu?”
Gã mặt rỗ hỏi lại: “Ngươi muốn mời ai tới để chủ trì công đạo?”


Biên Hạo đáp: “Người mà chúng ta tìm phải tuyệt đối công minh, không có tư tâm, lại còn phải hoàn toàn không liên quan tới Trung Nguyên Bát Nghĩa và Thiết Truyền Giáp.”


Mụ chột cau mày: “Cuối cùng thì ngươi muốn tìm ai, hãy nói nhanh lên.”
Biên Hạo nói: “Người đầu tiên là Thiết diện vô tư Triệu Chính Nghĩa, người này có thể gọi là...”


Thiết Truyền Giáp đột nhiên cười đầy vẻ cay đắng: “Các ngươi khỏi phải phiền phức làm gì, cứ giết ta đi là xong. Những năm qua ta thật sự có lỗi với Ông Thiên Kiệt, bây giờ có ch.ết cũng chẳng oán hận gì.”


Mụ chột cười khẩy nói: “Nghe câu này, thì hình như hắn không hợp với Triệu Chính Nghĩa...”


Gã mù lạnh nhạt nói: “Triệu Chính Nghĩa đã cho lão tam biết hành tung của hắn, đương nhiên là đã có chuyện xích mích, thì làm sao vì hắn mà chủ trì công đạo?”


Biên Hạo nói: “Như vậy thì cũng không sao, vì ngoài Triệu Chính Nghĩa ra, ta còn mời thêm hai người khác nữa.”
Gã mù “À” một tiếng.


Biên Hạo nói: “Hai người này, một là lão học giả chuyên kể chuyện đời xưa ở Đại Quang Lâu. Lão có thể nói là đệ nhất danh gia của môn này, hoàn toàn không có liên quan gì đến nhân vật võ lâm. Người còn lại là một thiếu niên mới bước vào giang hồ...”


Mụ chột hỏi: “Một đứa con nít hỉ mũi chưa sạch mới bước vào giang hồ thì biết cái gì?”


Biên Hạo nói: “Người ấy tuy mới bước vào giang hồ nhưng tính tình rất can trường, nhân phẩm rất trong sạch, có thể nói là một hảo hán thẳng thừng như một thanh sắt. Tuy hắn mới kết bạn với ta được hai ngày, nhưng ta tin chắc hắn không phải là một kẻ tiểu nhân lẻo mép.”


Mụ chột cười nhạt: “Mới quen hai ngày thì đã có thể biết hắn là người tốt sao? Xem chừng cho đến nay lão Tam vẫn chưa bỏ được cái tính ưa kết giao bạn bè bừa bãi.”


Rồi mụ chợt quát lên: “Năm xưa, nếu ngươi không mang cái tên họ Thiết này về, lại bảo hắn là người tốt, thì chúng ta đâu có kết giao với hắn? Ông Thiên Kiệt sao có thể ch.ết về tay hắn được?”


Biên Hạo cúi đầu, không dám nói thêm.
Gã mù nói: “Dù sao cũng nên mời vài người đến đây chủ trì công đạo, chuyện này cũng không sai. Trung Nguyên Bát Nghĩa bọn ta không thể giết người bừa bãi được.”


Hắn cười rồi nói tiếp: “Sao lại như thế được? Lão tam đã mời họ đến đây, chúng ta lại để họ đứng ngoài tuyết mà uống gió bấc ư?”
Mụ chột thay đổi sắc mặt, hỏi: “Họ đến đây rồi ư?”


Biên Hạo cười khổ: “Ta định mời họ đi thẳng đến chỗ Long Tiêu Vân, cốt để giải quyết việc này một cách dứt khoát ở trước mặt mọi người. Ta không ngờ đại tẩu đã bắt được tên họ Thiết.”


Mụ chột im lặng hồi lâu, rồi ra đẩy cửa, lớn tiếng nói: “Ba vị đã đến đây thì xin mời vào!”
*
* *


Thiết Truyền Giáp đã quyết định chủ ý, bèn nhắm nghiền mắt lại. Trong tình cảnh này, thật sự hắn không muốn nhìn thấy lão Thiết diện vô tư Triệu Chính Nghĩa nữa.


Hắn đã quyết tâm, cái gì cũng không nhìn, cái gì cũng không nói.


Nhưng hắn phải nghe tiếng bước chân vang lên, quả nhiên có hai người đi vào. Người thứ nhất có bước chân trầm tĩnh, ổn định, hiển nhiên là công phu hạ bàn rất khá. Nam quyền Bắc cước, Triệu Chính Nghĩa là hào kiệt phương Bắc, công phu phần lớn là ở đôi chân.


Người thứ hai bước chân hơi nặng nề, nghe rõ tiếng thở. Dù người này biết võ công thì cũng không tới đâu.
Thiết Truyền Giáp hoàn toàn không nghe thấy bước chân của người thứ ba.


