Chương 0029 : Cây roi có mắt

Hán tử mặt xanh nhẹ nhàng đè tay trái lên bàn, thân hình bắn vọt đi. Chỉ nghe một tiếng “vụt”, rồi tiếng gió rít cả bốn phương tám hướng. Tay phải của hắn đã vung ra một ngọn nhuyễn tiên màu đen.


Các loại binh khí mềm dẻo thì càng dài càng khó sử dụng. Người có thể sử cây nhuyễn tiên dài bảy thước đã có thể gọi là cao thủ, thế mà hán tử mặt xanh lại cầm cây roi dài kinh người, tuy không tới ba trượng, nhưng ít nhất cũng phải hơn hai trượng.


Tay của hắn vừa phất một cái, ngọn roi đã rít lên vun vút, cuốn một vòng trên đầu những người đang đứng co ro ngoài kia. Tất cả những đồng tiền trên đầu họ đều rớt xuống đất, vang lên những tiếng leng keng không ngớt.


Bốn mươi mấy người này cao thấp khác nhau, nhưng ngọn roi cuốn rơi tất cả những đồng tiền trên đầu họ, mà không làm rụng một sợi tóc của ai.


Bốn mươi mấy người này đều có tên tuổi trên chốn giang hồ, nhưng họ chưa từng gặp một ai sử dụng nhuyễn tiên đến mức xuất thần nhập hóa như thế.
Cây roi trong tay hắn như một con vật sống, tựa như có mắt.


Bốn mươi mấy người cùng nhìn nhau, rồi đột nhiên cùng thi triển khinh công nhảy lên trên bức tường, có người thì nhảy lên mái nhà. Rất nhiều bóng người nhảy múa loạn lên, rồi trong chốc lát đã biến mất hết.




Lão già áo vàng thay đổi sắc mặt, giận dữ quát lớn: “Ngươi đã làm rơi hết những đồng tiền đoạt mạng của chúng, thì phải thế mạng cho chúng đi thôi.”


Lão già một chân cười lạnh: “Một mạng của Tiên thần Tây Môn Nhu cũng quá đủ để thế cho bốn mươi mấy mạng đó rồi.”


Cây thiết trượng của ông ta đưa chếch lên, chỉ trụ dưới đất bằng một chân, nhưng thế tấn dường như dính chặt xuống đất như núi Thái Sơn.


Lão già áo vàng vung hai tay một cái, rút trong tay áo ra một đôi phán quan bút.


Gã áo vàng có da mặt màu xanh xoay người lại, trong tay đã có một đôi binh khí rất kỳ dị, nửa giống đao nửa giống lưỡi cưa, chiếu ra ánh sáng xanh lét rờn rợn, rõ ràng có bôi chất kịch độc.


Gã thiếu niên áo vàng từ nãy đến giờ chưa hé môi mà cũng chưa hề rút tay ra khỏi tay áo. Đến lúc này thì hắn mới từ từ rút tay ra, lôi theo một cặp vòng bằng sắt, gọi là Tử Mẫu Cương Hoàn.


Về binh khí thì người ta thường nói, dài hơn một tấc thì lợi hơn một tấc, ngắn hơn một tấc thì hiểm hơn một tấc. Tử Mẫu Cương Hoàn thì cực kỳ hiểm ác, xuất thủ chiêu nào cũng chỉ công không thủ, nếu không đả thương đối thủ thì chính mình lãnh đủ. Vì thế mà trong võ lâm, rất ít ai sử dụng món binh khí này.


Nhưng ai đã dám dùng loại binh khí ấy, thì võ công chắc chắn phải rất cao siêu.
Thân hình bốn người áo vàng nhoáng lên, lập tức thành thế bao vây hán tử mặt xanh Tây Môn Nhu.


Còn lại lão già một mắt thì lùi mấy bước, vạch ngực áo ra, để lộ ra trước ngực hai dãy phi thương. Trước ngực lão đã cắm sẵn bảy lần bảy là bốn mươi chín mũi thương, dài có ngắn có. Cây dài thì một thước ba tấc, cây ngắn thì sáu tấc năm phân, mũi thương đều nhuộm đỏ như máu.