Chẳng lẽ chỉ có hai người đến?
Hay là bước chân của người thứ ba không có tiếng động?


Hình như gã mù kia đã đứng dậy, lên tiếng: “Vì chút ân oán của bọn huynh đệ tại hạ ngày xưa, làm phiền đại giá của ba vị thật là điều không phải. Lại còn để ba vị phải đứng đợi lâu ngoài trời gió tuyết, thật là đáng ch.ết, mong ba vị thứ tội cho.”


Giọng nói của gã không gấp cũng không chậm, lãnh đạm nhưng từ tốn, chẳng ai có thể xác định gã đang nói thật lòng hay đang có ý trào phúng.


Chỉ nghe thấy giọng Triệu Chính Nghĩa: “Nếu vì công đạo trên giang hồ, cho dù chúng ta có bị dao đâm nát cũng chẳng khước từ. Nhị tiên sinh cần chi phải khách sáo?”


Lão này mỗi khi mở miệng đều đúng phong thái của một con người quang minh chính đại. Những lời nói như thế Thiết Truyền Giáp đã ớn đến cổ từ lâu rồi, mỗi khi nghe thấy lại muốn mửa ra.


Lại nghe một giọng nói già nua nhưng dõng dạc cất lên: “Lão phu tuy chỉ là một kẻ chuyên kể chuyện theo sách, nhưng những câu chuyện ngày thường hay kể cũng có ít nhiều hành trạng phong quang của các bậc hiệp sĩ giang hồ, trong lòng ngưỡng mộ đã lâu. Hôm nay được chư vị coi trọng mời đến nơi đây, thật là tam sinh hữu hạnh.”


Gã mù lãnh đạm nói: “Chỉ mong khi các hạ trở về sẽ đem những chuyện khúc chiết thị phi mà kể rõ ràng đầy đủ cho thiên hạ nghe, thì huynh đệ ta có lợi ích không nhỏ.”


Lão học giả cười nói: “Đó chính là việc mà lão phu không thể khước từ. Lão phu nhất định sẽ đem những chuyện hôm nay mà kể ra, không bỏ sót một chút nào. Chắc là Biên tam gia cho mời lão phu đến đây để tham dự vào việc này cũng vì ý đó.”


Thiết Truyền Giáp bây giờ mới hiểu rõ dụng ý của Biên Hạo khi tìm lão này đến. Hắn thầm kính phục sự cẩn thận của Biên Hạo, bất cứ việc gì cũng tỉ mỉ chu đáo.


Chợt nghe tiếng mụ chột nói: “Không biết vị bằng hữu đây quí tính đại danh là chi? Có thể cho biết được chăng?”
Hiển nhiên mụ đang hỏi người thứ ba.


Nhưng hắn vẫn làm thinh. Biên Hạo đỡ lời: “Vị bằng hữu này vốn không thích người khác nói đến danh tính của mình.”


Gã mù lạnh nhạt nói: “Danh tính của hắn không liên quan gì tới chuyện này. Hắn không muốn nói, thì chúng ta cũng không nên hỏi. Nhưng danh tính của chúng ta, thì hắn không thể không biết.”


Biên Hạo lập tức nói: “Chúng ta vốn có tám huynh đệ, xưa kia được bằng hữu giang hồ quí mến mà gọi là Trung Nguyên Bát Nghĩa, đó chẳng qua là vì...”


Gã mù đột nhiên xem vào: “Cái tên đó không chỉ là do bằng hữu giang hồ quí mến mà có. Tuy rằng huynh đệ ta võ công không xuất chúng, tướng mạo cũng tầm thường, nhưng hành sự lấy nghĩa khí làm đầu, tuyệt nhiên không có gì phải giấu giếm ai.”


Triệu Chính Nghĩa lớn tiếng nói: “Trung Nguyên Bát Nghĩa, nghĩa thấu trời xanh. Trong giang hồ còn ai không biết, còn ai không hiểu?”


Lão học giả vỗ tay nói: “Trung Nguyên Bát Nghĩa, danh hiệu này thật là vang dội. Chắc vị tiên sinh đây là đại nghĩa sĩ?”


Gã mù nói: “Ta là lão nhị, tên gọi là Dịch Minh Hồ. Năm xưa người ta gọi là Thần Mục Như Điện, nhưng bây giờ...”


Gã cười thiểu não rồi nhẹ nhàng nói tiếp: “Bây giờ tên của ta là Hữu Nhãn Vô Châu, có mắt không tròng, tiên sinh đã nhớ chưa?”
Lão học giả cười rồi đáp: “Lão phu làm sao quên được?”