Năm người này cùng nhìn xoáy vào cây roi trên tay Tây Môn Nhu, không hề chớp mắt. Trong ánh mắt họ không giấu được sự e dè ngọn roi như có mắt ấy.


Lão một mắt cười nham hiểm: “Lai lịch của bốn chúng ta, chắc ngươi đã biết rồi chứ?”
Tây Môn Nhu đáp: “Ta đã biết từ lâu rồi.”


Lão già một chân nói: “Với thân phận của năm người chúng ta thì lẽ ra không nên liên thủ đối phó một mình ngươi, nhưng tình thế hôm nay không thể chần chờ được.”


Tây Môn Nhu cười lạnh: “Trên giang hồ, bọn tiểu nhân lấy đông thắng ít, chuyện đó ta đã thấy quá nhiều. Đâu phải chỉ có năm người bọn ngươi?”


Lão già một chân nói: “Ta cũng không muốn lấy mạng của ngươi, nhưng ngươi đã phạm vào quy củ của chúng ta. Vì thế mà chúng ta nhất định không để ngươi đi, dù thế nào đi nữa. Quy củ bị phá thì oai khí không còn, chắc ngươi đã hiểu.”


Tây Môn Nhu hỏi: “Nếu ta nhất định bỏ đi thì sao?”
Lão già một chân đáp: “Ngươi chạy không thoát đâu.”


Tây Môn Nhu bỗng cười ha nói: “Giả tỉ ta thật sự muốn đi thì các ngươi không thể cản trở được ta.”


Hắn vừa phất tay một cái, ngọn roi bỗng cuốn lên thành bảy tám vòng tròn, dưới to trên nhỏ. Hắn đứng yên ở giữa, ngọn roi không ngừng xoáy chung quanh, nhìn xa như một con ốc.


Lão già một chân quát lên một tiếng, cây thiết trượng đã quét ngang ra.


Đây chỉ là một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân tầm thường, nhưng sức lực thì mạnh vô cùng, mà oai thế cũng khác thường, không gì có thể so sánh được.


Trên giang hồ có không biết bao nhiêu người đã dùng chiêu thức này, nhưng chỉ có lão mới không thẹn với bốn chữ “Hoành Tảo Thiên Quân”.


Tây Môn Nhu vẫn không ngớt cười, ngọn roi vũ lộng càng nhanh, rồi người của hắn bỗng bay lên.


Gã một mắt vung cả hai tay ra, trong nháy mắt đã phóng ra mười ba ngọn phi thương. Trong tiếng gió rít lên, những tia chớp màu đỏ bắn xẹt tới Tây Môn Nhu. Những ngọn thương dài phóng ra trước, nhưng những ngọn thương ngắn lại đến trước.


Chỉ nghe những tiếng răng rắc, mười mấy mũi thương đều bị vòng nhuyễn tiên đánh bật ra, dài cũng như ngắn đều bị gãy làm đôi, văng ra tứ phía. Nhiều ngọn thương gãy bắn về phía bức tường, có những mũi còn đủ lực để cắm ngập vào, rung lên bần bật trên tường. Chất bột đỏ bôi trên mũi thương cũng tróc hết, bay tứ tán trong gió.


Người Tây Môn Nhu như một trận lốc, càng bay càng nhanh, càng xoáy càng lên cao, lộn vài cái rồi mất hút vào đám sương mù.
Lão già một chân quát lên: “Đuổi!”


Cây thiết trượng của lão dận xuống đất nghe “cốc” một tiếng, thân hình lão vọt thẳng lên trên trời. Khinh công của con người một chân này còn cao hơn cả mấy kẻ hai chân, trong nháy mắt cũng mất hút trong sương.


Hình như còn nghe tiếng gió của ngọn thiết trượng rít lên ở xa xa. Bọn áo vàng còn lại cũng chạy vội theo hướng có tiếng gió. Ngõ hẻm này lại trở về vắng lặng như cố hữu, chỉ sót lại một vũng máu và hai cái thi thể.


*
* *
Nếu không có hai cái thi thể này, thì Tôn Đà Tử có thể tưởng rằng đây là một cơn ác mộng.


Ông lão kể chuyện không biết đã tỉnh từ lúc nào, vẻ mặt không có vẻ gì là vừa uống rượu. Lão dõi mắt nhìn theo hướng bọn áo vàng đi khuất, rồi thở ra một hơi, nói chậm rãi: “Không trách ngọn Xà Tiên của Tây Môn Nhu được xếp trên Thanh Ma Thủ. Hắn chỉ cần lộ hai chiêu cũng đủ không thẹn với hai chữ Tiên Thần. Quả nhiên Bá Hiểu Sinh cũng là người có nhãn quang.”


Cô nương tóc bím hỏi: “Trong võ lâm không có người nào dùng roi giỏi hơn ông ấy sao?”


Ông lão đáp: “Nói về sử dụng nhuyễn tiên, luyện đến mức hỏa hầu như hắn thì trong ba mươi năm nay không có người thứ hai.”
Cô nương tóc bím lại hỏi: “Còn lão quỉ một giò đó thì sao?”


Ông lão nói: “Người ấy tên là Gia Cát Cương, trong giang hồ gọi lão là Hoành Tảo Thiên Quân. Trong tay lão cầm một cây trượng nặng sáu mươi ba cân. Tất cả binh khí của anh hùng thiên hạ, không có thứ nào nặng hơn nó cả.”


Cô nương tóc bím cười: “Một người là Tây Môn Nhu, một người là Gia Cát Cương, xem ra hai người này quả là một cặp tử đối đầu.”


Ông lão nói: “Võ công của Tây Môn Nhu tuy mềm dẻo nhưng con người hắn rất cương trực, ngược lại Gia Cát Cương lại nham hiểm xảo trá khôn lường. Võ công của hai người này tương khắc, mà tính khí cũng khác nhau, nhưng nhu có thể khắc cương. Mặc dù võ công của Gia Cát Cương thấp hơn một bậc nhưng xét về tâm cơ thì Tây Môn Nhu không tránh khỏi thua thiệt.”


Cô nương tóc bím nói: “Theo cháu nghĩ thì ông lão râu bạc còn nham hiểm hơn Gia Cát Cương nhiều.”


Ông lão đáp: “Người đó tên là Cao Hành Không, nổi danh về điểm huyệt. Còn tên một mắt đó là Yến Song Phi, hai tay có thể cùng lúc phát ra bốn mươi chín mũi lao, bách phát bách trúng. Trong Binh Khí Phổ của Bá Hiểu Sinh thì một người thứ ba mươi bảy, một người thứ bốn mươi sáu, cũng là những cao thủ hạng nhất trong giang hồ.”


Cô nương tóc bím bĩu môi: “Xếp thứ bốn mươi sáu, mà có thể gọi là cao thủ sao?”


Ông lão đáp: “Trên thế gian này những người luyện võ không phải chỉ có hàng vạn, lọt vào Binh Khí Phổ là vinh hạnh lắm rồi.”


Cô nương tóc bím lại hỏi: “Còn người sắc mặt màu xanh thì dùng binh khí gì? Có được liệt vào Binh Khí Phổ không?”


Ông lão đáp: “Người đó là Độc đường lang Đường Độc. Binh khí của hắn chính là Đường Lang Đao, có tẩm thuốc rất độc. Chỉ cần ai bị cây đao ấy cứa rách da chảy máu, thì trong một giờ chắc chắn ch.ết không cứu được.”


Cô nương tóc bím cười khanh khách: “Cháu nhớ ra rồi. Nghe nói người này chuyên môn ăn năm thứ độc vật, ăn nhiều đến nỗi da mặt biến ra màu xanh, cả con ngươi trong mắt cũng màu xanh. Vợ của hắn còn chụp cho lang quân một cái mũ màu xanh nữa.”