Gã thầy lang bán thuốc dạo lên tiếng: “Tam ca ta là Bảo mã thần thương Biên Hạo, tiên sinh đã từng gặp. Còn ta xếp thứ tư, tên là Kim Phụng Bạch.”


Lão học giả nói: “Khẩu âm của các hạ hình như là người ở Nam Dương phủ.”
Kim Phụng Bạch nói: “Đúng thế.”


Lão học giả nói: “Nhất Thiết Đường ở Nam Dương phủ là tiệm thuốc của nhà họ Kim, đã nổi tiếng mấy chục năm. Lão phu lúc còn nhỏ cũng từng uống một thang Thư Trùng Tán của Nhất Thiết Đường không biết các hạ...”


Kim Phụng Bạch cười thiểu não nói: “Kể cả thiếu chủ nhân của Vạn Kính Viên cũng phải đi bán chân vịt, còn nói gì đến Nhất Thiết Đường!”


Lão học giả thất thanh nói: “Vạn Kính Viên! Chẳng lẽ công tử của Trương lão thiện nhân cũng đang ở đây?”
Kim Phụng Bạch nói: “Đúng thế.”
Lão học giả hỏi tiếp: “Là vị nào?”


Người bán rượu lên tiếng: “Chính là ta đây!”
Lão học giả thở dài, hình như không thể kinh ngạc hơn nữa, cũng không thể cảm khái hơn nữa.


Gã bán rượu nói: “Ta là Trương Thừa Huân. Người tiều phu này là lục đệ của ta. Cây búa ngày nay của hắn chỉ chuyên đốn củi, nhưng trước đây được gọi là Lập Tiễn Hoa Sơn.”


Gã mặt rỗ cướp lời: “Ta là lão thất, tên Công Tôn Vũ. Những nốt rỗ trên mặt ta còn dày đặc hơn cả trời mưa.”


Gã bán đậu hủ cười nói: “Ta là lão bát, tên là Phó thang đạp hỏa Tây Môn Liệt. Tuy bây giờ một bên gánh là chảo dầu, một bên gánh là lò lửa nóng hừng hực, nhưng lại bán đậu hủ.”


Lão học giả hỏi: “Không biết đại nghĩa sĩ đang ở đâu?”
Công Tôn Vũ nói: “Đại ca ta là Nghĩa bạc vân thiên Ông Thiên Kiệt, đã bị ám hại mà ch.ết. Đây là đại tẩu của ta.”


Mụ chột nói: “Tên của ta nghe không lọt tai chút nào, nhưng tiên sinh cũng nên nhớ lấy danh hiệu Nữ đồ tể Ông Đại Nương.”
Lão học giả cười: “Lão phu tuy già nua lú lẫn, nhưng tự tin trí nhớ không đến nỗi tồi.”


Ông Đại Nương nói: “Sở dĩ chúng ta muốn lão tiên sinh nhớ kỹ mấy cái tên này, không phải vì muốn dựa vào tiên sinh mà dương danh với thiên hạ, mà chỉ muốn nhờ tiên sinh kể giùm những mối huyết hải thâm thù của chúng ta cho giang hồ hiểu rõ.”


Lão học giả nói: “Huyết hải thâm thù! Chẳng lẽ Ông đại nghĩa sĩ...”
Công Tôn Vũ giận dữ nói: “Người này là Thiết giáp kim cương Thiết Truyền Giáp, chính là người đã hại ch.ết đại ca ta.”


Kim Phụng Bạch tiếp: “Tám huynh đệ chúng ta tình như là thủ túc. Tuy mỗi người đều có việc riêng, nhưng hàng năm đến tiết trung thu đều phải đến trang viện của đại ca để ở chơi vài tháng.”


Trương Thừa Huân nói: “Tám huynh đệ chúng ta vốn đủ náo nhiệt rồi, nên cũng không muốn kết giao với ai nữa. Nhưng năm ấy tam ca ta lại dẫn về một người, giới thiệu đó là một người bạn tốt.”


Công Tôn Vũ nghiến răng oán hận: “Người đó chính là Thiết Truyền Giáp, vong ân bội nghĩa, bán bạn cầu vinh.”


Kim Phụng Bạch nói: “Đại ca vốn là người quí bằng hữu hơn sinh mạng, khi gặp tên họ Thiết này cũng lầm là một trang hảo hán, cho nên đã lấy tình bằng hữu mà đãi hắn. Không ngờ... hắn không phải là con người, hắn là đồ súc sinh.”


Trương Thừa Huân nói: “Sau tết trung thu năm ấy, huynh đệ ta đều giải tán, đại ca lại giữ hắn ở chơi mấy tháng nữa. Không ngờ hắn lại ngấm ngầm kết cấu với bọn cừu địch của đại ca, nửa đêm lẻn vào sát hại đại ca, thiêu hủy Ông gia trang. Đại tẩu của ta may mà thoát ch.ết, nhưng cũng trọng thương.”