Ông lão lấy hỏa đao hỏa thạch ra đốt một mồi thuốc, rít một hơi dài rồi nói: “Mấy người này đều là cao thủ hạng nhất trên giang hồ, nhưng về danh tiếng thì đều thua kém gã tiểu tử trẻ tuổi đó.”


Cô nương tóc bím nói: “Đúng lắm. Cháu cũng nhìn thấy như thế. Hắn còn trẻ tuổi, nhưng rất điềm đạm, binh khí hắn dùng cũng rất hiểm độc. Không biết lai lịch của hắn như thế nào?”


Ông lão hỏi lại: “Ngươi đã từng nghe nói tới Long tượng hoàn Thượng Quan Kim Hồng chưa?”


Cô nương tóc bím đáp: “Đương nhiên là cháu đã nghe rồi. Lão sử một cặp Tử Mẫu Long Tượng Hoàn, xếp hàng thứ hai trong Binh Khí Phổ, danh tiếng còn trên cả Phi Đao của Tiểu Lý Thám Hoa, trong giang hồ không ai không biết.”


Ông lão nói: “Gã thiếu niên đó tên gọi là Thượng Quan Phi, chính là con trai duy nhất của Thượng Quan Kim Hồng. Còn bọn Gia Cát Cương, Đường Độc, Cao Hành Không, Yến Song Phi đều là thuộc hạ của Thượng Quan Kim Hồng.”


Cô nương tóc bím lè lưỡi: “Hèn gì bọn chúng hành động bá đạo như vậy. Thì ra phía sau còn có một tay cứng cựa như thế.”


Ông lão nói: “Thượng Quan Kim Hồng đã ẩn dật nhiều năm. Đột nhiên hai năm trước lão tái xuất giang hồ, thu thập được mười bảy cao thủ có tên trong Binh Khí Phổ, tổ chức ra Kim Tiền Bang. Hai năm nay bang này đánh trận nào cũng thắng, hoành hành không biết sợ ai, trong giang hồ ai cũng phải tránh né. Thanh thế của chúng đã lớn mạnh còn hơn cả Cái Bang.”


Cô nương tóc bím bĩu môi: “Cái Bang là bang hội lớn nhất võ lâm, bọn người này là tà môn ngoại đạo, làm sao có thể so sánh được?”


Ông lão thở dài một hơi, nói tiếp: “Trong hai năm nay giang hồ rất hiếm nhân tài, chính phái thì suy yếu, còn tà phái đang tăng trưởng, nên những bậc anh hùng hiệp sĩ đều nhụt nhuệ khí, chẳng thấy hành động gì. Vì thế mà Kim Tiền Bang còn hoành hành không biết đến khi nào.”


Nói đến đây, chẳng hiểu vô tình hay cố ý, lão liếc qua Tửu Quỷ một cái. Tửu Quỷ vẫn còn say mèm, nằm trên bàn chưa tỉnh.


Cô nương tóc bím thở dài: “Nếu thế thì việc gì đã có Kim Tiền Bang nhúng tay vào, thiên hạ chỉ còn cách đứng nhìn thôi.”
Ông lão cười: “Cũng chưa chắc đã như thế.”


Cô nương tóc bím hỏi: “Chẳng lẽ còn ai có võ công cao cường hơn Thượng Quan Kim Hồng?”


Ông lão nói: “Tuy rằng Long Tượng Hoàn trong Binh Khí Phổ xếp hàng thứ hai, nhưng võ công của người xếp thứ ba là Tiểu Lý Phi Đao, người xếp thứ tư là Tung Dương Thiết Kiếm, chưa chắc đã dưới Thượng Quan Kim Hồng.”


Lão mỉm cười rồi nói tiếp: “Huống hồ, xếp trên Long Tượng Hoàn còn có một cây Như Ý Bổng thiên biến vạn hóa, diệu dụng vô cùng.”


Cô nương tóc bím sáng rỡ mắt lên: “Thế cây Như Ý Bổng đó có diệu dụng gì? Tại sao lại xếp thứ nhất trong Binh Khí Phổ?”


Ông lão lắc đầu nói: “Như Ý Bổng còn gọi là Thiên Cơ Bổng. Đã gọi là thiên cơ thì bất khả lậu, ngoài Thiên Cơ Lão Nhân ra, người khác làm sao biết được?”