Ông Đại Nương rít lên nói: “Các ngươi có nhìn thấy vết sẹo trên mặt ta không? Một ngọn đao suýt chẻ thủ cấp của ta làm đôi. Nếu không phải bọn chúng tưởng rằng ta đã ch.ết thì ta cũng khó mà thoát khỏi độc thủ của chúng.”


Công Tôn Vũ cũng hét lên: “Đêm đó Ông gia trang ch.ết không sót một người, không ai biết được người hạ độc thủ là ai. Ngươi thử nói xem, tâm địa của hắn có đen tối hay không? Bàn tay của hắn có tàn độc hay không?”


Kim Phụng Bạch nói: “Sau khi huynh đệ ta biết chuyện này, lập tức vứt bỏ tất cả, thề quyết tìm hắn để báo thù cho đại ca. Đến hôm nay thì ông trời có mắt... ông trời có mắt...”


Ông Đại Nương lớn tiếng: “Hôm nay chúng ta đã đem đầu đuôi mọi chuyện nói ra. Ba vị xem thử tên họ Thiết này có đáng giết hay không?”


Triệu Chính Nghĩa chầm chậm nói: “Chuyện này nếu không phải là giả, thì có đem tên họ Thiết này chặt thành vạn mảnh cũng không phải là quá đáng.”


Công Tôn Vũ nhảy dựng lên, giận dữ: “Chuyện này đương nhiên là thật, một chữ cũng không giả. Không tin thì các vị cứ hỏi hắn mà xem.”


Thiết Truyền Giáp cắn chặt răng, khẽ nói: “Ta cũng đã nói rồi, quả thật ta có lỗi với Ông đại ca, có ch.ết cũng không hề oán hận.”


Công Tôn Vũ lớn tiếng: “Các vị có nghe thấy không? Các vị có nghe thấy không? Chính miệng hắn nói ra đấy.”
Triệu Chính Nghĩa cũng lớn tiếng: “Hắn đã tự mình nhận lỗi, có còn ai nói gì nữa không?”


Lão học giả cũng than rằng: “Lão phu đã từng đọc Tam Quốc, từng kể Nhạc Phi, nhưng cái hạng người ác độc gian dối, bất trung bất nghĩa như thế thì e rằng Tào Tháo và Tần Cối cũng chỉ đứng nhìn mà than rằng mình không theo kịp.”


Trong đầu óc lão chỉ nghĩ rằng mức gian ác của Tào Tháo và Tần Cối kể như là quá mức không thể so sánh được. Thực ra từ cổ chí kim, trên thế gian này không biết đã có bao nhiêu người gian manh độc ác hơn hai tên này.


Ông Đại Nương hỏi: “Như thế thì ba vị đều công nhận rằng Thiết Truyền Giáp là đáng ch.ết phải không”
Lão học giả nghiêm trang nói: “Đáng ch.ết.”


Triệu Chính Nghĩa bồi thêm: “Không những đáng giết, mà còn nên lôi ra để loạn đao phân thây tạ lỗi với giang hồ nữa.”


Một giọng nói vụt cất lên: “Ngươi cứ mở miệng là nhắc đến hai chữ giang hồ. Chẳng lẽ chỉ mình ngươi là có thể đại diện cho giang hồ hay sao?”
*
* *


Giọng nói đanh thép, mỗi chữ tựa như một nhát kiếm, vừa lạnh lùng vừa nhanh gọn.


Trong căn nhà này, hắn mới mở miệng nói câu đầu tiên. Hiển nhiên, hắn chính là con người đi êm như dã thú, là người thứ ba từ nãy đến giờ chưa phát ra một chút âm thanh nào.


Thiết Truyền Giáp giật mình một cái, đột nhiên phát hiện ra giọng nói này rất quen thuộc.


Hắn nhịn không nổi, mở mắt ra thì thấy người đó đang ngồi giữa lão học giả áo xanh và Triệu Chính Nghĩa, chính là gã thiếu niên cô độc A Phi.


“Phi thiếu gia, sao ngươi đến được đây?” Suýt nữa Thiết Truyền Giáp đã nhịn không nổi mà bật ra câu hỏi ấy nhưng hắn cố dùng sức cắn chặt hàm răng lại, không nói ra một chữ nào.


Triệu Chính Nghĩa biến sắc mặt, nói: “Thế bằng hữu cho rằng loại mặt người dạ thú ấy không đáng giết ư?”


A Phi đáp bằng một giọng lạnh nhạt: “Nếu ta bảo hắn không đáng giết, thì các ngươi sẽ giết ta chung với hắn, có phải thế không?”
Công Tôn Vũ giận dữ thóa mạ: “Ngươi nói như người ta đánh rắm!”