Cô nương tóc bím bĩu môi ra, trầm ngâm một lúc rồi bật cười: “Cho dù Kim Tiền Bang tự cho mình là giỏi, nhưng cái tên Kim Tiền Bang thì lại kỳ cục quá, vừa thô kệch vừa tức cười.”


Ông lão nghiêm chỉnh đáp: “Tiền là Tiên là Phật, là một thứ có thể sai thần khiến quỷ. Ta đã sống đến tuổi này, vẫn biết Kim Tiền là vật có ma lực mạnh hơn mọi vật khác trên thiên hạ. Cái tên Kim Tiền Bang chẳng có gì là tức cười cả.”


Cô gái tóc bím nghiêm chỉnh nói: “Nhưng trên đời vẫn có những kẻ không thể mua được bằng tiền, cũng không thể dùng tiền để làm động lòng được.”


Lão già than thở: “Nhưng số người đó rất ít, mà lại càng ngày càng ít.”
Cô gái tóc bím lại bĩu môi, cúi xuống ngắm nghía bàn tay mình.


Lão già lại rít mấy hơi thuốc, gõ gõ cái ống điếu lên bàn để trút tàn thuốc ra, rồi mới hỏi chậm rãi: “Ta nói những gì, ngươi đã nghe cả rồi chứ?”


Cô gái tóc bím tròn xoe mắt, nhìn Tửu Quỉ rồi cười nói: “Cháu đâu có say, sao lại không nghe được?”
Lão già gật đầu: “Lai lịch của bọn ấy, ngươi cũng đã hiểu rõ rồi chứ?”


Cô gái tóc bím nói: “Hiểu rõ hết rồi.”
Lão già nói: “Rất tốt. Như vậy thì khi ngươi gặp bọn chúng, sẽ tự biết phải cẩn thận hơn...”


Ông lão mỉm cười, rồi từ từ đứng lên, chậm rãi nói: “Rượu ở đây cũng không đến nỗi tồi. Nhưng khi một người còn sống thì không thể cứ mãi ngâm vào hũ rượu để sống những ngày tháng mơ hồ, đến lúc cần đi thì vẫn phải đi... Chủ quán, ngươi nghĩ xem có phải thế không?”


Hai ông cháu một hỏi, một đáp, tựa như đang kể chuyện cho người khác nghe vậy.


Tôn Đà Tử cũng nghe một cách say sưa, lúc này thì nhịn không nổi, bật cười: “Lão tiên sinh rất hiểu biết chuyện giang hồ, chắc phải là một đại anh hùng nổi tiếng. Thôi, khoản tiền rượu thì ta xin đài thọ cho lão.”


Lão già lắc đầu cười: “Ta không phải là anh hùng, cũng chỉ là một con sâu rượu thôi. Nhưng anh hùng cũng tốt mà sâu rượu cũng tốt, con người có nợ thì phải trả. Muốn trốn cũng không được trốn, muốn lười cũng không được lười.”


Lão móc ra một nén bạc đặt lên bàn, vịn vào vai cô cháu gái, từ từ ra khỏi tiệm rồi từ từ mất hút trong màn sương tối mịt, không có tận cùng.


Tôn Đà Tử đứng ngẩn ra, nhìn theo bóng dáng của hai ông cháu phải đến nửa ngày. Khi lão quay vào thì Tửu Quỉ không biết đã tỉnh dậy tự bao giờ. Chàng đứng cạnh bàn của gã có bớt xanh trên mặt lúc nãy, đang cầm trên tay phong thư mà Gia Cát Cương bỏ lại.


Tôn Đà Tử mỉm cười: “Lẽ ra hôm nay huynh không nên uống say, đã bỏ phí không xem mấy màn kịch rất hay.”


Tửu Quỉ mỉm cười, rồi thở ra một hơi: “Màn hay nhất còn chưa diễn. E rằng tới lúc đó ta không xem cũng không được.”