A Phi vẫn lạnh lùng: “Đánh rắm thì có sao? Thứ hôi thối đó người nào cũng phải có, đâu có gì lạ lùng đáng nói?”


Công Tôn Vũ sửng sốt im lặng, hắn chưa nghe ai nói như vậy. Đúng là một kẻ mới bước vào giang hồ, chẳng hiểu cả những câu mắng chửi.


Dịch Minh Hồ chậm rãi nói: “Bọn ta mời bằng hữu đến đây, cốt ý nhờ bằng hữu chủ trì công đạo. Chỉ cần bằng hữu nói rõ con người ấy là không đáng giết, nếu nói có lý, thì bọn ta lập tức thả hắn, không chút câu nệ.”


Triệu Chính Nghĩa giận dữ: “Xem chừng hắn cũng chỉ vô lý nói bừa mà thôi, quý vị hà tất phải để tâm.”


Liếc nhẹ họ Triệu, A Phi chậm rãi nói: “Ngươi bảo người ta bán bạn cầu vinh, chẳng lẽ bản thân ngươi chưa từng bán đứng mấy trăm bạn hữu hay sao? Cái đêm tàn sát Ông gia trang, chẳng lẽ ngươi không phải là một trong đám hung thủ hay sao? Chỉ vì Ông Đại Nương không gặp ngươi mà thôi.”


Trung Nguyên Bát Nghĩa nghe vậy đều thất thanh nói: “Có chuyện như thế sao?”
A Phi nói: “Hắn muốn giết gã họ Thiết này, bất quá là muốn giết người diệt khẩu mà thôi.”


Triệu Chính Nghĩa đang cười lạnh nhạt, giả vờ không đếm xỉa đến chàng, nhưng lúc này bất giác không tự chủ được, lộ vẻ lo lắng. Hắn nổi giận nói: “Đồ...”


Trong cơn thịnh nộ, Triệu Chính Nghĩa cũng giống như Công Tôn Vũ buột miệng thóa mạ, nhưng chữ “đồ” vừa ra đến cửa miệng, đột nhiên lão lại nghĩ là chửi cũng không có tác dụng gì, mà lại sứt mẻ đến thân phận một đấng đại hiệp đường đường. Lão liền ngửa mặt lên trời, cười ha hả: “Ta không ngờ ngươi còn nhỏ tuổi mà đã học được kiểu ngậm máu phun người. Cũng may đây chỉ là lời lẽ phiến diện mà thôi, chẳng ai tin được.”


A Phi hỏi lại: “Lời lẽ phiến diện ư? Chẳng lẽ chỉ có lời lẽ phiến diện của các ngươi có thể ép buộc người khác tin hay sao?”


Triệu Chính Nghĩa đáp: “Chính bản thân tên họ Thiết đã thừa nhận, ngươi không nghe thấy sao?”
A Phi gật đầu: “Ta có nghe thấy!”


Chưa dứt lời, mũi kiếm của A Phi đã kê sát vào yết hầu họ Triệu. Triệu Chính Nghĩa đã đánh quen trăm trận, vốn là một kẻ rất khó đối phó, nhưng lần này lão hoàn toàn không thấy được chàng thiếu niên này rút kiếm như thế nào.


Lão chỉ hoa mắt một cái là mũi kiếm đã chỉ thẳng vào yết hầu, hoàn toàn không thể tránh né. Lão không dám nhúc nhích một chút nào, xuống giọng hỏi: “Ngươi... Ngươi muốn gì?”


A Phi hỏi: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi, đêm tàn sát Ông gia trang ngươi có tham gia không?”
Triệu Chính Nghĩa trừng mắt: “Ngươi... ngươi điên rồi!”
A Phi trầm giọng: “Nếu ngươi không thừa nhận, ta sẽ giết ngươi.”


Chàng nói câu này vừa bình tĩnh vừa lãnh đạm, nghe như nói đùa, nhưng đôi mắt đen tuyền và sâu thẳm lại ánh lên một tia sáng làm cho người ta không dám không tin.


Mồ hôi chảy trên khuôn mặt Triệu Chính Nghĩa, giọt lớn như hạt đậu. Hắn run rẩy: “Ta... ta...”
A Phi nói: “Ngươi hãy trả lời tử tế hơn, nhớ không được sai một chữ.”


Thanh kiếm trên thắt lưng A Phi, ai cũng đã nhìn thấy, ai cũng đã thấy buồn cười, nhưng bây giờ không còn ai dám cười nữa.


Chỉ thấy sắc mặt Triệu Chính Nghĩa như người ch.ết, không còn chút máu, gần như sắp ngất xỉu. Trung Nguyên Bát Nghĩa tuy muốn giúp đỡ, nhưng lúc này hoàn toàn không dám xuất thủ.


Dưới một thanh kiếm nhanh như thế làm sao có thể cứu người được? Huống hồ bọn họ cũng đang chờ nghe câu chuyện thật hư ra sao, lúc này cũng không dám chắc Triệu Chính Nghĩa ngày đó có đến Ông gia trang giết người phóng hỏa hay không.


A Phi chậm rãi nhắc lại: “Ta hỏi ngươi lần cuối, một lần cuối cùng, tuyệt nhiên không có lần cuối cùng thứ hai nữa... Ông Thiên Kiệt do ngươi giết phải không?”


Nhìn vào đôi mắt đen tuyền sâu không thấy đáy của A Phi, Triệu Chính Nghĩa cảm thấy toàn thân lạnh thấu xương tủy, không nén nổi, run giọng nói: “Phải...”
Chữ “phải” vừa thốt ra, Trung Nguyên Bát Nghĩa đều biến sắc.


Người đầu tiên nhảy dựng lên là Công Tôn Vũ. Hắn giận dữ thét lớn: “Tên chó má! Ngươi cả gan dám làm chuyện như thế, lại còn vác mặt đến đây mạo xưng là người tốt ư?”


A Phi vụt cười, chậm rãi nói: “Quý vị không cần phải nổi giận. Cái ch.ết của Ông Thiên Kiệt không quan hệ gì đến hắn cả.”
Trung Nguyên Bát Nghĩa một lần nữa lại sững sờ.


Công Tôn Vũ vặn lại: “Nhưng... nhưng chính hắn đã thừa nhận một cách rõ ràng...”


A Phi nói: “Hắn chỉ làm sáng tỏ một điều, đó là khi một con người bị bức bách phải nói, thì lời nói đó không thể biết là chính xác hay không.”


Sắc mặt Triệu Chính Nghĩa chuyển từ trắng sang đỏ, còn sắc mặt Trung Nguyên Bát Nghĩa thì chuyển từ đỏ sang trắng. Cả bọn giận dữ hét lên: “Chúng ta đâu có bức bách hắn?” “Nếu hắn còn có uẩn khúc gì thì sao chính mình không tự giải bày?”


Mấy người tranh nhau nói, lời lẽ không thể nghe rõ nữa.
Dịch Minh Hồ từ từ lên tiếng: “Thiết Truyền Giáp! Nếu ngươi cho rằng huynh đệ ta đã vu khống, thì ngay lúc này có thể giải thích cho huynh đệ ta hiểu.”


Câu nói thật chậm rãi, nhưng từng chữ đều rõ ràng, làm dịu đi mọi tiếng ồn ào. Tuy rằng người này đôi mắt không trông thấy gì, nhưng nội công quả thâm hậu hơn người.


Công Tôn Vũ nhảy một bước đến trước mặt Thiết Truyền Giáp, lớn tiếng nói: “Không sai. Ngươi có gì muốn nói thì cứ nói đi! Tuyệt nhiên không ai được phép buộc ngươi im miệng lại.”


Thiết Truyền Giáp cắn chặt răng, mặt lộ vẻ đau khổ.


Ông Đại Nương nói: “Nếu ngươi không còn gì để nói thì chính ngươi nhận rằng mình đích thị là hung thủ. Chúng ta hoàn toàn không dùng đao kiếm để bức bách ngươi.”


Thiết Truyền Giáp thở dài, ảm đạm nói: “Phi thiếu gia, ta thật sự không có gì nhiều để nói. Chỉ có một điều, là ta đã phụ hảo ý của ngươi.”


Công Tôn Vũ nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn A Phi: “Ngươi nghe thấy chưa? Chính bản thân hắn cũng không còn gì để nói, thì ngươi còn gì để nói nữa hay không?”


A Phi nói: “Bất luận hắn nói hay không, ta cũng không tin hắn có thể bán bạn cầu vinh.”
Công Tôn Vũ giận dữ hét lên: “Sự thật rành rành, ngươi không tin cũng không được.”


Ông Đại Nương cười lạnh: “Ngươi không tin thì thôi. Tại sao chúng ta nhất định phải tin hắn chứ?”
Kim Phụng Bạch nói: “Không sai. Chuyện này vốn không can hệ gì đến hắn.”


A Phi lên tiếng: “Ta đã đến đây, thì chuyện này có can hệ đến ta.”
Công Tôn Vũ nổi giận: “Con mẹ nó. Ngươi có quan hệ gì với hắn?”


A Phi đáp: “Khi ta còn chưa tin, thì ta không cho các ngươi động đến hắn.”
Ông Đại Nương quát lớn: “Ngươi là cái thá gì mà dám can thiệp vào chuyện của chúng ta?”


Gã tiều phu cũng giận dữ nói: “Lão gia dứt khoát phải trừng phạt hắn, xem thằng lỏi ngươi có thể làm gì được ta?”