Tôn Đà Tử chau mày, cảm thấy mọi người hôm nay đều nói chuyện hết sức kỳ lạ, dường như họ đã cùng uống phải một thứ bùa chú gì đó làm mất trí.


Tửu Quỉ mở phong thư ra, liếc sơ qua một cái. Bộ mặt tái mét của chàng vụt ửng đỏ lên, rồi lại gập mình xuống ho sặc sụa.
Tôn Đà Tử không nén được, lên tiếng hỏi: “Bức thư đó viết gì vậy?”


Tửu Quỉ đáp vội: “Không... không có gì...”
Tôn Đà Tử chớp mắt: “Nghe nói mấy đám người đó đều vì lá thư này mà đến.”
Tửu Quỉ lơ đãng hỏi: “Vậy ư?”


Tôn Đà Tử cười: “Bọn họ còn nói nơi đây có chôn giấu báu vật gì đó. Thật đúng là gặp ma giữa ban ngày.”


Lão vừa lau bàn vừa nói tiếp: “Huynh còn muốn uống rượu nữa không? Để ta mời huynh một bữa.”


Không nghe trả lời, Tôn Đà Tử quay đầu lại. Tửu Quỉ đang đứng ngơ ngác, đôi mắt đăm đăm dõi nhìn xa xa, không biết đang nghĩ ngợi những gì.


Ánh mắt của chàng không say rượu chút nào, chỉ đượm vẻ u sầu, cô đơn.


Tôn Đà Tử nhìn theo ánh mắt đó, thấy bên trong bức tường cao, trên ngôi tiểu lâu ở vườn sau hãy còn một ngọn đèn cô độc. Trong sương mù dày đặc, ánh đèn leo lét lại càng có vẻ xa xôi.


Tôn Đà Tử trở vào nhà sau thì tiếng trống đã điểm canh ba.
Mấy gian phòng vẫn im lìm.
Phòng của Tửu Quỉ hãy còn sáng đèn, cánh cửa khép hờ, đong đưa nghe kèn kẹt theo từng cơn gió.


Nhớ lại cơn bệnh mấy tháng trước, Tôn Đà Tử bước lại gõ cửa, cất tiếng gọi: “Huynh đã ngủ chưa? Sao không đóng cửa?”
Bên trong không có tiếng trả lời.


Tôn Đà Tử khẽ đẩy cửa hé ra một chút, nhìn vào thì thấy chăn màn vẫn xếp ngay ngắn, như chưa có ai ngủ ở đó.
Tửu Quỉ đã đi đâu mất.
Canh ba nửa đêm, chàng có thể đi đâu?


Tôn Đà Tử chau mày một cái, rồi đẩy cửa đi vào trong.


Trong phòng rất bừa bãi, dưới đầu giường vẫn còn mười bảy mười tám khúc gỗ, nhưng lại không thấy ngọn tiểu đao điêu khắc. Trên bàn vẫn còn nửa bầu rượu.
Cạnh bầu rượu có một mảnh giấy vò nát.


Tôn Đà Tử nhận ra mảnh giấy này chính là bức thư mà Gia Cát Cương đã bỏ lại.


Lão cầm lòng không được, vuốt lại mảnh giấy đó cho ngay ngắn, rồi đọc: “Đêm rằm tháng chín, tại Hưng Vân Trang sẽ xuất hiện báu vật trọng đại. Các hạ đừng bỏ qua cơ hội.”


Chỉ có ba câu ngắn ngủi, bên dưới cũng không ký tên. Nhưng lời nói càng ít thì lại càng gợi tò mò.
Nhất định kẻ viết lá thư này phải rất hiểu tâm lý của người đời.


Tôn Đà Tử cau mày, vẻ mặt lộ ra những nét rất kỳ dị.


Lão biết Hưng Vân Trang chính là cái trang viên rộng lớn đối diện với tiểu điếm của mình, nhưng không nghĩ ra cái gã Tửu Quỷ đó có quan hệ gì tới Hưng Vân Trang.






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

892 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

519 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

77 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

ky phat90 chươngFull

Trinh Thám

515 lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.5 k lượt xem