Người này ít nói nhất, nhưng động thủ lại nhanh nhất. Gã chưa dứt lời, cây búa trên tay đã bổ xuống đầu Thiết Truyền Giáp, tiếng gió vù vù tựa như có thể chẻ đôi ngọn Hoa Sơn.


Chiêu thức này tên là Lập Tiễn Hoa Sơn, là chiêu thức thành danh của hắn trước đây. Lực đạo cực kỳ khủng khiếp, ngay cả chòm râu của Dịch Minh Hồ cũng bị kình phong từ cây búa bổ củi của hắn cuộn tung lên.


Thiết Truyền Giáp vẫn ngồi im như một khúc gỗ. Dù hắn đã luyện công phu Thiết Bố Sam, nhưng rõ ràng sắp bị nhát búa này chẻ làm đôi.


Bạn đọc nên biết công phu Thiết Bố Sam tuy gọi là đao thương bất nhập, thật ra chỉ có thể đỡ được những đao kiếm tầm thường mà thôi. Hơn nữa, còn phải đoán được vị trí của đối phương chém xuống để tụ khí vào nơi đó. Nếu gặp cao thủ thì cho dù là thân thể bằng sắt thật cũng phải bị dập nát, huống hồ chỉ là thân thể bằng máu thịt. Loại công phu này dù có luyện thành cũng không có công dụng gì lớn lắm, do đó không còn mấy ai luyện nữa, đã tuyệt tích trong giang hồ rất lâu. Nếu quả thật là đao thương bất nhập thì chỉ cần luyện được công phu như thế là bắt giữ được Mai Hoa Đạo, không cần tìm Kim Ty Giáp làm gì.


Lão học giả kinh hãi la lớn một tiếng, tin chắc máu của Thiết Truyền Giáp phải phun xa năm thước. Nào ngờ kiếm quang lóe lên, cây búa gãy đôi nghe rắc một tiếng, lưỡi búa rơi đánh bộp xuống trước mặt Thiết Truyền Giáp.


Thì ra lưỡi kiếm của A Phi giơ lên sau nhưng lại đến trước. Mũi kiếm đâm chính xác vào cán búa, cái cán gỗ lập tức bị gãy, ngay cả cán búa cũng không còn trên tay của tiều phu. Nghe ba tiếng phụp phụp nhỏ, ba chỗ khớp xương bả vai, cổ tay, khuỷu tay của tiều phu đồng thời bị trẹo, rồi thân hình hắn ngã nhào ra trước, yết hầu hướng tới mũi kiếm không lệch chút nào, tựa như đang nhờ người ta chọc tiết hộ.


Biến diễn chỉ trong chớp mắt, nhưng Trung Nguyên Bát Nghĩa cũng không phải chỉ có hư danh, ai cũng nhìn thấy rõ ràng. Nhưng họ mới biến sắc mặt, chưa kịp la hét thì cánh tay cầm kiếm của A Phi đã xoay nửa vòng, sống kiếm đỡ lấy cằm của gã tiều phu.


Tiều phu ngẩng lên nhìn trời, bỗng xiêu đi một cái ngã lăn ra.
*
* *


Vừa rồi A Phi chỉ một chiêu kiếm đã kiềm chế được Triệu Chính Nghĩa, mọi người còn tưởng là chàng trong lúc xuất kỳ bất ý mà may mắn thành công, còn bây giờ nhát kiếm này làm mọi người thật sự kinh hãi đến ngẩn người ra.


Trung Nguyên Bát Nghĩa bôn ba giang hồ, bất cứ trước mặt cao nhân hay cường địch cỡ nào cũng chưa từng sợ sệt, nhưng kiếm pháp của thiếu niên này lại làm họ chấn động đến khựng lại hết.


Cả bọn đều không dám tin trên thế gian này lại có kiếm pháp nhanh như thế.


Khi mũi kiếm rời khỏi yết hầu của Triệu Chính Nghĩa, thiết quyền của Triệu Chính Nghĩa đã toan đánh vào sau lưng của A Phi, nhưng thấy oai khí của chiêu kiếm, quyền vừa đụng vào áo đã khựng lại. Võ công của thiếu niên này thật là kinh người, đâu có thể để hở sau lưng mà bán mạng cho người?


Triệu Chính Nghĩa tin rằng thoi quyền của mình đánh ra sẽ kéo theo một chiêu lợi hại của đối phương đáp trả, không dám tưởng tượng tiếp, nên lão lập tức ngừng tay.


Còn A Phi lại dường như không có việc gì, nắm tay Thiết Truyền Giáp kéo dậy rồi nói: “Đi thôi. Chúng ta đi uống rượu.”
Thiết Truyền Giáp không tự chủ được, bị kéo đứng dậy.


Ba người Công Tôn Vũ, Kim Phụng Bạch, Biên Hạo đồng thời xông ra cản đường.
Kim Phụng Bạch thét lên: “Bằng hữu muốn đi ư? Chỉ sợ không dễ đâu.”


A Phi lãnh đạm đáp: “Ngươi còn muốn ta làm gì nữa? Nhất định bắt ta phải giết ngươi sao?”


Kim Phụng Bạch trừng mắt nhìn chàng, không biết vì sao mà toàn thân lạnh toát. Bình sinh hắn đã gặp vô số nguy hiểm, nhưng cảm giác này mới xuất hiện lần thứ hai. Lần đầu là khi hắn mười bốn tuổi, trong lúc đi săn bị lạc đường, nửa đêm gặp một đàn sói đói. Lúc này, hắn thấy gặp lại lũ sói đó còn hơn là phải đối diện mũi kiếm của thiếu niên này.


Dịch Minh Hồ đột nhiên thở một hơi dài rồi nói: “Để hắn đi!”
Ông Đại Nương thét lớn lên: “Sao lại để hắn đi? Tâm huyết bao năm của chúng ta thì sao?”


Dịch Minh Hồ lạnh lùng nói: “Thì cứ xem như đã vất cho chó gặm!”


Sắc diện của hắn ta vẫn u ám, vẫn lãnh đạm, không phẫn nộ mà cũng không kích động, chỉ hướng về phía A Phi chắp tay nói: “Các hạ, xin cứ tự tiện. Trong giang hồ chỉ toàn những việc như vậy mà thôi. Đao ai nhanh thì người đó có lý.”


A Phi nói: “Xin lãnh giáo. Câu nói này ta nhất định không bao giờ quên.”


Mọi người nhìn theo chàng kéo Thiết Truyền Giáp sải bước ra đi, người thì cắn răng cắn lưỡi, người thì giậm chân liên tục, kẻ nhịn không nổi nước mắt đầm đìa.


Ông Đại Nương không kìm nổi, khóc rống lên, giậm chân nói: “Tại sao ngươi lại thả hắn đi? Tại sao có thể thả hắn đi?”


Sắc diện của Dịch Minh Hồ vẫn không thay đổi, lão chỉ từ tốn nói: “Ngươi muốn sao? Chẳng lẽ muốn hắn giết sạch chúng ta hay sao?”


Biên Hạo cố bình tĩnh nói: “Nhị ca nói không sai. Non xanh còn đó lo gì hết củi đun? Chỉ cần chúng ta còn sống, thì vẫn còn cơ hội trả thù.”


Ông Đại Nương đột ngột phóng qua, nắm lấy ngực áo của hắn, hét lớn: “Ngươi còn mặt mũi nói những lời này hay sao? Hôm nay lại là một bằng hữu của ngươi đem về đó, lại là ngươi...”


Biên Hạo cười thê thảm: “Không sai. Đó là ta đem về. Nhưng tốt xấu gì ta cũng phải trả lời cho đại tẩu.”
Chỉ nghe soạt một tiếng, một mảnh áo đã bị dứt đứt, hắn lao mình ra cửa.


Ông Đại Nương kêu lên thất thanh: “Lão tam, quay lại đã.”
Khi mụ rượt theo thì Biên Hạo đã mất dạng trong gió tuyết.


Dịch Minh Hồ khẽ thở ra, nói chậm rãi: “Để hắn đi... Mong rằng hắn có thể tìm vị bằng hữu đó về đây.”
Kim Phụng Bạch mắt sáng lên, lên tiếng: “Người mà nhị ca nói, chẳng lẽ là...”


Dịch Minh Hồ hỏi lại: “Ngươi đã biết là ai, thì còn hỏi làm gì nữa?”


Ánh mắt Kim Phụng Bạch ngời sáng. Hắn gật đầu: “Nếu tam ca tìm được người đó, thì kiếm của gã tiểu tử cho dù có nhanh hơn nữa cũng trở nên vô dụng.”


Triệu Chính Nghĩa bỗng cười: “Thật ra, Biên tam hiệp không cần thiết phải tìm ai nữa.”
Kim Phụng Bạch “À” một tiếng.


Triệu Chính Nghĩa trầm giọng: “Nội trong hai ngày tới, sẽ có ba vị cao nhân đến đây. Tên tiểu tử đó dù có ba đầu sáu tay, ta cũng dọn hết ba cái thủ cấp đi chỗ khác.”
Kim Phụng Bạch hỏi: “Ba vị nào thế?”


Triệu Chính Nghĩa chậm rãi nói: “Nếu các vị nghe thấy tên ba người ấy, chỉ sợ cũng phải giật mình...”






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

892 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

519 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

77 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

ky phat90 chươngFull

Trinh Thám

515 lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.5 k lượt xem